Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27 - Dùng cơ thể để giữ hắn lại

CHƯƠNG 27 - Dùng cơ thể để giữ hắn lại

Edit: Toả Toả

Yến Chi An hồi lâu cũng không lên tiếng. Đầu của anh rất rối, có quá nhiều thứ cùng lúc tuôn ra, ầm ầm chất đống lên nhau, ồn ào đến mức làm anh không thể nghe rõ những thanh âm khác.

Anh nghĩ đến kiếp trước, Hứa Ngôn Chiêu quả thật đã biến mất một khoảng thời gian sau khi tốt nghiệp, ước chừng là một năm, hoặc có thể là hai năm. Điều này khá bình thường đối với học sinh mới tốt nghiệp, đặc biệt là học sinh tốt nghiệp từ các trường có xuất thân từ quân đội, Yến Chi An cũng không đào quá sâu vào chuyện đó. Khi bọn họ gặp lại nhau, Hứa Ngôn Chiêu đã bắt đầu kinh doanh vũ khí. Bởi vì không đồng ý với một số cách làm việc của hắn mà anh đã từng nảy sinh ra vài lần khó chịu cũng chẳng phải nghiêm trọng lắm với hắn. Mặc dù sau đó vẫn duy trì liên lạc, nhưng quan hệ đã cách xa hơn trước rất nhiều. Cho nên khi lần đầu tiên Hứa Ngôn Chiêu tỏ tình với anh, Yến Chi An còn nghĩ đó là một trò đùa dai, thậm chí còn trả lời rằng mình thích Omega mềm mại hơn.

Anh nghĩ đến mặc dù Hứa Ngôn Chiêu đã nói rõ với anh rằng "việc làm ăn" của hắn thuận lợi như vậy một phần lớn là nhờ phúc của cha hắn, nhưng hắn lại không bao giờ miêu tả cụ thể hơn về người đó, thậm chí khi nhắc đến người kia, hắn cũng không kiềm chế được lộ ra vẻ nham hiểm.

Anh cũng nghĩ đến thái độ cực kỳ lạ của Hứa Ngôn Chiêu trên đường trở về từ Dư Hoả.

Rất nhiều thông tin mà anh biết và không biết ở kiếp trước và kiếp này hoà vào nhau, dần dần vặn vẹo thành một đường dây đủ rõ ràng, liên quan đến quá khứ mà Yến Chi An đã trải qua và tương lai mà anh chưa đến.

Thật lâu sau, Yến Chi An mới lên tiếng: "Sau đó thì sao?"

Nếu sớm đã có quyết định hoặc đã định nói với anh những điều này, Hứa Ngôn Chiêu lẽ ra không nên đến bây giờ mới nói. Mà trong mấy ngày nay, Yến Chi An không hề nghĩ tới việc người này lại ở bên anh với suy nghĩ sẽ sớm rời đi.

Hứa Ngôn Chiêu không nói gì, sau khi nhìn chằm chằm vào Yến Chi An một lúc lâu mới trả lời câu hỏi của anh: "Đêm qua sau khi kết thúc mọi chuyện, ông ấy đã liên lạc lại với em."

"...... Không, nói "kết thúc mọi chuyện" cũng không đúng lắm." Hứa Ngôn Chiêu đột nhiên nở nụ cười, nhưng Yến Chi An không khỏi cau mày trước cảm xúc mà hắn bộc lộ ra: "Dù sao những kẻ bị bắt kia, nói thẳng ra là thậm chí còn không phải là nhân viên bên ngoài của người đứng sau chúng, cùng lắm chỉ là một số tên côn đồ rẻ tiền."

"Còn có một tên không biết là ai, biết bên trong Dư Hoả có người đã sớm phát hiện dị thường, phá hỏng kế hoạch của ông ấy." Giọng điệu của Hứa Ngôn Chiêu nghe rất bình tĩnh, thậm chí có hơi bình tĩnh quá mức, như thể hắn đã cố tình dập tắt hết mọi cảm xúc có thể bộc lộ ra bên ngoài.

Yến Chi An mím môi: "Những thứ này cũng đều là cha cậu nói cho cậu?"

Hứa Ngôn Chiêu gật đầu, không giấu giếm điều gì.

Yến Chi An im lặng.

Anh không nói mình sẽ không sao, anh chỉ là một người bình thường, cho dù những tên kia muốn báo thù thì cũng sẽ không tìm đến anh mà vốn nên tìm đến tên hạm trưởng làm rối loạn kế hoạch của chúng hay những người nào đó khác, anh tin Hứa Ngôn Chiêu hiểu rõ điều này. Chỉ là cho dù chỉ có một phần ngàn khả năng, người này cũng sẽ không đồng ý đặt anh vào chuyện có tỷ lệ nguy hiểm.

Căn bệnh cố chấp kia của hắn kiếp trước anh đã từng được trải nghiệm qua rồi.

Nghĩ đến đây, Yến Chi An đột nhiên muốn cười. Hứa Ngôn Chiêu đã chọn con đường lệch khỏi quỹ đạo bình thường để bảo vệ anh, nhưng cuối cùng, tất cả những gì người này thu hoạch được đều trở thành cái gai làm tổn thương anh và là nhà tù giam cầm anh. Nếu câu chuyện này được dựng thành phim truyền hình, nó chắc chắn sẽ được xếp vào thể loại truyện ngụ ngôn trào phúng hiện thực.

Nghĩ thế, Yến Chi An không khỏi bật cười thành tiếng. Phản ứng quái lạ này khiến cơ thể Hứa Ngôn Chiêu có chút cứng đờ, trên mặt lộ ra vài phần bất lực không thể che giấu.

Yến Chi An cười một lúc lâu mới ngưng lại được. Anh đưa tay lau đi nước mắt mình cười ra, quay đầu nhìn về phía Alpha không biết đã ngồi thẳng từ lúc nào, dùng giọng nói còn mang theo ý cười rõ ràng hỏi hắn: "Sáng hôm nay cậu đã mang tâm trạng này cùng đi ngắm bình minh với anh à?"

Hứa Ngôn Chiêu rõ ràng ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ thứ Yến Chi An quan tâm đầu tiên chính là điều này.

Nhìn dáng vẻ của hắn Yến Chi An không khỏi thở dài. Hứa Ngôn Chiêu hiện tại so với trong ký ức của anh vẫn còn ngây ngô và non nớt hơn rất nhiều, ngay cả cảm xúc của mình còn không thể che giấu tốt.

-- Nhưng dù nhìn từ góc độ nào thì đó cũng là một điều tốt.

Thu hồi nụ cười trên mặt, Yến Chi An nhìn về phía Alpha của mình, nhẹ nhàng nói: "Anh phải làm gì mới có thể giữ cậu lại?"

Anh trực tiếp bỏ qua bước hỏi ​​quyết định cuối cùng của Hứa Ngôn Chiêu, sự chắc chắn đó khiến lưng Hứa Ngôn Chiêu bất giác thẳng tắp.

Hứa Ngôn Chiêu muốn tự bào chữa, nói hắn chỉ rời đi một thời gian và sẽ quay lại ngay, chuyện này sẽ không làm hắn thay đổi gì nhiều, nó chỉ chiếm một ít thời gian sau khi hắn tốt nghiệp mà thôi. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng giọng điệu vui đùa rất không cố ý: "Hay là, dùng cơ thể của anh?"

"Được." Thế nhưng, lời nói rơi vào tai ngay sau đó khiến Hứa Ngôn Chiêu ngây dại.

Hắn há miệng, nhìn vẻ mặt bình tĩnh khiến người ta không thể đoán được lời vừa rồi thật sự có phải do anh thốt ra hay không của người trước mặt, không biết nên làm ra phản ứng gì.

"Nếu anh Chi An nói như vậy, em sẽ xem là thật đó." Sau một lúc lâu, Hứa Ngôn Chiêu mới điều chỉnh được biểu cảm của mình, làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ thoải mái hơn.

"Anh nói "được"." Nhưng Yến Chi An lại lặp lại câu trả lời của mình lần nữa, nhìn Hứa Ngôn Chiêu với ánh mắt nghiêm túc không thể nhầm lẫn: "Đừng đi." Hứa Ngôn Chiêu nghe thấy anh nói: "Anh không thích."

Bộ não vốn đã tràn ngập các loại cảm xúc phức tạp lập tức rơi vào hỗn loạn, Hứa Ngôn Chiêu thậm chí không thể xác định được mình đang nghĩ gì và đang mong đợi điều gì.

"Không thì, cha cậu có từng nói..." Vì vậy Yến Chi An lại mở miệng, đôi mắt màu caramel vẫn nhìn Hứa Ngôn Chiêu: "Có thể dẫn anh đi cùng không?"

"Không được!" Ngay sau đó, câu trả lời không chút ngập ngừng tuôn ra từ miệng Hứa Ngôn Chiêu, khiến Yến Chi An khẽ cười.

"Cậu xem." Anh nói: "Cậu biết rõ chuyện này có nghĩa là gì."

Hứa Ngôn Chiêu định thần lại, nhưng hắn không biết nên phản bác như thế nào. Mỗi một đòn của Yến Chi An đều đánh trúng điểm yếu của hắn, khiến hắn vùng vẫy thôi cũng khó khăn.

"Đừng đi." Yến Chi An lặp lại lần nữa, anh thấy sự dao động trong mắt Hứa Ngôn Chiêu: "Cậu có thể chấp nhận điều kiện trao đổi của anh."

"Vừa mới hẹn hò không bao lâu đã bỏ bạn trai mình chạy đi." Đôi môi mỏng mềm mại hôn lên Hứa Ngôn Chiêu, hơi thở hoà quyện đồng thời mang theo hương cam quýt và mùi rượu, hầu kết của Hứa Ngôn Chiêu không tự chủ được trượt lên xuống hai lần: "Em không cảm thấy nó quá tàn nhẫn sao?"

Một nụ hôn nhẹ như lông vũ đáp xuống môi và khoé mắt Hứa Ngôn Chiêu, dọc theo cổ hắn từ từ đi xuống, mang theo một chút căng thẳng xa lạ không thể nhận ra, Hứa Ngôn Chiêu có thể cảm nhận được Pheromone không nồng của Beta đang cẩn thận bao vây lấy mình.

Hắn biết Yến Chi An nói thật.

Người này thật sự có ý định dùng cơ thể để giữ hắn lại.

Cảm giác khát khô tồn tại trong cổ họng càng lúc càng rõ rệt, Hứa Ngôn Chiêu cúi đầu, nhìn Yến Chi An từ góc độ này có thể lấy lông mi vô cùng rõ ràng, hắn cảm thấy lồng ngực bị trái tim đang điên cuồng nhảy lên đập đau nhói.

Yến Chi An sẽ không quan hệ với người mà mình không thích. Hứa Ngôn Chiêu biết điều này rất rõ.

-- Yến Chi An thích hắn.

Khoảnh khắc câu nói này hoàn toàn hiện lên trong đầu, Hứa Ngôn Chiêu cảm thấy những bất an, bối rối và do dự tồn tại suốt thời gian qua đã hoàn toàn bị tách bung ra, ngay cả bên tai cũng có thể nghe thấy âm thanh như tiếng pháo hoa nở rộ.

Thế nhưng cũng vì điều này --

Nắm lấy bàn tay đang cởi cúc áo mình của Yến Chi An, Hứa Ngôn Chiêu bắt gặp ánh mắt của anh, cổ họng căng đến mức phát khô, ngay cả giọng nói cũng khô khốc khàn khàn như thiếu nước: "Em không muốn......"

Lời vừa ra khỏi miệng, Hứa Ngôn Chiêu liền ý thức được cách nói này hiển nhiên sẽ tạo ra một nghĩa khác, lập tức sửa sai: "Không phải, ý em là, em không muốn ở trong tình huống này, cùng anh......"

Nói được nửa chừng, Hứa Ngôn Chiêu cảm thấy biểu đạt như vậy có chút không đúng, không khỏi dừng lại giữa chừng, dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Chi An, hắn hít sâu một hơi.

"Em không muốn sau này khi anh nghĩ đến lần đầu tiên của chúng ta." Hứa Ngôn Chiêu sắp xếp lại lời nói, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Yến Chi An: "Anh sẽ nhớ lại những chuyện khó chịu này."

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Yến Chi An liền híp lại: "Vậy nếu chúng ta trì hoãn nó một chút thì sao?"

"Anh nhớ khoảng nửa tháng nữa em sẽ tốt nghiệp." Yến Chi An ngẩng đầu hôn lên cằm của Hứa Ngôn Chiêu, nhẹ nhàng nói: "...... Em thấy món quà này thế nào?"

Hứa Ngôn Chiêu một lần nữa trải qua cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn thậm chí còn không biết mình đã đưa ra câu trả lời gì.

Nhưng hắn nhìn thấy người trước mặt lại cười, đôi mắt màu caramel tràn ngập ánh sáng vỡ vụn đầy mê hoặc.

"Thế nên." Há miệng cắn môi dưới của Hứa Ngôn Chiêu, Yến Chi An híp mắt, thanh âm có chút mơ hồ: "Em định bỏ anh lại sao?"

"Em vốn không định......" Hứa Ngôn Chiêu theo bản năng muốn biện hộ, nhưng lời nói tiếp theo lại bị cái lưỡi đang xâm nhập vào miệng quấy nhiễu, biến thành hô hấp dồn dập rối loạn, bị Beta hiếm khi hung hãn cướp lấy, lại thở lại mùi hương cam quýt ngọt ngào.

"Lần trước em nói muốn anh thổi kèn cho." Hôn xong, Yến Chi An khẽ cười cọ cọ chóp mũi Hứa Ngôn Chiêu: "Cứ coi như là phần thưởng cho một bé cún ngoan đi......"

Âm cuối câu biến mất giữa đôi môi của hai người khi chạm vào nhau lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro