chương 3: cảm hoá
Chu Minh Nghĩa có mơ hồ nghe cậu phát ra tiếng nức nở nho nhỏ. Hắn từ xưa đến nay chưa hề biết chăm sóc ai cả, hôm nay lại rơi vào tình huống tự mình sắp xếp này quả thật là gây khó cho một hắc bang lão đại hắn rồi. Nhìn xuống gương mặt đỏ ửng này của An Tuấn, hắn thử đặt tay lên hai má cậu, thì bất ngờ phát hiện chúng nóng đến phát sợ, lúc này Chu lão đại ngớ ngẩn phát hiện ra hình như cậu bị sốt rồi. Móc trong túi ra di động, hắn gọi cho Thiếu Khiêm-bác sỹ cũng là bạn của hắn đến ngay thư phòng của mình. Sau đó Chu Minh Nghĩa ngồi xuống sô pha, bế An Tuấn đặt lên hai đùi của mình bằng tư thế "vỗ trẻ vào giấc ngủ" mà mình biết, hắn vụng về dùng tay vỗ lưng cậu, lát sau cảm thấy tiểu đông tây trong lòng đã thôi nức nở, ghé vào ngực hắn ngủ say. Một thoáng sau, một vị bác sĩ mang nét thư sinh bước vào phòng và bắt gặp được hình ảnh lạ này thì không khách khí bật cười đến run rẩy. Ôi trời ạ! Có ai nói với y biết là đây có phải là lão đại hắc bang nổi tiếng khắp Châu Á không vậy. Trên người còn mang theo điệu người mẹ mà bế một đứa bé nữa chứ. Đáng sợ hơn là trên mặt còn mang theo biểu tình lo lắng nữa chứ..
-"còn muốn đứng đấy thả hồn vào mây đến lúc nào nữa hả, nhanh lại xem cậu ấy bị sao, nếu mà cậu ta bị gì thì tôi không ngại cho cậu sang Châu Phi làm việc đâu"
Hừ, cái tên này tưởng làm lão đại rồi muốn làm gì thì làm chăng. Trong lòng thì oán trácg, ngoài miệng thì lại nói:
-"được rồi được rồi. Cậu thả cậu ấy xuống đi để tôi khám". Cứ ôm khư khư như vợ mình sắp sinh thế ai mà xem bệnh cho được chứ-- ờm tất nhiên là câu sao đó có cho y tiền y cũng chẳng dám nói ra.
Thấy Chu Minh Nghĩa vẫn không có ý định buông ra. Thiếu khiêm đại danh y đành phải thở dài ngao ngán lấy dụng cụ ra mà tự làm việc thôi. Cảm nhận được cậu nhóc trong lòng ChuMinh Nghĩa hình như đang phát sốt, y dùng nhiệt kể để vào miệng cho cậu ta ngậm. Lúc lấy ra, ừm quả thật là hơi cao. Thiếu Khiêm quay sang nói với người đang sốt rột kia :
-"hơi cao tận 39.5°C, bây giờ cậu đưa cậu ấy lại giường tôi sẻ tiêm thuốc vào vô dung dịch cho cậu nhóc này"
Không nghĩ ngợi Chu Minh Nghĩa, không phí chút sức nào bế cậu lên vững vàng hứớng về phía phòng ngủ riêng của mình
Ồ, hèn gì hôm nay không khí xung quanh hình như bớt âm u nhỉ? Đại danh y phía sau nghỉ ngợi cảm thán. Chu Minh Nghĩa bước đến giường ôn nhu đặt cậu xuống giường.
"-kính nhờ lão đại, vạch cánh tay cậu ấy ra cho tôi tiêm thuốc ạ".
Không sợ chết, Thiếu Khiêm ra lệnh, nhưng chỉ vừa nói dứt câu thì đã bị ánh mắt cảnh cáo của hắn làm cho im bặt, hơi run tay mà tiêm thuốc vào cho An Tuấn.
"-hừ cậu mà tiêm thuốc có gì sơ suất thì mau về chuẩn bị biến sang Châu Phi đi" lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở tên kia.
Sau khi hoàn tất xong công việc, Thiếu Khiêm dặn dò nhớ cho cậu ăn thức ăn nhẹ như cháo và uống thuốc đúng giờ thì li khai. Chu Minh Nghĩa không ừ hử gì, chỉ im lặng nhìn An Tuấn ngủ say. Hừm! Đồ khó ưa( ờm chắc mọi người bít ai nói câu này rồi ha 😁😁). Người trên giường sau khi Thiếu Khiêm rời khỏi thì có dấu hiệu tỉnh. Chu Minh Nghĩa thấy thế phân phó cho người làm chuẩn bị thức ăn và thuốc.
"-ưm~~" nhẹ nhàng mở mắt ra. An Tuấn dùng cánh ta đang cắm kim dụi vào cặp mắt, ngao ngao như chú mèo con thức giấc hảo đáng yêu. Chu Minh Nghĩa cảm thấy trong lòng như ngứa ngáy hẳn lên. Lẳng lặng áp chế cảm giác muốn hôn đầy mặt con mèo kia lại, nhìn cậu sẽ làm tiếp theo những gì ( hêhê tui đã nói Nghĩa caca lạnh với vạn người mà nhu với một người hôi à- ổng trúng thính của em Tuấn rồi mấy bà hủ à). Hắn thấy cậu đưs cặp mắt to tròn của mình quan sát phòng, rồi lại bất ngờ nhìn sang hắn. Có lẻ do bề ngoài của Chu Minh Nghĩa rất đẹp nhưng lại mang đến cho người xung quanh cảm giác đáng sợ tựa như Nam Tước. An Tuấn sợ sệt lui người về phía sau đến khi chạm người vào thành giường thì ngừng lại, hơi thở gẳp gáp cả người phóng ra một tầng mồ hôi lạnh. Chu Minh Nghĩa nghỉ chẳng lẽ bản thân lại đáng sợ đến vậy à. Aiz~~ thở dài, hắn đưa ra cánh tay kéo cậu vào lòng ngực của mình mà vỗ nhẹ sống lưng cậu giúp cậu bình tĩnh hơn.
"-ô~~ huhuhuuhu~~ đau huhu đau quá." nhận lại không phải là sự bình tĩnh mà là tiếng bậc khóc run rẩy của cậu. Lúc này hắn mới sực nhớ là cậu vẫn còn đang bị thương. Đau lòng hôn lên cặp mắt vương lệ kia, vừa trấn an
-"Ngoan nào không khóc không khóc" cũnh hơi vụng về dỗ dành cậu. Ôn nhu xoa xoa lưng An Tuấn. Lấy tay vén hay bên tóc rủ xuống trán cậu, dùng khăn ấm do người hầu chuẩn bị mà lau mặt cho con mèo mít ướt này, lau xong thì dịu dàng hỏi cậu:
-"Tôi là Chu Minh Nghĩa. Từ hôm nay tôi sẻ chăm sóc quan âm em. Em thì không có quyền từ chối tôi và định ước này. Vậy hãy ở bên cạnh tôi. An Tuấn "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro