Chương 22: Rẽ
Tôi ôm hắn ra khỏi xe chạy một mạch lên tầng cấp cứu. Hơi thở của hắn vẫn còn đó, tôi thấy lòng nhẹ đi. Bác sĩ cùng y tá đã vây quanh, tôi đặt hắn lên băng ca.
Họ đẩy hắn đi, tôi đứng đó nhìn theo cho đến khi cánh cửa kia sập đóng rồi lẫn thẫn lùi người lại, trượt dài theo vách tường, rơi phịch xuống đất. Tôi đưa lên hai bàn tay mình đã nhuộm một màu đỏ thẫm. Khắp người tôi lúc này, đâu cũng là máu của hắn. Chảy cả trong cơ thể tôi, nhuốm đầy tay tôi...
Hắn sẽ qua khỏi chứ? Tôi không biết nữa, tôi cũng chẳng biết tại sao lúc đó lại quyết định cứu hắn. Chắc là vì, trả lại cái ơn cuối cùng đó của hắn mà thôi. Bây giờ thì kết thúc rồi. Tất cả đã thật sự kết thúc rồi.
Tôi ngồi đó một lúc rồi chống tay đứng dậy, quay người rời khỏi tầng cấp cứu. Tôi lấy xe của hắn chạy về căn nhà kia tìm điện thoại và ví của mình rồi quay lại bệnh viện. Tôi để xe cùng ví của hắn ở đó, bản thân bắt taxi trở về nhà mẹ tôi.
Ngồi trong xe, tôi kiểm tra điện thoại thì thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ mẹ cùng một vài số lạ khác. Có chuyện gì không đây? Tôi nhấn gọi lại mẹ thì đỗ chuông rất lâu nhưng mẹ tôi không bắt máy. Chắc là bà đang ngủ rồi.
Tôi cũng thấy bản thân kiệt sức nhưng mãi chẳng thể chợp mắt được. Cơn ác mộng suốt mấy tháng qua cuối cùng cũng chấm dứt rồi sao? Đây là điều tôi luôn mong muốn khi còn bị nhốt trong căn nhà đó, nhưng đến lúc này, khi đã thoát khỏi nơi đó rồi. Sao tôi lại không thấy tự do? Tại sao lòng tôi lại nặng nề đến vậy. Tôi không hiểu nữa, tôi không hiểu nổi mình.
Lôi Kình ơi là Lôi Kình... mày bị cái đéo gì vậy chứ, mau gạc cái nơi chết tiệt đó ra khỏi đầu mày đi. Tất cả chuyện này... chỉ là một giấc mơ thôi. Đúng vậy... mọi thứ.. chỉ là một cơn ác mộng dài mà thôi.
Khi tôi về đến nhà trời cũng đã tờ mờ sáng. Giờ này chắc mẹ vẫn chưa dậy, tôi mở cửa thật nhẹ nhàng bước vào, căn nhà nhỏ có vẻ đã hơi bám bụi. Nhìn sang bếp lạnh tanh, chẳng có gì ở đó, hôm qua mẹ không nấu gì để ăn sao? Tự dưng trong lòng tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi chạy vào phòng tìm mẹ, căn phòng trống trơn. Mẹ đâu rồi? Hay là mẹ đi chợ? Nhưng không đúng, bây giờ còn quá sớm chợ vẫn chưa mở. Vậy thì mẹ tôi đâu? Tôi lấy ra điện thoại tiếp tục gọi vào số của mẹ nhưng cũng chỉ có chuông reo mà không nhận được bất cứ lần hồi âm nào. Tôi bắt đầu lo sợ, tôi chạy nhanh ra cửa sang nhà bác Hậu kế bên là hàng xóm thân thiết của mẹ tôi lâu nay. Tôi kêu cửa.
" Bác Hậu ơi... bác có trong nhà không? "
Một lúc sau cánh cửa bật mở, bác Hậu còn đang ngáy ngủ nheo mắt nhìn tôi.
" Ủa.. A Kình đó hả con? Sao mà con gọi bác giờ này vậy? "
" Xin lỗi vì làm phiền bác sớm như vậy nhưng bác có thấy mẹ con đâu không ạ? "
Bác Hậu bỗng dưng nhíu mắt nhìn tôi khó hiểu pha lẫn chút kinh ngạc.
" Trời đất con ơi. Sao giờ này bây còn hỏi câu đó? Bà Lệ hôm bữa bị ngất xỉu trong nhà, bác với hàng xóm phát hiện đưa đi cấp cứu cả tháng nay rồi, tưởng bây phải biết từ lâu rồi chứ? Thế rồi cả tháng nay ai chăm mẹ con ở trong bệnh viện? "
Giây phút vừa nghe được những lời từ miệng bác Hậu, toàn thân tôi như rã rời.
Mẹ... Mẹ bị ngất xỉu, đưa đi cấp cứu, cả tháng nay... tôi không hề hay biết?...
Hắn ta, hắn ta không hề nói cho tôi biết, tại sao... Mẹ nó... tên khốn kiếp!
" Mẹ cháu hiện tại nằm ở bệnh viện nào vậy bác? "
" Bệnh viện Gia Nghĩa. "
---
Tôi chạy một mạch đến bệnh viện, lúc tôi tới nơi, mẹ tôi đã nằm ở đó, trên người toàn là máy móc, ống thở.
Mẹ vẫn nằm đó... mẹ ơi...
Tôi liểu thiểu bước vào thì một nhân viên y tá bước tới giữ tay tôi lại.
" Xin lỗi anh là người nhà của bệnh nhân này ạ? "
" Vâng... tôi là con trai bà ấy.. "
Cô y tá đó nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, tại sao lại làm ra vẻ mặt đó chứ?
" À.. thì hiện tại bệnh nhân đang nghỉ ngơi, anh hãy để bà ngủ một lát nhé, khi nào bà tỉnh dậy thì anh có thể vào thăm. "
Tôi ngoái đầu nhìn về phía mẹ rồi thở ra một hơi dài thượt.
" Được rồi. "
" Cô có thể dẫn tôi tới chỗ bác sĩ đang điều trị cho mẹ tôi không? Tôi muốn biết mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì. "
" À được, anh đi theo tôi. "
---
" Chào cậu tôi là bác sĩ Trình. "
" Chào bác sĩ.. " tôi chậm rãi ngồi xuống.
" Mẹ cậu một tháng trước nhập viện do bị đột quỵ. Khi được đưa tới đây qua quá trình kiểm tra xét nghiệm tổng quát thì thấy được trong cơ thể bà lúc đó có rất nhiều bệnh lý nền. Cũng một phần do bà đã hơi lớn tuổi rồi, chắc cậu cũng biết trước đây mẹ cậu có bệnh sử tiểu đường đúng không? "
" Tôi có biết.. mẹ tôi vẫn đi tái khám và tiêm thuốc định kì. "
" Căn bệnh tiểu đường đến nay đã biến chứng nặng dần, cùng với cơn đột quỵ hôm đó đã ảnh hưởng rất xấu đến cơ thể của bà ấy. Chúng tôi đang cố gắng hết sức để duy trì sự sống cho bà nhưng hiện tại bà đang rất yếu, tình hình quả thật không mấy khả quan, tôi lấy làm tiếc phải nói rằng cậu nên chuẩn bị sẵn tinh thần. "
Tim tôi nhói lên một nhịp khi câu cuối cùng thốt ra từ miệng ông ấy. Không đâu... chuyện này.. làm sao có thể?
Mẹ tôi vẫn tái khám và chữa trị đều đặn kia mà... sao có thể nặng hơn được?
Nói dối... ông ta nói dối!
" Ông nói cái quái gì vậy... "
...
" Mẹ tôi vẫn khám chữa thuốc men đều đặn như thế làm sao bệnh có thể nặng hơn được? Ông là bác sĩ đừng nên ăn nói hồ đồ! "
" Cậu Hoán cậu giữ bình tĩnh đi. Vì tôi là bác sĩ nên tuyệt nhiên tôi không thể ăn nói xằng bậy được. Tôi rất tiếc cho mẹ cậu nhưng cũng vì bà lớn tuổi rồi nên khó có thể cầ... "
" Ông im miệng! " tôi phát rồ bật dậy túm lấy vạt áo ông ta.
" Loại như ông mà cũng làm bác sĩ được sao? Mẹ tôi rất khoẻ! Mẹ tôi rất khoẻ mạnh nên câm cái miệng của ông lại và chữa khỏi cho mẹ tôi ngay đi!! "
" Cậu Hoán cậu bình tĩnh đi! Cậu bỏ tay ra đã. "
Y tá bên ngoài bắt đầu xông vào kéo tôi ra.
" Anh Hoán, anh đừng kích động mà làm loạn ở đây như vậy. Nếu anh còn như thế buộc chúng tôi phải gọi bảo vệ. Xin anh giữ bình tĩnh cho. "
Tôi giật phắt tay ra khỏi họ rồi quay người hướng cửa rời đi. Tim tôi lúc này như có hàng chục nhát dao xuyên vào, đau đớn đến khó mà hít thở. Tôi đi như một tên vô hồn tới cuối hành lang, tôi bước xuống từng bậc thang, từng bậc từng bậc một. Tôi dừng lại, ngay giữa cầu thang gục mặt ở đó. Đau đớn quá... đau muốn chết đi. Mẹ tôi... bà sẽ không qua khỏi sao? Mẹ sẽ rời bỏ tôi sao... không.. không đâu... không có đâu mà...
Mẹ sẽ qua khỏi, mẹ sẽ khoẻ lại thôi. Nhất định... nhất định là như thế.
Tôi chỉ còn mỗi mình mẹ thôi... mẹ sẽ không bỏ tôi mà đi đâu... mẹ thương tôi lắm, mẹ sẽ không bỏ rơi tôi đâu.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro