Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Chạy



Tôi mở mắt như có gì đó thôi thúc mình, thứ đó... không gì khác ngoài chính bản thân tôi.
Đúng vậy. Chính tôi.

Dù bị hắn hành dưới thân đến vắt cạn sức lực, trước khoảnh khắc đôi mắt tôi nhắm xuống, tự bản thân tôi đã cố nhắc nhở mình phải tỉnh dậy ngay sau đó, nhất định phải tỉnh dậy.
Tôi nhìn sang bên cạnh, hắn sau khi phát tiết thì cũng gục xuống cùng tôi, hiện tại chắc đã ngủ rất say rồi. Tôi không rõ đã phải mất bao lâu bản thân mới tỉnh dậy, nhưng hy vọng vẫn chưa quá muộn. Để chắc rằng hắn đã ngủ say, tôi đứng dậy chậm rãi tiến vào nhà vệ sinh, chủ đích để khi hắn có bị tôi làm cho thức giấc thì trông cũng chỉ như tôi tỉnh dậy vì muốn đi vệ sinh thôi.
Tôi đi từng bước trên sàn, chiếc xích chân phát ra vài tiếng leng keng nho nhỏ, hắn vẫn nằm im không động tĩnh.
Có lẽ hắn thật sự đã ngủ say.

Chính là giờ phút này, tôi đã chờ đợi nó từ rất lâu rồi.

Suốt những ngày qua tôi đã đóng tròn vai một tên nhu nhược khuất phục hắn. Tôi không phản kháng, không chống cự, cốt chỉ để hắn thật sự tin rằng tôi đã bỏ cuộc mà chấp nhận chôn chân ở cái nơi chó chết này.
Một khi hắn đã tin, chắc chắn hắn sẽ buông lỏng cảnh giác với tôi, hắn sẽ lộ ra sơ hở.
Và nó đây. Bao nhiêu sự cố gắng, nhịn nhục, chờ đợi của tôi cũng đã có được thành quả.

Đến lúc thoát khỏi cái nơi chết tiệt này rồi.

Tôi bước tới, thật cẩn trọng luồn tay vào túi quần hắn lục tìm chìa khoá. Mẹ kiếp tại sao hắn không có thói quen cởi quần khi làm tình nhỉ, nếu thế có phải đã dễ dàng hơn rồi không. Tim tôi lúc này đập bình bịch trong lồng ngực, trước giờ chỉ hay coi mấy cảnh giật gân hồi hộp thế này trên phim thôi, hôm nay chính tôi phải trực tiếp trải qua nó. Đời đúng là cái chó gì cũng có thể xảy ra.

Thấy rồi!

Tôi nắm lấy chiếc chìa khoá, từ từ, chậm rãi rút tay ra khỏi túi quần hắn. Tôi không biết mình đã vô thức nín thở từ bao giờ, tới khi tay tôi đã an toàn ở bên ngoài, nhìn hắn vẫn nằm yên không lay động, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi quay xuống tra chìa khoá vào ổ, gấp gáp mở ra chiếc còng chân đã trói buộc mình suốt hàng tháng qua. Không chần chừ thêm một phút nào, tôi bật dậy chạy như bay ra khỏi cánh cửa đó.

Bên ngoài là một hành lang tối, cuối hành lang là một cái cầu thang gỗ dẫn lên trên. Căn phòng đó đúng là tầng hầm của nơi này. Tôi bước lên thì đập vào mắt tôi là một căn nhà rộng với toàn bộ nội thất làm từ gỗ, giống y như căn phòng đó. Tôi dáo dác nhìn quanh tìm hướng cửa chính rồi lao người tới. Cánh cửa trước mặt tôi được khoá bằng mật khẩu, chết tiệt thật! Mật khẩu là gì đây... là gì dây...
Tôi đứng đó suy nghĩ dưới áp lực thời gian cùng nỗi sợ phập phòng trong tâm can.
Là con số nào đây? Hay là cứ thử đại 1 dãy số đơn giản từ 1 tới 9, được hay không đây, sinh nhật hắn thì tôi lại không biết. Chó má thật, cứ liều thử vậy. Tôi bấm đại dãy số ngẫu nhiên thì rõ ràng máy báo mật khẩu sai, nhưng...

TENG! TENG! TENG!

Mẹ kiếp!?

Tiếng chuông báo động inh ỏi chẳng biết từ đâu phát lên. Tôi giật mình, tim như muốn nhảy ra ngoài, khốn thật nhỡ đâu hắn ở bên dưới nghe thấy mà tỉnh dậy thì sao đây?! Tình thế lúc này đang rất nguy khốn rồi, nếu không nhanh chóng phá được cửa, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ tỉnh dậy thôi. Lúc đó đời tôi chính thức sẽ tàn từ đây. Không còn thời gian đâu..
Nghĩ đi Lôi Kình! Nghĩ đi!!

Đúng rồi... sinh nhật tôi!
Mặc dù đây là đáp án duy nhất tôi có thể nghĩ được lúc này, cũng không biết có đúng hay không nhưng vẫn là phải thử thôi!
Tôi nhanh chóng bấm ra ngày sinh của mình, tay tôi lúc này đã run lên bần bật, và rồi...

Ting!

Thật sự đúng là ngày sinh của tôi...

RẦM!

Tiếng cửa nơi cầu thang bung mở !

" Hoán Lôi Kình... "

Hắn xuất hiện ngay sau cánh cửa, nhìn tôi với cặp mắt nhuốm đầy ám sắc.

Tim tôi thót lên một nhịp, tôi cứ thế không chút do dự mở tung cửa lao mình ra khỏi căn nhà.

Hắn đuổi theo tôi.

Bên ngoài trời vẫn tối đen như mực. Đập vào mắt tôi lúc này là một rừng cây u tối, chỗ quái quỷ gì đây? Căn nhà này, nằm giữa rừng hay sao?

Khốn nạn thật!

Tôi cứ thế phóng như bay vào khu rừng phía trước.

Gió từng cơn quấn lấy những tán lá cao vút, cái lạnh của rừng già cắt qua da thịt.
Tôi như con thiêu thân lao đi trong bóng tối, chẳng biết mình đang đi về đâu, chỉ biết chạy, chạy và chạy. Tôi chạy hết sức mình có thể, nỗi sợ điên cuồng xâu xé ruột gan, trước mắt chỉ toàn là bóng tối. Hắn vẫn đang đuổi theo tôi, mệt quá, phải chạy tới bao giờ đây, tôi thấy hơi thở mình đang ngày càng hao hụt đi. Gió mỗi lúc một mạnh hơn, càng chạy về phía trước gió càng quét tới táp vào mặt tôi đau rát.
Phía trước là gì vậy?

Rắc!

Bỗng dưng tôi thấy chân mình hẫng xuống, tiếp đó cả người tôi mất đà ngã nhào về phía trước. Hoá ra tôi đã chạy đến một vách núi hiểm trở, cú ngã vừa rồi nghiễm nhiên một đòn đưa tôi lao xuống vực.

Tôi ôm đầu ngã lăn xuống những mõm đá thô cứng, toàn thân va đập khiến cơn đau ập tới bao trùm lấy tôi, như một quả banh tôi cứ thế lao mình xuống dốc.

Phập!

Đầu một trận choáng váng. Tôi thấy lưng mình đau buốt.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Tại sao tôi lại thấy đau đến như vậy...

Tôi nhìn xuống vai mình, một nhánh cây nhọn hoắm xuyên thẳng qua.

Tôi ngỡ ngàng, cả thân tôi giờ đã dính chặt vào vách đá, máu từ vai cứ thế thấm ra, mỗi lúc một nhiều, đến khi tôi thấy ngực áo mình ướt đẫm.
Đau quá... máu nhiều quá. Tôi nghĩ mình sắp ngất đi.

Vậy là sẽ chết ở đây sao...? Cuối cùng, sau tất cả, tôi vẫn phải chết. Chết ở chốn rừng hoang lạnh lẽo này, chứ không phải chết dưới tay hắn...

Thật buồn làm sao...



" Lôi Kình!! "


Tiếng ai đang gọi... nghe sao quen thuộc quá.

Là hắn sao...


" Lôi Kình... Lôi Kình... Mẹ kiếp! "

Thanh âm vang vọng của hắn cất lên như xé toạc màn đêm.

" Em muốn chết như vậy sao? Em thà chết ở đây.. còn hơn là ở bên tôi hay sao!? Hả em??.... "


Tôi đau quá... không còn sức trả lời hắn nữa.
Tôi chỉ muốn.. nghỉ ngơi thôi. Tôi mệt...

Rất mệt...

" Lôi Kình... không... Đừng bỏ tôi... em ơi...
tôi sẽ cứu em... tôi sẽ cứu em... "


Hắn dùng sức bằng tay không bẻ gãy nhánh cây nhọn hoắm kia, tôi gục xuống trong vòng tay hắn.

" Em ơi... gắng lên. Ở lại với tôi... Lôi Kình...

Xin em... ở lại với tôi... "


Hắn xốc tôi cõng trên lưng, ngay lúc này... tôi thấy trước mắt thật mơ hồ.

Tôi thấy mình tựa như một cơn gió, vụt qua những tán cây, lướt như bay khỏi khu rừng.







...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro