Chương 19 - Sợ hãi
CHƯƠNG 19 - Sợ hãi
Edit: Toả Toả
Lo lắng về chuyện trong bến tàu, cả nhóm không có tâm trạng để nói chuyện nên đều ủ rũ lặng lẽ bước ra ngoài, cho đến khi gần đến lối ra mới có người mở miệng thì thầm: "Bọn họ sẽ không sao đâu đúng không?"
Bước chân của Yến Chi An hơi khựng lại.
Kiếp trước cho dù không thể phát hiện sớm nhưng kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm, lần này bọn họ đã sớm chuẩn bị đầy đủ, nhất định không thể tệ hơn. Anh rất muốn trả lời chắc chắn như vậy, nhưng loại chuyện đầy tính bất ngờ này không dễ dàng đưa ra kết luận như vậy. Anh thậm chí còn không thể chắc chắn liệu hành động của mình có thể tạo ra ảnh hưởng tích cực hay không.
Hiệu ứng bươm bướm này chưa từng biến mất lần nào kể từ khi nó xuất hiện.
"Ít nhất thì chúng ta không thể nào làm tốt hơn những người chuyên nghiệp được." Omega có búi tóc nhìn Yến Chi An, tựa như để làm sôi động bầu không khí, cố ý dùng một giọng điệu nhanh nhẹn, thoải mái: "Nếu không phải tổ trưởng phát hiện sớm thì bây giờ không chừng chúng ta vẫn còn đang ở trên tinh hạm cùng với mấy tên tinh tặc kia đó."
Người bên cạnh sửng sốt một chút, cũng ép mình nặn ra một nụ cười: "Đúng vậy, ít nhất thì bây giờ chúng ta tự nhiên có được một kỳ nghỉ mà nhỉ? Là loại nghỉ mà vẫn có lương ấy."
Yến Chi An nghiêng đầu nhìn những người hoặc chân thành hoặc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, khẽ nhướng mày, đang định nói thì chợt nghe một tràng tiếng bước chân dồn dập phía trước truyền đến, cùng với lời ngăn cản của bảo vệ và bảo an: "Thưa ngài, đây là khu vực cấm mở cửa!"
"Nếu cậu không dừng lại, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Anh quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói theo bản năng, Yến Chi An còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của người đang đi rất nhanh tới, cả người đã bị kéo mạnh vào trong một lồng ngực. Mùi rượu Tequila nồng nặc quen thuộc, tựa như muốn đốt cháy dạ dày của người ta, trong phút chốc bao trùm lấy anh, khiến đầu óc của anh có chút choáng váng.
Một lúc sau, Yến Chi An mới nhận ra rằng người này đang run rẩy, hai tay đang ôm chặt lấy eo và lưng anh dùng sức đến mức anh cảm thấy hơi đau.
Nhưng Yến Chi An không nói gì, chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lại Alpha đột nhiên đến đây, vuốt lưng hắn từng cái từng cái, như muốn an ủi một đứa bé đang vô cùng sợ hãi.
Yến Chi An nhớ lại lúc này ở kiếp trước của mình. Lúc đó, anh vừa mới thảo luận xong một số vấn đề có chút tranh cãi với phòng thương hội hợp tác, đang gấp rút quay trở lại với các tài liệu đã ký thì đụng phải Hứa Ngôn Chiêu đang vội vàng bước tới. Anh còn chưa kịp nói lời chào hỏi thì đã bị đối phương ôm chặt lấy, đôi tay run rẩy ấy dùng sức đến mức suýt bẻ gãy eo anh.
Khi đó Yến Chi An không biết chuyện gì đã xảy ra, sau đó là bởi vì một loạt chấn động và công việc xử lý tiếp theo chiếm nhiều thời gian, hoàn toàn không có lòng dạ nghĩ đến hành động của Hứa Ngôn Chiêu. Cho nên sự việc này không để lại nhiều ấn tượng trong lòng anh, mà nó chỉ là một dấu ấn khó phai trong ký ức của anh khi nhìn lại quá khứ của nhiều năm sau đó.
Nhưng nỗi sợ hãi và hoảng hốt mà anh cảm nhận được lúc này cũng đủ khiến anh nhận ra rằng lúc đó anh đã bỏ qua và hiểu sai tình cảm của mình dành cho người này như thế nào.
"Đừng lo lắng, không sao rồi." Gật đầu với hai người bảo vệ đã dừng lại và có vẻ hơi bất lực, Yến Chi An nhẹ giọng, dịu dàng an ủi người cao hơn mình nửa cái đầu trong vòng tay: "Anh không sao, thật đó, không hề bị gì hết......"
Một lúc lâu sau, cánh tay đang giam chặt anh mới thả lỏng ra một chút. Nhưng Hứa Ngôn Chiêu vẫn không buông anh ra, giống như sợ rằng một khi buông tay, anh sẽ đột ngột biến mất khỏi đây.
Khiến cho Yến Chi An bất giác nghĩ đến "Hứa Ngôn Chiêu" – người đã rơi vào tình trạng cố chấp, không ngần ngại dùng mọi cách, nhất định phải cột anh vào bên người kia.
Không nhịn được khẽ thở dài, Yến Chi An để Hứa Ngôn Chiêu ôm mình một lúc mới thoát ra khỏi vòng tay hắn, quay lại nhìn đám người phía sau đều đang mở to mắt xem náo nhiệt không thiếu người nào.
Một nhân vật chính khác trong câu chuyện phiếm mà mình vừa nghe được lúc nãy đột nhiên xuất hiện trước mặt, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thể không cảm thấy hứng thú một chút nào được. Ít ra thì đây cũng là một cách hay để xua tan bầu không khí buồn phiền và u ám vừa rồi.
Khoé miệng khẽ co rút, trong một lúc, Yến Chi An không biết mình có nên vui vì điều đó hay không.
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh và Hứa Ngôn Chiêu cũng không thể nào ở đây cùng nhau diễn một vở kịch tình yêu tuổi trẻ cho nhóm người này coi được.
Ho nhẹ một tiếng không cần thiết, thu hút sự chú ý của mọi người, Yến Chi An chỉ chỉ Hứa Ngôn Chiêu ở bên cạnh dường như bởi vì anh giãy ra mà sắc mặt có hơi u ám: "Giới thiệu một chút..." Anh tạm dừng một tí, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe tự nhiên nhất có thể: "Bạn trai của tôi."
Hứa Ngôn Chiêu nhìn sang anh, biểu cảm trên mặt hắn dịu đi đôi chút, nhưng vẫn căng thẳng như cũ, đôi mắt của nhóm người bên kia sáng lên, ước rằng có thể giống như buổi sáng, vây quanh người Alpha phát ra Pheromone mùi rượu này giống như vây quanh Yến Chi An, phỏng vấn một trận về lịch sử yêu đương đã nghe qua một lần giữa hai con người hoàn toàn trái ngược này.
...... Có đôi khi vô tâm vô phế cũng là một ưu điểm rất tốt.
Nhưng không có một người đồng nghiệp nào của anh có suy nghĩ sâu sắc hơn à?!
Khoé mắt không tự chủ được giật giật, Yến Chi An kìm nén ý muốn mắng chửi, mở miệng nói chuyện chính: "Chuyện hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nếu có tiến triển gì hoặc cần giúp đỡ, cảnh sát sẽ thông báo cho mọi người, bây giờ thì đi về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Mặc dù trên thực tế, ngoại trừ Yến Chi An và hai người được anh gọi tên cùng đi ra thì nhiệm vụ được giao cho những người khác không quá nguy hiểm, nhưng chỉ cần biết mình đã từng ở gần bọn tinh tặc cực kỳ nguy hiểm kia đến như vậy cũng đủ để khiến hầu hết mọi người cảm thấy sợ hãi, chưa kể trước đó bọn họ đã biết được từ cảnh sát rằng kẻ cướp tinh hạm rất có thể là một tên tinh tặc hung hãn tàn bạo, trên tay có hơn mười mạng người. Thế nên cho dù bọn họ thật sự tò mò về Hứa Ngôn Chiêu thì cũng không có sức lực để đi thăm dò, sau khi an ủi lẫn nhau vài câu liền rời đi.
Yến Chi An nắm tay Hứa Ngôn Chiêu đi cuối cùng, khi bọn họ ra khỏi cổng, hai bảo vệ đã trở lại vị trí ban đầu nhìn bọn họ thêm vài lần, hiển nhiên chuyện cả hai người họ đều không thể ngăn cản Hứa Ngôn Chiêu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho họ.
Mỉm cười xin lỗi bọn họ, Yến Chi An bước lên chiếc xe đang đậu ngoài cửa của Hứa Ngôn Chiêu, đem xe nhưng để ở bên ngoài, chỉ để người đi vào, Yến Chi An cảm thấy Hứa Ngôn Chiêu đã rất kiềm chế bản thân rồi. Tất nhiên, điều này cũng có thể là nhờ vào cơ sở an ninh tuyệt vời của Dư Hoả. Đối mặt với phương tiện, máy móc xâm nhập, các biện pháp đối phó của chương trình được thiết lập tự động mạnh hơn nhiều so với đối mặt với một con người.
Sau khi thắt dây an toàn, anh khẽ thả lỏng cơ thể, dựa vào lưng ghế mềm mại, Yến Chi An nhìn phong cảnh đang bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau, anh đột nhiên quay đầu nhìn Hứa Ngôn Chiêu: "Cậu biết tin này từ đâu?"
Kiếp trước anh không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết quá trình cụ thể, đương nhiên cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng, nhưng lần này lại khác. Hiện tại sự việc còn chưa kết thúc, đừng nói là giới truyền thông, ngay cả các bên liên quan tham gia hành động, vì tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tin tức cũng khó có thể truyền ra ngoài.
Tay nắm vô lăng của Hứa Ngôn Chiêu rõ ràng dùng sức thêm vài phần, một lúc lâu sau, Yến Chi An mới nghe thấy hắn nói: "Từ cha em."
Yến Chi An sửng sốt một chút, anh biết cha mẹ của Hứa Ngôn Chiêu vẫn còn sống, nhưng những gì hắn nói với bên ngoài đều là cha mẹ hắn mất sớm, để lại một gia tài đáng kể, đủ để hắn tiêu xài cả đời.
Đợi trong chốc lát, thấy Hứa Ngôn Chiêu có vẻ như không muốn tiếp tục giải thích, Yến Chi An "ừm" một tiếng trầm thấp, không hỏi nữa, lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Suốt dọc đường tiếp theo, hai người đều không có ai mở miệng nói chuyện nữa, im lặng quá mức đến nỗi trong không khí còn mang theo một tia áp lực. Mãi cho đến khi vào nhà, cảm giác này mới dịu đi đôi chút.
Cúi xuống để đôi giày đã thay vào tủ sau cửa, Yến Chi An vừa mới đứng thẳng dậy bỗng nghe thấy Hứa Ngôn Chiêu ở phía sau lên tiếng: "Anh Chi An."
Quay đầu lại theo bản năng, nhìn Hứa Ngôn Chiêu, Yến Chi An chợt nghe thấy câu tiếp theo của hắn.
"...... Em muốn hôn anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro