Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66 - Lời tỏ tình sau ngày sinh nhật

Chương 66 - Lời tỏ tình sau ngày sinh nhật

Editor: Toả Toả

Khi ba người kia đã rời đi, Giang Hành Thâm mới thu lại ánh nhìn, cất tiếng hỏi: "Cậu đuổi bọn họ đi vì có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Phó Chu không ngờ hành động của mình lại dễ bị nhìn thấu như vậy, chớp chớp mắt vài cái: "Tối nay cậu rảnh không? Tôi dẫn cậu đi xem pháo hoa."

"Ừm." Ban đầu Giang Hành Thâm không nghĩ theo hướng khác, hôm nay là sinh nhật Phó Chu, cậu cũng rất vui vẻ.

"Nhưng sao không rủ cả nhóm Ngô Tưởng đi?"

Phó Chu không nhịn được mà kêu gào: "Sao cậu có thể nói vậy? Pháo hoa là bắn cho cậu xem mà, có phải cho tụi nó đâu."

Lúc này Giang Hành Thâm mới chậm rãi phản ứng lại, cậu vốn còn tưởng có một buổi bắn pháo hoa nào đó tổ chức ở Bắc Thành, không ngờ pháo hoa này là do Phó Chu tự bắn.

Cậu khựng lại vài giây, ngước mắt lên, không nhìn rõ vẻ nông sâu trong mắt: "Được."

______

Biển Tức Hải ở Bắc Thành, bây giờ là thời điểm nóng nhất của mùa hè, lại đang là kỳ nghỉ hè, bờ biển đầy khách du lịch và những người sống gần đó đến đi dạo, dọc đường còn có các quầy hàng nhỏ, trông rất náo nhiệt.

Bởi vậy Giang Hành Thâm cũng không biết làm sao Phó Chu lại tìm được một chỗ yên tĩnh như thế này, hầu như không có ai, được bao quanh bởi các lớp đá biển.

Phía sau là một vùng biển, đài quan sát ở cuối bến tàu đã rất cũ kỹ, đứng sừng sững, mặc cho những con sóng lớn vỗ vào, cuốn theo hơi mặn của biển cả.

Pháo hoa có lẽ là do Phó Chu đã tìm chỗ đặt sẵn trước, hắn ôm nó ra rồi tìm một chỗ phẳng để đặt xuống.

"Ở đây rất kín đáo, cho dù người khác có thấy pháo hoa thì cũng không thể tìm ra chỗ của chúng ta, không có ai quấy rầy."

Hắn quay đầu lại: "Tôi bắn nhé?"

"Cẩn thận chút." Giang Hành Thâm nhắc nhở, thùng pháo hoa kia khá to, dây dẫn trông cũng không dài lắm.

"Được, cậu đứng xa ra chút."

Trên bãi biển yên tĩnh và mờ tối, ánh hoàng hôn lơ lửng trên những ngọn cây dừa, cắt bóng của hai người cách nhau vài bước chân cùng với bóng cây in trên cát.

Thỉnh thoảng có những con cua, con tôm nhỏ bò qua, tò mò cào cào lớp cát lỏng lẻo trên đất, sau đó bị tiếng pháo hoa vang rền làm cho hoảng sợ đến nỗi giơ chân bỏ chạy.

Giang Hành Thâm vừa định lùi lại vài bước theo phản xạ thì không biết Phó Chu đã chạy đến từ lúc nào, lấy tay giúp cậu che tai lại, lòng bàn tay ấm áp, tiếng pháo hoa nổ bị ngăn cách rất xa.

Cậu ngẩng đầu nhìn, bầu trời xanh thẫm được tô điểm bởi những chùm pháo hoa rực rỡ, tựa một khung tranh.

Phó Chu sợ cậu không nghe thấy, hô to bên tai: "Thâm Thâm, đẹp chứ?"

Giang Hành Thâm quay lại, muốn hắn bỏ tay xuống, trong mắt lấp lánh ý cười rõ ràng, khoé môi nhếch lên, để lộ hàm răng trắng đều: "Đẹp lắm."

Cậu nói không lớn, không biết Phó Chu có nghe thấy không, có lẽ là nghe thấy, cũng có thể là đoán được từ khẩu hình của cậu.

Bởi vì sau khi cậu nói xong, Phó Chu cũng cười.

Trời dần tối, đường viền của bầu trời đã mờ nhạt, nhưng pháo hoa nở rộ lại càng hoành tráng và lung linh hơn.

Khi ánh sáng của chùm pháo hoa cuối cùng tắt đi, bên tai Giang Hành Thâm bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng đến lạ, thậm chí cả tiếng sóng biển cũng không nghe thấy.

Cậu dường như cảm thấy quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng tim đập vô cùng rõ rệt, nhìn về phía người vẫn đứng bất động phía sau: "Bắn xong rồi."

"Ừm."

Phó Chu buông tay đang che tai cậu ra, vì vóc người cao hơn nên hắn cụp mắt nhìn cậu, giọng nói có chút không ổn định: "Giang Hành Thâm, tôi có lời muốn nói với cậu."

Đã lâu rồi Giang Hành Thâm không nghe thấy hắn gọi tên mình nghiêm túc như vậy, có hơi hoảng hốt đối với việc này, thậm chí còn cảm thấy đây là chuyện trịnh trọng, rõ ràng là hắn có điều gì đó rất quan trọng muốn nói.

Sau vài giây, Phó Chu cuối cùng cũng mở miệng.

"Hoa Trung là do mẹ tôi đập tiền cho tôi vào học, thành tích của tôi không tốt, cũng không thích đọc sách, nhưng nếu tôi học hành chăm chỉ là có thể nói chuyện với cậu nhiều hơn, tôi liền cảm thấy học cũng rất thú vị."

"Cậu thông minh như vậy, sau này chắc chắn tôi không thể vào cùng một trường với cậu, vậy thì tôi sẽ cố gắng thi vào trường gần cậu, tôi không muốn chúng ta phải xa nhau."

Hắn nói liền một mạch, hít sâu một hơi, vạt áo dưới đã bị vò nhăn nheo, thể hiện tâm trạng bối rối của chủ nhân.

Nhưng ngay khi vừa định nói gì đó, cả người Phó Chu bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, dường như cảm thấy trong những khoảnh khắc trang trọng thế này, sự căng thẳng quá mức có vẻ hơi phù phiếm.

"Giang Hành Thâm, tôi thích cậu."

Hắn nhìn Giang Hành Thâm không chớp mắt: "Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, nếu có thể, tôi muốn làm bạn trai của cậu."

"Thâm Thâm, chúng ta có thể hẹn hò không?"

Đồng tử Giang Hành Thâm giãn ra, tay chân vô thức tê dại.

Thành thật mà nói, cậu đã đoán ra phần nào tâm tư của Phó Chu từ lâu, cũng lường trước được tình huống tối nay.

Nhưng khi cảnh tượng này thật sự xảy ra trước mặt cậu, khi gương mặt nghiêm túc, tuấn tú của Phó Chu nói ra ba chữ "Tôi thích cậu", sức ảnh hưởng lại lớn hơn bất kỳ ai khác.

Cậu nghe thấy tiếng gió và tiếng côn trùng râm ran bên tai, nhất thời quên nói chuyện.

"Nếu cậu không đồng ý, đừng vội từ chối tôi." Phó Chu thấy thế cúi đầu, thì thầm nói: "Cho tôi thời gian để bình tĩnh lại rồi hãy nói, được không?"

Giang Hành Thâm cụp mi mắt, nghiêng đầu nhìn về hướng khác.

Im lặng một lúc lâu, không ai biết cậu đang nghĩ gì, cậu dùng thanh âm cực nhẹ lại cực nhỏ nói: "Phó Chu, cậu sẽ đối xử tốt với tôi chứ?"

Dưới làn gió biển của đêm trăng non, chỉ có ánh đèn pha lớn trên tháp canh loé lên, soi rõ lời tỏ tình nồng nhiệt và chân thành của thiếu niên.

Tay Phó Chu không kiềm chế được mà run rẩy, môi cũng đang run lên: "Sẽ, tôi muốn cả đời này đều đối xử tốt với cậu."

"Thâm Thâm, cậu đồng ý với tôi chứ?" Hắn đè lại tay mình, muốn nói đừng run nữa.

Đường nhìn của Giang Hành Thâm quay lại, mím chặt môi, ngay khi lòng bàn tay Phó Chu đổ mồ hôi, một nụ cười nhẹ nhàng trong trẻo nở trên môi cậu, đẹp đến nao lòng: "Được."

Phó Chu cảm thấy pháo hoa trong đầu bắt đầu nổ tung, bùm bùm một hồi lâu: "Thật, thật sao?"

"Cậu nói xem." Cậu nhíu mày.

"Được, được."

Phó Chu lắp bắp không nói nên lời, cảm thấy hạnh phúc như trời đất quay cuồng, choáng váng một hồi, kiềm chế nói: "Thâm Thâm, vậy, vậy tôi muốn nắm tay cậu, có được không?"

Má! Hắn yêu đương rồi, hắn thật sự quá đỉnh, có thể hẹn hò với Giang Hành Thâm!

Giang Hành Thâm khẽ thở dài không thấy được: "Bình thường chẳng phải cậu cũng nắm không ít lần rồi sao?"

Tai Phó Chu thoáng cái đỏ lên, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay cậu, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Bọn họ từ bãi biển đi lên đường ven biển, vì trời mới chập tối nên người càng lúc càng đông.

Phó Chu thấy nhiều người quá, đi dạo không tiện: "Chúng ta đổi chỗ khác đi, Tức Hải là khu du lịch, buổi tối đông người lắm."

"Không được, hôm nay về sớm nghỉ ngơi đi." Giang Hành Thâm lắc đầu, buông tay ra.

Cậu nghĩ lúc này tốt nhất là nên cắt đứt nguồn hưng phấn, về nhà bình tĩnh lại, tránh cho tất cả chỉ là do hormone chi phối.

"Tại sao?" Phó Chu thấy tay mình trống trải thì không quen, nhìn cậu với ánh mắt mong đợi.

Cậu nghiêng đường nhìn đi, từ chối tiếp nhận ánh mắt đáng thương vô tội đó: "Không có tại sao."

"Tôi không muốn." Phó Chu lại nắm lấy tay cậu, kéo vào trong lòng mình, dính lấy cậu: "Tôi muốn ở bên cậu thêm một lúc nữa, với lại bây giờ vẫn còn sớm mà."

"Tôi không biết cậu có hối hận hay không." Giang Hành Thâm đặt cằm lên vai hắn, nhắm mắt lại, cũng không giấu giếm: "Vì vậy tôi nghĩ tốt nhất là nên bình tĩnh lại một đêm trước."

Phó Chu ấm ức mím môi, cực kỳ không nỡ buông ra: "Vậy cậu ôm tôi một cái, được không?"

Giang Hành Thâm lần này ngoan ngoãn làm theo, vòng tay ôm lấy eo hắn, vỗ vỗ lưng hắn như để an ủi.

Phó Chu gục đầu xuống, ôm chặt lấy cậu, Giang Hành Thâm không nhúc nhích, nhưng đột nhiên cảm nhận được một giọt nước ấm rơi xuống cổ mình.

Cậu lập tức sững người lại: "Phó Chu, cậu ——"

Sao lại khóc rồi, nếu thật sự không muốn về, ở lại thêm một chút nữa cũng không phải là không được, cậu cũng không nói rất dứt khoát.

"Tôi không sao, Thâm Thâm." Giọng nói của Phó Chu nghẹn ngào đứt quãng: "Tôi chỉ là nghĩ đến lúc nãy khi tỏ tình với cậu, tôi sợ cậu sẽ từ chối lắm."

Mắt hắn đỏ hoe: "May mà, may mà cậu đồng ý, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao."

Cổ của Giang Hành Thâm nhanh chóng ướt một mảng, trong lòng cậu mềm nhũn, chỉ có thể cố gắng dỗ dành: "Không có đâu, tôi sẽ không từ chối."

Cậu lấy khăn giấy ra, vốn định trực tiếp đưa qua, nhưng sau khi do dự một lúc, cậu vụng về giúp Phó Chu lau nước mắt: "Được rồi, đừng khóc nữa."

Phó Chu hít hít mũi, ngẩng đầu lên: "Tôi muốn đưa cậu về nhà."

Giang Hành Thâm không tranh luận với hắn: "Được."

Sau khi đưa đến dưới nhà, cậu bảo Phó Chu có thể về được rồi, Phó Chu lưu luyến, đi được ba bước lại quay đầu nhìn, đợi đến khi Giang Hành Thâm lên lầu, đèn sáng lên thì mới chịu rời đi.

______

Sáng hôm sau, Giang Hành Thâm thức dậy lúc tám giờ, vừa mới rửa mặt xong thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Rất ít khi có người gõ cửa vào giờ này, cậu suy nghĩ một chút, cẩn thận mở hé cửa, sau khi thấy người bên ngoài chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

Phó Chu thở hổn hển xuất hiện ở cửa, trong lòng ôm một bó hoa rất lớn, màu xanh trắng rất tươi tắn, có vẻ là hoa nhài.

Vừa mở cửa, hương hoa đã ập tới.

Cậu hơi kinh ngạc, một phần vì Phó Chu đến sớm như vậy, một phần là vì bó hoa này.

"Sao cậu lại ——"

Cậu khựng lại, lần đầu tiên cảm thấy bối rối, không biết phải nói gì: "Vào trong trước đi."

Phó Chu không nhúc nhích, ôm chặt bó hoa trong lòng, hắn đã chạy một mạch từ cổng khu chung cư đến đây, thở dốc vài hơi để lấy lại bình tĩnh: "Thâm Thâm, tối qua tôi về nhà mà không tài nào ngủ được."

"Cậu nói sợ tôi hối hận, bảo tôi bình tĩnh lại một đêm, nhưng tôi không thể nào bình tĩnh được, đầu óc tôi cứ mãi nghĩ về cậu."

"Tôi thích cậu không phải vì điều gì khác, chỉ đơn giản là thích cậu, cho nên cậu tin tưởng tôi thêm một chút có được không?"

Hắn nói xong một hơi, nhìn thẳng vào mắt Giang Hành Thâm: "Tôi sẽ không hối hận đâu, Thâm Thâm, tôi sẽ không hối hận."

Giang Hành Thâm ngỡ ngàng nhìn hắn, cuối cùng hàng mi cậu run lên vài lần, ánh mắt hạ xuống, không tránh khỏi có chút căng thẳng: "Xin lỗi, không phải là tôi không tin cậu."

"Đừng xin lỗi." Phó Chu nhẹ nhàng ôm lấy cậu cách bó hoa, lẩm bẩm như là cầu xin lại như là chơi xấu: "Tôi muốn cậu cũng nói thích tôi."

Vành tai Giang Hành Thâm hơi nóng lên, tính cách trầm lặng và ít nói khiến cậu chỉ ậm ờ đáp lại một tiếng "Ừm".

"Không được, cậu phải nói thích tôi."

Phó Chu không hài lòng, cúi đầu đưa mặt lại gần hơn: "Có nói không? Nếu cậu không nói, tôi sẽ ——"

Chưa nói hết câu, hắn đã chú ý tới đôi môi đỏ mọng, ướt át của Giang Hành Thâm, trên gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc ấy trông cực kỳ cuốn hút.

Hơi thở của hắn nghẹn lại, mặt nóng bừng: "Nếu cậu không nói, tôi sẽ hôn cậu đấy."

Giang Hành Thâm cảm thấy hắn hoàn toàn có thể làm chuyện như vậy, cậu quay đầu đi, nhẹ nhàng ho một tiếng, cố tỏ vẻ thản nhiên, bình tĩnh, âm lượng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

"Thích cậu."

Lúc này Phó Chu mới hài lòng, nhanh chóng hôn một cái lên má cậu.

Giang Hành Thâm mở to mắt, vừa mới phản ứng lại thì đã bị nửa đẩy nửa ôm vào trong nhà, ngay sau đó, kẻ đầu têu lại quay người đóng cửa, làm như không có chuyện gì mà đưa bó hoa cho cậu.

"Bó hoa này tôi thấy rất hợp với cậu, cũng hợp để tặng khi gặp nhau." Phó Chu giống như một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch mới biết yêu, cười ngây ngô sờ sờ ót.

Giang Hành Thâm vốn định mở miệng chất vấn, nhưng lúc này nhìn hắn lại không thể nói nên lời.

Cậu thấy Phó Chu thật khờ, ngốc hết sức, không hề giống với ấn tượng ban đầu của cậu về hắn khi ở cổng trường, nhưng lại rất giống với hắn khi còn nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro