Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2.

Editor: Xú Đây Nè (Xú)

Đây... đây chính là thụ chính Nguyễn Quân Hành trong sách sao?

Đường Manh hơi ngẩn người.

Cậu vẫn nhớ rõ cú sốc mạnh mẽ mà đoạn kết cuốn sách để lại. Nguyễn Quân Hành ưu tú đến thế, lẽ ra phải có một cuộc đời rực rỡ, nhưng cuối cùng lại âm thầm chết bên mộ mẹ.

Kỳ thực, anh ta không phải là người không có ước muốn.

Anh ta từng hình dung rất nhiều về tương lai tươi đẹp. Sau khi chữa khỏi bệnh cho mẹ, anh ta sẽ tiết kiệm tiền, mua một căn nhà đàng hoàng. Đối với một người vô gia cư lớn lên trong khu ổ chuột, điều anh ta khao khát nhất chính là một mái nhà lớn khang trang, sạch sẽ và an toàn.

Anh ta muốn trở thành một nhà chế tạo cơ giáp, tạo ra loại cơ giáp mà ngay cả Omega cũng có thể điều khiển. Lớn lên ở khu ổ chuột, anh ta đã chứng kiến quá nhiều bi kịch của Omega. Nếu có loại cơ giáp đó, mẹ anh ta năm xưa đã không lâm bệnh...

Thực tế, anh ta đã có bản phác thảo thiết kế, chỉ thiếu kinh phí.

Tấm bản vẽ thiết kế đó đã úa vàng, tên gọi là ⟪Mẹ⟫.

Khi mẹ được an táng, tấm bản vẽ cơ giáp ấy cùng với thi hài của mẹ đã nằm lại dưới nấm mồ lạnh lẽo.

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi lìa đời, ngoài việc muốn ôm người mẹ đã khuất, có lẽ anh ta còn muốn đến gần hơn với giấc mơ đã vụt mất của mình?

Nội dung chương cuối và chương đầu tiên của cuốn sách giao nhau ngay tại khoảnh khắc Đường Manh xuất hiện.

"Đừng khóc, khóc lên là hết đẹp đấy."

Đường Manh chợt nhận ra, ngoại trừ lần đầu tiên biết tin mẹ qua đời, Nguyễn Quân Hành chưa từng khóc thêm lần nào nữa.

Trong Chương 1, Nguyễn Quân Hành cố gắng an ủi Đường Manh.

Nhưng Omega đang chịu cú sốc quá lớn hoàn toàn không nghe lọt bất cứ lời nào, còn nghĩ Beta này đang cười nhạo mình. Omega chộp lấy khăn tay ném đi, rồi vừa khóc vừa chạy khỏi nhà hàng, chỉ còn lại Nhậm Triều Bắc ngồi tại chỗ, quan sát chàng Beta cúi xuống nhặt khăn tay.

Câu nói ban đầu chỉ là thuận miệng: "Tôi chỉ thích Beta, ví dụ như anh ta." Nhưng khi chứng kiến vẻ lý trí và sự điềm tĩnh của Nguyễn Quân Hành, Nhậm Triều Bắc thật sự nảy sinh chút hứng thú.

Hắn nghĩ, hiện tại hắn cần một bạn đời hợp pháp để ngăn chặn những buổi xem mắt không dứt.

"Ừm, anh quả thực không tồi. Anh có hứng thú cân nhắc hẹn hò với tôi không?" Nhậm Triều Bắc đưa ra lời mời.

Đây chính là nội dung Chương 1 của ⟪Người tình Beta không thể đánh dấu⟫.

Đường Manh đang nhanh chóng sắp xếp lại cốt truyện trong đầu, nhìn qua cứ như là bị đả kích quá lớn mà ngây ngẩn cả người.

Thật ra, khóc lên cũng không phải là hết đẹp.

Cậu ấy vẫn rất xinh đẹp.

Nguyễn Quân Hành không khỏi nghĩ như vậy trong lòng.

Ngay từ giây phút Omega này bước vào nhà hàng, tất cả khách và nhân viên đều chú ý đến vẻ đẹp quá mức nổi bật của cậu. Từ đầu đến chân, cậu ăn mặc vô cùng tinh tế, tựa như một đóa hồng được nuôi dưỡng bằng tình yêu và tiền bạc. Dù chưa tới gần, chỉ nhìn thôi cũng phảng phất ngửi thấy mùi hương ngọt ngào.

Trên mặt cậu không giấu được bất kỳ tâm tư nào, bước chân hoạt bát và nhẹ nhàng. Nguyễn Quân Hành đứng cách đó vài bàn, nhìn thấy Omega xinh đẹp này không ngừng sửa sang quần áo, miệng lẩm bẩm tự nói, liền đoán rằng đối phương chắc chắn đang chuẩn bị gặp một người rất quan trọng.

Lúc anh bưng sữa nóng đi tới bàn đó, Omega xinh đẹp lấy ra chiếc gương tinh xảo soi đi soi lại, anh chợt nghĩ:

Có lẽ là đang gặp người mình thích.

"Hôm nay ngài rất đẹp." Tức là, người ngài thích nhất định cũng sẽ thích ngài. Đó là ẩn ý anh muốn an ủi vị khách đang căng thẳng này.

Nói là an ủi, chi bằng nói, đó là điều thật lòng anh nghĩ.

"Một Omega đáng yêu như vậy, nếu tôi là Alpha, tôi nhất định sẽ theo đuổi."

"Đúng vậy."

"Thật ghen tị với Alpha may mắn được hẹn hò với cậu ấy."

Mấy người phục vụ Beta ở sau bếp tụ tập bàn tán. Nguyễn Quân Hành im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của đồng nghiệp. Vì người mẹ bệnh nặng, anh không có tâm tư yêu đương hoạt bát như những người trẻ tuổi cùng trang lứa.

"Tôi thấy đối tượng của Omega kia rồi, là một Alpha rất anh tuấn." một phục vụ lén lút trượt đến, lòng đầy vẻ tò mò, "Cực kỳ xứng đôi! Tôi không biết nên hâm mộ ai nữa!"

Mọi người tụ tập thảo luận sôi nổi. Chỉ mình Nguyễn Quân Hành vẫn âm thầm làm việc, cho đến khi...

"Omega kia khóc rồi."

Khoảnh khắc đó, Nguyễn Quân Hành cũng không hiểu vì sao, anh cầm chiếc khăn tay mẹ thêu đi ra, đưa cho vị Omega đang khóc rất buồn bã kia.

Có lẽ vì ảnh hưởng của mẹ, anh luôn không đành lòng thấy một Omega rơi lệ.

Dưới ánh mắt quan tâm của Nguyễn Quân Hành, Omega xinh đẹp kia ngước mắt lên. Trên hàng mi dày cong vút vẫn còn vương những giọt nước mắt chưa lau. Ánh đèn rực rỡ trong nhà hàng chiếu vào đôi mắt ướt át của cậu, dường như chứa cả bầu trời đầy sao. Giọng cậu còn sót lại âm mũi nức nở, rất khẽ, có chút do dự, nhưng lại mang theo một sự kiên định khó hiểu: "Ừm, anh quả thực không tồi..."

"Anh có hứng thú cân nhắc hẹn hò với tôi không?"

Nguyễn Quân Hành: "?"

Nhậm Triều Bắc: "?"

Nhậm Triều Bắc không vui nói: "Tôi mong cậu giữ lý trí một chút. Đừng vì tôi mà đi theo đuổi một Beta mà cậu không có hứng thú."

Đường Manh trừng mắt dữ dằn nhìn Nhậm Triều Bắc.

Cậu rất lý trí! Ít nhất là lý trí hơn tên không thích Omega nhưng lại muốn cải tạo Nguyễn Quân Hành thành Omega này nhiều!

Đường Manh đã cướp lời thoại của Nhậm Triều Bắc sau khi suy nghĩ nghiêm túc.

Ước mơ bấy lâu nay của Đường Manh là gả cho một Alpha ưu tú, xây dựng gia đình hạnh phúc, sinh hai đứa con thông minh đáng yêu. Cậu sẽ dùng toàn bộ tâm sức để bảo vệ hạnh phúc ấy.

Nhưng trong sách nói tương lai cậu sẽ biến thành một Alpha, hơn nữa còn là Alpha cấp S, cùng cấp với Omega hiện tại của cậu.

Hai Alpha thì không thể sinh con. Nhậm Triều Bắc lập tức bị đá ra khỏi danh sách thành viên gia đình tương lai của cậu.

Đường Manh vốn còn nghi ngờ tính chân thực của cuốn sách trong đầu. Nhưng biểu hiện của Nguyễn Quân Hành lại y hệt trong Chương 1. Cậu không thể nào dự đoán được lời nói và hành động của Nguyễn Quân Hành trong tương lai được!

Đúng rồi! Còn một cách kiểm chứng nữa!

Đường Manh trừng xong Nhậm Triều Bắc, lại mắt mong chờ nhìn Nguyễn Quân Hành: "Anh tên gì thế?"

Nguyễn Quân Hành dường như hoàn toàn bị diễn biến này làm cho kinh ngạc, ngây người mấy giây mới nói: "Nguyễn Quân Hành."

Đường Manh dốc sức gật đầu, cọng tóc ngốc trên đầu cũng lắc lư theo.

Mọi thứ trong sách đều là thật!

Trước đó cậu đâu có biết Nguyễn Quân Hành tên gì!

Nghĩ như vậy, hành động hài hước của "Đường Mãnh" trong sách cũng hợp lý với logic tư duy của Đường Manh. Ước mơ từ nhỏ của Đường Manh là gả cho Alpha ưu tú để có gia đình hạnh phúc. Nếu đã biến thành Alpha, ước mơ chắc chắn cũng phải thay đổi một chút:

Cậu sẽ cưới Beta ưu tú để xây dựng gia đình hạnh phúc!

Vì sao nhất định phải cưới Beta? Đương nhiên là vì khả năng sinh sản ưu tú của Nguyễn Quân Hành đã được hệ thống Liên bang ca ngợi!

Thực tế, Đường Manh không cố chấp về đối tượng kết hôn là ai. Điều cậu cố chấp chỉ là một đặc tính, một đặc tính chắc chắn có thể sinh ra em bé tốt.

Cái cậu thật sự cố chấp là con cái.

Một đứa trẻ cùng huyết mạch với cậu, như lời mẹ cậu đã từng nói: "Là một Omega, con nhất định phải có con. Con cái sẽ là sợi dây ràng buộc sâu sắc nhất của con trên đời này. Mẹ có con, mới có động lực sống tiếp, mới cảm thấy dù đi đến đâu, chỉ cần ôm con, là đã có nhà rồi."

"Bảo bối nhỏ, cơ thể mẹ không tốt, không thể ở bên con quá lâu. Hứa với mẹ, con nhất định phải sinh một đứa trẻ nhé? Như vậy bảo bối nhỏ của chúng ta sẽ vĩnh viễn có một gia đình."

Cho nên cậu muốn tìm một đối tượng có khả năng sinh sản tốt nhất, để tặng cho đứa con chưa từng gặp mặt món quà đầu tiên trong đời: gen ưu tú.

Đường Manh nắm chặt khăn tay, dùng sức hít hít mũi, mắt lấp lánh nhìn Nguyễn Quân Hành: "Nguyễn Quân Hành, tôi là Đường Manh, tôi thật sự rất vừa ý anh! Cân nhắc tôi một chút đi!"

Nói rồi, cậu bám chặt lấy tay Nguyễn Quân Hành.

Nguyễn Quân Hành muốn giãy thoát ra như bị điện giật.

Tuy rằng cách một lớp găng tay trắng, Đường Manh lại nhớ tới miêu tả về đôi tay của Nguyễn Quân Hành trong sách: đó là một đôi tay thô ráp, mạnh mẽ, đầy vết chai sạn. Chạm vào mang lại cảm giác như đang chạm tới một cuộc sống nặng nhọc khác.

Đường Manh không khỏi cảm thấy một trận đau lòng.

Cậu đã đọc xong cuốn sách kia như đọc lượng tử, cũng như đọc xong cả cuộc đời Nguyễn Quân Hành.

Theo đuổi Nguyễn Quân Hành một mặt là vì con cái, mặt khác kỳ thực cũng là để ngăn cản Nhậm Triều Bắc theo đuổi anh ta.

Trong cuốn sách này đã tiết lộ rất nhiều thông tin cá nhân về Nhậm Triều Bắc. Ví dụ, hắn ta có chứng sạch sẽ tâm lý cực kỳ nghiêm trọng, không bao giờ chạm vào đồ vật người khác đã dùng qua, dù đó là thú cưng rất yêu thích.

Nghe nói, lúc nhỏ Nhậm Triều Bắc từng nuôi một con mèo Ragdoll xinh đẹp. Hắn ta cực kỳ cưng chiều nó. Kết quả, con mèo đó quá thân thiện, ngoan ngoãn dính người với bất kỳ ai.

Thế là Nhậm Triều Bắc đã vứt bỏ nó.

Đối với mèo còn như vậy, đối với người thì càng không cần phải nói.

Đường Manh cảm thấy 99% bất hạnh trong đời Nguyễn Quân Hành đều là do Nhậm Triều Bắc gây ra!

Cho dù Nguyễn Quân Hành không thể ở bên cậu, chỉ cần có thể thoát khỏi Nhậm Triều Bắc, Đường Manh đã cảm thấy đây là một việc đại sự tốt rồi.

Nghĩ đến đây, Đường Manh lén lút liếc nhìn Nhậm Triều Bắc một cái, muốn xem hắn có thực sự nảy sinh hứng thú với Nguyễn Quân Hành như trong sách không.

Đường Manh cứ tưởng mình lén lút lắm, nhưng hành động này lại không thể qua mắt được hai người tinh ý ở đây.

Động tác giãy thoát của Nguyễn Quân Hành khựng lại. Anh rũ mắt nhìn bàn tay đang bị Đường Manh nắm chặt, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng mang theo sự tự giễu mà thở dài trong lòng.

Cậu đang nghĩ gì vậy?

Thật sự cho rằng Omega xinh đẹp đáng yêu này thích mình sao?

Người ta chỉ coi anh là công cụ để khiến đối tượng của mình ghen thôi.

Hơn nữa... nếu anh cởi găng tay ra, chẳng cần anh phải giãy giụa, Omega yếu ớt này sẽ sợ hãi mà buông tay ngay.

"Cậu đang làm gì?"

Sắc mặt Nhậm Triều Bắc vô cùng khó coi. Hắn nhìn chằm chằm tay Đường Manh đang nắm tay Nguyễn Quân Hành. Hắn không hiểu sao, lòng bàn tay hắn lại hiện lên xúc cảm tinh tế khi bị Đường Manh chạm vào trước đó.

Dù tâm lý không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể Alpha của hắn đã nhanh hơn một bước thừa nhận sức hấp dẫn của vị Omega có độ tương thích cao này.

Đúng là một Omega tùy tiện, chỉ có vẻ ngoài mà không có đầu óc, chỉ vì muốn khiến hắn ghen mà chơi trò hề vô vị này.

"Nhậm tiên sinh, tôi cảm thấy lời anh nói vô cùng có lý, tôi và anh không thích hợp." Đường Manh nghiêm mặt, bắt chước ngữ khí cao ngạo của Nhậm Triều Bắc tuyên bố: "Cho nên, buổi xem mắt của chúng ta chấm dứt tại đây."

Nói xong, cậu thay đổi vẻ mặt, vui vẻ nhìn Nguyễn Quân Hành: "Nguyễn tiên sinh, buổi xem mắt của chúng ta vừa mới bắt đầu! Anh đồng ý nha? Đồng ý nha? Đồng ý nha?"

Omega như đóa hoa hồng chủ động rơi vào lòng bàn tay anh.

Nhưng tay anh lại run lên.

Đóa hồng nào mà chẳng có gai, đó vốn dĩ không phải là thứ mà một kẻ Beta như anh có thể chạm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro