
Chương 6. "Làm tình nhân hợp đồng của tôi."
Editor: Xú Đây Nè (Xú)
-----
Khi nhận được lời đề nghị từ Đường Manh, Nguyễn Quân Hành đã thoáng nghi ngờ liệu chiếc găng tay đen của mình có bị lộ không.
Anh nhìn chằm chằm vào lời mời kết bạn từ Đường Manh trong hai chiếc máy tính quang học, so sánh đi so sánh lại, vẫn không thể tin được một Omega trông có vẻ ngây thơ đến mức hơi ngốc nghếch lại có thể tìm thấy "Hương Thảo".
Vẻ mặt căng thẳng của anh dịu xuống khi nhìn thấy tin nhắn ngốc nghếch tiếp theo của Đường Manh. Có lẽ là do dạo gần đây anh đã giúp một phu nhân Omega giàu có tìm lại thú cưng. Đường Manh cũng thuộc giới đó, có thể đã lấy được thông tin liên lạc của anh thông qua phu nhân kia.
"Nhưng tôi lại nghĩ, giữa người với người quan trọng nhất là sự chân thành."
Lời nói của Omega xinh đẹp này trên mạng cũng toát lên vẻ ngây ngô trong sáng.
Chỉ cần nhìn dòng chữ đó, Nguyễn Quân Hành dường như có thể hình dung ra vẻ mặt của Đường Manh. Ánh mắt cậu hẳn là sáng ngời, đôi mắt hơi mở to, giống như một con mèo con chưa từng bị tổn thương, nên rất thân thiện với mọi người.
Chân thành.
Đối với anh, đó là một thứ quá xa xỉ. Trong chợ đen, sự chân thành cũng là một loại xa xỉ phẩm tên là "người ngốc lắm tiền".
"Anh thêm tôi, chắc là để bàn chuyện làm ăn."
"Đúng vậy!"
"Thế thì nói chuyện chân thành làm gì."
Anh ấy thật sự muốn "làm thịt" thật nặng "vị khách ngốc" xinh đẹp này một trận.
"Giúp tôi điều tra và theo dõi Nhậm Triều Bắc. Tôi muốn biết thời gian này anh ta đang làm gì, quan tâm đến ai và chuyện gì."
Sau đó anh phát hiện ra rằng "người ngốc lắm tiền" hóa ra lại là chính mình. Nụ cười vô thức trên môi Nguyễn Quân Hành biến mất không chút dấu vết. Anh im lặng nhìn đơn hàng mà anh khó có thể tin là do một Omega xinh đẹp, ngây thơ và đáng yêu đưa ra:
Theo dõi một Alpha.
Và còn phải biết toàn bộ hành tung của hắn ta.
Điều này giống như một câu chuyện tình yêu về một thiếu gia nhà giàu si tình, dù Nhậm Triều Bắc đã nói nhiều lời quá đáng với cậu như vậy.
Yêu đến thế sao?
Vì Nhậm Triều Bắc mà khóc nhiều như vậy. Vì Nhậm Triều Bắc mà chủ động tiếp cận một Beta mà hắn ta nói là thích. Vì Nhậm Triều Bắc mà tìm đến người làm việc bẩn thỉu ở chợ đen để điều tra tung tích.
Anh đột nhiên nghĩ đến, dường như không lâu trước đây, anh còn lén lút vui mừng vì đã thấy được hai lần vẻ ngây thơ đáng yêu của Omega này. Niềm vui thầm kín đó được anh trân trọng cất giữ trong lòng, nhưng giờ đây khi nó được bộc lộ, lại hóa thành một nỗi chua xót.
Nhưng nghĩ kĩ lại, anh dường như không có tư cách để cảm thấy chua xót.
"Được."
Tuy nhiên, ít nhất anh đã nhận được một khoản thù lao rất cao. Thậm chí anh còn chưa kịp nâng giá để "làm thịt" vị "khách ngốc" xinh đẹp này, mà số tiền nhận được đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Giống như bữa ăn mà anh được mời ở nhà hàng ngày hôm nay. Rõ ràng là anh đã no bụng rồi, nhưng tại sao cảm giác đói khát mơ hồ vẫn cứ gặm nhấm anh.
▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎
"Thưa anh, anh có mắt thẩm mĩ thật đấy. Đây là sản phẩm mới ra mắt trong mùa này của cửa hàng chúng tôi. Viên đá mắt mèo được đính ở trung tâm chiếc nơ này được khai thác từ hành tinh Kalanris. Nó có chất lượng rất tốt, anh xem, đường phản quang hẹp trên bề mặt nó có giống với đồng tử dọc của một con mèo không?"
Nhân viên quầy hàng cao cấp nhiệt tình giới thiệu sản phẩm cho Nhậm Triều Bắc: "Dưới ánh sáng có cường độ khác nhau, nó cũng sẽ thay đổi như đôi mắt của mèo vậy."
Alpha đẹp trai và giàu có cầm món trang sức lên, thay đổi góc độ dưới ánh đèn rực rỡ. Ánh mắt sau lớp kính cơ học chăm chú nhìn vào viên đá mắt mèo ở trung tâm chiếc nơ.
Có lẽ chính Alpha này cũng không nhận ra, hắn ta đã chọn lựa rất cẩn thận.
"Anh chắc là mua cho người yêu phải không ạ? Mẫu này rất hợp với một Omega trẻ tuổi và đáng yêu." Nhân viên cười nói.
Ánh mắt lạnh lùng của Nhậm Triều Bắc xuyên qua lớp kính như lưỡi dao sắc bén, khó chịu quét qua nhân viên đó. Sức ép từ một Alpha hàng đầu thật đáng sợ. Nhân viên đó không biết mình đã nói sai điều gì, sợ hãi cúi đầu, thấy bàn tay gân guốc của Alpha gõ hai cái lên bàn, "Gói lại."
"Vâng, vâng ạ! Giá của sản phẩm này là..."
Alpha rõ ràng không để tâm đến những con số đáng kinh ngạc đó. Chỉ có Nguyễn Quân Hành đang giả dạng làm khách hàng, hành động khựng lại. Anh nhớ lại, chi phí thuốc men để chữa bệnh cho mẹ, cũng gần bằng con số này.
Nguyễn Quân Hành nhìn Nhậm Triều Bắc xách giỏ trái cây và quà, bước vào khu biệt thự của Đường Manh.
An ninh ở khu biệt thự rất nghiêm ngặt, Nguyễn Quân Hành khó có thể lẻn vào trong một thời gian ngắn. Khi bảo vệ chuẩn bị chặn anh lại, một giọng nói vui vẻ vang lên: "Kìa, hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải?"
Nguyễn Quân Hành quay người lại.
Đường Manh mỉm cười với anh, rồi bước nhanh qua người Nguyễn Quân Hành đang đeo mặt nạ, không hề chú ý thêm một chút nào nữa.
Nhờ việc Đường Manh quẹt thẻ và chủ động chào hỏi, Nguyễn Quân Hành đã đi theo vào trong. Khu biệt thự có hệ thống cây xanh rất tốt, hai bên đường nở đầy hoa thơm ngát.
Đôi tay thon thả xinh đẹp tùy ý vẫy vẫy trên những luống hoa khi đi bộ, giống như một con bướm đang bay lượn.
Nguyễn Quân Hành giữ khoảng cách, đi theo sau Omega này. Một cơn gió mang theo hương hoa không rõ tên xoay một vòng trên đầu ngón tay rồi thổi về phía Nguyễn Quân Hành.
Nguyễn Quân Hành nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác nhẹ nhàng khi những sợi tóc được thổi bay.
Khi mở mắt ra một lần nữa, Nguyễn Quân Hành thấy bước chân nhanh nhẹn của Đường Manh đột nhiên dừng lại. Cậu dường như nghĩ ra điều gì đó, không đi về phía nhà nữa, mà rẽ sang khu vườn nhỏ bên cạnh.
Đó là một căn phòng kính khổng lồ, bên trong trồng đầy những loài cây mà Nguyễn Quân Hành không biết. Có cây cao lớn, những cành lá xum xuê rũ xuống như một thác nước xanh biếc. Có những bông hoa nhỏ li ti như những vì sao, điểm xuyết giữa một khoảng không gian xanh rộng lớn.
Vật thu hút ánh mắt nhất là một đóa hồng phấn đang nở rộ trong bồn hoa hình tròn, đường kính nửa mét, nằm giữa khu vườn.
Xung quanh bồn hoa sạch sẽ, chỉ có duy nhất đóa hồng này.
Đường Manh ngồi trên chiếc ghế treo bên cạnh bồn hoa, lấy từ trong túi ra một hộp phấn, cầm gương lên, vỗ vỗ vào quầng mắt hơi đỏ của mình.
Soi bên trái, rồi soi bên phải, xác nhận trên mặt không còn chút dấu vết nào của việc đã khóc, Đường Manh mới đứng dậy rời đi.
Nguyễn Quân Hành không đi theo nữa.
Tiếp theo, tung tích của Nhậm Triều Bắc, Đường Manh sẽ còn biết rõ hơn anh.
Anh lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế treo, nhớ lại hành động vừa rồi của Đường Manh.
Trong mối quan hệ với Nhậm Triều Bắc này, Omega kia sẽ không tiết lộ những tủi thân mà cậu phải chịu đựng cho người nhà biết. Vì vậy, Alpha mang theo món quà đắt tiền đến nhà, có lẽ sẽ nhận được đãi ngộ của một người con rể với tiêu chuẩn cực cao.
Nguyễn Quân Hành nhắm mắt lại. Trong căn phòng kính không có gió, đương nhiên cũng không có chút rung động nào yếu ớt như những sợi tóc bay.
Nhậm Triều Bắc rời khỏi nhà Đường Manh, nhưng chiếc xe bay lại không chạy về phía nhà họ Nhậm, mà lại đi về hướng khu ổ chuột.
Nguyễn Quân Hành nhận ra có điều không ổn, không đi theo Nhậm Triều Bắc nữa, mà vội vã chạy về nhà, cuối cùng đã về đến nhà trước Nhậm Triều Bắc.
"Xin lỗi, nhà tôi quá sơ sài, không thích hợp để tiếp đãi một vị khách quý như anh." Beta tuấn tú không kiêu ngạo cũng không tự ti bước ra khỏi ngôi nhà cũ nát, đứng trước mặt Nhậm Triều Bắc.
Anh đã thay bộ quần áo ở nhà cũ kĩ. Không còn bộ đồng phục nhân viên được cắt may tinh xảo của nhà hàng cao cấp nữa, vóc dáng ưu việt đó ẩn dưới chiếc áo sơ mi lỗi thời. Nhìn qua không còn vẻ ngoài sáng láng như lần đầu gặp mặt vào buổi chiều.
Đôi giày da sạch sẽ không một hạt bụi dẫm lên tấm thảm cũ kĩ. Nhậm Triều Bắc không vào nhà. Kính cơ học quét một lượt môi trường xung quanh, dữ liệu cụ thể cho ra một đánh giá cực kì tệ:
【Không thích hợp cho con người sinh sống.】
Nhậm Triều Bắc khẽ nhíu mày không thể nhận ra, "Môi trường tác chiến tệ hơn tôi còn từng đi qua, nơi này đối với Alpha mà nói chẳng là gì cả."
Ánh mắt của hắn ta rơi vào đôi bàn tay thô ráp đã tháo găng tay của Nguyễn Quân Hành.
Buổi chiều, đôi bàn tay này đã từng được một Omega thân thiết nắm lấy.
"...chỉ là không thích hợp để nuôi một loại hoa hồng."
Anh ta lạnh lùng nói: "Rất yếu ớt, chỉ có thể sống trong nhà kính. Chỉ cần môi trường tệ đi một chút cũng sẽ chết. Có người vì muốn nuôi nó trong vườn, đã xây một căn phòng kính bao trọn tất cả các loại cây, khởi đầu chỉ vì muốn che chắn cho đóa hồng yếu ớt đó."
"Tôi không thích chăm sóc những thứ yếu ớt như vậy, rất phiền phức."
Một tấm danh thiếp cũ mạ vàng được lấy ra từ túi áo vest. Trong thời đại mà mọi người đều trao đổi thông tin liên lạc bằng máy tính quang học, chỉ có một số người trong giới thượng lưu mới còn sử dụng thứ đồ vật phù phiếm như danh thiếp này.
"Nơi này không thích hợp để chăm sóc người bệnh. Nếu cần, tôi sẽ cử người đến đón mẹ cậu đi, đưa bà đến gặp bác sĩ giỏi nhất."
Danh thiếp được đưa đến trước mặt Nguyễn Quân Hành.
"Vô công bất thụ lộc." Nguyễn Quân Hành nhẹ nhàng nói: "Anh cần tôi làm gì?"
Làm tình nhân hợp đồng của tôi.
Nhậm Triều Bắc vốn định nói như vậy. Hắn ta đã cho người điều tra thông tin của Nguyễn Quân Hành. Một Beta xuất thân từ khu ổ chuột, có một người mẹ Omega mắc chứng rối loạn tuyến thể. Đang theo học ngành chế tạo cơ giáp tại Học viện Quân sự Liên bang. Vừa học vừa làm để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng với những công việc đó thì không đủ để trang trải chi phí y tế đắt đỏ đối với người nghèo.
Một Beta trông rất sạch sẽ và có một điểm yếu rất dễ bị nắm thóp. Rất thích hợp để làm lá chắn cho hắn ta. Thêm vào đó, đầu óc và ngoại hình của anh ta đều ưu việt. Ngành chế tạo cơ giáp đòi hỏi học viên phải có sự hỗ trợ tài chính nhất định. Nếu Beta này có đủ kinh phí, thành tích chắc chắn sẽ còn xuất sắc hơn bây giờ. Nếu nhất định phải tìm một người bạn đời, so với những Omega bình hoa kia, hắn ta sẵn sàng tìm một Beta như vậy hơn.
Nhưng lời nói đã đến cổ họng, hắn ta đột nhiên lại nghĩ đến đôi mắt mèo rực lửa kia.
Hình ảnh đó in sâu vào tâm trí hắn ta.
Đường Manh, Omega cấp S, độ tương thích với hắn ta lên đến 90%. Gia cảnh không tệ, ngoại hình cực kì xuất sắc. Ước mơ là kết hôn và sinh con.
Trừ vẻ ngoài quá mức xinh đẹp ra, thông tin về Đường Manh nhàm chán đến mức có thể nhìn thấu ngay lập tức. Hắn ta vốn nghĩ đó chỉ là một Omega bình thường.
Một chiếc bình hoa dễ vỡ.
Một đóa hồng không chịu được phong ba bão táp.
Cảm giác lòng bàn tay bị làn da tinh tế của cậu cọ xát lại xuất hiện, mềm mại, mượt mà, một sự thoải mái mà lụa cao cấp nhất cũng không thể sánh bằng. Đây là sự hấp dẫn từ cơ thể sau khi độ tương thích đạt 90%.
Giáo viên sinh lý học đã từng truyền thụ một kiến thức cho hắn ta: nếu độ tương thích giữa Alpha và Omega cao hơn 90%, một khi họ kết hợp, Alpha trong thời kì dễ cảm sẽ không thể thiếu sự bầu bạn của Omega. Alpha càng mạnh, trong thời kì dễ cảm càng yếu đuối. Không có pheromone của Omega, họ sẽ còn thảm hại hơn cả những kẻ nghiện ma túy cai thuốc.
"Vậy nếu độ tương thích vừa đúng 90% thì sao?" Nhậm Triều Bắc lúc nhỏ đã hỏi.
Cảm giác còn sót lại trên mu bàn tay đột nhiên biến thành những mảnh sứ sắc bén, những chiếc gai trên thân cây, không chút thương tiếc cắn vào anh ta một miếng.
"Thì có lẽ chỉ còn cách sự sa ngã một bước nữa thôi?"
Bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt rồi lại thả lỏng, Nhậm Triều Bắc vẫn giữ vẻ mặt không đổi, giọng nói vẫn lạnh lùng: "Làm tình nhân hợp đồng của tôi và..."
"Giữ khoảng cách với đối tượng xem mắt của tôi."
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro