Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Đám tang ngày đó, là đám tang kỳ lạ nhất tôi từng thấy trong đời. Không biết ai khóc, đến tận khi quan tài rơi xuống nền đất lạnh.

Mẹ tôi đứng đó, lạnh lùng.Mắt bà nhìn chằm chằm dưới lớp đất kia, bà nghĩ gì, tôi không biết. Vài người đến an ủi. Gương mặt ấy mới dâng lên sự bi thương mà với tôi, nó thật sự giả tạo.

Tôi đưa mắt tìm chú. Vóc người cao lớn, mái tóc đen dày. Chú đứng đó, im lặng. Im lặng đến không thể hiểu được. Tôi muốn đi đến xé nát lớp da đó,để xem đến tận cùng trong chú đang nghĩ cái gì.

Người nằm dưới đó. Papa tôi. Có lẽ đã yên tĩnh, nhẹ nhàng, không phải trốn chạy, không phải chịu đựng giày vò.Cảnh sát kết luận vụ đâm xe ấy là một tai nạn. Nhưng chú biết, tôi biết, có lẽ mẹ cũng biết.Sự thật là điều gì.

Khi tôi tìm thấy chú ở bãi biển đó,trả lại tiền và bức thư cha đã viết cho mẹ.Chú vẫn im lặng,thất thần nhìn đại dương mênh mông.

-Chú vẫn luôn ngồi thế này,phải không?Với cha tôi.

Mặc kệ bộ quần áo đắt tiền,tôi ngồi bệt xuống cát,nhìn theo hướng chú nhìn.

-Sao cơ?

Chết tiệt thật.Có vẻ tôi nói gì,chú cũng không nghe rõ.Tôi vất cho chú một phong thư:

-Cha đã gửi,nhưng người nhận cũng không muốn giữ.Mẹ bảo tôi đưa cho chú.

Tôi ngẩng đầu,nhìn bầu trời xanh.Nghĩ lại tất cả những điều hoang đường đã trải qua,tôi bật cười.

-Tôi nghe nói,cha bị đâm, bởi một tên tài xế ngủ gật.

-Không phải!

Chú gào lên:

-Có lẽ,..bởi vì...không,chú không biết,...anh ấy...

Sau đám tang,lần đầu tiên tôi lại thấy chú khóc nức nở.

Thương hại.Một cảm giác thương hại dâng lên trong lòng tôi.Cho cả chú và cả cha tôi.

-Được rồi,tất cả đã qua rồi.Sẽ ổn thôi.

Tôi đứng lên,nhìn biển trời lộng gió.Và tôi hôn chú,một cách thật nhanh,thật nhẹ.

-Không biết nói sao.Nhưng cảm giác như ở chú,có một mùi hương giống như cha tôi vậy.

Tôi mỉm cười,xách túi đi.Đầu tôi trống rỗng.Bất chợt tôi nhớ về cha.Nghiêm khắc,lạnh lùng,đôi môi mím chặt chưa bao giờ nở lấy một nụ cười.

Nhưng nhiều năm sau,chú đã nói.Khi chiếc xe tải ấy lao đến, cha chỉ đứng im lặng,mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro