Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].4

Chương 4

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Bùi Diên ngửi được mùi thơm ngào ngạt trong không khí, đũng quần sưng tấy suýt chút nữa lộ ra trước mặt mọi người, hắn không chút thương xót, nhấc cổ áo tiểu hoàng đế lên ném thẳng cho các tướng lĩnh ngoài cửa.

"Rầm", cánh cửa đóng sầm lại.

Nhiếp Yến Chi vừa mới vui vẻ xong, trên cổ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người tràn đầy sự gợi cảm nam tính của đàn ông trưởng thành sau giao cấu, như một con báo ăn uống no đủ, thỏa mãn nằm nhịp đuôi trong lãnh thổ của mình.

Chờ trong phòng không có ai, tướng quân khôi ngô tuấn tú cố gắng gượng chú chim, tươi cười đi tới xốc tấm vải đen trên án thư.

Bàn tay to đẩy tấm vải sang một bên, hương thơm nồng nàn xen lẫn mùi tanh của tinh trùng ùa ra, ánh nến vàng trên chân đèn chiếu vào, phản chiếu một thân ngọc dâm mỹ.

Công tử như ngọc trần truồng, mông tuyết bị đánh đỏ dẩu cao, trong tư thế quỳ bò dâm đãng, ánh nến nhuộm tầng mồ hôi thơm trên lưng cậu thành màu mật ong nhạt, dây buộc tóc đã rơi vì va chạm, tóc đen trải khắp mặt đất, sườn mặt đẹp như tiên dán trên tấm thảm nhung đỏ, không nhìn rõ được vẻ mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách ướt đẫm nước. Cậu nằm trên mặt đất thở dốc, cái miệng đỏ hồng hơi thè ra đầu lưỡi, nước bọt giàn dụa.

Chưa kể đến hoa cúc hồng phấn kia, bông hoa nhỏ thẹn thùng đã bị long căn của đế vương chơi đến chín rục, tinh dịch trắng ngà uốn lượn rỉ ra từ miệng lỗ sưng vù, để lại cảnh sắc dâm loạn trên cặp đùi trắng nõn của thừa tướng.

Bùi Diên nheo mắt lại, dùng bàn tay to phủ đầy vết chai vuốt qua lọn tóc mượt như tơ lụa, cẩn thận chạm vào làn da trắng như tuyết mềm mại của thừa tướng, bàn tay khô nóng khiến người phía dưới rùng mình một cái, làn da trắng tuyết quá non nớt, bị bàn tay bóp chặt để lại những đốm đỏ, trông như hoa mai nở giữa trời đông.

Cảm xúc tinh tế trên tay khiến Bùi Diên thở dài, thấy Đường Đường từ nãy đến giờ vẫn chưa xốc lại tinh thần sau cao trào, xót xa nói, "Chậc, dữ tợn thế? Ca, hôm nay ngươi bị sao vậy?"

Trước đây vì lo cho thân thể không khỏe của Đường Tử Khiêm, lúc mây mưa bọn họ không quá kịch liệt, sợ hăng quá lỡ xé luôn thân thể này ra thành mảnh nhỏ, nhưng hôm nay tâm trạng Đế vương đã xấu đến cực hạn. Long căn dưới háng suýt làm linh hồn thừa tướng bay thẳng lên trời.

Quả nhiên, Bùi Diên vừa hỏi, vị đế vương vốn đã không mấy vui vẻ tức giận mở to mắt 'hừm' một tiếng, mặt mày đã u ám lại càng sa sầm thêm.

"Cũng không có gì, chỉ là Đường tướng rất tao nhã, thích tưới hoa bằng thuốc bổ làm từ huyết sâm."

Bùi Diên ban đầu chỉ định trêu chọc, nhưng giờ nhìn thừa tướng đã mềm nhũn thành vũng, tuy khuôn mặt tuấn tú vẫn tươi cười nhưng giọng điệu lại có chút nguy hiểm, "Ồ ... vậy, thừa tướng đã có ý định muốn chết?" Hắn càng bóp chặt tay, thở dài, "Hóa ra là chúng ta tự mình đa tình. Đường tướng muốn chết cũng hoàn hoàn không yêu cầu quân thần địch quốc thương tiếc, nếu như vậy, bổn tướng đây nên để cho thừa tướng trước khi chết tận hưởng cái gì gọi là nhân- gian- cực- nhạc".

Hắn gằn từng chữ từng chữ, bàn tay to niết mạnh trên da tuyết, phát ra một tia điện nhỏ. Đường Đường rùng mình hoàn hồn, nghe đến đây cảm thấy oan còn hơn Thị Kính, trời ơi đâu phải cậu muốn chết, cậu chỉ không muốn uống thuốc đắng thôi mà a a a a a.

Quân tần mấy người ai cũng thích bổ não như vậy hả?

Nhưng chưa kịp than thở thì miệng bỗng trở nên ngọt ngào, Đường Đường còn chưa kịp phản ứng thì viên thuốc tướng quân nhét vào miệng cậu đã tan ra.

Đây là bảo vật được con cháu nhà Ngụy tặng cho Bùi tướng quân trong bữa tiệc. Thứ này được gọi là Liệt Tình, đúng như tên gọi, tác dụng cực kỳ nhanh, không những không làm tổn thương cơ thể, mà còn có tác dụng kích dục.

"Ưm ... ngươi, ngươi cho ta ăn cái ... cái gì ..." Thừa tướng hai mắt mê man, thở hổn hển vặn vẹo thân thể, lọn tóc mềm mượt trượt xuống, rũ lên thảm lông đỏ tươi, quyến rũ như yêu quái. Mùi thơm cơ thể con người hòa quyện với vị ngọt ngào của nước dâm ngòn ngọt, làn da tuyết trắng trên thân bệnh cốt hằn lên những vệt đỏ, người rõ ràng sáng như trăng trên cao giờ lại tản ra sức quyến rũ kỳ lạ.

Thực ra vừa đút thuốc vào Bùi Diên đã cảm thấy hối hận, mặc dù thuốc không có tác dụng phụ nhưng thân thể Đường Tử Khiêm như gió thổi là sẽ tan biến, không biết có chịu nổi dục vọng mãnh liệt như vậy không.

Nhưng dù sao cũng đã cho uống rồi, Bùi Diên bị thái độ không biết gì của người này làm cho ngây ngẩn, lập tức, thân hình hiên tuấn dựa vào bàn, cười nói: "Đương nhiên là làm thừa tướng sướng đến chết."

Thân thể mỹ loạn cuộn tròn biến thành màu đỏ nhạt, lỗ cúc đầy tinh dịch vừa ướt vừa ngứa đến phát run, ruột thịt cực kỳ đói khát, tuyệt vọng gào thét, muốn dương vật của đàn ông đút vào trị ngứa. Đường Đường hai mắt đỏ ửng đầy mê hoặc, cậu khẽ hé miệng, đầu lưỡi đỏ tươi lấp ló giữa hai hàm răng trắng, vừa thút thít vừa mắng: "A... đồ đê tiện... ... ưm ... không biết xấu hổ!

Lửa than trong Tử Thần Điện rất ấm, không cần lo lắng khối ngọc xinh đẹp ốm yếu sẽ bị lạnh, đế vương ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà.

Tác dụng của thuốc mạnh đến nỗi thừa tướng bị thiêu đốt đến mất đi lý trí, chỉ có thể lẩm bẩm "Khó chịu ... nóng", vẻ dịu dàng như mèo rất quyến rũ, khóe mắt đẫm lệ đầy mê hoặc, thậm chí còn không biết mình đang làm gì, chỉ vô thức chà xát cơ thể như ngọc loang lổ ái tình trên tấm thảm nhung. Khoái cảm nho nhỏ làm cho ngọc trụ dựng đứng, chảy nước nhờn không ngừng, nhưng hoa cúc vẫn ngứa ngáy vô cùng, ruột thịt đói khát hút lấy tinh dịch dày đặc đế vương để lại trong cơ thể, nhỏ giọt xuống đất làm thảm nhung ướt đẫm.

"Ưm... Bùi Diên... Khó, khó chịu..."

Nhìn thứ hùng tráng đứng thẳng giữa chân Bùi tướng quân, Đường Đường đẫm lệ nuốt nước miếng ừng ực, như một con chó cái động dục uốn éo bò đến, như ngọc công tử phảng phất như biến thành xướng kỹ dâm đãng nhất kinh thành.

Bùi Diên không mặc triều phục, một thân hình tuấn tú mặc kính trang màu đen dựa vào bàn, toàn bộ tóc dài được buộc lên bởi một sợi dây buộc tóc màu đỏ sẫm, dưới ánh nến, tướng quân càng thêm khôi ngô tuấn tú.

Hắn cởi quần, lấy ra dương vật to dài, lười biếng nói: "Thừa tướng của chúng ta thật dâm, nước nhiều đến mức giặt được cả tấm thảm."

Giờ phút này mùi tanh của dương vật lại trở nên cực kỳ dễ ngửi, phản ứng của thừa tướng cũng càng ngày lớn, cúc huyệt không có bất kỳ thứ gì bắt đầu phun tràng dịch, cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến Đường Đường không kìm được khóc thút thít, nước mắt làm mờ cả tầm mắt trước mặt. Cậu run rẩy bò về phía trước vài bước qua màn sương mờ ảo, lỗ cúc cọ xát sinh ra khoái cảm làm thừa tướng nức nở yêu kiều, nước dâm cùng tinh dịch của Đế vương tí tách chảy xuống một đường.

Chân Đường Đường đã mềm nhũn, cậu quỳ xuống nắm lấy dương vật nóng rực của Bùi Diên, sốt sắng muốn nhét xuống thân mình, nhưng chủ nhân của gậy thịt lại không di chuyển.

"Ưm.... Muốn.... Cho ta...."

Đôi mắt hổ phách của như ngọc thừa tướng đẫm lệ, khuôn mặt ôn nhuận đỏ bừng sắc xuân, không ngừng vuốt ve gậy thịt to dài, muốn nhanh nhét vào lỗ dâm chảy nước không ngừng.

Nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp của thừa tướng vuốt ve đồ vật của mình, Bùi Diên hít sâu ngồi xuống ghế tựa, "Thừa tướng muốn gì thì tự lấy đi."

Đường Đường cả người đều bị thiêu đốt, gần như vội vã muốn ngồi ở trên người Bùi Diên, mông tuyết ướt át nâng lên, miệng lỗ bị đế vương mắt làm đến sưng đỏ cạ cạ dương vật, rồi 'phụt' một cái nuốt chửng vào dễ dàng. Thứ cao lớn hung tàn nghiền áp tràng đạo và dâm dịch, làm miệng trực tràng sưng to thêm nữa.

"Ư...a!!" Đường Đường rùng mình, trước sau đều phun nước, chỉ bị dương vật đâm vào một cái đã đến cao trào.

Lỗ hậu thật chặt khiến Bùi Diên thở dài một tiếng, dùng hai tay to nắm lấy eo thon của thừa tướng, ấn người sâu xuống dương vật, thở dốc ra lệnh, "Hưm... tự nhún đi."

Thuốc này quả thực không tầm thường, Đường Đường vừa bắn một lần đã tỉnh táo lại một it, nhưng vẫn rất thèm khát.

"Hưm...a ... đáng khinh, a ... thật lớn ..." Cậu thở gấp gáp, cho dù đã tỉnh táo nhưng vẫn không thắng nổi dục vọng, tự nhiên vặn eo ngậm vào phun ra thứ to lớn giữa đùi.

Dịch dâm tràn ra xung quanh theo động tác thọc vào rút ra, thấm áo đen của Bùi Diên ướt đẫm một mảng lớn, dương vật giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, để cho thịt ruột phập phồng, nóng bỏng mút mát.

"Sao, thừa tướng qua cầu rút ván à?" Bùi Diên cười nhẹ, lại nói, "Nhưng mà cái lỗ đầy nước này đang mút chặt dương vật ta lắm đấy nhé, hưm ... mút quá sướng."

Hắn phối hợp với nhịp nhún mà đẩy dương vật, khiến nó vào sâu hơn. Đường Đường rên rỉ lớn tiếng, tóc dài tán loạn trên lưng, thân thể mảnh khảnh ốm yếu ướt đẫm lắc lư, để dương vật đâm vào điểm dâm trong thành ruột, thừa tướng cắn chặt đôi môi ửng hồng, đứt quãng liên tục rên rỉ, mắng nhiếc tướng quân vô liêm sỉ, hèn hạ.

"Đường tướng đúng là mạnh miệng mềm lỗ ..." Bùi Diên cười để cậu mắng, nhưng thứ dưới háng dập càng ngày càng ác liệt, quy đầu tròn mướt tiến vào đi ra trực tràng sưng to, hai túi tinh to nặn phành phạch đánh vào cái mông trắng phau của thừa tướng, ép cặp mông thịt tròn vểnh đến méo mó.

"Ư. Ưm....... A.... sâu quá.... Không...đừng........sâu quá ..a..a.a...."

Gương mặt của công tử như ngọc đầy vẻ quyến rũ, ưm a kêu dâm theo từng nhịp nắc, eo vặn vẹo, mông nhếch lên tiếp tay cho dương vật dễ dàng ra vào.

Thịt ruột lạnh run mút mát gậy thịt, thanh âm dễ nghe của thừa tướng càng làm thứ dưới háng của Bùi Diên sưng lên, tướng quân xòe bàn tay to nắm lấy eo thon của thừa tướng, thở hổn hển dập dữ dội, động tác khuấy động kịch liệt, như chỉ muốn cắm xuyên đóa hoa cúc sưng mềm kia.

"Ưm.. đừng a..a ... nhẹ ... a a nhẹ một...chút ..."

Thân hình loang lổ dục tình như được khảm trên dương vật, Đường Đường hai mắt đây nước, ưm a kêu dâm, sướng đến ngón chân cong lên. Dưới ánh nến leo lắt, mồ hôi thơm đọng lại chảy xuống, rồi lại bị đế vương không biết từ lúc nào liếm láp, môi lưỡi ướt át, để lại một chuỗi vết đỏ.

Nhiếp Yến Chi ngủi mồ hôi thơm, hương thơm thanh lãnh thoảng trong mũi khiến dương vật của hắn lại sưng lên, đôi mắt đỏ ngầu, đồ vật to tướng dưới thân không một tiếng chào hỏi cạ cạ vào nơi giao hợp của hai người, từng chút đâm vào lỗ hậu đã ướt dầm dề.

"A. a..a to quá ... không thể ...a...a ... ta không thể nuốt được, đừng ... ưm ..ha..... "

Đường Đường lung tung đá chân, bị hai dương vật cắm cùng một lúc đáng lẽ sẽ đau đớn, nhưng dưới tác dụng của thuốc lại biến thành khoái cảm tê dại, khiến ngọc trụ trước mặt lập tức rỉ ra một ít chất lỏng.

"Hừ ..." Đế vương cùng tướng quân hừ mũi, thấy thừa tướng có thể chịu được, hai tên nam nhân vẫn luôn muốn trừng phạt mặc kệ tràng ruột thít thật chặt, thịt ruột mấp máy mà mãnh liệt dập vào, bạch bạch bạch đâm đến nơi sâu nhất, làm cái bụng trắng nõn của Đường Đường nhô lên hình dạng quy đầu.

"A ...sướng... ô ... a, các người ... đê tiện..ư ... không, không muốn...."

Đường Đường hai mắt đỏ hoe, run rẩy tựa lưng vào trong ngực đế vương, trên chiếc ghế tựa nhỏ, hai dương vật nam nhân ăn ý ra vào. Thừa tướng càng thở dốc nặng nề, phe phẩy mông phun ra nuốt vào hai cây gậy thô to, lỗ hậu ướt đẫm vẩy nước tung tóe lên hạ thân cả ba, tràng ruột khát khao vặn vẹo, mút mát quy đầu đầy chất nhầy.

Các nam nhân dập càng lúc càng mạnh, phần hông chuyển động nhanh đến không nhìn rõ, cúc huyệt bị đâm run lên bần bật, rong tẩm cung của đế vương chỉ vang lên những tiếng da thịt đánh vào nhau thật dâm mỹ, cơ thể bệnh tật yếu ớt của Đường Đường tròng trành, nhưng không thể kiềm chế mà vui vẻ đón nhận.

Cho đến khi Bùi Diên thở gấp bắn tinh dịch đặc sệt nóng cháy vào tràng đạo ướt mềm, Đường Đường hét lên một tiếng, co thắt liên hồi, ngọc trụ phía trước vung vung, bắn ra tung tóe nước tiểu.

"A không ... không !!"

Thịt ruột co rút như điên, gương mặt u ám của Nhiếp Yến Chi hiện vẻ tàn nhẫn, bàn tay to bóp vòng eo mảnh khảnh của Đường Đường, không màng lỗ nhỏ mẫn cảm sau cao trào, vẫn hung tàn mà dập vào.

Thừa tướng còn chưa hoàn hồn sau màn mất khống chế đáng xấu hổ đã bị đế vương đâm vào điểm dâm, đau đớn xen lẫn khoái cảm kịch liệt, đôi mắt màu hổ phách đẫm lệ, cơ thể loang lổ không ngừng giãy giụa muốn thoát ra.

Nhiếp Yến Chi đỏ ngầu hai mắt, hắn đè chặt thừa tướng ốm yếu, giống như dã thú mà điên cuồng di chuyển, long căn như xuyên thủng thừa tướng

[Không, a ... sướng chết mất ... mở..a..a ... mở khóa bệnh mỹ nhân buff ...]

Đường Đường rùng mình liên tục, sướng đến suýt chút nữa nhìn thấy đèn kéo quân, liền nhanh chóng kêu hệ thống cứu mạng chó của mình, cũng để một mũi tên bắn hai con nhạn, vừa cho hai tên cầm thú này có cơ hội tự trách vừa tranh thủ đi cưa anh quỷ y chưa lên sân khấu.

[Hệ thống: Đã mở khóa buff bệnh nhân (nhớ khen tui đó nha ~)]

Ngay lúc mở khóa xong, Nhiếp Yến Chi gầm nhẹ, vừa chuẩn bị bắn tinh vừa ác độc "bạch bạch bạch" đâm vào nhụy hoa dữ dội, đế vương phóng dịch trắng nóng hổi, nhiều đến nỗi bụng dưới của thừa tướng phồng lên một chút.

Đồng thời......

"Phụt..."

Đồng tử ấm áp của Đường Đường lập tức trở nên xám xịt, cậu ho không ngừng, máu trào ra, nhỏ lốm đốm trên thân thể mềm yếu, trước mắt bệnh mỹ nhân như mờ đi, trời đất quay cuồng mà ngất xỉu.

Nghĩ thầm. Ây da ... Thực sự nhìn thấy đèn kéo quân.

"Tử Khiêm!!" Nhiếp Yến Chi chưa kịp đến cao trào đã bị sợ hãi thay đổi sắc mặt, vội vàng rút long ăn ra khỏi thừa tướng, bế người đã hôn mê bất tỉnh lên.

Bùi Diên cũng sợ hãi, cuống quýt mặc quần vào, ba chân bốn cẳng đi gọi thái y.

Thời gian dần trôi, Tử Thần Điện càng hỗn loạn, chỉ có Đường Đường vô tâm vô phế nằm hôn mê.

--

Hum nay t bắt đầu đi làm lại rồi chắc sẽ ra chương chậm hơn mọi khi á TvT

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro