Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115: Ký Ức- Làm Gì?

Nửa cuộc đời chém giết, Tiếu Tẫn Nghiêm đã gặp qua rất nhiều cảnh tượng đổ máu, nhưng chưa bao giờ có cảm giác run sợ giống như thời khắc này, nhìn thấy thân thể nằm bất động cách đó không xa, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy bị bao bọc trong hầm băng, xung quanh cực kỳ an tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được dễ dàng.

Lạc Tần Thiên gần như tan vỡ, bi thương thống khổ hét lên, đồng thời giống như phát điên chạy vội đến bên cạnh Diệp Mạc, ôm cơ thể đầy máu của Diệp Mạc vào lồng ngực, dường như sắp khóc rồi.

"Mạc Mạc! cầu xin em đừng làm anh sợ, mở mắt ra nhìn anh đi!" Lạc Tần Thiên ôm Diệp Mạc chạy về phía xe của mình, vừa chạy vừa hét lớn, bởi vì sợ hãi, thân thể anh khẽ run lên, trong lòng dấy lên cảm giác hối hận vô cùng, nếu không phải Diệp Mạc đẩy anh ra, thì sẽ không bị xe đụng trúng.

"Mạc Mạc, em cố chịu đựng! Anh... Anh lập tức đưa em đến bệnh viện!" Lạc Tần Thiên dường như rơi vào trạng thái mất hồn, run rẩy cầm chìa khóa khởi động xe, nhấn ga với tốc độ nhanh nhất, lái xe chạy về hướng bệnh viện.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn đuôi xe dần dần biến mất, đồng thời hắn cũng giống như người máy ngồi trong xe, khuôn mặt lãnh khốc không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng hô hấp lại cực kỳ khó khăn, tung hoành cả đời, từ trước đến nay Tiếu Tẫn Nghiêm chưa bao giờ với hận về những việc hắn đã làm, thế nhưng một giây trước đó, khi nhìn thấy đuôi xe va mạnh vào thân thể Diệp Mạc, dường như linh hồn của hắn cũng bay theo ra ngoài.

Lạc Tần Thiên vẫn luôn ngồi chờ đợi ngoài phòng cấp cứu, quần áo trên người đã bị máu của Diệp Mạc nhuộm đỏ, đường đường là đàn ông rơi máu không rơi lệ vậy mà giờ phút này mặt anh tràn đầy nước mắt, nôn nóng chờ đợi, thời gian cấp cứu càng lâu càng bị giày vò, mười ngón tay Lạc Tần Thiên đan vào nhau chống đỡ trên trán, giống như đã chịu đả kích rất lớn, cả người vô cùng suy sụp.

Lúc Tiếu Tẫn Nghiêm xuất hiện, Lạc Tần Thiên đột nhiên nhào đến, phẫn hận rống một tiếng, tay vung lên đấm một quyền về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng đã bị bảo tiêu của Tiếu Tẫn Nghiêm chặn lại, mặt Lạc Tần Thiên tràn đầy sát khí trừng mắt về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, hận không thể ngay lập tức giết hắn.

"Tiếu Tẫn Nghiêm, tao sẽ không buông tha cho mày! Con mẹ nó mày cứ chờ coi!" Lạc Tần Thiên vừa nghiến răng nghiến lợi hét lớn vừa trừng mắt liếc Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm không quan tâm đến Lạc Tần Thiên, dựa vào vách tường bên ngoài phòng cấp cứu, có chút bực bội xoa xoa trán, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng đèn đỏ trên phòng cấp cứu, đầu óc tràn đầy hình ảnh vẻ mặt Diệp Mạc trước khi bị đụng, bên trong nỗi sợ hãi còn mang theo cầu xin cùng tuyệt vọng.

Hắn biết chàng trai kia không còn chịu sự uy hiếp của hắn nữa, hắn nghĩ rằng khi Diệp Mạc tuyệt vọng nhất sẽ ngoan ngoãn trở về bên cạnh hắn, hắn sẽ không trách mắng cậu, hắn chỉ muốn cậu ở bên cạnh hắn mà thôi, đồng thời hắn không muốn nhìn thấy cậu cười nói hoặc ôm người đàn ông khác, hắn muốn, vẻ đẹp thanh tú thuần khiết của cậu chỉ dành cho một mình hắn, chỉ có một mình hắn mới có thể nhìn thấy tất cả những gì ẩn giấu trong tâm hồn cậu.

.......

Diệp Mạc hôn mê rất nhiều ngày, từ phòng chăm sóc đặc biệt được chuyển dời sang phòng bệnh bình thường, trong khoảng thời gian này, Lạc Tần Thiên không đến thăm một lần, nguyên nhân bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm đã đàm phán với Lạc gia, người hắn muốn là Diệp Mạc, hơn nữa hy vọng Lạc Tần Thiên không được đến gần Diệp Mạc dù chỉ nửa bước.

Ở nước Đức thế lực của Lạc gia rất lớn, cùng Tiếu Tẫn Nghiêm có mối quan hệ hợp tác rất chặt chẽ, nhưng so sánh lực lượng giữa hai bên, rõ ràng Lạc gia không phải đối thủ của Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm tàn nhẫn độc ác, phương thức kinh doanh quỷ dị, tâm địa đen tối, thề lực của hắn trải rộng khắp toàn thế giới, hắc đạo bạch đạo đều kính nể hắn ba phần. Huống chi Tiếu Tẫn Nghiêm yêu cầu Lạc gia cấm Lạc Tần Thiên quấy rầy người của hắn, chuyện này vốn dĩ là mong ước của Lạc gia, lúc trước những chuyện Lạc gia đáp ứng với Lạc Tần Thiên chỉ là kế hoãn binh.

Dường như Lạc gia đang dùng biện pháp mạnh đối với Lạc Tần Thiên, không chỉ phái hai bảo tiêu vô cùng cường tráng đến giám sát anh, còn cố ý làm thất thoát hơn phân nửa số vốn khởi nghiệp, hơn nữa còn giả vờ nói với anh, chỉ cần lợi nhuận công ty đạt đến mức độ họ yêu cầu thì Lạc gia sẽ giúp anh đoạt lại Diệp Mạc từ trong tay Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tất cả phương pháp phát triển công ty đều bị cản trở, mặc dù Lạc Tần Thiên không cam lòng nhưng anh cũng không dám không thực hiện, thế lực của Tiếu Tẫn Nghiêm tại thành phố X quá lớn, căn bản anh không phải là đối thủ của hắn.

Lạc Tần Thiên muốn gặp Diệp Mạc đến mức phát điên, đặc biệt là khi biết Diệp Mạc đã tỉnh lại, thiếu chút nữa đã xông vào biệt thự của Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ có điều cuối cùng lại bị hai bảo tiêu mạnh mẽ ngan cản.

........

Trong mấy ngày Diệp Mạc hôn mê bất tỉnh, ngày nào Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đến phòng bệnh thăm Diệp Mạc, an tĩnh ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Diệp Mạc, có khi vô thức cúi đầu hôn môi, mi mắt Diệp Mạc, nhìn thấy chàng trai kia yên tĩnh ngủ ngoan, Tiêu Tẫn Nghiêm lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Kỳ thực ngủ ngoan như thế cũng tốt, ôn nhu dịu dàng như một dòng suối mát, sẽ không mắng chửi hắn, không tìm cách thoát khỏi hắn....

Sau khi Diệp Mạc tỉnh lại, vẫn luôn giữ dáng vẻ trầm mặc, mãi đến khi thân thể bình phục có thể xuống giường đi lại, nhưng vẫn không nói quá nhiều với Tiếu Tẫn Nghiêm, hầu hết thời gian đợi khi Tiếu Tẫn Nghiêm không để ý cậu lấy điện thoại trò chuyện với Lạc Tần Thiên, nói cho anh biết cậu rất khỏe mạnh, và đặc biệt nhấn mạnh cậu sẽ mãi mãi chỉ yêu mình anh.

Tiếu Tẫn Nghiêm không quan tâm thái độ lạnh nhạt thờ ơ của Diệp Mạc đối với hắn, mỗi đêm đều ôm Diệp Mạc nặng nề đi vào giấc ngủ, biết thân thể Diệp Mạc chưa hồi phục hoàn toàn, hắn cũng khong ép buộc Diệp Mạc làm bất kỳ chuyện gì. Thời gian dường như quay về ngày tháng trước đó, mỗi ngày đều nhìn thấy chàng trai này, mỗi đêm đều được ôm cậu ta cùng ngủ, mặc dù ở bên ngoài hắn tàn nhẫn giăng bẫy người khác, nhưng khi ở gần cậu, tất cả mọi thứ đều trở nên yên bình. Bất tri bất giác, Tiếu Tẫn Nghiêm dứt khoát nhận ra, hắn đã yêu chàng trai này đến tận xương tủy.

Trong lúc Tiếu Tẫn Nghiêm nghĩ mọi chuyện đang tiến triển theo hướng hắn muốn, thì bất ngờ phát hiện Diệp Mạc lén lút gọi điện thoại cho Lạc Tần Thiên, hắn không có thói quen nghe trộm chuyện của người khác, thế nhưng lần này trong lúc Diệp Mạc gọi điện thoại cho Lạc Tần Thiên thì đúng lúc hắn đang đứng trước cửa phòng của cậu.

Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao trong nhiều ngày như vậy mà chàng trai này vẫn luôn yên lặng ít nói, cứ tưởng rằng cậu vẫn còn suy yếu, hóa ra là vẫn luôn đợi chờ Lạc Tần Thiên dẫn cậu đi, mà khoảng thời gian trước đó còn cáu kỉnh điên cuồng gọi điện thoại cho Lạc Tần Thiên, sau đó đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, hóa ra là do Lạc Tần Thiên ở sau lưng trấn an cổ vũ.

Đột nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy bản thân giống như một tên ngu ngốc, bị đôi gian phu dâm phu bỡn cợt, từ lâu tình yêu ôn nhu nóng bỏng của hắn đã bị vứt qua một bên.

Hắn không phải là nam nhân có tính cách kiên nhẫn, từ trước đến nay đều không phải.

Khi thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đẩy cửa bước vào, Diệp Mạc vội vàng cúp điện thoại, thần không biết quỷ không hay giấu điện thoại dưới gối, sau đó lộ ra vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.

Có điều dáng vẻ làm như không có chuyện gì xảy ra, giờ phút này trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm bộ dạng đó chính là đang cười nhạo hắn! Cười nhạo hắn ngu ngốc, tự mình đa tình!

Diệp Mạc cảm thấy Tiếu Tẫn Nghiêm không giống với ngày thường, khuôn mặt lạnh băng ẩn chứa sự giận dữ rất lớn, Diệp Mạc vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm đi đến mép giường cởi áo khoát, rồi nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi, động tác có chút thô bạo.

Vẻ mặt Diệp Mạc bắt đầu hoảng hốt, có chút kinh sợ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm:" Anh.... Anh cởi quần áo làm gì?"

Đột nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ cười một tiếng, hai tròng mắt sắc bén hiện lên sự tàn nhẫn, thân thể cường tráng màu cổ đồng bại lộ, bàn tay to lớn vươn đến phía trước, túm lấy tóc Diệp Mạc kéo đến trước mặt hắn, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Diệp Mạc, dữ tợn tàn nhẫn cười nói:" Em con mẹ nó, ngoại trừ việc để tôi chơi, em đang nghĩ mình là thứ gì?"








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy