
Chương 1. "Tôi chỉ thích Beta, ví dụ như anh ta"
Editor: Xú Đây Nè (Xú)
-----
Đường Manh cầm chiếc gương con con bằng lòng bàn tay, mãn nguyện ngắm mái tóc ngắn vàng óng bồng bềnh của mình, nhất là sợi tóc ngớ ngẩn trên đỉnh đầu được uốn xoăn và cố định bằng keo xịt tóc.
"Tóc, hoàn hảo!"
Làn da căng mọng không tì vết nhờ một tuần kiên trì đi ngủ sớm, dậy sớm và tiêm thẩm mỹ. Chỉ cần đánh một lớp phấn mỏng cũng đủ làm lớp nền hoàn hảo.
"Da, hoàn hảo!"
Đôi môi đẹp được tô một lớp son dưỡng. Đường Manh "chụt" một tiếng vào gương, chưa kịp đưa ra lời nhận xét hoàn hảo thứ ba thì một người phục vụ bưng khay bước vào khung hình.
Trong chiếc gương nhỏ nhắn, hiện lên đường quai hàm sắc nét của người phục vụ Beta kia, cùng với đôi môi hơi nhếch lên, cố nhịn cười.
Đường Manh: "...!"
Mặt cậu đỏ bừng, vội vàng cất gương, giả vờ ngó nghiêng ngắm cảnh.
Một bàn tay đeo găng trắng nhẹ nhàng đặt ly sữa xuống.
"Sữa nóng của quý khách đây ạ. Quý khách dùng món luôn được không?" Giọng người phục vụ trầm ấm, dễ nghe, chứa đựng sự chuyên nghiệp khi cố nén tiếng cười.
Đường Manh đưa tay che mặt, khẽ nói: "Không, không cần, tôi vẫn đang đợi người."
Kiếp sau, cậu thề sẽ biết tự luyến đúng nơi đúng chỗ mà.
"Vâng." Người phục vụ ngừng một chút, rồi mỉm cười nói: "Hôm nay quý khách rất đẹp."
Đường Manh xấu hổ muốn chết, bưng ly sữa lên uống một ngụm. Cậu cảm thấy đỉnh đầu mình cũng đang bốc hơi nghi ngút như ly sữa nóng vậy.
Khi người phục vụ rời đi, Đường Manh đưa mu bàn tay áp lên má ửng đỏ, lén lút ngước mắt lên nhìn theo bóng lưng cao ráo, thon dài của Beta.
Anh mặc đồng phục nhân viên của nhà hàng cao cấp, chiếc áo veston ôm vừa vặn, vai rộng eo thon. Tỉ lệ cơ thể cực kỳ hoàn hảo khiến bộ đồng phục bình thường cũng trở nên đắt tiền lạ thường. Anh trông giống một người mẫu hơn là một người phục vụ.
Bên cạnh Beta, một Alpha cao lớn bước vào. Trái ngược với trang phục lịch sự của Beta, người Alpha này ăn mặc khá tùy tiện: áo khoác gió, quần thể thao và giày thể thao. Có vẻ hắn ta vừa tập thể dục xong, chiếc kính cơ khí gác trên sống mũi càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, tinh anh.
Hắn sở hữu một gương mặt "thiên tài mỉa mai" chuẩn mực, ngoài đời còn khó gần hơn trong ảnh.
Nhưng nghĩ đến cấp bậc Alpha của đối tượng xem mắt này, Đường Manh lập tức nở nụ cười ngọt ngào đã luyện tập hàng ngàn lần trước gương.
Một Alpha cao cấp hạng S, độ ăn ý với cậu lên đến 90%. Theo tính toán của hệ thống trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất liên bang, chắc chắn họ có thể sinh ra những đứa con cực phẩm.
Đường Manh, một Omega xinh đẹp hạng S hiếm có, lý tưởng sống lớn nhất của cậu là tìm một Alpha ưu tú phù hợp, sinh hai đứa con thông minh đáng yêu và xây dựng một gia đình hoàn hảo.
Và Nhậm Triều Bắc, chính là Alpha có độ ưu tiên cao nhất trong danh sách xem mắt.
Để chuẩn bị cho buổi xem mắt này, Đường Manh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Không chỉ mất rất lâu để phối đồ và phụ kiện, mà trước khi đến còn giả vờ gấu bông là đối tượng xem mắt để luyện tập đối thoại hẹn hò rất nhiều lần. Cậu thậm chí còn đi tìm hiểu sở thích của Nhậm Triều Bắc, và vì thế đã xem rất nhiều thứ liên quan đến giáp cơ.
"Chào anh, tôi là Đường Manh, tôi..."
"Tôi không thích Omega."
Đó là câu nói đầu tiên của Nhậm Triều Bắc.
Omega mặt đỏ bừng ngơ ngác "Hả?" một tiếng. Đôi mắt mèo tinh xảo của cậu mở to, trông như một chú mèo bông đã được thắt nơ nhưng sắp bị chủ mới vứt bỏ. Cậu ngây ngốc nhìn sang.
Nếu nói lời nặng, đối phương chắc chắn sẽ khóc. Nhưng nếu nói nhẹ, lại sẽ dây dưa không dứt, thật phiền phức.
Nhậm Triều Bắc cau mày, bực bội gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, phát ra tiếng "cộp cộp" nặng nề, những đường gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ mồn một.
"Buổi xem mắt hôm nay là để đối phó với người lớn và hoàn thành nhiệm vụ xem mắt mà hệ thống liên bang đã phân bổ."
Giọng hắn bình tĩnh như đang báo cáo phân tích chiến đấu, câu từ rành mạch, chuẩn xác: "Omega vốn dĩ yếu đuối, ngoài khả năng sinh sản mạnh ra thì trong mắt tôi chẳng có chút giá trị nào."
Lời còn chưa dứt, tay của Nhậm Triều Bắc đã bị nắm lấy một cách nhẹ nhàng. Bàn tay chạm vào hắn rất đẹp, mười ngón thon dài, đốt tay không rõ ràng, đầu ngón tay phớt hồng, làn da mịn màng, hoàn toàn khác biệt với bàn tay hắn, dường như chưa từng trải qua bất kỳ gian nan nào.
Hiện tại, bàn tay này đang khẽ run.
Giống như đôi mắt mèo đang lay động không ngừng, dường như đang cầu xin hắn ta đừng nói nữa.
Nhậm Triều Bắc dễ dàng giữ chặt bàn tay đó, nhìn sắc mặt đối phương tái đi, trắng bệch như tờ giấy. "Tôi không thích cảm giác bị pheromone chi phối, nó sẽ khiến tôi mất lý trí và biến thành một con thú."
"So với Omega, tôi thích kết hợp với Beta hơn."
Đường Manh cảm thấy khó thở. Cậu nhìn Nhậm Triều Bắc cao ngạo như vậy, dường như lại thấy hình bóng người cha Alpha của mình. Một Alpha mạnh mẽ hoàn hảo trong mắt người ngoài, cũng có cùng một vẻ mặt, dáng vẻ đó khi dùng lời nói xúc phạm người vợ Omega yếu đuối của mình trên bàn ăn.
"Ít nhất thì Beta rất thẳng thắn, không như Omega quanh co, khó chiều."
Đừng nói nữa...
Cảm giác khó thở ngày càng nghiêm trọng, Đường Manh cúi đầu, bất ngờ ôm lấy ngực trái. Đầu ngón tay run rẩy, xuyên qua chiếc ghim cài áo lấp lánh, ấn mạnh vào lồng ngực đang đau nhói.
"Tôi chỉ đang nói sự thật, cậu không cần phải giả vờ..." Những lời sau đó, Đường Manh không còn nghe rõ nữa. Kèm theo một tiếng "xẹt" rất nhỏ, vô số thông tin khổng lồ ùa vào tâm trí cậu:
《Người Tình Beta Không Thể Bị Đánh Dấu》
Nhậm Triều Bắc là một Alpha tinh anh ghét Omega. Hắn ta chán ghét cảm giác mất kiểm soát khi bị pheromone chi phối, hắn ta tôn thờ sự cộng hưởng về tinh thần, sự thu hút của tâm hồn. Hắn từng nghĩ mình sẽ mãi mãi giữ được lý trí, cho đến khi gặp được Nguyễn Quân Hành, một Beta không thể bị đánh dấu.
Sau những lần cầu ái thất bại, sự mất kiểm soát bệnh hoạn đã nuốt chửng toàn bộ lý trí của hắn ta. Hắn ta ước gì đối phương là Omega của riêng mình...
Đường Manh: "...?"
Đây là cái gì vậy? Lạ quá, xem thêm một chút.
Nhậm Triều Bắc là nhân vật chính công trong quyển sách này. Hắn ta mạnh mẽ, kiêu ngạo, cuối cùng vì yêu mà trở nên điên cuồng, thậm chí còn muốn bắt nhân vật chính thụ Nguyễn Quân Hành để tiến hành phẫu thuật chuyển đổi giới tính, cưỡng chế tạo ra một tuyến thể Omega, để có thể đánh dấu được Nguyễn Quân Hành vĩnh viễn lạnh nhạt. Hắn ta muốn nhìn thấy cậu vì hắn ta mà phát điên, mê muội. Nhưng ca phẫu thuật đã thất bại, bởi vì nhân vật chính thụ rất thông minh, đã nhìn thấu âm mưu xảo quyệt của tên Alpha hôi hám này.
Đường Manh: "...???"
Nhân vật chính thụ Nguyễn Quân Hành, tuy nói là Beta, nhưng lại hoàn hảo như đã hấp thu ưu điểm của cả hai giới tính Alpha và Omega. Cậu mạnh mẽ như Alpha, lại dịu dàng như Omega, thậm chí còn có thể chất biến thái của Alpha và khả năng sinh sản mạnh mẽ của Omega.
Tất nhiên, khả năng sinh sản này xuất hiện sau khi nhân vật chính thụ phân hóa lần hai.
Sau khi phân hóa lần hai, nhân vật chính thụ Nguyễn Quân Hành được trí tuệ nhân tạo liên bang tán thưởng: "Một cơ thể mang thai tuyệt vời."
Đường Manh: "?????"
Trong câu chuyện tình yêu ngược luyến tàn tâm, theo đuổi cưỡng đoạt này, Đường Manh đóng vai một trong số ít nhân vật gây cười.
Ban đầu cậu là một Omega, trong mối tình ngược luyến của cặp chính, cậu đã bám riết lấy công chính. Nhưng giữa chừng, cậu đột nhiên phân hóa lần hai, trở thành một Alpha, đổi tên thành Đường Mãnh, quay sang bám riết lấy thụ chính.
Có thể nói là cực kỳ vô sỉ, xu hướng chọn bạn đời linh hoạt, nhưng theo đuổi ai cũng thất bại. Nhân vật ngốc nghếch này đã thêm vào vài đoạn nhẹ nhàng cho quyển ngược luyến này.
Ví dụ, vào ngày định mệnh khi công và thụ chính bắt đầu mối nghiệt duyên, nhân vật ngốc nghếch này đã ở trong nhà hàng nơi thụ chính làm thêm, chu môi vào gương. Trong truyện có nói, đó là nụ cười đầu tiên của thụ chính trong ngày, cũng là nụ cười cuối cùng.
Bởi vì sau đó, cậu ta và công chính đã bắt đầu một mối tình ngược luyến tàn tâm dây dưa không dứt!
Cậu ta khóc, cậu ta hận, cậu ta đau khổ trầm uất, và không bao giờ còn nụ cười trên môi nữa!
Đường Manh: "............" Tôi thấy sụp đổ quá.
Nguyễn Quân Hành là một Beta ở khu ổ chuột, vì muốn kiếm tiền thuốc men cho người mẹ Omega ốm nặng, cậu đã làm rất nhiều công việc. Vừa vất vả sắp gom đủ số tiền thuốc khổng lồ, cậu lại vướng vào Nhậm Triều Bắc, người có gia thế hiển hách.
Vì quá nóng lòng cầu ái, Nhậm Triều Bắc đã dùng người mẹ ốm nặng của thụ chính để uy hiếp. Nếu thụ chính không ký hợp đồng yêu đương với hắn ta, hắn ta sẽ điều chuyển tất cả các bác sĩ đủ điều kiện để phẫu thuật cho mẹ cậu.
Vì mẹ, thụ chính đã bước vào một cuộc đời tăm tối. Cậu lẽ ra có thể thực hiện hoài bão của mình, nhưng Nhậm Triều Bắc sợ cậu bỏ trốn, đã hạn chế tất cả những con đường thăng tiến của cậu.
Cậu hết lần này đến lần khác trốn đi, rồi lại hết lần này đến lần khác bị bắt trở về. Thể chất mạnh mẽ khiến cậu mỗi lần bị hành hạ đến thê thảm lại nhanh chóng hồi phục như bình thường.
Nhậm Triều Bắc căm ghét thể chất như vậy của cậu, càng căm ghét ánh mắt lạnh nhạt của cậu, như thể dù hắn ta làm gì, cũng không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên thể xác và tâm hồn của Beta này.
Khi hắn ta phát điên vì thời kỳ mẫn cảm, Nguyễn Quân Hành lại dùng ánh mắt thờ ơ, thương hại nhìn xuống hắn ta. Vì vậy, Nhậm Triều Bắc đã đưa ra một quyết định điên rồ.
Hắn ta muốn biến Nguyễn Quân Hành thành Omega, Omega của riêng hắn ta. Hắn ta muốn nhìn thấy trong mắt người này cũng nhuộm đầy dục vọng.
Nhưng ai có thể nói cho hắn ta biết, tại sao Nguyễn Quân Hành được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật lại mất đi khả năng sinh sản sau phân hóa lần hai?!
Nhìn ánh mắt thờ ơ, mỉa mai của Nguyễn Quân Hành, Nhậm Triều Bắc mới phát hiện ra, Beta này đã sớm nhìn thấu kế hoạch của hắn ta. Sở dĩ cậu hợp tác lên bàn mổ là vì đã thông đồng với bác sĩ, thực hiện phẫu thuật cắt bỏ tử cung vĩnh viễn.
Trước đây, Nhậm Triều Bắc đã vui mừng khôn xiết biết bao khi Nguyễn Quân Hành phân hóa lần hai mà có tử cung, thì bây giờ, hắn ta lại đau khổ tột cùng bấy nhiêu.
"Nhậm Triều Bắc, anh không thấy mình rất nực cười sao? Rõ ràng là khinh thường Omega yếu đuối, lại muốn tôi biến thành một Omega như vậy."
Cuối câu chuyện, Nguyễn Quân Hành lê thân thể đầy thương tích, loạng choạng đi về phía mộ của mẹ.
Mẹ cậu đã chết trên bàn mổ mà lẽ ra đã có thể sống sót.
Chỉ vì khi cậu và Nhậm Triều Bắc giằng co về bản hợp đồng yêu đương, bệnh tình của mẹ đột nhiên xấu đi nhanh chóng. Mặc dù sau đó cậu biết chuyện và lập tức đồng ý mọi yêu cầu của Nhậm Triều Bắc, nhưng đã quá muộn.
"Mẹ ơi, con xin lỗi, con đã không cứu được mẹ."
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm."
"Mẹ ơi, kiếp sau con có thể làm con của mẹ nữa không?"
"..."
Beta tuấn tú gục ngã trên mộ. Khi Nhậm Triều Bắc một lần nữa đuổi theo, người trong lòng không còn mở mắt ra như mọi ngày, dùng ánh mắt thờ ơ nhưng mỉa mai lạnh lùng nhìn anh ta.
Cậu đã chết rồi.
Khoảnh khắc đó, Nhậm Triều Bắc đã ước gì hắn ta chưa từng để lại bất kỳ dấu vết nào trên thể xác và tâm hồn của Beta này.
Hết.
Đường Manh: "........................"
Aaaa tại sao lại dùng dao tình thân giết tôi chứ?!
Tất cả sự uất nghẹn dồn nén bấy lâu hóa thành nước mắt tuôn rơi. Đường Manh khóc rất thảm, từng giọt nước mắt rơi xuống, hốc mắt và chóp mũi lại ửng đỏ.
"...Dù cậu có khóc thế nào, tôi cũng sẽ không thích loại Omega như cậu." Giọng nói lạnh lùng của Nhậm Triều Bắc lại vang lên bên tai Đường Manh.
Aaaa tên Alpha cặn bã này! Im miệng đi!!!
Đường Manh cố gắng nén nước mắt, trừng mắt nhìn Nhậm Triều Bắc. Chỉ là cậu không biết, vẻ mặt ngấn lệ của mình hoàn toàn không có sức thuyết phục, ngược lại trông giống như đang cau mày níu kéo Alpha đối diện.
Cậu khóc rất đẹp, có thể lay động bất kỳ Alpha nào.
Đáng tiếc, người ngồi đối diện là Nhậm Triều Bắc với đôi lông mày ngày càng nhăn lại.
Một bàn tay thon dài đeo găng trắng lọt vào tầm mắt, đưa tới một chiếc khăn tay trong tầm nhìn mờ mờ vì nước mắt của Đường Manh.
Giọng Nhậm Triều Bắc ngừng lại, hắn ta đột nhiên nói: "Tôi chỉ thích Beta, ví dụ như anh ta."
Đường Manh cầm lấy chiếc khăn tay, lau nước mắt một cách qua loa. Nghe thấy câu nói quen thuộc này, Đường Manh ngơ ngác vén mi lên. Cặp mắt đỏ hoe nhìn sang, đập vào mắt là một gương mặt với đường nét sắc sảo, ngũ quan tuấn tú, sống mũi cao, đôi mắt sâu. Ánh mắt anh vừa thờ ơ lại vừa dịu dàng, mang một chút ý vị thương hại.
Giọng nói trầm ấm, dễ nghe đọc lên những câu trong sách: "Đừng khóc, khóc lên sẽ không còn đẹp nữa."
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro