
Chương 105: NT 2
Chương 105: Ngoại truyện 2
"Hu hu, sao lớp trưởng khoe giấy báo trúng tuyển Yến Đại mà không rủ tớ với?! Tớ cũng có mà, tớ cũng có mà!"
Tô Nùng vô tình lướt thấy video khoe tình yêu của Lạc Uẩn trên trang chủ, lập tức gửi cho cậu mấy tin nhắn thoại.
Chỉ mới nghĩ đến chuyện mình không được góp mặt trong màn khoe giấy báo trúng tuyển ngọt ngào kia, cậu đã thấy ấm ức không chịu được. Sắc mặt cũng vì thế mà xụ xuống.
Nếu lớp trưởng chưa có người yêu thì người quay video cùng lớp trưởng chắc chắn là cậu ta.
Rõ ràng trên bảng vinh danh kỳ thi đại học của trường Số I, cậu ta và lớp trưởng mới là một đôi thân thiết nhất.
"Đệt, có chuyện gì thế!?" Thượng
Quan Nghị nằm bên cạnh giật mình tỉnh giấc.
Cậu ta vò đầu bứt tai ngồi dậy, tấm chăn mỏng đắp trên người cũng trượt xuống, nửa thân trên trần truồng.
Vốn dĩ trong đám Alpha, vóc dáng của Thượng Quan Nghị chỉ ở mức trung bình. Nhưng sau hơn nửa năm tập luyện đặc biệt, da cậu ta sạm đen đi một chút, cơ bắp trên người săn chắc và rõ nét. Còn đẹp hơn kiểu mặc áo trông gầy, cởi áo có thịt.
Trước đây, buổi tối Tô Nùng thường lén lút trốn trong chăn xem ảnh bụng sáu múi của các Alpha đẹp trai, nhưng thật ra cậu ta không thích kiểu thân hình trông có vẻ dữ dằn này lắm.
Nhưng mà… tối qua được sờ thử, cảm giác khá tốt, được tiếp xúc gần lại thấy không còn đáng sợ đến thế.
Thượng Quan Nghị chưa bao giờ hung dữ với cậu ta, mỗi lần làm gì cũng đều nhường nhịn, nên cái cảm giác sợ hãi Alpha bẩm sinh của Omega trong lòng Tô Nùng cũng biến mất không dấu vết.
Vừa nghĩ đến chuyện tối qua, Tô Nùng lại xấu hổ đến mức ngón tay co rúm.
Cậu ta quá căng thẳng, cũng có thể là chưa suy nghĩ kỹ càng nên khi tình cảm thăng hoa tự nhiên ôm lấy nhau, mới tiến hành được một nửa, cậu ta đã nhát như chim cút.
Tô Nùng đổi ý.
Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị tâm lý cho việc Thượng Quan Nghị sẽ nói rằng "Để tớ cọ cọ thôi, tớ không vào" rồi đến nửa đẩy nửa mời lên giường. Nhưng cậu ta vừa lộ vẻ sợ hãi và không muốn, Thượng Quan Nghị lập tức dừng lại.
Cậu ta khàn giọng nói sẽ vào phòng tắm tự giải quyết.
Thấy phản ứng của Tô Nùng, Thượng Quan Nghị vẫn nhịn xuống, giúp cậu giải tỏa trước rồi mới rời đi.
Rõ ràng là mình đề nghị thử một lần, Tô Nùng vẫn còn nhớ vẻ mặt kích động và vui sướng tột độ của Thượng Quan Nghị. Cậu thay đổi ý định giữa chừng, cảm thấy hành động của mình thật không ra gì.
Tô Nùng cẩn thận liếc nhìn Thượng Quan Nghị, cậu chàng vừa xuống giường, tóc tai bù xù, nhưng mùi cơ thể lại rất dễ chịu, khi đối phương lại gần, một mùi cam quýt tươi mát và ngọt ngào vương vấn.
Tô Nùng nhìn cậu ta quá chăm chú, Thượng Quan Nghị nhận ra, xoa đầu Tô Nùng hỏi: "Nhìn tớ làm gì, có chuyện gì mà cậu hét to vậy?"
"Lớp trưởng với Phong Dã quay video khoe giấy báo trúng tuyển." Tô Nùng đưa video cho cậu ta xem: "Nhìn cái tay này, nghe cái giọng này, chắc chắn là bọn họ rồi."
Video đã lên top thịnh hành, khu vực bình luận và bình luận toàn là 66666 và chúc 999999.
Liếc nhìn tiêu đề, Thượng Quan Nghị dừng lại, hỏi: "Cậu cũng muốn quay video kiểu này à? Nếu cậu không ngại việc tớ cầm giấy báo trúng tuyển Đại học Thể dục Thể thao Yên Kinh thì..."
"Hả?"
Hướng phát triển của sự việc hơi kì lạ, Tô Nùng theo bản năng hỏi ngược lại.
Giọng điệu đó lại khiến Thượng Quan Nghị hiểu lầm rằng Tô Nùng không muốn quay với cậu ta. Mặc dù Đại học Thể dục Thể thao Yến Kinh là trường thể thao tốt nhất, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng Đại học Yến.
"Cũng phải, ước gì tớ cũng giỏi như anh Dã." Quan Nghị vén chăn xuống giường, "Cậu đói chưa, muốn ăn gì, tớ gọi dịch vụ phòng mang bữa sáng lên."
Cậu ta tỏ ra hào phóng, như là không hề bận tâm đến sự hiểu lầm nho nhỏ này. Trong lòng Tô Nùng lại không thoải mái lắm, cậu dừng lại, kéo cổ tay Thượng Quan Nghị.
"Sao vậy?" Thượng Quan Nghị quay đầu hỏi.
Do dự hồi lâu, Tô Nùng ngồi bên giường, ấp úng hỏi: "Chuyện tối qua, cậu không cảm thấy khó chịu chứ? Không phải tớ không muốn làm với cậu, chỉ là..."
Nói rồi, cậu ngẩng đầu nhìn Quan Nghị, nhẹ giọng nói: "Thì không có kinh nghiệm mà, tớ hơi sợ, cậu đừng vì chuyện này mà không vui nha."
Trên đầu truyền đến một tiếng cười vui vẻ, Thượng Quan Nghị nửa quỳ, ngẩng đầu nhìn Tô Nùng. Tư thế giống như một hiệp sĩ luôn ở bên cạnh Omega, ánh mắt vô cùng thành kính.
"Không khó chịu gì cả, cậu sợ hãi là chuyện rất bình thường." Thượng Quan Nghị đặt tay lên đầu gối Tô Nùng, "Sau này chúng ta cứ từ từ là được."
"Ừ ừ." Khoé mắt Tô Nồng cong lên, cậu gật đầu liên tục hai cái, nắm tay Thượng Quan Nghị đung đưa, "Còn chuyện giấy báo nữa, cậu thi đỗ Đại học Thể dục Thể thao Yến Kinh đã rất giỏi rồi, điểm văn hóa cũng phải hơn 500 điểm."
"Tớ không cảm thấy trường của cậu không tốt đâu." Tô Nùng nói, "Chúng ta cũng tranh thủ thời gian quay một video nhé."
"Được." Quan Nghị cười rạng rỡ.
***
Bên kia, Lạc Uẩn mơ mơ màng màng, mò điện thoại mở tin nhắn thoại, lập tức bị mấy câu than thở của Tô Nùng làm giật mình tỉnh giấc.
Chiều hôm qua cậu vừa bị Phong Dã đè, buổi tối Phong Dã nói đại phát từ bi cho cậu nghỉ một ngày. Lạc Uẩn ngây ngốc.
Cái gì mà đại phát từ bi cho cậu nghỉ?
Cậu đâu phải đến chịu tội!
Chỉ trách cậu quá dễ mềm lòng, đồng ý gì không đồng ý, lại đi đồng ý thanh toán giỏ hàng.
Nếu không phải tự mình trải nghiệm, cậu cũng không biết mấy thứ đó lại có nhiều loại đến vậy.
Nhỏ thì mùi, lớn thì kiểu dáng.
Có loại rung, loại hạt, loại nóng, lạnh, loại trơn, loại dệt, loại xoắn ốc...
Thử thêm vài lần nữa, cậu cảm thấy mình có thể tạo ra một danh sách video phổ cập kiến thức và đánh giá sản phẩm rồi.
Nghĩ một lúc lâu, Lạc Uẩn mới gạt bỏ những hình ảnh lung tung ra khỏi đầu. Cậu lặng lẽ nghe lại tin nhắn ấm ức của Tô Nùng một lượt rồi nhấn giữ nút ghi âm, nói: "Hay là tớ dán lại giấy báo trúng tuyển rồi quay với cậu một lần nữa nhé?"
Tô Nùng trả lời rất nhanh, vẫn là tin nhắn thoại, giọng nghe có vẻ ngọt ngào.
"Không cần đâu lớp trưởng, tớ quyết định quay với Thượng Quan Nghị."
"..."
Không biết có phải là ảo giác không, Lạc Uẩn cảm thấy hình như mình vừa được ăn cơm chó.
Nhặt chiếc áo nhăn nhúm trên mặt đất, vừa giũ ra, Lạc Uẩn đã ngây người. Đường may ở vai áo phông của cậu bị rách tung.
"Phong Dã, anh làm hỏng áo của em rồi!" Lạc Uẩn nắm chặt vải, vì dùng sức, khớp ngón tay trên mu bàn tay ẩn hiện màu xanh tím.
Nghe thấy Lạc Uẩn gọi mình, Phong Dã đẩy cửa phòng ngủ, thấy Lạc Uẩn đang thở phì phì.
Khóe môi hắn bất giác nhếch lên.
Phong Dã cúi người hôn lên đôi môi hơi chu ra của Lạc Uẩn.
"Bé cưng, là do chất lượng áo của em không tốt, lần sau đừng mua nhãn hiệu đó nữa."
"..." Lạc Uẩn ngạc nhiên trước sự mặt dày của hắn, hạ giọng nói: "Rõ ràng là anh dùng sức quá mạnh. Anh có thể đừng vội vàng thế không, em cũng đâu có chạy."
"Anh không nhịn được mà." Phong Dã nói thẳng.
Chưa kịp để Lạc Uẩn nói gì, hắn lại cúi xuống hôn, còn khẽ cắn một cái.
Lạc Uẩn phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào, đỏ mặt đẩy Phong Dã ra, mím chặt môi, không cho hôn.
"Không cho hôn nữa à?" Phong Dã cười tủm tỉm nhìn cậu, "Trong tủ quần áo có quần áo mới, anh lấy cho em nhé?"
Vừa định gật đầu, Lạc Uẩn ngửi thấy mùi khét thoang thoảng trong không khí. Sau khi phản ứng lại, cậu nói: "Anh đang làm bữa sáng à?"
"..." Phong Dã im lặng.
"Anh còn không mau ra ngoài xem thử." Lạc Uẩn bật cười, đạp nhẹ hắn một cái.
Đợi Phong Dã rời đi, Lạc Uẩn cúi đầu nhìn những vết hồng dày đặc trên người mình, dùng tay lau hai cái.
Không lau hết được.
Màu đỏ hồng trải rộng trên nền da trắng nõn, không phải dễ dàng xoá đi.
Lạc Uẩn thở hắt ra, không để ý đến những vết tích đó nữa. Cậu mở tủ quần áo, nhìn thấy một chồng áo phông mới, rút đại một chiếc ra, mặc vào, rồi vuốt lại tóc.
Lạc Uẩn vô tình nhìn thấy một chút màu trắng lông xù mềm mại, nhưng trong tủ chỉ có quần áo mùa hè. Tưởng Phong Dã nhầm khăn quàng cổ hay gì đó, Lạc Uẩn định xếp lại. Cậu cầm lấy phần lông mềm mại, kéo một cái, cùng với tiếng leng keng trong trẻo, mu bàn chân lạnh toát. Một chiếc chuông vàng óng lăn đến bên chân.
Lạc Uẩn nhìn kỹ thêm vài lần, lại ngẩng đầu lên, lúc này mới hiểu rõ vật trong tay mình.
Đôi tai thỏ hồng trắng, vòng cổ đi kèm, và... một cái đuôi thỏ tròn xoe ngắn ngủn.
Nếu là bình thường, Lạc Uẩn chắc chắn sẽ giải thích cho người khác biết rằng đuôi thỏ dài chứ không phải hình cầu tròn.
Nhưng lúc này cậu đang vô cùng hoảng hốt, cảm thấy hai mắt mình sắp mù rồi.
Lạc Uẩn lại nhìn cái thứ nối liền với cái đuôi thỏ kia. Lực tác động của hình ảnh quá lớn, mí mắt Lạc Uẩn nóng ran.
Nó xuất hiện trong tủ quần áo, còn bị giấu dưới một chồng quần áo mới. Lẽ nào là Phong Dã mua?
Mua về dùng cho ai?
Ngoài cậu ra thì còn ai nữa?!
Lạc Uẩn hít một hơi lạnh, sống lưng cũng tê dại.
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, má Lạc Uẩn đỏ bừng. Cậu lập tức nhét tất cả mọi thứ vào lại, cũng không thèm sắp xếp, đóng sập cửa tủ một cái "rầm".
"Áo có vừa không?" Phong Dã đi đến, thấy má Lạc Uẩn ửng hồng, khóe môi tràn ra một âm hỏi.
"Sao mặt em đỏ thế, có phải bị cảm lạnh không?" Phong Dã giơ tay định đặt lên trán Lạc Uẩn nhưng lại bị cậu né tránh.
Lạc Uẩn cảm thấy tim mình đập thình thịch, dâng đến tận cổ họng. Cậu chỉ nghĩ đến việc né tránh, cũng không nhớ dưới chân còn có một chiếc chuông nên vô tình đạp phải, trượt chân, theo bản năng giật mạnh cổ áo Phong Dã về phía mình.
Trời đất quay cuồng, cậu ngã xuống sàn gỗ ghép, lưng và sau đầu đều gối lên một "cái đệm" mềm mại.
Lạc Uẩn gối lên mu bàn tay của Phong Dã được hắn bảo vệ an toàn.
Phong Dã đè lên người Lạc Uẩn, thấy Lạc Uẩn không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơi thở nóng bỏng phả vào hàng mi mỏng manh của thiếu niên, Lạc Uẩn gần như không thở nổi, cả người nóng bừng lên.
Cậu ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Phong Dã, vừa quay mặt về phía cửa tủ, chiếc chuông màu vàng óng đập thẳng vào mắt.
Lạc Uẩn: "..."
Rất không ổn.
Khóe môi Phong Dã mím chặt, hắn đỡ người đứng dậy mới nhìn thấy chiếc chuông lăn dưới chân tủ. Hắn bật cười, cúi xuống nhặt lên rồi cười với Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn nuốt nước bọt, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, che mắt, giọng nói ú ớ: "Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó."
"Hở?" Phong Dã vòng tay qua eo Lạc Uẩn, ghé sát tai cậu khẽ cười: "Ánh mắt nào?"
Ánh mắt hắn đầy ham muốn, sâu thẳm hơn cả biển sâu. Trong mắt bị bao trùm bởi chiếm hữu mãnh liệt và xâm chiếm như muốn cướp đoạt.
Lạc Uẩn không nói gì.
Bàn tay che mắt bị Phong Dã một tay nắm lấy kéo ra, để lộ một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
"Anh không bắt nạt em." Phong Dã dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc chuông, đôi mắt đen sâu thẳm.
"..." Lạc Uẩn hừ một tiếng, lầm bầm: "Không bắt nạt mới là lạ."
Lời thì thầm nhỏ bé này bị Phong Dã nghe thấy, Phong Dã đặt chiếc chuông trở lại tủ quần áo, ánh mắt trong trẻo: "Cơm làm xong rồi, ăn cơm trước đi."
Chuyện này trôi qua quá dễ dàng lại khiến Lạc Uẩn không biết phải làm sao.
Buổi chiều khi thử vest, sự tò mò của Lạc Uẩn về đôi tai thỏ và đuôi thỏ đã lấn át sự ngại ngùng và sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên cậu mặc một bộ vest trang trọng như vậy. Trước đây ngay cả trong những dịp trang trọng cậu cũng chỉ cần mặc áo sơ mi trắng và quần tây là đủ.
Lần này gia đình Phong Dã tổ chức cho hắn một buổi lễ tốt nghiệp rất trang trọng, được tổ chức ở một biệt thự.
Trước khi vào cửa, Lạc Uẩn và Phong Dã được đưa vào phòng thay đồ, kích thước đã được đo từ trước, quần áo được cắt may tinh xảo theo dáng người.
Lạc Uẩn thay đồ xong đi ra, bộ vest màu nhạt ôm sát vòng eo thon chân dài, mái tóc màu hạt dẻ được nhà tạo mẫu chăm sóc. Hơn hẳn vẻ ngây thơ của thiếu niên, lúc này cậu thêm vài phần khí chất nội liễm, trong trẻo như ngọc.
Chỉ là... hơi gầy một chút.
Lăng Ý Tuyết thầm nghĩ, phải dặn Phong Dã cho Lạc Lạc ăn nhiều hơn mới được.
"May mà con chọn Đại học Yến." Lăng Ý Tuyết nói nhỏ. Nếu không phải ăn ở căng tin trường Kinh Đại đó chắc chắn còn gầy hơn.
Lạc Uẩn phát ra một âm hỏi nhẹ nhàng.
"Không có gì." Lăng Ý Tuyết cười hiền lành, khen ngợi chân thành, "Bộ quần áo này rất hợp với con."
Lạc Uẩn nhìn vào gương toàn thân, có chút không giống mình, lại mơ hồ nhìn thấy mình của vài năm sau.
Cổ tay áo cài khuy măng sét đá quý màu xanh biển do Lăng Ý Tuyết tặng, mặt cắt lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ.
"Con thay xong rồi, đi thôi." Phong Dã đẩy cửa đi ra. Khi nhìn thấy Lạc Uẩn, hắn hơi ngẩn người.
Ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, bao trùm lên Lạc Uẩn với thân hình mảnh mai như trúc, ánh sáng vàng óng đổ xuống lông mày và sợi tóc của thiếu niên, trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
Cách đây rất lâu, Phong Dã từng cảm thấy ngoại hình của Lạc Uẩn và pheromone hương hoa sơn chi không hợp lắm.
Rõ ràng pheromone lạnh băng trên người hắn phù hợp hơn với khí chất thanh tao như tuyết của Lạc Uẩn.
Cậu trong trẻo như những giọt nước được tạo từ tuyết tan.
Chợt nghĩ lại, hắn lại cảm thấy vô cùng may mắn.
Lạc Uẩn đỏ mặt ngượng ngùng, lông mày và khóe mắt nhuốm màu hồng nhạt vì tình dục.
Chỉ có hắn nhìn thấy.
Chỉ có hắn sở hữu.
Cổ họng Phong Dã nhẹ nhàng di chuyển, cậu ta bước về phía Lạc Uẩn.
"Con đeo khuy măng sét nào?" Lăng Ý Tuyết liếc nhìn những phụ kiện tinh xảo xung quanh, định đề xuất một kiểu.
Phong Dã lấy khuy măng sét đôi từ túi ra, đưa vào tay Lạc Uẩn: "Bé cưng đeo giúp anh."
Trong lòng bàn tay Lạc Uẩn là chiếc khuy măng sét đá quý màu xanh biển giống hệt chiếc cậu đang đeo.
"Màu sắc có hơi... không hợp lắm." Lăng Ý Tuyết trầm tư, thực ra y muốn nói là hai người mặc cùng một bộ đồ tại cùng một bữa tiệc thì không tốt lắm.
Nghe vậy, Lạc Uẩn ngẩng đầu lên, rồi lại cẩn thận quan sát Phong Dã. Vừa nãy Phong Dã bước ra, thực ra cậu đã ngây người.
Mặc dù bề ngoài cậu rất bình tĩnh, dáng vẻ không chút xao động như đã từng trải qua nhiều chuyện, nhưng trong lòng đã hét lên rồi.
Phong Dã thật sự rất đẹp trai.
Có lẽ do chiều cao nổi bật, thân hình cao ráo, cân đối có thể mặc vừa vặn những bộ vest có kiểu dáng đứng dáng như vậy.
Bộ vest màu xám khói ôm lấy vóc dáng hoàn hảo của Alpha, khí chất nổi bật.
Vẻ hung dữ trên người cũng bị đè nén, chỉ còn lại đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén vẫn toát lên chút phong độ của thiếu niên.
"Khuy măng sét là đồ đôi." Phong Dã nói.
Hắn giơ cổ tay lên, ngón tay thon dài chạm vào mu bàn tay Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn không nhìn Lăng Ý Tuyết, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang dồn vào mình.
Khi giúp Phong Dã đeo khuy măng sét, ngón tay cậu hơi run, nhưng vẫn hoàn thành suôn sẻ.
Phong Dã vô cùng tận hưởng quá trình này.
[Vợ cài khuy măng sét cho mình!]
[Á á á á á!]
Lạc Uẩn khựng lại, lông mày tinh xảo cong xuống, đôi mắt như chứa đầy những vì sao lấp lánh, dải ngân hà rực rỡ.
Vẻ ngoài Phong Dã lạnh lùng, nhưng tính cách thì không thay đổi.
"Cà vạt của anh cũng chưa thắt." Phong Dã chỉ vào chiếc cà vạt đang treo trên cổ mình, ánh mắt cháy bỏng nhìn Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn: "..."
Hắn cố tình đúng không?
Lăng Ý Tuyết cũng nhìn ra, nhướng mày liếc Phong Dã: "Vậy thì hai đứa chỉnh trang xong rồi hãy ra."
Phong Dã hiểu được ánh mắt của Lạc Uẩn, vậy nên đợi Lăng Ý Tuyết rời đi, Phong Dã dang hai tay ôm lấy eo cậu, khóe môi nhếch lên: "Anh cố ý đấy."
Lạc Uẩn bị ôm chặt, khoảng cách hau người gần đến mức hơi thở quấn quýt vào nhau.
Lưng dưới của Lạc Uẩn tê dại.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu vén cà vạt lên, khớp ngón tay khẽ vuốt ve yết hầu nổi bật của Phong Dã.
Phong Dã ôm lấy Lạc Uẩn, ngửi mùi hương hoa thanh khiết từ mái tóc của thiếu niên, yết hầu của Phong Dã khẽ chuyển động. Cử động như thế khiến cảm giác chạm của ngón tay Lạc Uẩn vô cùng rõ ràng.
"Em có cảm thấy..." Phong Dã mím môi, giọng nói khàn đặc, "Bây giờ giống cuộc sống hôn nhân lắm không?"
Vành tai Lạc Uẩn hơi nóng, không nói gì. Bên tai là tiếng cười trầm thấp của Phong Dã.
Cậu bị Phong Dã đè xuống ghế sofa phía sau, những nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt rơi xuống. Phong Dã đối xử với cậu như thể cậu là bảo vật đẹp nhất thế gian, hết mực trân trọng và yêu chiều.
Ngón tay Phong Dã vén những sợi tóc mái vụn vặt sau tai Lạc Uẩn, một chân chen vào giữa hai chân cậu.
"Anh thật sự rất thích em." Phong Dã nói.
Chưa đợi Lạc Uẩn đáp lại, đôi môi mỏng của Phong Dã lại dán xuống, men theo xuống dưới, từ cằm trắng nõn đến yết hầu của thiếu niên.
Phong Dã há miệng, răng chạm vào cổ Lạc Uẩn, há miệng định cắn xuống, mưu đồ rõ ràng.
"Anh đừng cắn, sẽ bị người khác nhìn thấy." Mặt Lạc Uẩn đỏ bừng.
Gia đình Phong Dã mời rất nhiều khách đến, trong biệt thự sang trọng có niên đại trăm năm, khách khứa đông đúc.
"Chính vì có nhiều người." Phong Dã giữ chặt vai cậu, lòng bàn tay từ từ vuốt ve tai Lạc Uẩn, di chuyển đến gáy mảnh mai, hơi nâng lên.
Rồi cúi đầu, môi phủ lên.
...
Phong Dã không làm quá mức.
Cần cổ trắng nõn của Lạc Uẩn có một vết hồng nhạt. Dấu vết cắn không quá sâu, đây là Phong Dã hôn từng chút một tạo ra.
Bữa tiệc rượu vang chén chú chén anh.
Nói là tiệc tốt nghiệp, nhưng đa số khách mời đến đều có ý đồ khác.
Sau khi cùng nhau chúc mừng Phong Dã đỗ đạt, ánh mắt của khách mời đều chuyển sang Phong Yến, tìm mọi cách để làm quen và trò chuyện vài câu với anh.
Ông nội Phong cũng đến, ông đã không còn quan tâm đến chuyện kinh doanh nữa nhưng vẫn ăn mặc trang trọng. Chỉ có điều trên vai ông có một con vẹt anh vũ, sự tương phản làm dịu đi vẻ mặt nghiêm nghị và điềm tĩnh của ông.
Con vẹt nhỏ há miệng kêu khẽ: " Vợ yêu Uẩn Uẩn, Uẩn Uẩn vợ yêu ~"
Lạc Uẩn và Phong Dã nhìn nhau, thích thú cười phá lên.
"Sao con vẹt này biết nhận người thế? Vợ tao với mày mới gặp vài lần thôi mà."
Phong Dã trêu chọc con vẹt, ông nội Phong cười rất hòa nhã, Lạc Uẩn đỏ bừng cả mặt.
Nếu là bình thường, cậu có thể đá Phong Dã. Nhưng trước mặt ông nội Phong Dã, đương nhiên cậu không dám, đành lén lút véo cánh tay hắn.
Tô Nùng và Thượng Quan Nghị cũng đến.
Hai người cũng mặc trang phục lịch sự. Thượng Quan Nghị đã quen với những cảnh như vậy, nghiêng người ghé tai Tô Nùng nói nhỏ, trấn an cậu ta.
Tô Nồng mặc vest, cảm thấy không khí trong biệt thự trở nên loãng đi. Tâm trạng vô cùng lo lắng chỉ được giải tỏa sau khi gặp Lạc Uẩn và Phong Dã.
Ông nội Phong rất hòa nhã với bạn bè của Phong Dã, ông đã từng gặp Thượng Quan Nghị, còn hỏi thăm Tô Nùng mấy câu.
Sau khi ông nội đi, mọi người không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, vừa trò chuyện, vừa thưởng thức món ăn trong bữa tiệc.
Trong số khách mời tham dự bữa tiệc có người dẫn theo con gái mình đến, suy tính rõ ràng.
Lăng Ý Tuyết cầm ly sâm panh, tỏ ý từ chối, nói con trai mình đã có người yêu rồi.
Nghe y nói vậy, khách mời khá tò mò, hỏi thêm vài câu.
Lăng Ý Tuyết chỉ đơn giản giới thiệu: "Bạn học của thằng bé, năm nay là thủ khoa kỳ thi đại học, không biết mọi người đã nghe nói chưa?"
Mọi người ngẩn ra, hiển nhiên có thể thấy được thái độ hài lòng của Lăng Ý Tuyết. Mặc dù Phong Yến mới là người nắm quyền thực sự, nhưng những người trong ngành đều biết, Phong Yến cưng chiều vợ, cũng nghe lời vợ. Chỉ cần Lăng Ý Tuyết hài lòng, chuyện này đa phần là đáng tin cậy.
Lại nhìn theo hướng của Lăng Ý Tuyết có thể thấy một người đàn ông có vài nét tương đồng với Phong Yến đang cầm một chiếc thìa bạc nhỏ. Hắn múc một muỗng nhỏ bánh kem, vô cùng cưng chiều đút cho một thiếu niên môi hồng răng trắng.
Thân mật đến mức không ai có thể xen vào.
Trong bữa tiệc, tâm trạng Lạc Uẩn vui vẻ, vô thức uống thêm vài ly rượu, khuôn mặt trắng như tuyết ửng hồng.
Buổi tiệc chưa tan, Phong Dã nói với bố một tiếng rồi đưa Lạc Uẩn về trước. Tô Nùng và Thượng Quan Nghị định ở lại chơi thêm một lúc.
Trên xe, tài xế kéo tấm chắn lên.
Lạc Uẩn dựa vào Phong Dã đầy vẻ dựa dẫm. Cậu bị cà vạt bó chặt khó chịu, ngón tay luồn vào cà vạt nới lỏng ra khiến hai chiếc cúc áo bung ra, để lộ một phần xương quai xanh nhỏ xinh đẹp trắng nõn.
Phong Dã lại cảm thấy ngứa răng, nhìn làn da trắng nõn mịn màng, hắn muốn hôn lên, miết mát liếm láp từng tấc một.
"Phong Dã." Lạc Uẩn mơ mơ màng màng gọi một tiếng.
"Anh đây."
Lạc Uẩn uống hơi nhiều, đầu óc chìm nổi, ánh đèn chiếu vào mắt cậu lờ mờ.
Cậu vẫn nhớ chuyện cái đuôi thỏ ban ngày.
"Có phải anh cố tình mua về, muốn em mang cho anh xem không?" Cứ nghĩ đến, má Lạc Uẩn lại nóng bừng.
Đầu óc cậu cũng không tỉnh táo, chỉ vô thức muốn lại gần Alpha mà mình thích.
Pheromone của Phong Dã đối với cậu quá hấp dẫn.
Lạc Uẩn giãy dụa, ngồi lên đùi Phong Dã.
Không khí ngày càng nóng lên.
Phong Dã nuốt nước bọt, nới lỏng cà vạt mới dễ chịu hơn một chút. Lạc Uẩn lại không yên, nắm chặt quần áo của hắn, ghé sát lại hôn lên.
Chỉ là nụ hôn lướt qua. Hoàn toàn là sự thích thú tiềm thức.
"Anh mau nói, có phải cố tình mua về không?"
Cái này làm sao mà nói được?
Phong Dã hơi nheo mắt, ngón tay vuốt ve đôi môi của thiếu niên.
Màu môi của Lạc Uẩn trở nên hồng hơn, ngón tay Phong Dã phủ lên liên tục vuốt ve, gợi cảm một cách khó hiểu.
"Không phải cố tình mua về, là mua bao cao su nhiều quá, cửa hàng tặng kèm."
"Anh lừa em." Lạc Uẩn hơi bất mãn, há miệng cắn vào ngón tay Phong Dã, dùng sức không hề nhỏ.
Phong Dã lập tức phát ra tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, giả vờ đáng thương nói: "Bé à, em cắn anh đau rồi."
Đầu ngón tay hắn ửng đỏ, hiện ra dấu răng. Lạc Uẩn thấy vậy có chút tự trách, cậu cúi đầu nói: "Em xin lỗi."
"Nói xin lỗi không có tác dụng đâu." Phong Dã trầm giọng nói.
Lạc Uẩn hít hít mũi: "Vậy phải làm sao anh mới tha thứ cho em?"
Phong Dã cười, cảm thấy Lạc Uẩn quá dễ bắt nạt. Ngón tay khẽ nạy đôi môi cậu rồi đưa đầu ngón tay vào.
"Em liếm cho anh, như vậy anh sẽ không đau nữa."
Nếu là bình thường, Lạc Uẩn chắc chắn sẽ cắn dữ hơn, nhưng lúc này cậu say rồi, không suy nghĩ được nữa, cũng dễ dàng rơi vào bẫy của Phong Dã.
Đầu lưỡi liếm đi liếm lại ngón tay Phong Dã.
Ướt át, nóng hổi, mềm mại.
Phong Dã thở dốc, rút ngón tay về, đỡ sau gáy Lạc Uẩn, cúi xuống hôn mãnh liệt.
Tấm chắn không thể ngăn cách âm thanh. Biết Lạc Uẩn sĩ diện, hành động của Phong Dã tiết chế hơn rất nhiều.
Lạc Uẩn bị hôn rất lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy môi mình tê dại.
Nhưng cậu vẫn nhớ chuyện cái đuôi thỏ.
Phong Dã thật sự là vô sỉ!
"Anh mau nói thật đi, nếu không đừng hòng hôn em nữa." Lạc Uẩn che miệng, đôi mắt hổ phách ướt át, nhưng toát lên vẻ nghiêm túc và kiên cường.
Phong Dã nhìn biểu cảm trên mặt cậu, nói thật: "Được rồi, là mua tai thỏ, đuôi thỏ, được tặng bao cao su."
Như vậy giá cả mới hợp lý hơn một chút.
Lạc Uẩn hừ một tiếng, má áp vào ngực Phong Dã, giọng điệu có chút tự hào.
"Em đã nói rồi mà, anh đừng hòng lừa em."
"Ừ, vậy em có mang không?" Phong Dã hỏi.
Lạc Uẩn dừng lại, mặt đỏ bừng, cựa mình, cả mặt đều viết rõ sự từ chối: "Không mang!"
"Chỉ đeo tai thỏ thôi có được không, đôi tai đó đáng yêu biết bao, trắng trắng hồng hồng, lại mềm mại nữa."
"..."
Khi một lựa chọn rất quá đáng và một lựa chọn không quá đáng được đặt ra, mọi người thường thích chọn phương án dung hòa.
Lạc Uẩn nghĩ rằng chỉ đeo tai thỏ thì cũng được, đỏ mặt đồng ý.
"Thật không?" Phong Dã có chút phấn khích, nói rất nhiều lời dỗ dành.
Lạc Uẩn được hắn khen rất vui, khi khóe mắt cong lên, cậu xinh đẹp tuyệt trần.
Nhân lúc Lạc Uẩn lơ là cảnh giác, dễ nói chuyện, Phong Dã lại lộ rõ dã tâm của mình.
"Tai thỏ đã đeo rồi, đuôi cũng đeo vào có được không, như vậy mới là một bộ hoàn chỉnh."
Lạc Uẩn lắc đầu lia lịa: "Không được, sẽ không thoải mái, không đeo vào được."
Eo cậu bị véo một cái, Lạc Uẩn chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, má nóng ran.
Bên tai là tiếng cười trầm thấp của Phong Dã.
Thực ra Lạc Uẩn đã nghe rất nhiều lần rồi, nhưng mà mỗi lần nghe, cậu đều cảm thấy giọng nói này rất gợi cảm.
Phong Dã: "Tại sao lại không đeo vào được?"
Chưa đợi Lạc Uẩn phản bác, Phong Dã thì thầm bên tai cậu: "Của anh đều được, đuôi thỏ cũng được."
Phong Dã tiếp tục dụ dỗ: "Đúng không?"
Hình như cũng có lý.
Lạc Uẩn không nói gì, mơ màng suy nghĩ, nghĩ nghĩ, má lại bị Phong Dã cắn một cái.
"Anh nói đúng không?" Ánh mắt Phong Dã mơ hồ ẩn chứa sự mờ ám.
Chưa kịp để Lạc Uẩn suy nghĩ rõ ràng, Phong Dã lại liên tục hỏi, quyết tâm không cho Lạc Uẩn hiểu ra.
"Đúng không?" Phong Dã nắm lấy eo thon của thiếu niên, cắn môi Lạc Uẩn.
Lạc Uẩn ngồi trên người Phong Dã, cuối cùng bị mê hoặc mà đáp một tiếng: "Anh nói đúng."
Phong Dã lại cười.
[Á á á á á!]
[Vợ mình thật sự quá ngoan rồi]
[Ôi, sao lại có bé vợ ngoan như vậy chứ]
Phong Dã vùi đầu vào vai Lạc Uẩn dụi mấy cái, lại xác nhận.
"Vậy có đeo đuôi thỏ không?"
"... Đeo."
Bàn tay Phong Dã đặt trên lưng Lạc Uẩn trượt xuống.
Khi xương cụt bị chạm vào, Lạc Uẩn rùng mình một cái, nắm chặt cánh tay Phong Dã, má đỏ bừng: "Không thể... xuống nữa."
"Không xuống đâu." Phong Dã chọc nhẹ vào xương cụt của cậu ta, nói: "Đây là nơi thỏ con mọc đuôi."
Lạc Uẩn gật đầu đồng ý. Rồi vành tai lại bị cắn một cái.
Phong Dã nói bên tai cậu: "Em không phải thỏ con, nên chỗ mọc đuôi của em không phải ở đây."
"Tối nay về đeo cho anh xem được không?"
Im lặng vài giây, trong xe vang lên giọng nói mềm mại của thiếu niên.
"-- Được!"
**********Hết chương************
Bé cưng dễ bị dụ quá trời :vvvv
Không biết ở mấy chương trước tui viết dòng này chưa: Tui định để xưng hô của cặp Thượng Quan Nghị và Tô Nùng là "cậu - tớ", nghe cũng dễ thương!!!
Đầu tháng 6 - đến giờ cuối tháng 10 mới đăng chương mới, toi quá lười ròi :}}}}}}}}}}}}}}}}
Hụ hụ, xin lỗi mọi người, do khoảng thời gian này tui bận ý, mà không bận thì cũng bận suy nghĩ đến mấy thứ khiến mình bận, thế là hết hứng edit luôn huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro