Chương 31
Chương 031 Xong đời 07
Trong chiếc xe tang đang tiếp tục chạy, lão Viên phiên bản trẻ con bị bịt miệng, trên khuôn mặt đầy vẻ mơ hồ xen lẫn hoảng sợ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người lạ. Mãi đến khi người đàn ông cơ bắp đã vác ông ra khỏi đám đông đột nhiên thả lỏng tay vì kinh hoàng trước tin dữ tài xế xe tang muốn hủy diệt thế giới, ông mới giãy ra được.
Ông hít sâu mấy ngụm không khí trong lành rồi hét lên: “Mấy người có phải là từ bệnh viện tâm thần chạy ra không đấy?! Nói linh tinh cái gì vậy?!”
Sao lại có chuyện hủy diệt thế giới được?
Thế giới mà dễ dàng bị mấy người trẻ tuổi này hủy diệt hay sao!
Người đàn ông cơ bắp nghe vậy lại càng hoảng sợ, theo phản xạ nhìn về phía người đàn ông mắt xanh ngồi ghế phụ rồi vội vã đưa tay bịt miệng ông: “Suỵt, đừng nói linh tinh!”
Ông đang định vùng vẫy phản kháng, may mà cậu thanh niên tóc nâu đang lái xe đã ngăn người đàn ông cơ bắp lại.
“Đừng bịt miệng ông ấy nữa, coi chừng ông ấy lại vào viện đấy.”
“Đúng, đúng!” Ông trừng ánh mắt lấp lánh nhìn người đàn ông cơ bắp, đột nhiên nhớ ra, “Ê khoan đã, sao lại nói là 'lại' vào viện?”
Dù đúng là ông thường xuyên vào viện, nhưng sao người này lại biết? Ông đâu có quen ai trong nhóm này!
Thanh niên tóc nâu ngước lên nhìn gương chiếu hậu trong xe, khuôn mặt có vẻ nghiêm túc như thể sắp tiết lộ một bí mật ghê gớm gì đó.
“Vì đã gặp ông ở một thời không khác.” Cậu nói, “Hôm đó ông quá kích động rồi ngất xỉu, bị đưa vào viện.”
Ông ngồi ở ghế sau cùng anh chàng cơ bắp đồng loạt tỏ ra khiếp sợ.
“...... Hả?”
" Thời không khác?"
Ngay sau đó, họ nghe một câu chuyện ly kỳ tựa như phim điện ảnh. Một vòng lặp thời gian không ngừng khởi động lại, những người khác thì không có ký ức, và một quả cầu nhỏ phản nghịch chứa đựng những thời không đó…
Chờ thanh niên tóc nâu nói xong, bên trong xe tang im lặng một lúc lâu.
Ông hoảng hốt nhìn cậu, còn anh chàng cơ bắp thì nhìn chầm chằm, trong khi người đàn ông mắt xanh lại nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.
Một lát sau, Ông hít sâu một hơi, yếu ớt lên tiếng: “Hay là mấy người đưa tôi vào viện đi… bệnh viện tâm thần cũng được.”
Những gì xảy ra hôm nay thực sự quá kỳ lạ. Đến mức khiến ông nghi ngờ liệu có phải do quá đau buồn vì cái chết của người bạn già, mà tinh thần trở nên bất thường hay không.
Làm sao ông có thể biến thành một đứa trẻ được chứ? Làm sao có thể có chuyện xuyên qua thời gian kỳ diệu như vậy?
“ Ông không tin sao?” Chàng thanh niên tóc nâu trầm ngâm một lúc rồi thử chứng minh, “ Cháu biết họ của ông là Viên, và người bạn vừa rồi của ông họ Trương.”
Ông thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng nghĩ ra điều gì: “Trong phòng tang lễ có treo tên của lão Trương, hơn nữa đám người khốn nạn kia gọi tôi là chú Viên, cậu biết họ của chúng tôi cũng không có gì lạ!”
Chàng thanh niên tóc nâu không nản chí, lại nói: “ Cháu biết trong túi áo của ông có thuốc, mỗi khi xúc động ông sẽ uống.”
“Ồ, nhắc đến cái này mới nhớ, tên ngốc to xác này vừa rồi cứ cố nhét thuốc cho tôi uống, suýt nữa làm tôi nghẹn chết!”
Ông vừa tức giận vừa nghĩ ngợi: “Nhưng vừa nãy áo của tôi sắp rơi xuống đất, thuốc trong túi rơi ra mà, ai cũng có thể nhìn thấy, tôi còn gọi cậu ta quay lại nhặt giúp tôi mà.”
Tên ngốc to xác bên cạnh lập tức phản đối: “Này, cháu tốt bụng nhặt thuốc giúp ông, sao ông còn chửi cháu!”
“…” Chàng thanh niên tóc nâu đành phải tìm thêm bằng chứng: “Chiều tám ngày trước, ông và lão Trương chơi cờ vây ở Công viên Thái Dương, ván đó ông thua.”
Ông nghe vậy sửng sốt một lúc lâu.
“Tám ngày trước?” Ông bắt đầu hồi tưởng, lẩm bẩm, “Trước ngày đó, tôi và lão Trương hầu như ngày nào cũng chơi cờ vây ở Công viên Thái Dương.”
“Hơn nữa,” giọng ông nhỏ dần, “hầu như lần nào tôi cũng thua.”
“……”
Đúng là một kẻ chơi cờ tồi, đã dở lại còn thích chơi.
Úc Bạch nhất thời có vài phần tuyệt vọng.
Cậu từ bỏ việc chứng minh sự tồn tại của thời không khác với lão Viên phiên bản trẻ con, quyết tâm quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh: “ Anh có thể đọc được thời không lưu trữ trong Xong Đời không?”
Dù mất mặt cũng đành chịu, ít nhất Tạ Vô Phưởng có thể giúp cậu chứng minh, biết đâu còn đưa ra được những bằng chứng mạnh mẽ hơn lời kể.
Chỉ mình cậu nhớ cảm giác này thật sự quá sụp đổ.
Nhưng đôi mắt xanh xám hiện ra áy náy kia nói cho cậu biết đáp án phủ định.
"Nó vẫn còn đang bị phong toả."
......Xong Đời phản nghịch quá ghê gớm.
Tạ Vô Phưởng nói xong, nhìn chăm chú vào vẻ mặt bình tĩnh không chút biểu cảm của cậu, bỗng nhiên nói: "Xin lỗi.”
Xin lỗi làm gì. "Úc Bạch tay cầm tay lái đang nhìn đèn đỏ phía trước," Là nó đóng kín không đọc được, cũng không phải lỗi của anh.”
"Không phải vì chuyện đó." Tạ Vô Phưởng nói. "Trước đây, tôi tưởng cậu đã đi qua nhiều thời không khác nhau.”
"Tôi không biết cậu bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian lặp đi lặp lại, và những người khác cũng không có ký ức.”
Hắn nói với giọng đầy áy náy: "Chắc hẳn đó là những ngày rất cô đơn.”
Úc Bạch vẫn nhìn đèn tín hiệu giao thông phía trước.
“Không có. "Vẻ mặt cậu vẫn như thường, nhẹ giọng nói," Tôi sống rất vui vẻ.”
Là con người, nhưng cậu còn giỏi nói dối hơn người không phải con người.
Úc Bạch đã rất tận hưởng kỳ nghỉ hè kỳ diệu và vô tận đó, có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ. Nhưng đó là một thế giới mà chỉ có mình cậu nhớ mọi thứ, mọi sự việc sẽ quay lại điểm khởi đầu sau 22 giờ 57 phút 14 giây. Những niềm vui hay sự ngạc nhiên mà cậu trải qua đều không có ai nhớ được.
Cho dù đó là những ngày tháng cậu yêu thích hay những trải nghiệm đáng giá, đến trưa hôm sau thì tất cả đều im lặng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nên, tất nhiên cũng đã có những lúc cảm thấy cô đơn và khó chịu.
Trong những ngày mà đôi khi có cảm giác đó, Úc Bạch sẽ lao thẳng về khu chung cư kéo theo Tạ Vô Phưởng vốn định đi vào thang máy – cùng chạy ra bờ sông gần đó, hùng hổ hét lên: “Cùng xuống địa ngục đi, Tạ Vô Phưởng! Tất cả là tại anh!”
Người đàn ông bị cậu kéo theo nhảy xuống sông chẳng hề phản kháng, chỉ hỏi: "Sao cậu biết tên tôi?”
Úc Bạch không trả lời, chỉ hơi nhếch miệng, lại gọi tên hắn một lần nữa: "Ngày mai gặp, Tạ Vô Phưởng.”
Trong làn nước sông lạnh thấu xương, màu xám xanh bên cạnh cậu như viên đá quý đậm màu, theo cậu chìm vào bóng tối tĩnh lặng dài dằng dặc.
Sau đó......
Hắn học bơi.
Cũng giống như cậu học lái xe vậy.
Nghĩ đến đây Úc Bạch không khỏi bật cười, lại nói thêm lần nữa: “Tôi thực sự rất vui.”
Đèn đỏ phía trước chuyển sang vàng, rồi trở thành xanh, báo hiệu thông thoáng.
Sự im lặng ngắn ngủi kết thúc, chiếc xe tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Vô Phưởng không nói gì.
Nghiêm Cảnh ngồi ghế sau lại tự dưng thở dài.
"Tự dưng tôi thấy hơi buồn." Cậu ta lườm cậu nhóc bên cạnh: "Tại ông đấy, sao lại không tin lời Tiểu Bạch?”
"Cậu nói gì cơ!" Lão Viên lắp bắp kinh hãi "Chuyện hoang đường thế này, chẳng lẽ cậu tin à?”
"Tất nhiên là tin chứ!" Nghiêm Cảnh nói với vẻ đương nhiên, "Tiểu Bạch sẽ không lừa cháu về những chuyện lớn thế này đâu. Từ tối qua cậu ấy đã có vẻ kỳ lạ rồi, hóa ra là vì chuyện này.”
Cậu ta lẩm bẩm, rồi không nhịn được mà trách lão Viên: "Tiểu Bạch đã kể cho ông nghe nhiều thế rồi mà ông vẫn không tin, đúng là nghi ngờ đủ điều, phải làm sao mới chịu tin đây?”
Lão Viên bị chỉ trích một trận đột nhiên cứng họng: "À... cái... này... hả?”
Điều kỳ lạ hơn là, sao tự dưng ông cảm thấy hơi áy náy thật!
Giống như ông đang cố tình gây sự vậy!
Tâm tình ông hỗn loạn, đành ôm đầu, giả bộ chóng mặt để trốn tránh thực tại.
“Ôi chao, đầu tôi chóng mặt quá......”
Lão Viên già dặn than thở, nheo mắt lại, len lén đánh giá hai người ngồi ở phía trước, cùng với con đường phía trước.
Bỗng nhiên, ông biến sắc, mở to hai mắt hỏi người đàn ông cơ bắp bên cạnh: "Này, cậu vừa nói Tiểu Bạch... ừm, bạn cậu, trước đây không biết lái xe à?”
Nghiêm Cảnh gật đầu: "Ừ, Tiểu Bạch trước đây sợ học lái xe, nhưng giờ cậu ấy lái rất tốt, vòng lặp thời gian cũng có tác dụng đấy chứ…”
"Cậu ta không có bằng lái xe?"
"Tất nhiên là không rồi, dù có thi trong vòng lặp thì ở thế giới này cũng không có mà. Nói mới nhớ, phía trước sao lại đông xe…”
Cả hai đột nhiên nhìn nhau, tim như ngừng đập.
Úc Bạch đang tập trung lái xe cũng nhanh chóng nhận ra, liền phanh gấp đồng thời đánh mạnh tay lái.
Xe phía trước chạy chậm chạp, gần như tắc nghẽn.
Bởi vì ở ngã tư có mấy cảnh sát giao thông mặc áo phản quang xanh lá nổi bật đang dừng từng xe để kiểm tra nồng độ cồn.
Nghiêm Cảnh hoảng hốt ôm lấy mặt: "Tiểu Bạch, quay đầu đi! Chạy nhanh lên! Bị bắt là xong đời đấy, cậu không có bằng lái mà!”
Lão Viên cũng hét lên: "Cảnh sát giao thông ở ngã tư này phiền phức lắm, trước đây tôi lái xe điện người già cũng bị hỏi thăm suýt phạt tiền! Chạy đi cậu trai!”
“Đang chạy đây, đừng sốt ruột!”
Bánh xe trượt dài trên mặt đường, trong thế giới vốn nên bình thường tẻ nhạt này, Úc Bạch vô tình tái hiện lại cảm giác đua xe trên đường núi trong một vòng lặp nào đó.
Chiếc xe tang màu đen nghiêm trang lướt đi trên con đường rộng lớn sạch sẽ, quay đầu ngoạn mục, lao về hướng ngược lại, thu hút những ánh nhìn kinh ngạc từ các tài xế xung quanh.
Nghiêm Cảnh ở ghế sau không kìm được chửi tục: “Mẹ nó, cú này đẹp thật!”
Lão Viên vẫn còn sợ hãi sờ lọ thuốc: "Pha quay đầu vừa rồi cũng đẹp đấy, tay lái không tệ đâu cậu trai.”
Tạ Vô Phưởng ngồi ở ghế lái phụ nhìn bóng dáng cảnh sát giao thông trong gương chiếu hậu, nghiêm túc hỏi: "Có muốn tạm dừng thời gian của bọn họ không?"
Úc Bạch đánh tay lái đi ngược chiều quẹo vào một con đường nhỏ, nghe bên tai mồm năm miệng mười, trên khuôn mặt trắng nõn bất giác nở nụ cười.
“Không cần.” Cậu quả quyết đáp. “Tôi có thể thoát được mà.”
“Wow, nghe câu này cậu nói.” Nghiêm Cảnh gãi đầu. “Sao lại có cảm giác như cậu rất rành chuyện này thế?”
“Cậu làm gì trong vòng lặp thời gian vậy? Không phải là làm chuyện xằng bậy đấy chứ?”
Ba người liền không hẹn mà cùng nhìn về phía Úc Bạch.
“Tôi đâu có xằng bậy.”
Má Úc Bạch vốn trắng ngần lại hơi ửng đỏ. Chân thì đạp mạnh ga tới đáy, nhưng giọng lại rất nhẹ: “...Tôi là công dân tuân thủ pháp luật mà.”
Suýt nữa thì để lộ bản chất mới hình thành trong các vòng lặp.
Cũng may chỉ có ba người có mặt.
Hôm nay bọn A Cường không đi theo. Tối qua cậu lén trốn khỏi nhà, thậm chí còn tránh được tầm mắt của họ.
Hai mươi phút sau chiếc xe tang màu đen thuộc về nhà tang lễ dừng ở một góc khuất cách khu dân cư hai con phố. Dẫn đầu nhóm người, Úc Bạch rời khỏi con đường không có camera giám sát, men theo lối nhỏ trở về khu dân cư nơi cậu và Tạ Vô Phưởng đang ở. Đồng thời hướng dẫn Nghiêm Cảnh cách gọi điện cho ba mẹ cậu ta như thế nào.
"…Gọi người đến lái xe đi, rồi xóa sạch dữ liệu giám sát của nhà tang lễ," Úc Bạch nói. "Không ai thấy hoặc ghi lại khoảnh khắc chú Viên biến thành đứa trẻ. Họ chỉ thấy một đứa trẻ thay thế chú ấy xuất hiện ở đó.”
"Vậy nên, không có bằng chứng cải lão hoàn đồng, mà lại xảy ra trong một nhà tang lễ thường có tin đồn linh dị. Gọi là ảo giác hay hoàn toàn chỉ là nói nhảm cũng hợp lý, đúng không?”
“Hợp lý, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại.”
Nghiêm Cảnh nuốt lời "Cậu thật sự rất thành thạo" vào trong lòng, giơ ngón cái lên tỏ lòng khâm phục.
Úc Bạch bổ sung: "Nhân tiện hỏi thăm xem thi thể của chú Trương ra sao, họ đã thử hỏa táng lại chưa. Nếu vẫn có vấn đề chúng ta sẽ tìm cách giải quyết, dù sao chuyện của chú Viên cũng phải xử lý cùng một lúc.”
“Được!”
Phía trước là cổng khu dân cư, bốn chữ "Gia Viên Tươi Đẹp" sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đúng vậy, khu dân cư thưa thớt người vì tin đồn ma ám này lại có một cái tên vô cùng lạc quan. Bác bảo vệ đang ngồi trong chòi gác, say sưa chơi bài trên điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Thấy bốn người đang tiến lại, ông vội vàng nhiệt tình mở cửa. Người thuê nhà có mái tóc nâu mới chuyển đến được một tháng có nhóm bạn khá dữ dằn, từng biếu ông một quả dưa hấu to – là người tốt. Còn người thuê nhà mắt xanh mới đến được hơn một tuần, lúc nào cũng đi một mình nhưng luôn lịch sự cảm ơn ông khi ra vào – cũng là người tốt. Anh chàng cơ bắp đầu óc có vẻ ngốc nghếch, ông nhớ là bạn của người trước, đã đến vài lần. Còn một cậu nhóc mà bác chưa từng gặp.
"Haha, dẫn bạn đến chơi à," Ông bảo vệ vui vẻ chào hỏi, rồi còn cúi xuống nói với cậu nhóc: "Chào cháu nhé, nhóc con!”
Nói xong ông quay sang khen ngợi với mấy người lớn: "Thằng nhóc này dễ thương quá!”
Nhưng vừa nói xong, biểu cảm của ba người lớn kia bỗng nhiên trở nên kỳ lạ. Lão Viên có thói quen khom lưng lập tức cứng đờ, tăng tốc bước nhanh vào bên trong, tay chống eo như muốn chạy trốn, giọng bực bội thúc giục: "Mau lên đi mấy người ——!”
Ông bảo vệ nhìn bóng dáng còng còng của cậu nhóc vọt đi, thở dài: "Còn nhỏ mà tính tình đã vội vã như thế. À mà, lưng thằng nhóc này hơi bị còng đấy!”
Úc Bạch cố gắng nín cười, giọng run nhè nhẹ: "Ừ, người bạn nhỏ này...... Từ nhỏ đã như vậy.”
Nghiêm Cảnh cúi đầu, vừa đi vừa cười, cười đến nỗi phát ra tiếng như ấm nước đang sôi.
Ông bảo vệ không hiểu gì: "Ơ, họ cười cái gì thế?”
Người duy nhất không cười là Tạ Vô Phưởng, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn nghiêm túc trả lời: "Có lẽ là vì bác gọi người ta là ' thằng nhóc'.”
"Ồ!" Ông bảo vệ vẫn không hiểu lắm nhưng gật đầu: "Vậy lần sau tôi không gọi là 'thằng nhóc” nữa! Gọi là ' nhóc trai đẹp' được không?”
Tạ Vô Phưởng lại nghĩ ngợi, không chắc chắn lắm: " Cháu không biết, nhưng cháu nghĩ cậu ấy có thể không thích những cái tên bắt đầu bằng ' nhóc' đâu.”
"Tại sao? Rõ ràng nó là bạn nhỏ mà, sao lại không thích được gọi là nhóc nhỉ?”
"..." Tạ Vô Phưởng chân thật nói: "Xin lỗi, cháu không thể nói cho bác lý do.”
" y da, không sao đâu, bác chỉ hỏi vu vơ thôi mà. Có gì mà phải xin lỗi! Thôi bác không làm mất thời gian của các cháu nữa, vào đi!”
Úc Bạch đứng bên nghe cuộc đối thoại giữa hai người, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. Cậu nheo mắt nhìn đôi mắt xanh lấp lánh dưới ánh nắng đầu hè, khẽ giục: "Này, đừng ngẩn ra đó.”
"—— Về nhà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro