Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20 - Em muốn chịch anh

CHƯƠNG 20 – Em muốn chịch anh

Edit: Toả Toả

Câu nói quá đột ngột, khác hẳn với những lời dò hỏi trước đó, khiến đầu óc Yến Chi An nhất thời trống rỗng, đến mức anh không thể hiểu hay ý nghĩa trong đó, nhưng cái chạm môi ngay sau đó cũng đủ để anh lý giải rõ ràng.

Yến Chi An nhìn vào đôi mắt chứa quá nhiều cảm xúc sâu sắc và hỗn loạn đó, lông mi khẽ run, không từ chối nụ hôn của Hứa Ngôn Chiêu.

Động tác của hắn rất nhẹ. Nhẹ nhàng đến mức làm cho hành động của hắn lúc này không giống như một nụ hôn, mà giống như là một nghi thức đặc biệt nào đó để xác nhận sự tồn tại của Yến Chi An. Khiến cho trái tim của anh không thể khống chế được mà sinh ra hai loại cảm giác nặng nề và bủn rủn trái ngược nhau.

Yến Chi An không khỏi khẽ thở dài trong lòng. Có lẽ bởi vì kiếp trước anh đã trút hết tất cả tình cảm mãnh liệt, tiêu cực, liều lĩnh nhất của mình xuống người này, nên kiếp này anh không thể không mềm lòng trước đối phương được.

Nâng tay vòng quanh cổ Hứa Ngôn Chiêu, Yến Chi An mở miệng hắn ra, chủ động hôn sâu hơn.

Có lẽ vừa rồi đã ăn gì đó nên trong miệng Hứa Ngôn Chiêu vẫn còn một hương bạc hà thoang thoảng, kết hợp với mùi rượu nhàn nhạt vẫn còn đọng lại trong mũi, làm Yến Chi An không khỏi có ảo giác rằng mình đang uống rượu nhạt.

Hứa Ngôn Chiêu thực sự nên tìm một người thích uống rượu.

Ý nghĩ như vậy vừa hiện lên trong đầu, hương rượu trong mũi bởi vì bị Alpha kiềm chế mà có vẻ nhàn nhạt kia đột nhiên trở nên nồng đậm, ùn ùn xông lên, giống như trực tiếp ném cả người Yến Chi An vào trong một bình đầy rượu, mỗi một lỗ chân lông đều ngấm đầy rượu nồng độ cao.

Đầu óc mới vừa rồi còn tỉnh táo dần dần trở nên choáng váng, giống như bị đổ chất kết dính từng chút từng chút, ngay cả hoạt động cũng trở nên trì trệ.

Có vẻ như anh đã trở nên nhạy cảm hơn với Pheromone của Hứa Ngôn Chiêu.

Khi bị đè lên tường, Yến Chi An có hơi mơ màng nghĩ vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì Pheromone của hắn trong tuyến thể của anh vẫn chưa phân giải hoàn toàn sao? Nghe nói nếu dựa vào phương pháp tiêm Pheromone có nồng độ cao vào trong tuyến thể của mình thì sẽ có thể giả làm Alpha hoặc Omega, cho dù là Beta vốn không nhạy cảm với Pheromone cũng có thể có độ nhạy cảm với Pheromone của hai giới tính khác.

Nhưng kiếp trước anh đã bị cưỡng ép "đánh dấu" rất nhiều lần, tựa hồ cũng không có loại cảm giác này.

"...... Ưm...... Ư, ha a......" Không khí trong phổi bị ép rút ra ngoài, Yến Chi An khó khăn thở dốc, nhưng lại không thể nào hít đủ không khí, cảm giác ngột ngạt như sắp chết đuối khiến đầu óc anh ngày càng mơ hồ, thậm chí cơ thể cũng bắt đầu nhũn ra vô cớ.

Trước khi Yến Chi An thật sự nghẹt thở anh được buông tha, Hứa Ngôn Chiêu cẩn thận liếm nước bọt tràn ra từ môi anh, trìu mến cọ chóp mũi anh, phát ra một giọng khàn khàn mà gợi cảm từ cổ họng: "Anh Chi An." Trong lúc môi răng đóng mở đó Yến Chi An có thể chạm đến nó, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh, cảm giác ngứa ngáy vốn rất nhẹ lẽ ra đã bị bỏ qua lại trở nên quá rõ ràng trong tình huống này, thậm chí còn mang đến cảm giác tê dại mới mẻ: "Em muốn chịch anh."

Những lời thẳng thừng gần như tục tĩu phát ra từ đầu lưỡi, Hứa Ngôn Chiêu không hề cho Yến Chi An cơ hội trả lời, môi hắn đã dán lên lần nữa, rút ​​cạn hoàn toàn lượng dưỡng khí anh vừa mới lấy được, ngay cả những ngón tay sau gáy của anh cũng không thể kiểm soát được run rẩy.

Hứa Ngôn Chiêu càng ép chặt Yến Chi An vào tường, ngoạm lấy môi và lưỡi anh như muốn nuốt chửng anh.

Hắn biết người này không thể nào đồng ý yêu cầu của mình, cũng biết mình đưa ra yêu cầu như vậy vào lúc này thật sự không thích hợp —— nhưng hắn không nhịn được. Nỗi sợ suýt nữa mất đi người quan trọng nhất ở một nơi mà hắn không biết đã khiến sự kiềm chế và kiên nhẫn của hắn trên đường đi đều thành vô ích.

Ngay cả khi hắn đã xác nhận sự tồn tại của người này nhiều lần và tự nhủ rằng anh sẽ không đột ngột biến mất thì trong đầu Hứa Ngôn Chiêu vẫn tràn ngập ý tưởng nhốt Yến Chi An lại và giấu anh ở một nơi không ai có thể tìm thấy, cũng không ai có thể làm hại đến anh.

Dẫu rằng sau khi làm như vậy, người làm anh tổn thương cũng liền biến thành hắn.

Cùng Yến Chi An tách đôi môi đang chồng lên nhau ra, từng chút một kéo căng sợi chỉ bạc nối đầu lưỡi của họ lại, Hứa Ngôn Chiêu nhìn vào đôi mắt có phần mơ hồ của người trước mặt, chỉ cảm thấy chưa bao giờ cảm xúc cố chấp và đen tối trong lồng ngực mình lại bốc lên dữ dội như bây giờ. Sợi dây xích tự chế hiện đang ở trong túi quần bên trái của hắn, chỉ cần nó quấn quanh cổ tay của Yến Chi An, anh sẽ không có bất kỳ khả năng nào thoát ra được.

Những ngón tay thọc vào túi đã chạm vào sợi xích kim loại đã nhuốm đầy nhiệt độ cơ thể kia, nhưng giây tiếp theo, thứ hiện ra trong đầu Hứa Ngôn Chiêu không phải là hình ảnh Yến Chi An bị khống chế như hắn đã tưởng tượng nhiều lần, mà là dáng vẻ anh cúi người xuống, dùng sợi dây xích này trói hai tay của hắn vào đầu giường. Khi đó không bật đèn, Hứa Ngôn Chiêu thật ra không nhìn rõ vẻ mặt của Yến Chi An, nhưng khi nói chuyện, anh đã ở rất gần, cảm giác hơi thở có mùi cam quýt xẹt qua chóp mũi, khiến tim hắn rung động hơn bao giờ hết.

Bàn tay đỡ mặt Yến Chi An dùng sức một chút, sau đó chậm rãi thả lỏng, để lại những dấu tay nhẹ trên bức tường dán giấy dán tường màu xanh lam, Hứa Ngôn Chiêu hít sâu một hơi, cúi đầu cọ cọ chóp mũi Yến Chi An.

"Em không làm đến cuối cùng được không? Nhưng mà em muốn chạm vào anh." Thanh âm tràn đầy dục vọng khàn khàn quyến rũ, mang theo vài phần mềm mại dụ hoặc: "Em có thể dùng ngón tay, hoặc là đầu lưỡi......"

Đầu ngón tay Yến Chi An run lên, ánh mắt nhìn về phía Hứa Ngôn Chiêu cũng khôi phục một chút tỉnh táo. Thế nhưng, đôi môi áp xuống ngay sau đó lại tiếp tục chặn lại những lời anh chưa kịp nói ra, biến chúng thành những tiếng rên rỉ ướt át trong cổ họng.

"Anh Chi An......" Bàn tay rút ra từ túi quần bao phủ lấy eo Yến Chi An, vuốt ve khêu gợi, Hứa Ngôn Chiêu khẽ gọi tên Yến Chi An: "Để em chạm vào anh, nhé?"

"Em rất muốn chạm vào anh, anh Chi An......"

"...... Anh Chi An......"

Mỗi lần hôn lên môi Yến Chi An, Hứa Ngôn Chiêu lại gọi tên Yến Chi An một lần, giọng nói nhớp nháp khiến đầu óc anh choáng váng, dường như anh lại rơi vào trạng thái mê man khó thở như chết đuối lần nữa.

"Anh Chi An......" Âm thanh lại một lần nữa lọt vào tai làm cho toàn thân Yến Chi An đều run rẩy, cảm giác ngứa ngáy khó tả từ trong cơ thể lan ra, từng chút một ăn mòn lý trí vốn đã không kiên định của anh.

Vào thời điểm anh có thể lập tức đẩy Hứa Ngôn Chiêu ra, đáp án anh có thể chọn cũng đã định trước.

Yến Chi An hoàn toàn không có cách nào...... Từ chối người này.

Cảm thấy não mình sắp tan chảy vì nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao, Yến Chi An run rẩy nắm lấy cổ áo của Hứa Ngôn Chiêu: "Dùng, dùng ngón tay......"

"Ư, ưm...... Chậm...... A, anh...... Thở không nổi, hức...... Ha, ưm......" Lời vừa dứt, nụ hôn nồng cháy như sóng vỗ bờ ập vào mặt, khiến tiếng rên rỉ của Yến Chi An đều bị ngắt quãng, biến thành những tiếng thút thít mỏng manh, bị Alpha trước mặt ăn sạch nuốt chửng hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro