Chương 35: Ngửa bài
Mọi chuyện sau đó quả thực không hề diễn ra theo ý của Cao Thần Phong.
Một ngày rồi hai ngày, ba ngày rồi lại bốn ngày, Sở Nguỵ Lâm vẫn không xuất hiện. Sự kiên nhẫn của Cao Thần Phong hắn bấy giờ đã chạm đến giới hạn, cả tính khí cũng ngày một trở nên nóng nảy hơn, tới mức hết thảy thuộc hạ trong nhà nếu không được truyền gọi cũng chả dám léng phéng trước mặt hắn.
Khốn kiếp, con chó nhỏ này của hắn có thể chui rúc ở cái xó nào mà đến nay đã gần 5 ngày vẫn không một tung tích? Rồi nó ăn uống như thế nào, thiếu đi nguyên khí của hắn nó vẫn cảm thấy ổn sao? Biết rằng sức chịu đựng của Sở Nguỵ Lâm luôn rất cố chấp nhưng đến mức này Cao Thần Phong hắn buộc phải tự tay lôi cậu về cho dù cho cậu chỉ còn là cái xác thối rửa ở chốn xó xỉnh chết tiệt nào đó. Cao Thần Phong dẹp bỏ lòng tự tôn của mình để truy tìm cậu, điều này đồng nghĩa hắn đã tự nhận mình là kẻ thua trong cuộc chiến tinh thần giữa cậu và hắn. Sự lo lắng, sốt ruột bên trong dần hoá thành cơn giận, hắn đã định sẵn trong đầu một khi đã bắt được cậu về đây, chính tay hắn sẽ trừng phạt cậu thật nghiêm khắc.
Trở lại ngày hôm đó, sau một đêm ngủ nhờ tại nhà Ninh Trì, sáng hôm sau Sở Nguỵ Lâm quay về khu nhà thuê cũ của cậu với hy vọng sẽ có một nơi để nương náu thì lại nhận được tin từ bác chủ nhà rằng căn phòng cũ từ hôm cậu dọn đi đã có người khác vào thuê rồi. Ở khu nội thành như thế này để mà tìm một căn phòng bình ổn, giá rẻ là điều không hề dễ dàng, số tiền lương ít ỏi cậu còn lại hiển nhiên không đủ để cọc tiền phòng dù cho đó có là căn tồi tàn nhất, bây giờ hoạ chăng nếu cậu bán chiếc nhẫn kia đi thì may ra có thể đủ tiền xoay sở, nhưng Nguỵ Lâm vì một lí do nào đó lại một mực không muốn bán nó. Khi vẫn đang đau đầu vì chẳng biết những ngày sau sẽ ngủ ở đâu thì không ngoài dự đoán, Ninh Trì đã mở lời giúp đỡ cậu có một nơi ở tạm thời cho đến khi cậu đủ khả năng dọn ra ngoài. Ban đầu cậu vẫn còn lưỡng lự sợ bản thân sẽ làm phiền y, nhưng thú thật đó là phương án tốt nhất cho cậu bây giờ rồi, một phần đối với cậu y cũng là người tốt nên Sở Nguỵ Lâm rốt cuộc đã gật đầu nhận lấy thành ý của Ninh Trì.
Cậu ở tại căn hộ riêng của y, nơi này kì thực là một dinh cơ rộng lớn, có nhiều phòng và an ninh vô cùng chặt chẽ, phần lớn đến từ máy móc và thiết bị bởi y chỉ ở có một mình, giữ phép lịch sự trong suốt những ngày ở đây Sở Nguỵ Lâm không vì tò mò mà tự tiện đi lung tung trong nhà y, cậu chỉ đi làm, khi trở về thì ở yên trong phòng, đồ đạc cá nhân cũng là tận dụng từ đồ cũ của Ninh Trì, bởi hôm đó khi bỏ đi cậu chỉ mang theo mỗi đôi dép.
Ninh Trì suốt quá trình ở chung đều tôn trọng sự riêng tư của cậu, y đối xử tốt, hết lòng hỗ trợ để cậu có thể cảm thấy thoải mái nhất khi ở cùng mình. Lòng tốt và sự tử tế của Ninh Trì quả thực tác động rõ rệt vào tâm thức Sở Nguỵ Lâm, có thể nói cậu đã hoàn toàn từ bỏ phòng bị với y, kể cả từ những lần tiếp xúc, trò chuyện, tâm sự trước đây Ninh Trì cũng đã hình thành một cái nhìn tốt đẹp và gần gũi trong mắt Sở Nguỵ Lâm, y còn giúp đỡ cậu rất nhiều lần, cậu đối với Ninh Trì bây giờ tin tưởng đã có, cậu ngầm xem y như một người anh với sự nể trọng nhất định.
Những ngày đầu ở đây trôi qua khá suôn sẻ, Sở Nguỵ Lâm cố lao đầu vào công việc để tránh đầu óc rảnh rang nghĩ về những chuyện không nên nghĩ, thường ngày khi đi làm về cậu đều giả vờ ngồi ăn cùng Ninh Trì một cách bình thường rồi trở về phòng lại chui vào nhà vệ sinh nôn ra hết sạch, đã là ngày thứ tư cậu không uống được một giọt máu nào vào bụng, cậu đã đẩy giới hạn chịu đựng của mình lên đến cực hạn nhưng sang đến đêm nay, đêm thứ năm, cậu nghĩ rằng bản thân sắp hỏng đến nơi rồi. Những cơn choáng váng diễn ra thường xuyên, toàn bộ sinh lực như bị rút cạn, cậu cần máu, nếu không có lẽ cậu sẽ cứ thế mà chết đói mất. Vừa quay trở về sau đêm làm việc, Sở Nguỵ Lâm lê từng bước nặng nề lên cầu thang rồi đột ngột đổ khuỵu ngay nấc thang cuối cùng, Ninh Trì dưới bếp nghe tiếng động lạ liền chạy lên xem thì vội vàng lao đến đỡ cậu vào phòng.
Ninh Trì đặt Sở Nguỵ Lâm xuống giường, thân nhiệt cậu vẫn bình thường nhưng mồ hôi lại vã ra như tắm, đến mức ướt đẫm áo thun bên ngoài cậu đang mặc. Trông sắc mặt Sở Nguỵ Lâm lúc này tuyệt nhiên vô cùng tệ, nhân diện trắng bệch, môi tái nhợt đi, tay chân thì không ngừng run rẫy. Ninh Trì lo lắng lấy khăn thấm bớt mồ hôi cho Sở Nguỵ Lâm, y cất tiếng hỏi.
" Em sao vậy? Cả ngày hôm nay em không ăn gì ư? Sao lại để đến mức này? "
Sở Nguỵ Lâm cảm thấy kiệt sức, cậu đã gồng mình suốt những ngày qua, tự ép bản thân đến cùng cực, để rồi hôm nay thể trạng của cậu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cạn kiệt đến mức báo động, chính là trạng thái vô cùng nguy hiểm đối với một tiền nhiệm như cậu. Chỉ thiếu một chút nữa thôi.. cơn khát máu sẽ bùng lên biến cậu thành một con ma cà rồng nguyên thuỷ nhất sẵn sàng vồ lấy bất cứ ai trước mặt để thoả lấp sự đói khát điên cuồng đang xâu xé ruột gan cậu bên trong. Kể cả ngay lúc này đây, tỉnh táo của cậu đang dần mất đi từng chút. Sở Nguỵ Lâm vẫn cố gắng gượng chút ý thức cuối cùng của mình đưa mắt nhìn y nhưng vẫn là không thể đáp lại.
Ninh Trì lúc này chỉ còn biết thở dài.
" Haiz, thôi thì để anh xuống nấu cháo cho em ăn nhé? Em nằm nghỉ chút đi, nhanh thôi. " y toan đứng dậy khi vừa dứt câu.
" Không.. cần đâu... " giọng nói khàn đục của Sở Nguỵ Lâm cuối cùng cất lên.
" Tại sao? Anh không biết nguyên nhân là gì nhưng tình trạng em bây giờ rất tệ đấy, ít nhất phải ăn chút gì đó chứ, hay để anh đưa em đến bệnh viện nhé? "
" Không có tác dụng đâu... "
" ... Vậy anh phải làm gì bây giờ đây, em như thế này anh thực sự rất lo lắng đó. " đây là những lời thật lòng của y, tâm can Ninh Trì bây giờ như lửa đốt vậy.
" Máu... "
!
.... ?
" Tôi muốn.. máu.... "
Ninh Trì đông cứng ở đó nhìn Sở Nguỵ Lâm, có vẻ y vẫn chưa thể ngờ được điều mình vừa nghe thấy.
" Làm ơn... máu.... cho tôi máu... "
Ninh Trì lặng người ở đó một khoảng rất lâu.
Là vậy sao em...? Vậy là nỗi lo của anh từ ngay hôm ấy hoá ra lại là sự thật... Anh đã luôn mong rằng nó không phải, vậy mà...
Thằng khốn nào đã làm chuyện này với em? Lũ ma tộc chó chết, chúng mày chỉ biết huỷ hoại cuộc đời người khác thôi. Đến cả em... em cũng là nạn nhân của chúng...
" Máu... máu.... " Sở Nguỵ Lâm đã trên ngưỡng chìm vào cơn mê sảng, chỉ biết luôn miệng khát cầu được cứu rỗi khỏi cơn đói khát điên người này.
...
" Nào.. được rồi, gắng một chút nữa thôi, anh sẽ cho em máu... sẽ ổn thôi.. nhé. "
Mặc dù tâm trí Ninh Trì đang vô cùng rối bời khi biết được chuyện này nhưng bộ dạng khổ sở dần đánh mất đi ý thức của Sở Nguỵ Lâm càng khiến y phiền lòng hơn. Y có chết cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại rơi vào tình huống khốn kiếp dở khóc dở cười này, một thợ săn như y phải tự mình đem máu bồi cho một ma cà rồng ăn... Thật là một chuyện trái với đạo lý, nghịch với lẽ thường.
Nhưng đây là Nguỵ Lâm, là người y đem lòng cảm mến, là một sự tồn tại ý nghĩa đối với y, là người y khát khao có được... ít nhất là cho đến hiện tại. Ninh Trì cứ thế không do dự thêm, y rút từ trong túi sau ra con dao bấm sắc lẹm, dứt khoát cắt một đường dài tại đầu ngón tay trỏ, máu đỏ bắt đầu tuôn ra, chảy thành một dòng, y kê nó lên môi Sở Nguỵ Lâm.
Dòng máu ấm nóng chảy vào miệng, rót vào trong thanh quản, mọi giác quan của cậu như bừng tỉnh, cậu vươn tay lên trong vô thức tóm giữ lấy cổ tay Ninh Trì ghì chặt xuống, môi lưỡi cứ không ngừng mút lấy dòng máu ngọt lành kia. Cơn thoả mãn lan ra đến từng tế bào, cậu thấy như được tái sinh từ cõi chết, còn hơn cả thế, Sở Nguỵ Lâm bắt đầu thấy mình như đang trôi trên mây, người cậu nhẹ bẫng, đây là gì? Là do quá lâu mới được dung nạp lại máu người.. hay là bởi loại máu mà cậu đang uống đây.. chính là đặc huyết? Cảm giác hưng phấn kì lạ này... thật nguy hiểm.
" Nguỵ Lâm... em đang cương sao? "
!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro