Yêu Tinh
Duẫn Hạo thả lỏng rồi lại ôm chặt, khẽ vuốt mái tóc dài, khẽ hôn lên mí mắt hơi hơi rung động, dùng giọng nói ôn nhu dỗ dành: “Tại Trung ngoan ngoãn, đừng sợ đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị tổn thương. Lại đây, làm cho ta yêu thương ngươi thật sự.”
Tại Trung im lặng, cắn môi, lén lén hướng về phía chăn chui vào. Duẫn Hạo nhìn bộ dạng buồn cười của y lại đau lòng, “Ngoan, đừng cắn, ta đau lòng lắm!” Một tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi môi đang bị cắn, một tay vỗ nhẹ lên người y an ủi, đầy tình tứ. Cố ý ghé sát lỗ tai hắn mà than thở, “ Aisss, hóa ra tiểu yêu tinh nguyên lai là kẻ nhát gan.” Tại Trung hứ một tiếng cực kỳ bất mãn, bất quá…..không để ý đến y, thân thể lại được thả lỏng.
Cảm giác thân thể y mềm mại, Duẫn Hạo càng mềm nhẹ dụ dỗ: “Tiểu yêu tinh ngoan, mở mắt nhìn Duẫn Hạo nào!”
“Hừ.” Tại Trung nhíu mày vẫn không thèm để ý tới.
“Sao nào?” Hắn khẽ hôn lên mắt y. “Không nghe lời sao?” Tại Trung hừ một cái, trực tiếp bỏ hắn ra.
Duẫn Hạo lại ngăn không cho y động đậy, “Ngoan, ta là Duẫn Hạo, gọi tên ta đi.”
“Không gọi không gọi.” Tiểu yêu tinh bắt đầu dỗi.
“Ha ha.” Duẫn Hạo nhìn môi y nhăn lại, miệng lẩm bẩm, tâm tình có lẽ đã tốt hơn. Thân thể Tại Trung mềm mại như lúc đầu, Duẫn Hạo hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm bộ dọa nạt “Sao ngươi không gọi? Ta sẽ phạt ngươi.” Không kịp để cho Tại Trung cứng người lại, bàn tay hắn đã đặt lên thắt lưng mảnh khảnh, không lưu tình mà chọc ngoáy.
“A…………………Ha ha, nhột quá, ha ha………………….” Quả nhiên chống đỡ không kịp, Tại Trung vặn vẹo trên giường. “A, không được, ha ha….” Tại Trung mở mắt ra, trong mắt đã phủ một tầng sương mù, cười đến mức thở không ra hơi, phải đưa tay gạt đi bàn tay khiến mình khó chịu, “Không được, không được, nhột quá.” Duẫn Hạo vẫn không buông tha y. Tại Trung không còn cách nào khác, hai tay hai chân lại bò lên người Duẫn Hạo, thân thể gắt gao quấn lấy nhau, “Đầu hàng a…..” Hai thân thể trần trụi chỉ trong chốc lát phát ra nhiệt hỏa nóng như lửa, “Duẫn Hạo, ta đầu hàng.” Tại Trung lấy tay lau đi lệ vì cười mà ứa ra trên khóe mắt, bất đắc dĩ đầu hàng.
“Ngoan lắm, phải thế chứ, gọi tên ta đi.” Duẫn Hạo rất đắc ý.
“Duẫn hạo, Duẫn hạo, Duẫn hạo.” Tại Trung sợ bị trừng phạt lần nữa vội gọi tên hắn liên tục. Duẫn Hạo vui mừng ôm y quay cuồng trên long sàng.
“Ta không phải tiểu yêu tinh cũng không phải người nhát gan, ngươi không được gọi ta như vậy.” Tại Trung ghé vào người Duẫn Hạo, thu lại bộ mặt bánh bao, trừng mắt uy hiếp một cách hung tợn. Chỉ tiếc là trong mắt Duẫn Hạo không có chút uy lực nào, ngược lại lại đầy mị hoặc câu nhân, Duẫn Hạo hạ bàn tay nghịch ngợm của y xuống, mãnh liệt ôm tiểu yêu tinh không biết phép tắc này. “Được, tiểu yêu tinh của ta không phải là kẻ nhát gan.”
Tại Trung nghĩ muốn kháng nghị, nhưng lại không đủ khí lực, khép nửa con ngươi tiếp tục trừng mắt với hắn. Duẫn Hạo nhịn không được cười lại cúi người xuống tinh tế hôn y, Tại Trung run rẩy tránh hắn. “ Làm sao vậy? Tiểu yêu tinh, ngươi sợ cái gì?” Hắn yêu thương hôn y kịch liệt, lồng ngực phập phồng, một tay đặt ở thắt lưng để y không thể trốn tránh, “Không.” Thân thể cẩn thận không muốn tiếp xúc với hắn, ánh mắt liếc qua. Duẫn Hạo ngoài miệng thầm nhủ, tự nhắc nhở mình, nhưng hạ thân lại nóng như lửa.
“A….Thật đáng sợ.” Duẫn Hạo hiểu rõ, bản thân hắn phải nhẫn nhịn vất vả, mà tiểu yêu tinh này cũng không động lòng một chút, cơn hồng thủy của dã thú dâng lên không thể ngăn được, “Tại Trung không phải là không có.” Hắn xấu xa nắm lấy dục vọng đang cương lên một nửa, vuốt ve kích thích. Chưa bao giờ từng có khoái cảm lại từ dưới truyền thẳng lên, Tại Trung mặt ửng hồng, ánh mắt lóe lên, kích động hỏi: “Ngươi, ngươi đang làm gì thế?”
“Ngươi nói gì, tiểu yêu tinh của ta.” Duẫn Hạo chưa bao giờ hầu hạ người khác, chỉ có người khác hầu hạ hắn. Chính vì tham hoan tiểu yêu tinh nhát gan này không làm không được. Hắn sợ y đến lúc tối quan trọng thì lại trốn tránh, bản thân cũng muốn nhìn thấy bộ dáng thất thần của y, đối với khát vọng bản thân phải nhẫn nhịn một chút.
“A……..Ngươi buông tay ra.” Tại Trung nắm chặt đan sàng, trên đầu bắt đầu đổ mồ hôi, thanh âm mềm nhũn, hữu khí vô lực.
“Ngươi thật sự muốn ta buông ra sao?” Thanh âm trầm khàn dán bên tai, Tại Trung hai má đỏ như say rượu, trong miệng phát ra âm thanh gần như rên rỉ, “Hạo, Hạo.” Cảm quan bốc lên, thân thể như bập bềnh trôi trong sương mù, miệng kêu nhỏ tên hắn, trong đầu mờ mịt. Duẫn Hạo không nhanh không chậm, trêu đùa hắn, đôi mắt khép hờ, hưởng thụ vẻ mặt Tại Trung, “Tại Trung thoải mái sao?”
“Uhm, thoải mái.” Tại Trung lắc lư cái mông vẫn cảm thấy không đủ, “Uhm, Duẫn Hạo, nhanh một chút.” Y không kiên nhẫn mà thúc giục. Tiểu yêu tinh này thật biết hưởng thụ, Duẫn Hạo một tay nhanh hơn, một tay thì khuyên giải an ủi tiểu huynh đệ của mình. Nhịn xuống nữa, nhịn xuống nữa, chờ hầu hạ mỹ nhân này thoải mái một chút, về sau sẽ được hưởng phong lưu khoái hoạt. Nghĩ thật tốt về sau, trên người hắn bỗng có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng, cái thứ đang cúi đầu trong tay hắn dần dần cũng dựng lên, chảy ra đầy chất lỏng trong suốt. Ngươi cứ hưởng đi, về sau ta sẽ đòi lại gấp bội, tiểu yêu tinh của ta.
“A…………….”
Đột nhiên bị nhét vào khoang miệng ẩm ướt, Tại Trung giật nảy người vì cảm giác khoái cảm mãnh liệt, bàn tay nắm chặt đan sàng trở nên trắng bệch, đôi mắt trở nên mông lung, đôi môi không ngừng hé mở, khiến người khác phát điên lên, hai chân tự động mở rộng khiến Duẫn Hạo dễ dàng hành động thuận lợi, “Uhm, thoải mái, Hạo, mau nữa đi. Uhm….” Duẫn Hạo càng ra sức lấy lòng hắn. “A.” Tại Trung nâng cao thắt lưng, y muốn nhiều hơn nữa, đầu choáng váng, những sợi tóc dài tản ra trên gối, có chút mồ hôi trượt trên thân thể. Tơ tình dây dưa, không rượu cũng say. Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn Tại Trung mê loạn, đôi môi mị thái đầy mê hoặc, khiến người. Tại Trung cực kỳ bất mãn khi Duẫn Hạo rời khỏi mình, mở con ngươi ướt át, vặn vẹo thân mình, mang âm điệu đầy ý tứ làm nũng, “Hạo…….”
“Tại Trung ngoan, ngươi có thích không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro