Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114 + 115 + 116

CHƯƠNG 114

Với ảo thuật trùng điệp nối cảnh, nếu muốn quay về cần phải tìm được giao điểm chuyển cảnh, nhưng lúc ảo thuật gia thiết kế ảo thuật này, vì muốn chắc chắn giam được Lục Chỉ trong thế giới của mình, cố ý tốn thêm thời gian, không màng khả năng tổn thất phần lớn tu vi, cũng quyết phá hết giao điểm. Hắn biết rằng chỉ cần vây khốn Lục Chỉ, đoạt được năng lực của Lục Chỉ, hết thảy đều sẽ đáng giá.

"Thật ra ngươi rất thông minh, biết phá huỷ giao điểm ngăn ngừa chúng ta quay về." Lục Chỉ cầm quyển tạp chí mỹ thuật mua ngoài phòng triển lãm trước đó, bây giờ đang cuộn tròn lại đánh ảo thuật gia, đánh còn thuận tay phết. "Nhưng ngươi dùng với sai đối tượng rồi, phá huỷ giao điểm hòng vây khốn ta, vậy nói cho ngươi biết, khỏi mơ huyễn, ta muốn ra từ nơi nào sẽ ra được từ nơi đó."

Lục Chỉ nói xong lại gõ đầu ảo thuật gia, còn đột ngột duỗi chân đá hắn một cái. Sức Lục Chỉ ai cũng rõ ràng, liền nhìn ảo thuật gia lăn mấy vòng trên mặt đất, khoảng hơn 10m mới dừng lại. Dáng người ảo thuật gia có rắn chắc đến mấy cũng cảm thấy thiếu chút nữa bị đá đến hộc cả máu, càng đừng nói đến đầu hắn bị đánh ong cả lên; nghe cậu nói, biết kế hoạch của mình đã thất bại, càng bị chọc tức mún ngất xỉu.

"Mày! Mày có phải người không vậy, mạnh dữ thần!"

Lục Chỉ nghe vậy, xoa eo hầm hừ, "Đối phó với loại bàng môn tả đạo như ngươi, ta còn ngại sức không đủ dùng thì có!"

Thấy ảo thuật gia ôm đầu nghiến răng nghiến lợi, Cửu gia và Hứa Bán Vân xắn tay áo lên chuẩn bị xử tiếp. Khán giả dưới sân khấu thấy Lục Chỉ xuất hiện, nháy mắt cảm nhận được hy vọng.

"Tiểu thần tiên! Là tiểu thần tiên! Tiểu thần tiên ra rồi, chúng ta có phải có thể ra ngoài được rồi không?"

"Tôi đã nói mà, quả nhiên tiểu thần tiên mới lợi hại nhất, tên điên kia có mơ cũng với không tới!"

Lạc Phỉ và Bạch Điềm đang ôm nhau, chớp chớp mắt, người thiếu niên được mọi người sùng bài trong màn hình xuất hiện, họ không khỏi dõi theo cậu.

"Cậu ấy có thể cứu chúng ta không?" Lạc Phỉ chờ mong hỏi.

"Oa, giống như một vị thần lợi hại hơn cả tà thần, xuất hiện một phát liền nghiền áp, như chúa cứu thế." Hai mắt Bạch Điềm lấp lánh.

Lạc Phỉ liếc cô nàng trắng mắt, bệnh trung nhị hết thuốc chữa rồi, nhưng mà, nhìn trực tiếp càng thấy năm người này đẹp trai quá xá.

"Sao mày ra được?!" Ảo thuật gia không dám tin, hắn tốn công sức và thời gian lâu như vậy.

"Ta nói rồi, ta muốn ra kiểu gì thì ra kiểu đó." Lục Chỉ hừ hừ, "So ảo thuật, ngươi còn kém xa lắm."

Ảo thuật gia cắn chặt răng, lần trước cậu ta cũng như thế này, nói với hắn rằng hắn còn kém xa. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hắn nỗ lực như thế nào cũng đuổi không kịp cậu ta.

"Bởi vì ta không đi đường ngang ngõ hẻm." Luc Chỉ khinh thường trả lời nghi vấn của hắn.

Ảo thuật gia siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi. Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói, "Cho dù mày có phá được ảo thuật trùng điệp thì thế nào, mày cũng không phá được nơi này."

"Ngươi bớt nói nhảm, không có gì Chỉ Chỉ của chúng ta không giải quyết được." Cửu gia trừng mắt, liếc hắn một cái.

"Ngươi lợi hại đến mấy cũng không phá huỷ được thế giới thật thể, nếu không thế giới sẽ đại loạn." Đáy mắt ảo thuật gia hiện lên vẻ điên cuồng.

Cao Triệt và Hứa Bán Vân nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên kinh hãi, "Ngươi nối liền thế giới ảo thuật với âm phủ?!"

"Thảo nào hắn có thể hấp thụ được nhiều linh hồn như vậy, còn có thể làm bọn họ sinh động như thật sự tồn tại." Cao Triệt hiểu ra.

Âm phủ là cách gọi dân gian, kỳ thật đó là một thế giới khác, là nơi quỷ hồn sinh sống, cũng không giống với truyền thuyết, không có Diêm vương quỷ sai. Nơi này tất cả đều giống hệt dương gian, cũng là chính là thế giới bên ngoài, chỉ là nơi này không có ánh sáng mặt trời, tất cả đều lạnh lẽo vô cùng, chỉ có quỷ hồn và linh hồn lạc đường hoặc xuất hồn. Mà ảo thuật gia này lại tìm được cách nối liền thế giới ảo thuật của hắn với âm phủ, còn kéo nhiều người như vậy vào thế giới này, không bao lâu, những người này đều sẽ dần dần bị ảnh hưởng, không cách nào trở lại dương gian. Muốn mang nhiều người như vậy quay về, cách đơn giản nhất là phá huỷ thế giới ảo thuật, nhưng nếu có liên kết với âm phủ, vậy không phải muốn hủy là huỷ được.

"Năng lực của ngươi cơ bản không làm nổi điều này." Lục Chỉ nhàn nhạt nói, một chút vẻ khủng hoảng hoặc kinh sợ đều không có.

Sắc mặt ảo thuật gia biến đổi, "Hừ, hắn cũng cần ta trợ giúp."

"Bất quá ngươi chỉ là một quân cờ, thật ngu xuẩn." Hứa Bán Vân vừa nghe liền biết, ngoại trừ Phí Lạc Nhân thì chẳng có ai có tâm tư này, mà dù có có cũng không làm được đến mức này.

"Lừa mình dối người là đáng buồn nhất." Lục Chỉ nói.

"Sao có thể! Là hắn hỗ trợ thì thế nào, tao chỉ cần bắt được mày! Có được sức mạnh của mày, tao sẽ không cần cố kỵ bất kỳ kẻ nào, toàn bộ thế giới đều là của tao!" Ảo thuật gia điên cuồng rít lên.

"Ừ." Lục Chỉ gật đầu, "Nhưng vấn đề là, ngươi có thể sao?"

Ảo thuật gia ngẩn ra, phẫn hận trừng cậu, "Đương nhiên, mày vẫn còn ở trong ảo thuật của tao, mày không thể mang mọi người ra khỏi đây, mày cũng không thể rời đi được."

Mọi người nghe hắn nói, ít nhiều hiểu được ý hắn, khóc hết nước hết cái.

"Thì ra đây là âm phủ, chúng ta đều đã chết, không cứu được, không cứu được."

"Hu hu hu, tớ còn trẻ, còn chưa muốn chết mà."

Từng tiếng từng tiếng than khóc kéo hết đợt này đến đợt khác, làm người nghe cảm thấy không đành lòng. Lạc Phỉ và Bạch Điềm thở dài, tiếp tục ôm chặt lấy nhau.

"Phải không?" Âm thanh Lục Chỉ vẫn nhẹ nhàng tuỳ ý như cũ.

"Ta đây cứ đánh ngươi một trận cái đã, đánh cho hả giận rồi nói sau." Cậu nói xong, nhấc chân lên, muốn đi qua chỗ ảo thuật gia.

Ảo thuật gia ngẩn ra, cơ thể đột nhiên cứng đờ, "Mày!"

Hắn muốn chạy trốn nhưng không kịp, bị Lục Chỉ dùng một tay kéo lại, ném cái bịch xuống đất lăn một vòng.

Ảo thuật gia cắn chặt răng, "Mày đừng mơ tao thả mày ra ngoài, tao sẽ không bao giờ thả mày ra!" Trong thế giới của hắn, đợi càng lâu càng hết cách thi triển năng lực, nhắm mắt cũng thấy sắp đoạt được sức mạnh cường đại mình vẫn tâm tâm niệm niệm, hắn sao có thể từ bỏ chứ.

"Cần ngươi thả à?" Lục Chỉ không thèm để ý, "Chút tài mọn mà muốn vây khốn ta? Là ngươi ngu hay là Phí Lạc Nhân quá ngu?"

Cao Triệt và Hứa Bán Vân hiểu rất rõ nếu là Phí Lạc Nhân bày kế thì bọn họ đều không giải quyết được, tuyệt đối không phải chút tài mọn, Nhưng đối với tiểu sư đệ của bọn họ mà nói, đích đích xác xác không phải là chuyện lớn gì. Cũng chẳng cách nào, có lẽ Phí Lạc Nhân và ảo thuật gia này sẽ không phục, nhưng đây là hiện thực, có một số người chính là thiên phú dị bẩm như vậy.

"Sư huynh ơi, huynh giúp đệ đè hắn lại, đệ muốn cắt đứt liên kết của hai thế giới này." Lục Chỉ nói.

Hai người không nói hai lời, bao gồm cả Ninh Tước và Cửu gia cũng bước lên ấn ảo thuật gia dính sát mặt đất.

Ảo thuật gia không dám tin, "Cắt đứt liên kết? Sao có thể, cơ bản không ai làm được chuyện này."

"Đó là chuyện của phàm nhân." Lục Chỉ ít khi lại cao ngạo.

Nếu là người khác nói như vậy, Cao Triệt và Hứa Bán Vân nhất định sẽ muốn đập hắn một trận, nhưng nếu Lục Chỉ nói như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy yêu chiều tận xương tuỷ. Lục Chỉ dán bùa lên trán ảo thuật gia, sau đó mặc niệm chú ngữ, ảo thuật gia cảm thấy trên trán nóng bừng lên, cực nóng giống như bị thiêu đốt, nhịn không được giãy giụa rống gào.

"Thế mà còn dám dùng linh hồn làm môi giới liên kết, hai ngươi đúng là đủ tàn nhẫn." Cao Triệt thấy thế lắc lắc đầu.

Chờ lá bùa cháy hết, ảo thuật gia cũng ngừng giãy giụa. Mọi người ai ai cũng mắt chữ O mồm chữ A, thì toàn bộ khán phòng bỗng khôi phục ánh sáng rạng rỡ, tất cả đều trở lại bình thường, tử khí trùng trùng trước đó cũng biến mất tăm mất tiêu, bọn họ cũng cảm nhận được sắc thái và sự ấm áp thuộc về dương thế.

Cửa lớn bị mở ra, nhân viên công tác nhìn thấy một sảnh lớn đầy người liền hoảng sợ, "Hả? Sao nơi này đột ngột đâu ra nhiều người dữ vậy? Mới nãy trống không mà!"

Mọi người thấy hắn lập tức hoan hô, có người thậm chí còn bước lên ôm lấy hắn, kéo hắn vào, doạ hắn sợ tới mức hét thất thanh chói tai. Bọn họ hoan hô hò hét, chúc mừng sống sót được sau tai nạn.

"A! Thời gian trên di động bình thường lại rồi! Chúng ta thoát ra rồi!" Lạc Phỉ nhìn điện thoại, kích động nói.

"Oa! Thật lợi hại, tiểu thần tiên này, thật sự quá thần!" Bạch Điềm hai mắt lấp la lấp lánh, "Từ nay về sau, cậu ấy chính là thần của tớ."

"Tớ muốn đăng Weibo, đăng lên vòng bạn bè, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay, từ đây tiểu thân tiên chính là bản mạng của tớ, quyết một lòng tử trung!" Lạc Phỉ chụp hình quay phim sân khấu, còn cùng nhau hô fanchart, "Tiểu thần tiên! Tiểu thần tiên!"

Ảo thuật gia không dám tin, ngồi phắt dậy, "Không thể nào! Không thể nào!" Mà trong di động hắn ném ở góc phòng cũng phát ra một tiếng hít thở trầm thấp, vì bị phản phệ mà chuyển thành thống khổ kêu rên.

"Chỉ Chỉ của chúng ta lợi hại nhất." Cửu gia ôm cứng Lục Chỉ.

Hứa Bán Vân siết siết nắm tay, bị Cao Triệt kéo ngăn lại, "Sống sót sau tai nạn, đáng được ăn mừng."

"Tên này xử sao đây?" Ninh Tước hỏi.

"Để tôi gọi cho Long Tổ." Cao Triệt nói, đi sang một bên.

Ảo thuật gia phẫn hận nhìn nhóm người, hắn vốn định dùng ảo thuật để chạy trốn nhưng hắn bị phản phệ mạnh quá, linh hồn vẫn còn thống khổ đến tận bây giờ, hơn nữa có Lục Chỉ ở đây, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Tao nói cho bọn mày biết, tao đã bố trí trận pháp ở đây, dù bọn mày có bắt được tao, tao vẫn có thể trốn được như trước." Ảo thuật gia lạnh lùng cười nói.

"Đạo cao một thước, ma cao một trượng, bọn tao tuy không mạnh hơn bọn mày, nhưng bọn mày lại quá nương tay nhân từ, vướng bận quá nhiều, ai thua ai thắng còn chưa nói chắc!"

Cửu gia thấy hắn thật thiếu đánh, siết siết tay thiếu chút nữa nhào sang tặng cho hắn mấy cú vào mặt. Lục Chỉ ngăn Cửu gia lại, đôi mắt trầm trầm, cậu biết lời ảo thuật nói không sai. Bỗng nhiên, một thân ảnh lao vọt vào.

"Chỉ Chỉ!" Bóng người trực tiếp lao thẳng lên sân khấu, ôm chầm lấy Lục Chỉ, "Em không sao chứ."

"Sao anh lại tới đây?" Lục Chỉ vừa nhìn thấy Nam Thừa Phong, hai mắt sáng bừng.

"Anh ở văn phòng cảm thấy tâm thần không yên, lo lắng cho em nên anh chạy sang đây." Nam Thừa Phong khẩn trương lo lắng kiểm tra Lục Chỉ từ trên xuống dưới.

Hứa Bán Vân thấy Nam Thừa Phong ôm Lục Chỉ chặt cứng, nhịn không được bấm bấm tay, muốn nói gì đó.

"Thừa Phong, anh đã đến rồi." Thái độ ban đầu của Lục Chỉ còn cao cao tại thượng, bỗng chốc trở nên mềm mụp hẳn.

Sắc mặt mọi người khẽ biến, ảo thuật gia ngẩn người, đây là Lục đại sư mà hắn vẫn biết đó hả?

"Người này xấu lắm, em mới đánh hắn xong, đau tay quá trời nè." Lục Chỉ chỉ chỉ ảo thuật gia mặt mũi bầm dập, chìa tay ra cho Nam Thừa Phong xem.

Ảo thuật gia: ...... Hắn bị đánh thảm như vậy mà còn chưa kêu ca gì đó nghe.

Nam Thừa Phong lập tức show vẻ mặt đau lòng, nắm tay cậu thổi thổi, "Phù phù, không đau nhé."

Hắn nói xong, hơi híp mắt, trừng mắt liếc nhìn ảo thuật gia một cái. Chỉ một cái liếc mắt, lưng ảo thuật gia bỗng lạnh tê tái, cảm giác giống như đi chầu ông bà ông vãi luôn rồi. Nhưng hắn chợt cảm nhận được một cảm giác khác lạ, khiến hắn hoảng sợ nhưng cũng làm hắn hưng phấn.

Thiên mệnh chi nhân! ~~

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 115

Ảo thuật gia hưng phấn lại sợ hãi nhìn chằm chằm Nam Thừa Phong. Thiên mệnh chi nhân, cùng mệnh với trời, áp chế tất cả mệnh cách. Hơn nữa, cũng là mệnh cách duy nhất có thể khắc chế Lục Chỉ. Nếu có thể lợi dụng hắn, có thể lợi dụng cái mệnh cách này, bọn họ không chỉ sẽ không thua Lục Chỉ, mà muốn làm bất cứ điều gì đều được!

Nam Thừa Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, ảo thuật gia ngẩn ra, lưng phát lạnh.

"Ta không thích ánh mắt của ngươi." Nam Thừa Phong nói.

Ảo thuật gia thức thời không có mở miệng, Nam Thừa Phong nói, "Ngươi muốn đối phó Chỉ Chỉ? Ta liền không để ngươi còn sống rời khỏi nơi này."

Ảo thuật gia ngẩn ra, hoảng sợ nói, "Ngươi muốn làm gì, giết người là phạm pháp!"

Nam Thừa Phong không có nói gì thêm, đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, ảo thuật gia ngừng thở, sắc mặt tái nhợt, giống những giây phút dày vò cuối cùng chờ đợi thời điểm tử vong.

"Sẽ không giết ngươi." Nam Thừa Phong nói, sau đó đạp xuống chân hắn một cái.

"A ——!" Ảo thuật gia ôm chân kêu lớn thảm thiết, hắn cảm giác được tiếng xương cốt đứt lìa.

Nam Thừa Phong đạp gãy một chân của hắn, sau đó lại không làm gì thêm, hắn không muốn doạ Lục Chỉ, sợ cậu cảm thấy hắn tàn bạo quá mức. Chọc tới hắn phải trả giá đại giới, hắn là kẻ có thù tất báo.

Những người khác trầm mặc, ngay cả khán giả dưới sân khấu nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được lui về sau một bước. Người này thật khủng bố! Còn khủng bố hơn cả ảo thuật gia lúc nãy! Đây là ấn tượng của họ về Nam Thừa Phong.

Cao Triệt và Hứa Bán Vân liếc nhìn nhau, Hứa Bán Vân mới vừa còn muốn tách hai người bọn họ ra, giờ mím môi, an tĩnh lại.

Lục Chỉ kéo kéo Nam Thừa Phong, "Thừa Phong, không cần tức giận, không đáng."

Nam Thừa Phong ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn tóc cậu, "Được, em nói không tức giận tôi sẽ không tức giận."

Trong giọng nói hắn có chút uỷ khuất, "Chỉ Chỉ, tôi vì tức giận quá sức chịu đựng nên mới như vậy, lúc ở trong văn phòng, tâm thần tôi vẫn luôn không yên, hù chết trái tim bé nhỏ của tôi rồi mà."

"Không sợ, không sợ, em khoẻ lắm." Lục Chỉ nhanh chóng trấn an hắn, "Người này đáng đánh, hắn quá xấu xa rồi."

Ảo thuật gia kêu rên không thôi: Bị đạp gãy chân là hắn, tên đó uỷ khuất cái moẹ gì! Đúng là không phải người một nhà không vào chung cửa. Nhưng hắn nhìn Nam Thừa Phong thân mật với Lục Chỉ, Lục Chỉ mà cũng yêu đương? Hô hấp hắn nghẹn cứng, phẫn hận không thôi, hắn không chỉ nhất định phải đoạt được mệnh cách thiên mệnh chi nhân, còn muốn bọn họ trở mặt thành thù, như vậy tuyệt đối là double kill với Lục Chỉ! Hắn ghen ghét nhìn Nam Thừa Phong, đôi mắt hiện lên vẻ âm hiểm.

"Đến phiên ngươi rồi." Lục Chỉ dỗ Nam Thừa Phong xong, chuyển sang nhìn ảo thuật gia.

Ảo thuật gia cứng cổ, nghiến răng nghiến lợi, "Các ngươi muốn thế nào!"

"Người của Long Tổ rất nhanh sẽ đến mang hắn đi." Cao Triệt nói, "Trước tiên hãy sơ tán người ở đây cái đã."

Ảo thuật gia nghe thấy bọn họ muốn bắt hắn lại, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Ngươi nghĩ có bắt ngươi cũng vô dụng, sớm muộn gì ngươi cũng chạy thoát đúng không?" Lục Chỉ nhìn hắn.

Ảo thuật gia cong miệng, "Biết rõ còn cố hỏi, nếu mày lo tao đào tẩu, vậy tới canh chừng tao đi. Mày canh thì tao không đi nữa đâu." Ánh mắt hắn rõ ràng đang đùa giỡn.

Nam Thừa Phong híp mắt, cúi đầu nhìn cái chân còn lại của hắn. Cơ thể ảo thuật gia hơi run, nhanh chóng che hai chân lại, thu thành một cục, thu hồi ánh mắt, trong lòng lại cảm thấy phẫn hận, tương lai còn dài.

"Ngươi đã phát hiện Thừa Phong là thiên mệnh chi nhân." Lục Chỉ nhìn ảo thuật gia.

Đáy mắt ảo thuật gia hiện lên vẻ âm hiểm tính kế, nhưng lần này hắn thông minh, không hề hé răng.

"Vậy ngươi nên biết, mệnh cách thiên mệnh chi nhân có thể ngăn chặn tất cả, bất luận kẻ nào cũng không có biện pháp đột phá." Lục Chỉ chầm chậm nói.

Ảo thuật gia thầm phát lạnh, bỗng nhiên trực giác đánh hơi có vẻ không tốt lắm, "Mày muốn làm cái gì?"

"Không có gì." Lục Chỉ không để ý nói, "Bất quá chỉ tính tặng cho ngươi cái trận limited ấy mà, muốn nhờ Thừa Phong nhà ta áp trận thôi."

"Mày!" Ảo thuật gia nghe xong, giãy giụa, "Mày quá ......"

"Quá cái gì?" Lục Chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn, "Gậy ông đập lưng ông thôi nha ~"

Lúc này ảo thuật gia thật sự cảm thấy Lục Chỉ quá phúc hắc, cũng cảm thấy tuyệt vọng. Bất luận cá nhân hoặc tổ chức nào muốn nhốt hắn lại, hắn đều chẳng thèm để tâm, bởi vì hắn tuyệt đối có thể thoát ra. Cho dù là Lục Chỉ đích thân bày trận, tuy rằng hắn cần tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, thậm chí hao tổn tu vi, nhưng vẫn có hy vọng trốn thoát như cũ. Nhưng nếu có thiên mệnh chi nhân áp trận, đây chính là ổ khoá không chìa, còn là loại dùng đinh sắt đóng chặt lấy máy hàn hàn dính, tuyệt đối không có khả năng xoay người. Sự tự tin vốn có bị đánh bại hoàn toàn, ảo thuật gia tuyệt vọng nằm xụi lơ trên mặt đất cả buổi giống như một khối thi thể, bị đả kích đến không thể nhúc nhích.

Không ai để ý tới hắn, bắt đầu sơ tán đám đông khán giả.

"Tiểu thần tiên! Tiểu thần tiên!" Nhóm fans hô to thành tiếng.

Lục Chỉ vẫy vẫy tay, "Xếp hàng đi ra ngoài! Không có gì đâu!"

Lời cậu nói như thần chú, mọi người vốn còn ồn ào kêu loạn xạ, lập tức nghe theo cậu, xếp hàng theo thứ tự rời đi, vừa đi vừa kích động quay đầu lại nhìn xung quanh cậu, bọn họ rất rõ, tuy rằng có lưu luyến, nhưng thần tượng đã nói không thể không nghe. Lạc Phỉ và Bạch Điềm liếc nhau, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Ảo thuật gia từ tuyệt vọng chuyển sang bình tĩnh lại, nghĩ trái nghĩ phải cảm thấy không thể ngồi chờ chết, giãy giụa đứng lên muốn tranh thủ thời điểm bọn họ sơ tán đám đông để chạy trốn. Bình thường lúc hắn ra tay, nếu thấy không ổn có thể tranh thủ thời điểm lộn xộn để chạy trốn. Nhưng lúc này hắn đã bị Nam Thừa Phong đạp gãy một chân, động tác không còn nhanh nhẹn, nên dễ dàng bị Cửu gia thộp cổ.

"Chạy chỗ nào?"

Ảo thuật gia phẫn hận, vung tay ném một nhúm bột phấn muốn tấn công Cửu gia.

"Cẩn thận!" Lục Chỉ kêu một tiếng.

Cửu gia phát hiện không ổn, muốn tránh ra, nhưng diện tích tiếp xúc của bột phấn quá lớn, hắn tránh không thoát; đúng lúc này, một người xông đến chắn trước người hắn.

"Hít." Người trước mặt vì che chắn cho hắn mà bị bụi phấn bay vào mắt, kêu rên một tiếng.

Cửu gia ngẩng đầu, kinh ngạc kêu, "Ninh Tước."

Ninh Tước nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy Cửu gia, kiên quyết ấn đầu hắn vào ngực mình, "Đừng ngẩng đầu, bột phấn này có độc."

Lục Chỉ và Nam Thừa Phong lập tức nổi giận. Lục Chỉ lấy ra một lá bùa, lá bùa bay ra dán lên trán ảo thuật gia, hắn lập tức ngã xuống đất.

"Mày!" Ảo thuật gia tức giận điên người.

"Ai biểu ngươi tu tà thuật, dính quá nhiều oán khí linh hồn, nếu không cũng sẽ không trúng chiêu!" Lục Chỉ tức giận nói.

Cao Triệt xách ảo thuật gia lên, "Ngươi cũng thật là, bị bắt mà vẫn còn quậy được."

"Ngươi dám đả thương bạn ta, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi!" Lục Chỉ tức giận điên người, lại dùng một lá bùa khác hấp thu hết bột phấn rồi đốt.

Những lời này phảng phất như một đòn trí mạng với ảo thuật gia, sắc mặt hắn trắng bệch, không có lại mở miệng.

Nam Thừa Phong lập tức đi đến trước mặt Ninh Tước, quan tâm hỏi, "Sao rồi?"

"Không có gì." Ninh Tước lắc đầu.

Lục Chỉ đi tới, "Bột phấn này có tác dụng gây ảo giác, có khả năng anh sẽ không thấy ổn lắm đâu."

Cửu gia lo lắng nhìn Ninh Tước, mím môi, hắn không ngờ thời điểm nguy hiểm, Ninh Tước sẽ xả thân cứu hắn, có hơi, ừm, chỉ có hơi hơi cảm động.

"Ninh Tước, mắt anh không sao chứ?" Cửu gia vẫn mở miệng hỏi.

Ninh Tước cố gắng mở mắt, sau đó cảm thấy không ổn lắm liền nhắm mắt lại. Cửu gia nín thở chờ đợi, mỗi một dây thần kinh đều dõi theo thần sắc của Ninh Tước.

Khi Ninh Tước một lần nữa mở mắt, Cửu gia cuối cùng cũng được thở phào, "Thế nào?"

Ninh Tước đột nhiên cau mày, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.

Cửu gia ngẩn ra, vội hỏi, "Làm sao vậy?"

Ninh Tước từ từ giãn mày, "Không có gì."

Cửu gia nghi ngờ nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, "Phải không?"

"Ừ, không có gì, đừng lo lắng." Ninh Tước chớp chớp mắt, lập tức quay mặt đi.

Cửu gia càng nghi ngờ, nhìn chằm chằm hắn, Ninh Tước làm ra vẻ không có gì muốn xoay người đi, kết quả tư thế đi đứng của hắn có chút mất tự nhiên, dưới chân có gì cũng không thấy, thiếu chút nữa vướng ngã.

Cửu gia nhanh chóng đỡ hắn, "Không có gì chứ?"

"Không." Ninh Tước vội nói, "Tôi không cẩn thận thôi."

Cửu gia càng ngày càng cảm thấy không đúng, "Ninh Tước, mắt anh thật sự không sao?"

"Không sao." Ninh Tước cười cười.

Cửu gia đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, Ninh Tước cảm thấy không thích hợp, nhanh chóng nắm tay hắn, nắm chặt cứng không cho hắn làm lại.

Cửu gia hít sâu một hơi, môi giật giật, "Anh ......"

Ninh Tước có vẻ rất không vui, thả tay hắn ra, "Tôi nói rồi, không có gì."

"Sao lại không có gì, anh là vì tôi mới bị thương!" Cửu gia gầm nhẹ.

Ninh Tước trầm mặc không nói, Cửu gia bước lên nói, "Tôi nhất định sẽ phụ trách, tôi nhất định sẽ chữa khỏi đôi mắt cho anh."

Ninh Tước có vẻ cảm động, môi giật giật, nhưng vẫn nói, "Không cần, đã nói không liên quan đến em."

"Tôi cũng đã nói, có liên quan đến tôi, tôi phải phụ trách đến cùng!" Cửu gia kiên trì, nắm tay hắn, làm hô hấp của Ninh Tước chững lại.

"Tôi đưa anh đi bệnh viện ngay bây giờ." Cửu gia nói, Ninh Tước thở dài, muốn từ chối lại không được, chỉ có thể bị hắn dẫn đi.

"Hả?" Lục Chỉ muốn nói, Nam Thừa Phong lập tức cắt ngang, "Sao vậy? Chỉ Chỉ?"

Lục Chỉ thấy Cửu gia cứ nhất định phải chịu trách nhiệm với Ninh Tước tới cùng, ai nói gì đều không chịu nghe, dáng vẻ gấp gấp gáp gáp, thì chớp chớp mắt nhìn Nam Thừa Phong, chỉ chỉ Ninh Tước, " Mắt anh ấy không phải bình thường lại rồi à?"

Bụi phấn kia quả thật kích thích đến khả năng nhìn, làm hắn nhất thời không nhìn thấy rõ, nhưng rất nhanh sẽ khôi phục mà, cho nên sau khi Ninh Tước kinh ngạc cũng rất nhanh đã giãn mày ra. Hơn nữa, chút bụi phấn thôi, cho dù có ảnh hưởng cũng không thể mù được mà? Mặc dù không nghĩ đến những điều này, chỉ cần nhìn Nam Thừa Phong không chút khẩn trương cũng đủ biết Ninh Tước không bị gì rồi.

Nam Thừa Phong lập tức giải thích với cậu, "Ninh Tước cũng chưa từng nói mình bị mù, là tự Cửu gia nói muốn phụ trách đến cùng. Em nhìn hắn xem, ai ngăn cũng không được, chiều theo bọn họ thôi."

"Ưm ..." Lục Chỉ cảm thấy lời này có vẻ có lý nhưng lại có vẻ có chỗ nào không đúng lắm. "Nhưng mà ..."

Lục Chỉ còn chưa kịp do dự xong liền thấy Cửu gia nắm tay Ninh Tước, thật cẩn thận dẫn hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói, "Cẩn thận, sắp tới có bậc thang, anh nghe lời tôi, bước từng bước một thôi đó." Ngữ khí mềm nhẹ giống như Ninh Tước chỉ là em bé mới tập đi vậy.

"Này, cậu ta cũng chả mù, cậu đưa cậu ta đi bệnh viện làm gì ......" Hứa Bán Vân nhịn không được muốn nhắc nhở đôi câu với hai vị đang muốn biểu diễn màn kịch cẩu huyết khổ tình. Hắn cũng không muốn nói nhiều, nhưng ở chung một ngày, hắn phát hiện Cửu gia này thật sự rất đơn thuần, đây là nói cho dễ nghe, chứ nói trắng ra thì chính là ngốc bạch ngọt.

Ai ngờ hắn còn chưa dứt lời, Cửu gia mặt đầy chính khí lẫm liệt, khí phách nói: "Sư huynh, huynh đừng nói nữa, tôi tuyệt đối không phải loại người vong ân phụ nghĩa! Ninh Tước vì tôi mới xảy ra chuyện! Sao có thể gạt tôi như vậy! Hắn chỉ không muốn khiến tôi hổ thẹn nên mới giả vờ không bị mù! Tôi biết! Tôi không phải đồ ngốc! Tôi biết hết!"

Ninh Tước nhún vai với Hứa Bán vân, khoé miệng lại đầy vẻ tươi cười đắc ý loá cả mắt. Hứa Bán Vân trợn trắng mắt, Cao Triệt vỗ vỗ vai hắn trấn an.

"Đừng chọc, một tên thích diễn, một tên ngốc xít, cản cũng cản không được."

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!


CHƯƠNG 116

Khán giả đã rời đi hết, Long Tổ cũng tới mang ảo thuật gia đi, Cửu gia chạy đến bên Lục Chỉ chào tạm biệt, sau đó đỡ Ninh Tước, người đang bệnh tật đầy mình, suy yếu có vẻ sắp sụm bà chè đi đến bệnh viện kiểm tra đôi mắt.

Tổ trưởng một phân đội của Long Tổ tới, nhìn thấy Cao Triệt rất vui mừng, "Người anh em, đã lâu không gặp."

Hắn nói xong nhìn sang Hứa Bán Vân, "Ui cha, cô vợ nhỏ cũng có mặt à."

Cao Triệt và Hứa Bán Vân đồng thời hít sâu một hơi, lập tức quay sang nhìn Lục Chỉ, thấy cậu nhìn bọn hắn với ánh mắt hồ nghi, nhất thời lộp bộp trong lòng, tâm chìm tới đáy.

"Chỉ Chỉ, vừa nãy tôi vô cùng vội, chạy đổ mồ hôi nhiều quá." Nam Thừa Phong nói.

"Làm Thừa Phong lo lắng rồi, lại ôm một cái nào." Lục Chỉ rất nhanh đã bị Nam Thừa Phong hấp dẫn sự chú ý.

Hứa Bán Vân và Cao Triệt nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng thở ra, âm thầm cho Nam Thừa Phong một cái like, tổ trưởng Long Tổ mặt mày mù mờ nhìn hai người, "Sao thế?"

Hắn Bán Vân làm động tác "Suỵt" với hắn, Cao Triệt nhỏ tiếng, "Này người anh em, đó là sư đệ tôi, đệ ấy còn chưa biết quan hệ của tôi và Bán Vân."

"À?" Tổ trưởng vừa nghe, ngượng ngùng cười cười, "Thật xin lỗi, vậy tôi qua giải thích với cậu ấy?"

"Không không không, không cần." Hứa Bán Vân vội vàng ngăn lại, "Càng bôi càng đen."

"Vậy cũng được." Tổ trưởng Long Tổ nhìn lại Lục Chỉ, "Tiểu sư đệ của hai người? Lớn lên đẹp thật, thế mà còn đẹp hơn cả hai người các cậu."

"Đương nhiên rồi, Chỉ Chỉ của chúng ta là xinh đẹp nhất."

Tổ trưởng thấy hai người mặt đầy kiêu ngạo, cười nói, "Hai tên các cậu là đệ khống chứ gì."

Bỗng nhiên, hắn "sách" một tiếng, IQ lên sóng, "Sư đệ? Tôi nhớ môn phái các cậu chỉ có năm sư huynh đệ? Hai người là thứ ba thứ tư, vậy người này ..."

Đôi mắt tổ trưởng Long Tổ sáng bừng, "Đệch! Là Lục Chỉ!"

"Đại sư!" Tổ trưởng Long Tổ lập tức chạy tới bên Lục Chỉ, "Ngưỡng mộ đã lâu, Lục Chỉ đại sư!"

Làm trong cơ quan đặc thù của Hoa Quốc, thường xuyên xử lý một ít chuyện trọng đại cấp bậc quốc gia đại sự không thể để nhiều người biết, cho nên hắn rất rõ năng lực của thiếu niên này. Tiêu Dao Phái có tổng cộng 6 người, nhưng lợi hại nhất chính là cậu thiếu niên trước mặt này, hễ chuyện gì không ai xử lý được, cậu vừa ra tay chắc chắn sẽ gọn ghẽ, là nhân vật truyền kỳ trong giới bọn họ. Bởi vì cậu chỉ ra tay với những sự kiện lớn, mỗi lần đều chỉ tiếp xúc trực tiếp với cấp lãnh đạo, chức vụ của hắn còn chưa đủ trình được gặp Lục Chỉ, cho nên lần này có duyên, mới kích động đến nhường này.

Lục Chỉ chớp chớp mắt, cười với hắn, "Xin chào, vất vả cho anh rồi."

"Không vất vả, không vất vả." Tổ trưởng Long Tổ kích động không thôi, "Năm đó nếu không có ngài, chỉ sợ tôi và các đồng sự đã ..." Phần còn lại hắn không muốn nói nhiều, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn khắc ghi, "Tôi vẫn hy vọng được gặp ngài một lần, thật nghiêm chuẩn cảm ơn ngài."

Tổ trường cười nói, "Không nghĩ tới ngài lại trẻ trung xinh đẹp vậy đâu, thật đúng là tuổi trẻ tài cao."

Hắn khen một tràng làm Lục Chỉ hơi xấu hổ, phải đưa mắt nhìn Hứa Bán Vân và Cao Triệt, mãi đến khi Cao Triệt nắm cổ lôi người đi, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy Nam Thừa Phong đang cười với cậu, ngượng ngùng lắc lắc đầu, "Thừa Phong, anh cười gì vậy?"

"Tôi cười vì tôi thật sự phước báu ngàn đời ngàn kiếp mới có thể được ở bên em." Nam Thừa Phong nắm tay cậu, "Chỉ Chỉ, em ngầu nhất."

"Thừa Phong cũng vậy." Lục Chỉ dụi dụi cánh tay hắn, được Nam Thừa Phong khen làm cậu rất vui vẻ.

Nam Thừa Phong ôm cậu, "Mệt cả buổi chiều, em đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn nhé?"

"Dạ, em muốn ăn ngon." Lục Chỉ cười tủm tỉm lôi kéo Nam Thừa Phong mãi không buông.

Nam Thừa Phong nắm tay cậu, hai người đang muốn rời đi, bỗng có hai người bước ra ngăn trước mặt bọn họ.

Nam Thừa Phong dừng chân, Lục Chỉ chớp chớp mắt: "Hai người có việc gì sao?"

Lạc Phỉ và Bạch Điềm nhìn nhau, dáng vẻ Lạc Phỉ tựa như rất thẹn thùng, mặt đỏ bừng ấp a ấp úng.

"Nói đi, nói đi." Bạch Điềm đứng bên bên cổ vũ.

Nam Thừa Phong lạnh nhạt liếc nhìn cô nàng, không để trong lòng. Hứa Bán Vân lại nhíu nhíu mày, sẽ không lại tới một người muốn tỏ tình nữa đấy chứ, bận bù đầu rồi a, đừng thêm phiền nữa.

Lạc Phỉ khẩn trương nắm chặt tay, lấy hết can đảm mở miệng, "Tiểu thần tiên, có thể ... có thể nhờ ngài giúp tôi một chuyện không?"

Lục Chỉ nhìn tướng mạo cô, lại nhìn tướng tròng mắt, "Chuyện trong nhà?"

Lạc Phỉ hoảng sợ, "Sao ngài biết?!"

Trong nhà cô thật sự đang có chuyện, cô đi đổi gió cũng vì liên quan đến chuyện trong nhà, không nghĩ tới đi xem ảo thuật lại gặp được những chuyện này. Cô thấy mọi người điên cuồng sùng bái tiểu thần tiên như vậy, còn tưởng rằng Lục Chỉ là idol, kết quả nghe được cậu là thiên sư, cậu lại thật sự giải quyết được sự kiện kỳ bí trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy được một tia hy vọng. Đặc biệt Bạch Điềm vẫn luôn cổ vũ cô, vì thể cô quyết định thử đi thỉnh Lục Chỉ hỗ trợ. Cô nói xong lại sợ Lục Chỉ từ chối nên càng khẩn trương, nhưng thấy Lục Chỉ còn không nói từ chối, ngược lại lẳng lặng chờ cô mở miệng mới nhẹ nhàng thở ra.

"Là thế này Lục đại sư, ông nội tôi vốn thân thể rất tốt, khoảng thời gian trước bỗng nhiên đổ bệnh nặng không tỉnh lại, dù đã tìm rất nhiều bác sĩ nhưng đều không tra ra được vấn đề." Lạc Phỉ nuốt nước miếng, "Hơn nữa, trong nhà liên tiếp xuất hiện chuyện lạ, ban đêm tôi đi WC, thế nhưng ......"

Cô rụt rụt cổ, ôm cánh tay xoa xoa, sợ hãi đến nỗi thiếu chút bật khóc, "Thế nhưng thấy xác của tôi, rơi từ trên lầu xuống, vỡ đầu chảy máu, thật sự rất khủng bố."

Bạch Điềm ngẩn ra, "Sao cậu không nói chuyện này với tớ!"

Lạc Phỉ đỏ mắt, "Không dám nói, tớ chỉ có thể nỗ lực dặn lòng là đang nằm mơ, một chút cũng dám nghĩ xa xôi, cũng không nhắc đến, sợ nhắc đến sẽ xảy ra chuyện thật, buổi tối cũng không dám đi WC, cũng không dám soi gương."

"Không phải nằm mơ à?" Bạch Điềm hỏi nghiêm túc.

Lạc Phỉ lắc đầu, "Tớ nhớ rất rõ là không phải, bởi vì lúc ấy tớ có nhìn di động, đang nhắn trả lời tin của cậu, buổi sáng thức dậy, tin nhắn vẫn còn đó, một chữ cũng không thiếu, không phải nằm mơ."

Cô nhịn không được nhích lại gần Bạch Điềm, Bạch Điềm ôm cô bạn thân, "Đừng sợ, đừng sợ, thấy cậu hôm nay như chẳng chuyện gì, tớ còn nghĩ mấy ngày gần đây cậu sống cũng quá chừng, không ngờ ...... Ài, đều là tớ không tốt, sau này không kể mấy chuyện xưa khủng bố cho cậu nghe nữa."

"Không phải lỗi của cậu." Lạc Phỉ lắc đầu, mong đợi nhìn Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, ngài có thể giúp tôi không?"

Lục Chỉ không có lập tức gật đầu, mà hỏi Hứa Bán Vân và Cao Triệt, "Các sư huynh có nhìn ra chuyện gì chưa?"

"Ừ." Cao Triệt gật đầu, "Tuyến nhân quả của cô gái này rất kỳ quái."

Lạc Phỉ và Bạch Điềm khó hiểu nhìn hắn.

"Nhân quả, thiện nhân kết thiện quả, ác nhân kết ác quả, cô gái này rõ ràng chỉ có thiện nhân lại kết ác quả cực xấu, không hợp lẽ thường, dễ xảy ra tình huống cứu người người trả oán." Hứa Bán Vân lắc đầu, vẻ mặt hoang mang nói.

Lạc Phỉ ngẩn ra, hoảng sợ, càng muốn khóc lớn, "Đại sư, sao lại thế này?"

"Tình huống như này không nhiều lắm, nhưng lại có rất nhiều nguyên nhân, tạm thời chưa thể kết luận." Lục Chỉ nói xong nhìn Bạch Điềm.

Bạch Điềm bị cậu nhìn, ngạc nhiên, nở nụ cười tươi với cậu, vô tâm vô phế.

Lục Chỉ cười cười: "Cô rất đặc biệt."

Bạch Điềm và Lạc Phỉ không hiểu đầu cua tai nheo. Lục Chỉ nhìn Lạc Phỉ, ánh mắt kia làm thần kinh Lạc Phỉ căng chặt, đáy lòng phát lạnh.

"Cô hẳn nên cảm ơn bạn mình, không có tin nhắn kia của cô ấy, đêm đó có thể cô đã phải chết rồi."

Lạc Phỉ thở dốc vì kinh ngạc, hoảng hồn tán đảm, nhìn Bạch Điềm.

Bạch Điềm càng ngốc lăng, "Bởi vì tôi?"

Lục Chỉ cười cười, "Có phải trong sinh hoạt hàng ngày cô hay bị xui lắm đúng không."

Bạch Điểm mở to hai mắt nhìn cậu, "Đúng vậy! Uống nước lạnh cũng nghẹn chết trong truyền thuyết là chỉ tôi đó!" Bạch Điềm chẳng kiêng cử, có gì nói đó.

Lục Chỉ cười cười, "Tâm cô thật thoáng, điểm này đúng là không tồi."

Bạch Điềm cười hắc hắc: "Cảm ơn tiểu thần tiên khích lệ." Cô mới vừa hàn huyên vài câu với ông chú bên cạnh, cũng đã gia nhập hội hậu viện tiểu thần tiên. Tiểu thần tiên chính là idol mới nhất của cô.

Lục Chỉ nói: "Quả thật đúng như cô nghĩ, thể chất cô trời sinh dễ gặp xui xẻo, cái này không phải lỗi của cô, lòng hiếu thảo của cô rất đáng trân trọng, tôi sẽ giúp cô, cô cũng không cần vì sợ liên luỵ người khác mà cố giữ khoảng cách, thể chất của cô nếu biết cách vận dụng, sẽ có được thành tựu lớn."

Bạch Điềm giật mình, nuốt nuốt nước miếng, "Quá thần! Tiểu thần tiên thật sự quá thần, cái gì cũng biết."

Cô quả thật nghĩ như vậy, lo lắng liên luỵ đến người nhà, sau khi tốt nghiệp liền không quay về , người nhà kêu cô về cô cũng không dám, chỉ có thể lấy cớ trốn ở bên ngoài. Tính cách tốt như vậy cũng không dám kết giao bạn bè, nếu không phải Lạc Phỉ lì lợm la liếm dính như kéo dán cún, hai cô cũng sẽ không thành bạn thân.

"Tiểu thần tiên nói không sai, Bạch Điềm chính là kiểu này." Lạc Phỉ càng thêm tràn ngập hy vọng.

"Kỳ thật, nếu không có cô," Lục Chỉ chỉ chỉ Bạch Điểm, lại nhìn sang Lạc Phỉ, "Cô gái này có thể đã sớm bị hại."

"Vận đen của cô ngăn chặn ác quả của cô ấy, cô ấy ở bên cạnh cô, ác quả sẽ không phát sinh, đây là năng lực của thể chất cô." Lục Chỉ cười với Bạch Điềm.

Bạch Điềm và Lạc Phỉ kinh hãi. "Thể chất của tôi mà cũng có năng lực này?!" Bạch Điềm không dám tin.

"Choa moạ ơi, thì ra chính cậu cứu tớ! Quả nhiên quấn lấy cậu đúng là một quyết định đúng đắn." Lạc Phỉ kéo Bạch Điềm không buông, "Về sau cậu cũng không được lấy cớ tránh tớ nữa."

Bạch Điềm giật mình, dần dần thả lỏng tâm tình, nở nụ cười, nhưng tất cả mọi người đều thấy được trong đáy mắt cô nàng có ánh nước, đó là cảm xúc hạnh phúc vì được giải thoát nên khóc. Cô gái này thoạt nhìn vô tâm vô phổi, thực tế cái gì cũng hiểu, chỉ là lựa chọn im lặng gánh vác.

"Đây là hạt giống tốt." Hứa Bán Vân nói với Cao Triệt.

Cao Triệt gật đầu: "Nếu đi đúng đường sẽ đạt được thành tựu lớn."

"Cảm ơn mọi người cổ vũ."

Lục Chỉ cười với cô nàng, Bạch Điềm mím môi, lúc này thật sự dốc lòng dốc dạ quyết xem Lục Chỉ là idol suốt đời. Nhiều năm như vậy, Bạch Điềm vẫn luôn sống trong sự tự ghét bỏ bản thân. Đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra mình cũng hữu dụng, không phải chỉ là một đứa chỉ biết mang đến vận đen xúi quẩy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.

"Chuyện của cô, tôi sẽ giúp." Lục Chỉ cười với Lạc Phỉ, sau đó, ánh mắt cậu nhìn Lạc Phỉ lại thay đổi.

Lạc Phỉ lại một lần nữa cảm giác được cổ hàn ý kia, thật giống như Lục Chỉ đang nhìn một người khác tồn tại thông qua cô.

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro