
🎵️[QUẢN LÝ NHÃ NHẶN].10
Chương 10
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
"Cậu ... cậu có thể giúp tôi được không?"
Khương Khê cắn môi dưới, có vẻ rất xấu hổ, "Tôi ... dây kéo của tôi bị kẹti, tôi có thể làm phiền cậu..."
"không."
Câu còn chưa kịp nói xong đã bị thiếu gia Mạnh tàn nhẫn vô tình nhét ngược trở vào.
Mặt Khương Khê vặn vẹo, quần tây cởi một nửa, khóa kéo kẹt vào quần lót bằng vải bông, trong khe hở còn ẩn ẩn hiện hiện thứ đồ màu sắc tươi sáng, có thể thấy rõ ràng cậu ta đang có ý đồ gì.
Mạnh Thần Dật đeo kính râm, bước ra ngoài không một chút nấn ná.
...
Trên ghế sô pha trong phòng chờ VIP, Đường Đường cụp mắt xuống, cẩn thận sắp xếp lịch trình tương lai của KFW vào laptop, ngón tay mảnh khảnh gõ bàn phím, phát ra âm thanh va chạm làm người an tâm.
Không lâu sau, thiếu gia Mạnh đi tới như một cơn gió, ngồi xuống bên cạnh, ôm cánh tay cậu làm nũng như một đứa trẻ hư.
"Anh, em gặp một tên biến thái trong phòng tắm." Hắn dán rất gần, hơi thở nóng rực phun vào tai Đường Đường.
Quản lý nhịn không được muốn xoa xoa lỗ tai, đẩy đầu hắn ra: "Chuyện gì vậy?"
Mạnh Thần Dật bị đẩy đầu ra cũng không khó chịu, hắn chỉ nghiêng đầu như vậy, cường điệu miêu tả tên biến thái, nghĩ sao mà bảo bàn tay quý giá của thiếu gia đây kéo khóa quần cho người khác vậy trời!
Giọng điệu hắn đầy phẫn uất, lo lắng cho sự trinh trắng của mình.
Có trời mới biết ý đồ của Khương Khê hoàn toàn không phải như thế, kiểu dụ dỗ đó quá trắng trợn, cậu ta chỉ muốn Mạnh Thần Dật có chút hứng thú với mình, giúp gọi điện thoại cho quản lý, để có cớ thân thiết nhau sau này.
Còn trùng họp hợp hơn nữa là khi Mạnh thiếu gia nói lời này, Khương Khê vừa tìm được lý do chính đáng để làm quen, nghe nói thế thì xấu hổ đến mức bỏ chạy.
Đường Đường hơi cong lên khóe mắt, vui vẻ xoa đầu Mạnh Thần Dật khiến hai mắt sói con sáng lên, vui vẻ vẫy đuôi nhìn anh nhà mình.
Không khí giữa hai người bắt đầu mập mờ, trên không trung xuất hiện bong bóng màu hồng, Thích Yến đeo tai nghe nghe nhạc, không để ý tới bên này. Tần Dữ khoanh tay ngả người ra sau, trên đỉnh đầu đội lên chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ che mất nửa khuôn mặt nên không nhìn ra được cảm xúc của hắn, chỉ thấy quai hàm đang hung hăng nhai kẹo cao su.
Rõ ràng là Thiếu gia Tần lại pha ra một bình dấm già.
Sau khi lên máy bay, thiếu gia Tần cố hết sức ngồi cùng anh mình, hai con sói kia không vồ lấy được, đành bực bội ngồi vào ghế đôi ở hàng ghế phía trước.
Máy bay gầm rú bay lên, càng lúc càng xa mặt đất.
Tần Dữ đắp chăn cho anh trai, nhân cơ hội nắm lấy bàn tay mảnh khảnh hơi lạnh đang định kéo chăn.
Hai lòng bàn tay áp sát vào nhau, ngón tay đan vào nhau thật chặt, bàn tay của Tần Dữ rộng hơn cậu, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua, trái tim Đường Đường lỡ một nhịp.
Đại thiếu gia một tay chống đầu, nghiêng người cười với cậu, bàn tay ở dưới chăn bắt đầu quậy phá, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay, cơn ngứa tê dại nổi lên, làm cho quản lý vô cùng bất lực.
Cậu tháo kính, nhéo nhéo sống mũi, mặc cho đứa con nít to xác này nghịch ngợm tay phải.
Mất hơn nửa giờ đồng hồ mới đến nơi, Đường Đường vốn định ngủ một chút, nhưng vừa nhắm mắt lại, liền nghe thấy Khương Khê ngồi ở phía sau cất chất giọng ngọt mềm nói chuyện với Bào Thừa Bình.
Là nhân vật chính của thể loại giới giải trí, Khương Khê quả thật sở hữu mắt ngọc mày ngài, hàm răng trắng và giọng nói như mật, để khơi dậy hứng thú tình dục của Tần Dữ, lúc nói chuyện cậu ta cố tình cất cao âm cuối, nhẹ nhàng uyển chuyển như chim sơn ca.
Hoàn toàn khiến Đường Đường không tài nào ngủ được ...
Người quản lý dần dần cau mày, Tần Dữ có chút bất mãn với đám người đang ríu rít nói chuyện phiếm sau lưng, cúi đầu nói nhỏ: "Anh, để em bảo anh ta yên lặng."
Tần Dữ nói xong là làm ngay, vừa định quay người bảo Khương Khê im lặng, quản lý lại nhéo bàn tay hắn đang đan vào nhau.
Cậu và Khương Khê có ân oán sâu sắc, quản lý và nghệ sĩ trở mặt với nhau, gặp lại cũng không nói một lời, càng không nói đến việc KFW là do cậu đang dẫn dắt, hai bên vốn đã có mâu thuẫn, không nên gây thêm chuyện để bị thêm mắm dặm muối truyền ra ngoài.
"Không sao, anh không ngủ." Đường Đường kéo hắn về chỗ ngồi.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Khương Khê, cậu ta lại dịch thành Tần Dữ muốn nói chuyện với mình nhưng bị Đường Đường nghiêm khắc ngăn cấm.
Khương Khê bĩu môi, càng hận Đường Đường luôn làm chuyện xấu với mình. Cậu ta cân nhắc phải nhanh chóng thoát khỏi chướng ngại Đường Đường, nếu KFW thay đổi quản lý, tỷ lệ thành công của cậu ta có thể cao hơn một chút.
Nghĩ vậy, Khương Khê viết gì đó trên điện thoại, đưa cho Bào Thừa Bình.
Bào Thừa Bình ngồi bên cạnh Khương Khê, anh ta cầm điện thoại liếc nhìn, sau khi suy nghĩ về tỷ lệ thành công mới đồng ý với cách làm táo bạo của Khương Khê.
Được sự đồng ý của quản lý, đôi mắt Khương Khê đầy tham lam, liếc mắt nhìn chỗ ngồi trước mặt, mới miễn cưỡng đeo khăn bịt mắt vào, một mình đi vào mộng đẹp.
...
Thụ chính đang tự luyến tự ái ở phía sau, Đường Đường bên này cũng không được an ổn, bởi vì thiếu gia Tần nhéo nhéo chân của cậu, bảo cơ bắp căng cứng quá, phải xoa bóp cho cậu, cuối cùng ấn ấn một lúc thì... ... ấn lệch vị trí.
Tay quản lý run lên, tạp chí suýt chút nữa rơi xuống, hai chân kẹp chặt bàn tay quậy phá, phóng cho Tần Dữ một cái nhìn cảnh cáo.
Tần Dữ nheo mắt, sau khi rút tay ra vẫn luồn ở dưới chăn, tiếp tục nhào khối thịt mềm cách một lớp quần.
Khối thịt mềm mại trong tay từ từ cứng lại, Tần Dữ mỉm cười ghé sát vào người cậu, cúi người thì thầm bên tai, vừa thở vừa phun: "Anh... vào phòng vệ sinh với em nha?" Khuôn ngực rung lên khi nói, từng từ tràn ngập ám chỉ tình ái.
Đường ảnh đế thực sự bị lung lay, nhưng vẫn kiên định với tính cách nhân vật, từ chối yêu cầu của sói con.
Tần Dữ như đã đoán được, cũng không ép buộc, "Vậy để em hầu hạ anh ~" Hắn liếm môi dưới, như đang định bắt nạt họa mi của quản lý ở nơi công cộng.
Đường Đường đỏ mặt, đột ngột nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn đôi môi mỏng của thiếu niên to xác lấy một giây,
"Anh ngại sao?" Tần Dữ cong đuôi mắt, mặc kệ phản kháng mà đưa tay vào quần anh quản lý, nắm lấy dương vật hồng hào xoa nắn.
Ngón tay dời xuống khe rãnh, Đường Đường rên lên một tiếng, chỉ muốn từ chối sự dâm đãng của Tần Dữ, nhưng đáng tiếc, ở một nơi có thể bị lộ bất cứ lúc nào, quản lý không dám vùng vẫy quá nhiều.
Tần Dữ trầm giọng cợt nhả, "Chờ trở về, em sẽ thổi cho anh ..." Hắn nhấn mạnh từ thổi, ý dâm tràn đầy ập vào mặt người nghe.
Đường Đường cắn môi, nằm trên cái bàn nhỏ, chịu đựng khoái cảm cuồn cuộn khi vết chai mỏng lướt qua nơi mẫn cảm.
"Xin chào, quý khách có muốn uống gì không ạ?" Tiếp viên hàng không đẩy xe hàng qua, nhẹ nhàng hỏi.
Cảm nhận được quản lý cứng người, Tần Dữ mỉm cười, "Cho tôi ly trà sữa." Vết chai mỏng trên đầu ngón tay lướt qua lỗ nhỏ, chất nhầy chảy ra, lòng bàn tay khéo léo xoa nắn, dương vật nhanh chóng ướt sũng.
Hai người trùm chăn kín mít, Tần thiếu gia còn vắt chéo chân, nên tiếp viên hàng không không để ý có cái gì sai sai.
"Xin lỗi, chúng tôi không có trà sữa."
"Vậy sao ..." Giọng điệu Tần Dữ rất thất vọng, cầm dương vật trong lòng bàn tay càng lúc càng xóc nhanh, không ngừng dùng đầu ngón tay xoa bóp lỗ chuông.
Quá kích thích...
Khoái cảm theo từng cái vuốt ve chồng chất, tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi miệng, Đường Đường thở nặng, sắp đến lúc bắn tinh, cậu quay đầu ra cửa sổ cắn chặt ngón tay.
"Vâng, cậu có muốn dùng gì khác không?"
Người quản lý ong ong trong đầu, rùng mình nghiêng về phía trước, dương vật dúi vào lòng bàn tay khô nóng, sung sướng bắn ra.
Lòng bàn tay được phun vào một chất lỏng nhớp nháp nóng hổi, Tần Dữ cười: "Cho tôi một ly sữa bò đi, tôi đột nhiên muốn uống..."
Tần Dữ vui vẻ nhận ly sữa bò nghĩa đen, sau khi tiếp viên hàng không rời đi, quản lý thở dốc quay đầu lại, đuôi mắt đỏ hoe, ánh mắt phủ nước lấp lánh, lúng liếng liếc Tần thiếu gia một cái.
Cái liếc này làm Tần Dữ hoàn toàn cương cứng dưới háng, hắn rút bàn tay dính đầy dịch trắng của mình ra, làm trò trước mặt quản lý ... chậm rãi đưa tới bên môi.
Đường Đường mặt đỏ lựng, một người văn nhã làm sao có thể chịu được cảnh này! Cậu trợn tròn mắt cạn lời.
Bàn tay thon dài của thiếu niên kề sát vào môi, chóp mũi giật giật, đầu lưỡi đỏ tươi liếm láp tinh dịch trắng đục.
Quản lý đầu bốc khói, phun ra như một cái ấm nước đang sôi.
Sau khi xuống máy bay, Đường Đường chạy nhanh đến mức gần như lao thẳng vào xe của ê-kíp.
Mạnh Thần Dật và Thích Yến nhìn nhau rồi quay sang nhìn Tần Dữ.
"Nhìn tôi làm gì?" Tần Dữ cong khóe môi lên thành một nụ cười, vẻ mặt tự mãn.
"Cầm thú."
Hai con sói con khác không được là cầm thú lên tiếng chỉ trích.
Tần Dữ hừ cười bước đi, hắn chòng ghẹo anh trai bằng thực lực, mặc kệ hai người kia làm dấm chua.
...
Xe thuê của ê-kíp chương trình là xe buýt có gắn camera, rõ ràng là muốn ghi hình từ đầu chí cuối. Lúc mới bắt đầu, Khương Khê vẫn có thể cười ngọt ngào quyến rũ, ngây thơ hồn nhiên câu người. Nhưng sau đó xe đang chạy trên đường nhỏ, xe buýt biến thành xe địa hình xóc nảy liên tục, làm mọi người lúc nào cũng có thể bay lên đụng đầu vào trần xe, chim sơn ca cuối cùng không cười nổi nữa.
Lắc qua lắc lại, ai cũng dại ra, linh hồn mọi người suýt bay ra khỏi miệng. Quăng quật một hồi cuối cùng cũng tới nơi, lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn của mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời đã vào hè, đoàn làm chương trình đến vào buổi trưa, cái nắng như thiêu đốt đổ xuống cánh đồng xanh tốt.
Cạnh núi gần sông, không khí trong lành.
Gió nhẹ thoảng qua, những chiếc va li lớn nhỏ chất thành đống bên ngoài, các thiếu gia đưa mắt theo những bậc thang đất nhìn lên cao.
... Bao la bát ngát
Đường Đường đột nhiên nhớ lại lời Phùng Triết Mậu nói, "Khương Khê cũng muốn tham gia chương trình thực tế, làm tôi sắp xếp cho cậu ta ở cùng một biệt thự với cậu."
Quản lý chìm trong suy nghĩ.
Vậy biệt thự .....đâu.?
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro