Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💦[THẦY GIÁO XINH ĐẸP].1

Thầy giáo xinh đẹp trong truyện vườn trường

1v3, tiếp tục là 3 tên niên hạ náo chóa =)))

Chương 1

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

[Thay thế nhân vật lót đường: Đường Đường, tốt nghiệp thạc sĩ tại một trường đại học trứ danh ở nước ngoài, trở về nước thăm giáo viên cũ có ơn với mình đang nhập viện, được giáo viên mời đến dạy thay ở Trường trung học Thực Nghiệm trong Thành phố J.]

Đầu giờ tối, lối vào của quán bar mới mở ở phía Tây thành phố J đầy những người ôm nhau, thì thầm nhỏ giọng, thậm chí có một vài cặp đôi còn nhịn không được đè nhau lên cửa nóng bỏng hôn môi. Những người này, không có ngoại lệ, tất cả đều là nam.

Từng chiếc ô tô đậu ở cửa, người phục vụ mặc đồng phục đen trắng đứng một bên, nhận chìa khóa dẫn xe đi đậu cho những vị khách đang đắm chìm trong hoang lạc.

Âm nhạc ở lối vào của quán bar vẫn rất da diết dịu dàng......

"Brừm--" Đúng lúc này tiếng động cơ đột nhiên vang lên, một chiếc xe máy từ cuối đường gầm thét vọt tới. Người trong xe tăng tốc, thân xe lạnh lẽo tối tăm dường như phát sáng, giống như một con quái vật có nanh vuốt cắt qua không khí, ngầu đến khiến người ta không thể rời mắt.

Một cái phanh gọn gàng, người trên xe chống chân xuống, cởi bỏ mũ bảo hiểm màu đen, lộ ra vẻ mặt rất hung hãn.

"Ui, Anh Văn."

Người quản lý rõ ràng lớn tuổi hơn người thanh niên này thấy người tới, vội vàng cười chào hỏi: "Anh Văn hôm nay đến muộn, thiếu gia Sở và thiếu gia Diệp thiếu gia đã đợi anh ở bên trong rồi."

Người đàn ông chân dài cởi bỏ găng tay da trên tay, phối giày da với quần jean, áo khoác da màu đen, thắt lưng đơn giản quanh eo chó đực. Lúc này, hắn vừa đi về phía cửa vừa cởi găng tay, dáng vẻ này khỏi bàn làm bao nhiêu các 0 nhỏ bủn rủn chân.

"Ừ, tôi biết rồi."

Hạ Văn đáp lại, ném chìa khóa xe và găng tay cho quản lý bên cạnh: "Giữ kỹ xe đấy."

"Anh Văn yên tâm, tôi bảo đảm sẽ giữ kỹ, không có một chút va chạm." Quản lý nhanh chóng trả lời.

......

Cửa quán bar vừa mở, tiếng nhạc xập xình đã tràn ra, ánh đèn bên trong lập lòe, các cặp đôi hôn hít, tán tỉnh, dán vào nhau cọ xát, thật sự quần ma loạn vũ.

Vẻ mặt của Hạ Văn vẫn bất động, hắn không chớp mắt bước vào cửa. Vừa bước vào, đã có nhiều người dừng ngọt ngào nhìn bạn tình của mình mà bước tới chào hỏi thiếu niên.

"Anh Văn."

"Cậu Hạ."

Hạ Văn lười nhác vẫy vẫy tay, sau đó bước lên lầu hai. Cho đến khi bóng lưng hắn biến mất, mấy người anh không quen cũng nhanh chóng lẩm bẩm tò mò.

"Này, ai đẹp trai thế này? Nhìn cũng không quá lớn, sao nhiều người rõ lớn tuổi hơn gọi cậu ta là anh thế?"

Người đàn ông cạnh bục cao châm điếu thuốc, cười hừ: "Cậu là người ngoài thành phố đúng không? Tuổi thì làm được gì. Ở kinh thành, đấy là ông nội." Anh ta gạt nhẹ gạt tàn thuốc: "Hạ Văn, Diệp Hoài Hình, Sở An Húc, cậu chưa từng nghe qua tên của ba vị Thái tử gia này sao?? Được rồi, anh trai khuyên cậu một câu, sau này gặp thì phải cung kính một chút, nếu không thì ... trên người thiếu mất linh kiện nào đấy lại không biết là ai làm.

Trên tầng hai, mấy nam sinh trên ghế dài đang uống rượu, ôm bạn đồng hành của mình chơi trò Truth or Dare, nhưng trong số họ, có hai thanh niên trông tách biệt nhất.

Người đầu tiên ngồi ở phía sau, với mái tóc đen dài đến thắt lưng, nước da trắng, sống mũi cao và đôi môi nhợt nhạt. Bây giờ hắn đang ngồi trong một quán bar đầy dục sắc lại nhắm mắt ngủ gật, mọi thứ đều mờ nhạt, ngoại trừ dưới khóe mắt một nốt ruồi lệ đỏ tươi, vô cùng lộng lẫy.

Ánh sáng trên đầu lập lòe, khiến người này giống như một yêu tinh quyến rũ, nhưng khi được gọi tên, mở mắt ra, đôi mắt dài hẹp kia lạnh lùng đến kinh ngạc, mang theo chút u ám, chỉ cần liếc mắt là có thể làm những tên đàn ông khác mang ảo tưởng phải im bặt.

Người còn lại thì hiền lành hơn, với chiếc áo phông ngắn màu trắng, đeo headphone không dây quanh cổ, vừa chơi game bằng điện thoại di động, vừa lẩm bẩm điều gì đó.

Hắn mang khuôn mặt hotboy trường học tỏa nắng, tóc mái đen rơi trên xương mày, hốc mắt sâu thẳm, đôi mắt hơi nhếch lên và nụ cười như vầng trăng non, rất trong sáng điển trai.

Nói chuyện thì có vẻ hợp nhau là vậy, nhưng mọi người có mặt đều hiểu rằng hai người này đều rất dễ kích động, trừ khi chán sống, nếu không chẳng ai muốn đi một cặp với họ.

Sở An Húc nhìn chữ chiến thắng to trên màn hình điện thoại di động, chán nản tắt màn hình, dựa vào trên sô pha: "Hạ Văn tới chưa, mấy giờ rồi, còn những người khác thì sao?"

Nước da trắng lạnh của Diệp Hoài Hình tái nhợt dưới ánh đèn, nhạt nhẽo trả lời bạn mình "Chắc cũng sắp đến."

Vừa dứt câu, Hạ Văn bước xuống cầu thang đến ghế dài, những người khác thấy hắn đến nhanh chóng đứng lên chào hỏi, nhỏ tiếng đến mức thấp nhất có thể, để không làm phiền ba ông lớn này nói chuyện.

Hạ Văn ngồi trên ghế sô pha, lười biếng vắt chéo chân, lấy hộp thuốc lá rút ra một điếu, người bên cạnh rất biết chú ý, nhanh chóng cúi người mở nắp bật lửa, lấy tay che lửa châm thuốc. Hạ Văn hơi nghiêng đầu để ngọn lửa liếm láp điếu thuốc trắng xóa. Thuốc lá sáng lên đốm lửa, hắn dựa lưng vào sô pha chậm rãi thở ra một hơi khói.

Hắn trầm giọng nói: "Đi từ xa đã thấy mày kêu tao. Sao, năm ngày không gặp nhớ tao quá à?"

Sở An Húc hừ mũi: "Đừng nhây, tao đang tính hỏi, cũng vừa thi đấu xong, chúng ta trở lại trường học hay ngoài chơi một tháng rồi về."

Cũng không biết tại sao, bao nhiêu cuộc thi đều gấp rút trong tháng này, Hà Văn đi thi bóng rổ, Diệp Hoài Hình thi đấu piano, Sở An Húc chịu đựng mấy ngày cuối cùng cũng kết thúc sự dày vò của giải toán học, bây giờ hắn không muốn học cái gì cả, chỉ muốn đi chơi.

Chuyện không có gì to tát nhưng vẫn phải hỏi hai người kia, nếu có mình hắn cúp cua thì cũng chẳng vui gì, đa số vẫn thắng thiểu số.

Hạ Văn không nghĩ nhiều, lười biếng nói: "Trở lại trường học làm gì? Chậc," hắn nghĩ tới cái gì, có chút nóng nảy, "Tao nhớ mang máng ... Hình như là trước khi đi thi đấu có giáo viên mới tới. Còn tên chủ nhiệm như má người ta kia nữa, phiền chết đi được."

Nghĩ đến đây, Hạ Văn đột nhiên nghiêng đầu gọi tên một người. Cách đó không xa, một thanh niên cà lơ phất phơ nghe thấy tên, bưng ly rượu đi tới, vẻ mặt cợt nhả: "Anh Văn gọi tôi hả?"

Hạ Văn vòng tay qua mép sô pha, lười nhác rít điếu thuốc, thở ra khói thở dài, ừ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: "Nói tôi biết, ở trường gần đây có chuyện gì vui không? Còn nữa, tên giáo viên họ Khương kia ra sao rồi?"

Thanh niên trước mặt tên là Ân Minh, cũng giống như ba cậu ông trời này, đều là người của lớp A. Nghe Hạ Văn hỏi, cậu ta buồn bã thở dài: "Thôi đừng nhắc tới anh Văn ơi, Khương Nguyên Tư kia được phó hiệu trưởng bảo kê. Mình vừa chỉnh thầy ta, thầy ta sẽ khóc, mà thầy tha hóc, phó hiệu trưởng như phát điên mà kiếm chuyện với mình. Tôi thấy, hai người này đúng là những người cùng chí hướng."

Ân Minh ẩn ẩn ám chỉ, liền nhắc tới cái gì thú vị, nghiêng người đắc ý nói: "Nếu hỏi thú vị, thì có một cái. Mấy hôm trước trường mình có giáo viên tiếng Anh mới đến, tên là Đường Đường, lúc trước Lão Mạnh bị bệnh nặng, tôi nghe nói thầy Đường này đến để dạy thay cho ông ấy."

Quán bar cực kỳ ồn ào, không biết nhóm bạn đang chơi truth or dare có ai rút trúng cái gì, cả bọn lại phát điên la hét lên, âm thanh lớn đến mức ba đại thiếu gia không thể nghe thấy Ân Minh đang nói gì.

Trong ghế dài không có nhiều người, những người có thể đến tham gia bữa tiệc này hôm nay đều là bạn khá thân trong trường học, không ai trong ba người muốn làm hỏng hứng thú của họ. Cả ba đứng dậy đi đến lan can trên tầng hai, vừa nghe Ân Minh nói vừa nhìn xuống.

Ân Minh kể thầy giáo Đường mới vào trường trông như thế nào, bài giảng của thầy hài hước ra sao, hiền lành và dịu dàng cỡ nào. Ba nam sinh to xác im lặng lắng nghe, nhưng không mấy hứng thú.

Sở An Húc đang nghịch điện thoại di động, cầm một chai Wahaha nhấm nháp từng ngụm, dáng vẻ trẻ con chùn chụt uống sữa trong quán bar làm cho Hạ Văn vô tình nhìn thấy khóe miệng cũng phải giật giật.

Tiếng nhạc bên tai vẫn sôi động. Dưới lầu, dancer với làn da màu đồng uốn éo, bắn ra hormone dâm loạn. Diệp Hoài Hình không có biểu cảm gì, cầm một ly rượu đá sủi bọt, hạ mắt lười biếng liếc nhìn xuống lầu, ánh mắt vô tình quét qua đám đàn ông hoang đàng vui vẻ, ánh mắt chợt dừng ở một người.

Sau vài giây nữa, hắn vẫy tay với bartender đứng bên cạnh đang chờ phục vụ các thiếu gia. Thấy Diệp Hoài Hình gọi mình, anh ta vội vàng bước tới vài bước. Nam bartender cung kính cúi đầu, nghe Diệp Hoài Hình, hỏi bằng một giọng thờ ơ.

"Người đàn ông mặc áo sơ mi đen trên sàn nhảy dưới lầu là ai vậy."

-

Chúc mừng năm mới xD

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro