Chương 34 - Bên trong cũng phải rửa sạch
CHƯƠNG 34 – Bên trong cũng phải rửa sạch
Edit: Toả Toả
Bởi vì không phải là ngày nghỉ nên nhiều người trong bữa tụ họp này còn phải đi làm vào ngày hôm sau, mặc dù đang ở trong không khí sôi nổi và uống có hơi nhiều, nhưng cuối cùng họ vẫn thành công giữ được sự kiềm chế mà người trưởng thành nên có, hầu hết bọn họ vẫn còn giữ được tỉnh táo khi rời khỏi nhà Hứa Ngôn Chiêu. Một số ít người bất tỉnh còn lại bị kéo lê hoặc được khiêng đi, không ai ở lại đây qua đêm.
Sau khi đơn giản dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn, Hứa Ngôn Chiêu giao phần việc còn lại cho thiết bị dọn phòng đã được lập trình sẵn, lau tay rồi đi lên lầu.
Yến Chi An vẫn đang ngủ, không hề nhận ra Hứa Ngôn Chiêu đã đến, bộ dạng hoàn toàn vùi mình trong chăn khiến Hứa Ngôn Chiêu bất giác nghĩ đến cảnh tượng trong ngày sinh nhật của mình.
Tuy nhiên, điều khác biệt so với lúc đó là không khí trong căn phòng lúc này tràn ngập mùi thơm của cam quýt mà Yến Chi An để lại trong cuộc sống hàng ngày. Hấp dẫn hơn nhiều so với mùi Tequila duy nhất trong quá khứ.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, Hứa Ngôn Chiêu đưa tay chạm vào gò má ửng hồng của Yến Chi An, trong lòng không khỏi thở dài.
Hắn chỉ cho rằng loại rượu dễ uống sẽ không khiến Yến Chi An cảnh giác, lại quên mất loại rượu này cũng sẽ khiến người ta đánh giá sai tửu lượng của bản thân, nếu không cẩn thận có thể vượt thẳng qua trạng thái hơi say, trực tiếp bất tỉnh.
—— Đúng là tính sai rồi.
Ngón tay trượt xuống má nắm lấy vành tai hơi nóng của Yến Chi An rồi bóp nhẹ, Hứa Ngôn Chiêu từ bỏ ý định đánh thức người trong đầu, hắn rút tay ra định đứng dậy thì phát hiện tay áo của mình đã bị túm lại. Hứa Ngôn Chiêu sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu theo bản năng thì phát hiện ra người được cho là vẫn đang ngủ đang nắm lấy tay áo của mình, ngẩng đầu nhìn hắn. Có lẽ là bởi vì say, đôi mắt màu caramel ấy được bao phủ bởi một lớp ánh nước, mơ hồ và lấp lánh.
"Không làm sao?" Hứa Ngôn Chiêu nghe thấy Yến Chi An hỏi như thế, đôi mi mỏng khẽ vỗ lên xuống, giống như một chiếc quạt lông vũ nhỏ, động tác chậm rãi nhẹ nhàng gãi vào đầu trái tim, gây ra cảm giác ngứa ngáy đến tận xương tủy: "Đã nói rồi." Beta trên mặt vẫn còn có chút ửng đỏ nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc cùng ngây thơ, nhìn không biết là anh đang tỉnh hay mê: "Quà tốt nghiệp."
Ngay lập tức, Hứa Ngôn Chiêu bị bao trùm bởi ngọn lửa bất ngờ bùng lên, ngay cả da thịt cũng bị bỏng đến mức ngứa ran, ý niệm muốn buông tha cho người này hôm nay vừa mới hình thành trong lòng đã hoàn toàn bị cuốn trôi và sụp đổ không thể chống đỡ dù chỉ một giây. Hắn liếm liếm môi, vẫn cố gắng cứu vãn hình ảnh tươi sáng của mình trước mặt người này: "Nhưng mà anh say......"
Song, sau khi nghe thấy lời hắn nói, Yến Chi An lại nhịn không được cười nhẹ.
"Rõ ràng cố ý mua rượu sau lưng anh là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ anh bây giờ." Cánh tay đang bắt lấy ống tay áo của Hứa Ngôn Chiêu buông lỏng ra, khẽ nâng lên, Yến Chi An nắm lấy bàn tay đang vô thức vươn ra của Hứa Ngôn Chiêu, mượn lực ngồi dậy, nhào vào trong lồng ngực hắn: "Bây giờ mới giả bộ ngây thơ......" Đầu lưỡi ướt nóng trơn trượt liếm nhẹ lên hầu kết đang run rẩy, Yến Chi An không ngẩng đầu, chỉ vùi vào cổ Hứa Ngôn Chiêu, ngửi mùi rượu nồng nặc trên người đối phương, giọng nói chứa men say vừa trầm thấp vừa mềm mại, mang theo sự mỏng manh ngày thường hiếm thấy, giống như mưa bụi đầu xuân cọ xát qua đầu ngón tay, lại giống như giọt sương lăn trên cành lá: "...... Không thấy đã muộn rồi sao?"
"Anh nghĩ, anh như bây giờ..." Như đột nhiên nghĩ tới gì đó, Yến Chi An khẽ cười một tiếng, sau đó hơi thở ấm áp phả vào làn da bên cổ Hứa Ngôn Chiêu, truyền đến từng đợt tê dại cùng run rẩy không thể kìm nén: "Vẫn có thể cương được."
Không cần bất kỳ hành động dư thừa nào, thứ dưới người Hứa Ngôn Chiêu đã hoàn toàn ngẩng đầu lên, vô cùng phấn chấn tựa vào người đang ở trong ngực hắn. Đối với hắn mà nói, lời nói, động chạm, nhiệt độ của người này đều là liều thuốc kích dục mạnh nhất trên đời, khiến hắn dù chỉ là một chút ý chí phản kháng cũng không có được.
Hầu kết vẫn còn lưu lại xúc cảm bị liếm trong nháy mắt kia trượt lên xuống hai lần, Hứa Ngôn Chiêu giơ tay giữ chặt eo người trong lòng, tiếng nói phát ra từ cổ họng cực kỳ trầm thấp: "Có muốn tắm rửa không?"
"Đương nhiên muốn." Yến Chi An ngửi mùi hương trên người Hứa Ngôn Chiêu, vẻ mặt ghét bỏ: "Mùi rượu hôi rình."
Hứa Ngôn Chiêu: ......
Hắn cảm thấy mình cần phản bác.
Bàn tay đặt ở eo Yến Chi An chậm rãi di chuyển xuống dưới mông, ôm người ngược lại, Hứa Ngôn Chiêu cười hai tiếng: "Được, em đưa anh vào phòng tắm."
Yến Chi An biết lắng nghe quấn lấy chân hắn, vòng quanh cổ hắn, giống như một đứa trẻ ở trong vòng tay của người lớn không chịu rời đi, mãi cho đến khi vào phòng tắm mới rời khỏi lồng ngực của Hứa Ngôn Chiêu.
Bởi vì đã tắm rửa trước đó nên cũng không cần bồn tắm lớn, thứ này không chỉ mất thời gian xả nước mà không gian còn quá nhỏ, chất liệu quá cứng, tư thế có thể lựa chọn cũng quá ít, Hứa Ngôn Chiêu không muốn sử dụng nó vào thời điểm như thế này. Chí ít vào lần đầu tiên, hắn muốn chọn một vị trí không khiến Yến Chi An cảm thấy quá khó chịu.
Với tay bật công tắc vòi sen, chỉ vài giây sau, nước xối từ đỉnh đầu tự động được điều chỉnh đến nhiệt độ dễ chịu nhất. Hứa Ngôn Chiêu xoay người, đang định đỡ người đang dựa vào tường thì Yến Chi An vẫn còn mặc quần áo bỗng nhiên đâm đầu vào ngực hắn, cùng hắn lùi vào trong phạm vi vòi sen, thoáng chốc đã hoàn toàn ướt sũng, chìm trong làn sương bốc hơi nghi ngút xung quanh.
"Em tắm cho anh." Yến Chi An hôm nay dường như rất thích làm nũng, luôn vùi mặt vào trong ngực Hứa Ngôn Chiêu, như thể không muốn hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình: "...... Không muốn cử động."
Ngón tay Hứa Ngôn Chiêu động đậy, ánh mắt cũng trở nên tối hơn. Một lúc lâu sau hắn mới cúi đầu "dạ" một tiếng, chậm rãi cởi quần áo ướt sũng trên người cả hai ra, bóp sữa tắm màu lục vào lòng bàn tay, bắt đầu bước tẩy rửa cơ bản nhất.
Hứa Ngôn Chiêu thậm chí không có bất kỳ hành động vuốt ve khêu gợi nào, nhưng hơi thở của người trong vòng tay hắn vẫn trở nên gấp gáp và hỗn loạn không thể kiểm soát. Khi hắn rửa sạch bọt trên cơ thể hai người, thứ dưới người Yến Chi An cũng đã cương lên hoàn toàn, cọ vào trên đùi hắn tạo cảm giác tồn tại, run rẩy theo sự phập phồng của ngực anh, trông đáng yêu cực kỳ.
Thế nhưng, ngay khi Hứa Ngôn Chiêu chuẩn bị tắt nước, Yến Chi An lại lên tiếng ngăn cản hắn.
"Vẫn chưa rửa xong." Vẫn duy trì tư thế vùi mặt vào cổ Hứa Ngôn Chiêu, Yến Chi An cầm lấy tay của Hứa Ngôn Chiêu, có lẽ bởi vì rượu nên lòng bàn tay anh nóng lạ thường, đầu ngón tay cũng có chút run rẩy, ngay cả hơi thở phun bên gáy Hứa Ngôn Chiêu tựa hồ cũng nóng hơn một ít.
"Ở đây." Kéo tay Hứa Ngôn Chiêu xuống, tiến vào giữa hai chân anh, dán lên phần thịt mông của mình, Yến Chi An khẽ thở gấp một tiếng: "...... Cũng phải rửa mới được." Thoáng dừng một chút, anh tựa hồ còn muốn giải thích thêm, ấn một ngón tay của Hứa Ngôn Chiêu vào giữa hai bờ mông của mình, chạm vào cái miệng nhỏ ở đó: "Ý anh là, bên trong."
Bởi vì nhiệt độ quá cao mà não bị bay hơi đến mức không thể suy nghĩ được, Hứa Ngôn Chiêu phải mất một lúc lâu mới nhận ra rằng mình vẫn còn thở. Hắn di chuyển những ngón tay của mình gần như theo phản xạ có điều kiện, lập tức cảm thấy một mảnh ẩm ướt dinh dính.
Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, Hứa Ngôn Chiêu cảm nhận được làn nước ấm áp lướt qua da thịt, có chút khó khăn lấy lại khả năng nói: "Bây giờ anh, có tỉnh táo không?"
Lần trước khi rơi vào trạng thái say xỉn mơ hồ, mặc dù biểu hiện của Yến Chi An táo bạo hơn lúc bình thường, nhưng cũng chưa từng làm ra hành động như vậy, mà nói người này thật ra bây giờ vẫn tỉnh táo thì ——
Một tiếng cười khẽ truyền đến bên tai, Hứa Ngôn Chiêu cảm thấy Yến Chi An nghiêng đầu, dụi dụi vào người hắn như một con mèo, sau đó trả lời câu hỏi mà hắn nghĩ mãi không ra đáp án: "Anh say rồi." Người trong ngực quay đầu lại, cứ như vậy dựa vào trên vai hắn, ngửa đầu nhìn hắn, khuôn mặt lộ ra vẻ ửng hồng tràn đầy mê hoặc: "Thế nên..." Ngón tay vòng trên cổ Hứa Ngôn Chiêu đã buông lỏng ra, lại bám vào lưng hắn, đôi mắt màu caramel cong cong, chứa đầy ánh nước lấp lánh: "...... Em muốn làm gì anh cũng được."
Âm cuối nhẹ nhàng kết thúc cùng với cái chạm môi sắp rời xa, nhuốm một chút hương vị ngọt ngào.
Giây tiếp theo, đầu của Yến Chi An bị giữ lại, đôi môi bị chiếm lấy, giống như con mồi bị một con dã thú hung ác được thả ra cắn xé, bị ăn tươi nuốt sống, ngay cả tủy xương cũng bị hút ra.
Anh đã tự tay mình giải phóng con mãnh thú đang bị lý trí trói buộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro