Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Mộng tưởng






" Lâu rồi mới đặt chân về lại chốn này, tư vị thế nào Carlos? " Alex từ đằng sau nâng chân chậm rãi bước tới phía Cao Thần Phong đang ung dung đứng bên mõm đá sát bờ biển, phía dưới mặt biển thăm thẵm đang ồn ào rung chuyển từng đợt sóng lớn.

" Vẫn nhàm chán như xưa. " hắn đáp gọn lỏn, ánh mắt vẫn hướng vào một điểm vô định ngoài khơi xa.

" Ha.. xem ngươi kìa, ta vẫn chưa quên đứa trẻ lóc nhóc ngày nào vẫn chạy nhảy ở bãi đá này đến té trầy cả mặt đâu, khi ấy đứa trẻ đó có vẻ không hề thấy nhàm chán bờ biển này chút nào. " Alex cong môi lộ ra nét cười tư vị.

" Ngài Alex đây có vẻ đã già rồi nên thích hoài niệm chuyện xưa nhỉ? " hắn có nhếch lên khoé môi nhưng mặt thì vẫn lạnh như tiền.

" Cũng không sai đi. Đôi khi cũng bởi quá khứ luôn có một thứ gì đó đáng để hoài niệm khiến ta hay nuối tiếc mà nhớ về nó khôn nguôi. " Alex lúc này cũng dời tầm mắt nhìn ra những ngọn sóng dữ đang va mình vào bãi đá thô cao.

Cao Thần Phong trầm mặc một lúc rồi tự cười khẩy một tiếng, chẳng biết đó là nhạo báng câu từ của Alex hay chăng là đang tự nhạo chính mình.

" Với tôi nó chẳng có gì đáng để nhớ. "

Alex thấy đâu đó trong tâm can có chút ray rứt khi nghe được câu nói này, nhưng vẫn là lắc đầu gạt đi. Xem ra những thứ đau buồn vẫn luôn ám lấy tiềm thức của ta nhiều hơn hết thảy mọi khoảnh khắc tươi đẹp rực rỡ nào trong quá khứ. Cao Thần Phong trở nên như vậy, y cũng hiểu vì sao. Thôi thì đừng đi sâu hơn vào câu chuyện trừu tượng này nữa, biết điểm dừng có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hắn và y. Thế nên y đổi chủ đề.

" Cuộc họp trượng bổ chỉ còn hôm nay là kết thúc. Cũng chẳng còn ở lại nơi này thêm bao lâu nữa, chi bằng cứ tận hưởng không khí yên bình này đi. "


" Tôi chỉ mong sớm kết thúc để còn thật nhanh trở về nhà. Vì con chó nhỏ của tôi chắc đang nhớ chủ của nó lắm... Và tôi cũng hơi nhớ nó rồi, khư khư... " hắn cười từng âm trầm nhẹ trong cổ họng, nghĩ về những hình ảnh ngốc nghếch của Sở Nguỵ Lâm hôm trước tự khắc tâm trạng hắn lại tốt lên mấy phần, cứ thế Cao Thần Phong vô thức mỉm cười từ lúc nào chính bản thân hắn cũng không hay.




---


Đã 4 ngày trôi qua kể từ khi Cao Thần Phong rời đi. Sở Nguỵ Lâm quay về nếp sống rập khuôn vốn có của mình, chỉ đi làm rồi về nhà ngủ, thức dậy rồi lại đi làm. Không có hắn quấy nhiễu trêu chọc công nhận cậu thấy khoẻ ra, cũng có nhiều thời gian riêng tư một mình hơn, nhưng bắt đầu từ ngày thứ 2 trở đi Sở Nguỵ Lâm lại tự mình sinh sự.
Chính là cậu bỗng dưng nghĩ về Cao Thần Phong một cách vô thức, tần suất tăng dần mỗi ngày đến khi trở nên không thể kiểm soát. Cậu chẳng biết bản thân đang mắc cái chứng gì mà nghĩ đến hắn cả ngày, chỉ cần xong việc rỗi tay ngồi nghỉ một lát là bản mặt của Cao Thần Phong lại hiện lên. Hay đôi khi đi đường vô tình nhìn thấy một nhân dáng có chút tương đồng với hắn ta thôi cậu lập tức lại tưởng tượng ra hắn. Những ý nghĩ vô thức về hắn cứ hiện đến khiến chính bản thân Sở Nguỵ Lâm ban đầu cũng không hiểu tại sao, lúc giật mình ngộ ra rồi thì lại tự chửi mình sao cứ mãi nghĩ về cái tên quỷ vương đó làm gì. Khốn thật, chẳng lẽ cậu là đang nhớ hắn sao?
Thế rồi cậu cũng tự mình nghiệm ra dù cho thật khó chấp nhận, có ngu ngốc cách mấy cũng biết đây chính là cảm giác nhớ nhung một ai đó... Cậu nhớ tên khốn Cao Thần Phong, là nhớ đến sắp mất trí rồi.

Đêm đó, sau khi kết thúc một ngày dài đằng đẵng, Sở Nguỵ Lâm trở về dinh thự. Cậu chuyển đến sống ở đây cũng chẳng phải ngày một ngày hai, dù không thể nhớ chính xác nhưng cậu nhắm chừng bản thân ở nơi này cũng đã gần hai tháng rồi, nói về tư vị xa lạ thì sớm đã không còn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trở về lại cảm thấy nơi này bỗng dưng rộng lớn và tĩnh lặng đến như vậy. Một cảm giác trống vắng, lạnh lẽo thật khó tả, cậu về phòng nằm vật xuống chiếc giường rộng lớn, mắt hướng vô định lên trần nhà, từng dòng suy nghĩ lại dìu dắt nhau tuôn ra.

Sống một mình vốn đã lâu, nhưng đến tận bây giờ bản thân cậu mới thực sự trải nghiệm được thứ gọi là cô độc. Tại sao lại trở nên như vậy nhỉ? Đã quen rồi mà, hà cớ gì hắn chỉ đi vắng có vài ngày lại hoá thành thằng mất hồn mà nhung nhớ hắn, giờ còn nằm đây cảm thấy cô đơn trong căn nhà rộng lớn này. Sở Nguỵ Lâm thằng ngu, tự mình biến thành cái dạng vớ vẩn gì đây...
Cậu vùi đầu vào gối sẵn tay bực dọc đập bụp lên nệm mấy cái. Từ khi nhận ra bản thân mình nảy sinh thứ tình cảm đó với Cao Thần Phong, cậu không lúc nào kiểm soát được tâm tư của mình. Hắn dần chiếm trọn mọi không gian trong tâm trí cậu, không chỉ thế còn vì hắn mà nảy sinh nhiều loại cảm xúc xa lạ, những thứ mà chưa một lần cậu phát sinh với bất kì ai. Vậy ra thích một người là như thế này sao? Rõ ở cạnh là chỉ muốn băm mặt hắn ra, hắn đi rồi lại liền nhớ đến sinh ảo giác, phiền phức, chết quách đi cho rồi.

Tên quỷ Cao Thần Phong, lo mà thật nhanh trở về với tôi đi... đồ khốn.

Sở Nguỵ Lâm cứ thế ngủ quên giữa dòng suy nghĩ ngổn ngang của mình.


~~~

" Chó con... em nhớ ta lắm đúng không?.. khư khư... "

" Ức.... làm gì?... bỏ ra đi... "

Là ai?

Một bóng đen với đôi mắt xám bạc thật quen thuộc giữ chặt lấy tôi, bàn tay thon dài của hắn sờ soạng khắp thân thể tôi... Rồi thứ cứng rắn của hắn bên dưới dần đâm chọc vào cửa huyệt tôi thật ngứa ngáy...


" Thế em có nhớ cây hàng này không? Hửm... nó thì nhớ em lắm đấy... Cưng à, nhận lấy nó, ngay bây giờ... "


" Ứ..... hrmmg.... không.... arhh... ức..... đừng mà.... haa.... "

Hắn xuyên thứ to lớn đó vào cơ thể tôi rồi đâm thúc dữ dội, cả thân tôi như bị hắn giã nát thành tương, hắn cứ thế chơi tôi, thật thô bạo.

" Hửm?... Có thích không?... Cái lỗ dâm đãng của em có thấy sướng không?... Ta nắc em như vậy đủ nhanh chưa?... Cái lỗ của em khít quá đi, cắn dương vật của ta không buông đây này... "

" Arhhh.....ah...... quá.... dừng lại.... làm ơn.... ức hrrmp.... haa..... "

" Em rên dâm thật đấy, ta nghe chỉ càng muốn đụ em mãi thôi... Xem thằng bé của em cứng lên rồi kìa... để ta giúp em nhé? Khư khư khư.... "

Hắn túm lấy dương căn của tôi ra sức tuốt lộng nó với tốc độ cực hạn, đằng sau cùng lúc nẩy hông giã vào lỗ huyệt tôi dồn dập như khoan vào sâu hoắm, càn quấy đến tận cùng bên trong cơ thể tôi. Đầu óc tôi váng lên với thứ cảm giác điên dại này, cả người lâng lâng như mất hết trọng lực, như trôi lơ lững giữa không trung. 


" Ứmm.... ngah.... chậm lại... ahh.... tôi bắn mất... âhhh hahh....!!! "



!!!

Bừng tỉnh giữa căn phòng yên ắng, Sở Nguỵ Lâm bật hẳn người dậy mặc sức mà thở dốc. Khốn kiếp vừa rồi là mơ sao? Giấc mơ quái quỷ gì vậy?
Đột nhiên cảm giác ươn ướt trong đũng quần truyền đến, Sở Nguỵ Lâm chần chậm vạch ra xem thì con mẹ nó một quần đã ướt đẫm tinh dịch. Mặt cậu từ đen ngòm chuyển sang đỏ bừng ôm trán mà khóc không thành tiếng.
Hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn mộng tinh, mà còn là mơ ân ái với hắn đến bắn ra, khốn nạn thân cậu, tự nhục đến mức muốn tự sát cho rồi. Sở Nguỵ Lâm nghiến răng đấm xuống giường một cú mạnh đến lõm cả nệm rồi bật dậy hùng hục chạy vào nhà vệ sinh thay quần rồi trở ra trùm mền ngủ tiếp.

Mãi đến đầu giờ chiều hôm sau cậu mới nhập nhèm mở mắt. Đang còn mơ màng ngáy ngủ thì thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc của ai đó đứng bên giường, cậu nghĩ thầm chắc lại nhớ quá rồi đâm ra hoang tưởng nên phớt lờ rồi leo nheo khép lại mắt, vừa định nướng thêm một chút thì giọng nói thâm trầm đó bất ngờ vang lên bên tai rõ mồn một. Ngay khoảnh khắc đó, tim Sở Nguỵ Lâm như hẫng đi một nhịp.



" Chủ nhân về rồi. Dậy đi nào, Chó con. "




...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro