Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

♿[EM TRAI TÀN TẬT].9

Chương 9

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Trong văn phòng bác sĩ, Quý Trường Khanh mở cửa, đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy kính dự phòng ra đeo vào.

Kỳ Dục không đợi chủ nhân mời ngồi xuống ghế sô pha, hắn đến bệnh viện ngay khi vừa xuống máy bay, âu phục giày da, bên ngoài còn mặc áo khoác dài màu đen, tay cầm khăn mặt chậm rãi lau đi tinh dịch dính trên người mình.

May là bây giờ đang giờ nghỉ trưa, không có ai qua lại trong bệnh viện. Phòng của Đường Đường cách văn phòng bác sĩ chăm sóc Quý Trường Khanh không xa, chứ nếu không, mọi người trong bệnh viện sẽ biết Kỳ Dục vừa trở về đã vô cùng lo lắng đến phòng bệnh chơi tình thú với bệnh nhân.

Nghĩ đến đây, mặt giám đốc Kỳ càng đen hơn, hắn vươn tay lau đi chất dịch trắng đục ngọt ngào trên ống tay áo, hai mắt lạnh lùng liếc mắt một cái. Nếu hắn chơi thật thì tốt rồi, cũng không cần phải đi gặp riêng cái tên gian phu này ở đây.

"Bác sĩ Quý đúng là cao tay." Kỳ Dục ném chiếc khăn lên bàn, lạnh lùng nói.

Quý Trường Khanh hạ kính xuống, nở nụ cười ấm áp, "Giám đốc Kỳ quá khen, anh cũng ngang ngửa tôi thôi mà."

Kỳ Dục vội vàng đi tới, mái tóc vốn dĩ tỉ mỉ cũng rơi vài sợi trên trán, sắc mặt cương nghị, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, vừa nghe thế liền cười khẩy một tiếng sắc bén. "Bác sĩ Quý, cậu muốn thế nào mới chịu tránh xa ra một chút."

Khác với sự hung hãn của Kỳ Dục, Quý Trường Khanh có vẻ ngoài nhã nhặn, đôi mắt được che bởi cặp kính không gọng có màu hổ phách nhạt, nụ cười nhẹ của y như mưa xuân, "Giám đốc Kỳ, lúc ngài vào đây ngài cũng biết giá trị của tôi. Mặc dù Quý Trường Khanh không giàu bằng nhà Kỳ, nhưng xét về các mối quan hệ, tôi cũng không sợ. Tôi thích Đường Đường, anh cũng vươn tay không đến, chúng ta đâu cần phải cá chết lưới rách ... "

Quý Trường Khanh tháo kính, chậm rãi lau sạch, nói: "Hơn nữa ... chúng ta đều là những kẻ cưỡng hiếp mà thôi, vẫn chưa có được trái tim của em ấy. Vì chuyện không tốt trước đây Đường Đường từng trải qua, dẫn đến nội tâm muốn được yêu thương, cho nên lưỡng bại câu thương, hay là lùi một bước, thì tùy giám đốc Kỳ quyết định."

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, sắc mặt Kỳ Dục càng ngày càng trở nên xấu xí, phải công nhận những gì bác sĩ Quý nói có phần có lý, người càng giàu càng quyền thế thì càng sợ chết, Quý Trường Khanh nổi tiếng vì bàn tay của thượng đế, là loại người mà những người trong tầng lớp thượng lưu không bao giờ muốn xúc phạm. Chẳng ai biết một ngày nào đó họ, hay những người thân, bạn bè của họ cần dùng đến đôi tay này.

"Chuyện không tốt trước đây của Đường Đường là cái gì?" Kỳ Dục châm một điếu thuốc, khàn giọng hỏi.

Quý Trường Khanh nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng y lập tức hiểu được, cũng đúng, nếu Kỳ Dục biết Đường Niệm đã làm gì Đường Đường, Đường Niệm cũng không có cơ hội đến đây để thực hiện âm mưu.

Y mở ngăn kéo, lấy túi hồ sơ từ bên trong ra, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Kỳ Dục, nói: "Đây là thông tin tôi tìm người điều tra được. Theo tư liệu, sự cố gãy chân của Đường Đường không phải là tai nạn."

Kỳ Dục liếc anh ta, mở túi hồ sơ, lật xem giấy tờ, đọc từng chữ thuật lại bi kịch từ lòng ghen ghét xảy ra năm đó.

"Rầm—"

Bàn làm việc của Bác sĩ Quý chính thức hỏng, Kỳ Dục căng chặt quai hàm, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tài liệu, và mùi máu tanh đằng sau thảm kịch không thể viết thành lời. Năm đó thiếu niên mới mười bốn tuổi, tài năng rộng mở, như một ngôi sao tỏa sáng trên sân khấu, nhưng giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn sống trong sợ hãi.

Quý Trường Khanh vẫn duy trì vẻ mặt không quá xúc động, nói thêm: "Đường Niệm có âm mưu. Cậu ta đến thăm bệnh, nói rất nhiều lời ám chỉ tự tử, khiến kết quả đánh giá tâm lý của Đường Đường những ngày đó cực kỳ nguy hiểm, nhưng mấy ngày nay chắc em ấy không rảnh rỗi nghĩ tới chuyện khác."

Kỳ Dục im lặng một lúc, cầm tài liệu trên bàn đứng dậy, lịch sự nói: "Tôi nhận ân tình này, giao chuyện của Đường Niệm cho tôi, còn ca mổ thì phải làm phiền Bác sĩ Quý rồi."

Đây là lời đồng ý chung sống hòa bình, Quý Trường Khanh cũng không kiến nghị cái vẻ chính cung của Kỳ Dục nữa, nở nụ cười: "Hẳn rồi, giám đốc Kỳ đừng khách khí."

Kỳ Dục gật đầu có lệ, sải bước ra khỏi văn phòng.

Shark Kỳ và shark Quý quyết định cùng nhau đầu tư. Chúc mừng startup trẻ Đường Đường gọi vốn thành công =)))

...

Trong phố kinh doanh, Đường Niệm mặc quần áo xa hoa ngồi trong một quán cà phê cao cấp, trò chuyện với hai người bạn của đoàn khiêu vũ.

"Này, Niệm Niệm, em cậu đi quyến rũ đàn ông của cậu rồi, sao cậu còn chịu đựng nó làm gì? Lại còn chữa chân cho nó? Tại sao?" Một thanh niên trạc tuổi Đường Niệm bĩu môi, mặt đầy vẻ ghê tởm khi nhắc đến Đường Đường.

Một thanh niên khác gật đầu đồng ý, "Đúng rồi. Người yêu của cậu giàu có đẹp trai như vậy, không lo giữ cho chặt, lại còn để thằng nhóc Đường Đường không màng luân lý kia có cơ hội la liếm sao?"

Đường Niệm cau mày mệt mỏi, anh ta nhấp một ngụm cà phê, chua chát nói, "Đâu còn cách nào khác? Dù sao đó cũng là em tôi..."

Hai thanh niên đối diện càng thêm tức giận, đang hùng hổ định đến bệnh viện chửi bới để giúp Đường Niệm thì thấy ba người đàn ông cơ bắp mặc đồ đen xồng xộc đi vào quán cà phê, tiến đến chỗ họ. Hai người đang mồm mép chợt im bặt.

Thoạt nhìn là biết ba người này không phải người tốt, trong quán cà phê, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía bàn của Đường Niệm.

"Xin lỗi, có chuyện gì vậy?" Đường Niệm đặt ly xuống, nghi ngờ hỏi, trong lòng mắng mỏ mấy người này đến không đúng lúc, anh ta đang chờ hai tên ngốc này đến phòng bệnh của Đường Đường làm phiền cơ mà, tốt nhất là phải làm cho đứa em kia chết nhanh đi.

"Mày là Đường Niệm?" Gã cầm đầu nhìn anh ta, sau đó móc một tấm ảnh trong túi ra đối chiếu. Xác định đúng người, gã mới nâng cằm cho thuộc hạ phía sau, "Là nó, mang đi."

Hai tên côn đồ ngay lập tức bước tới túm cổ Đường Niệm kéo anh ta đi.

Đường Niệm cũng nhíu mày giãy dụa, nhưng không thấp tháp vào đâu so với hai tên áo đen cường tráng "Buông ra, các người là ai, sao tự tiện bắt người vậy?"

"Này, này, mấy người làm gì vậy!!" Hai thanh niên đoàn vũ đạo cũng nhanh chóng kêu lên.

Những người trong quán cà phê cũng hoảng sợ, phục vụ chân va vào nhau lập cập đang định gọi cảnh sát, gã cầm đầu chợt lấy ra một xấp hợp đồng ném về phía hai thanh niên, khinh khỉnh nói: "La hét cái gì. Đây là hợp đồng bao dưỡng của Đường Niệm và Giám đốc Kỳ của tập đoàn Sáng Thế. Nhưng ngài Kỳ thậm chí chưa bao giờ ngủ với nó, vậy mà nó không biết điều trắng trợn đi gây sự với người yêu của người ta, người ta tức giận hủy bỏ hợp đồng, lấy lại tiền trả nợ rồi, nên giờ tiền nợ của gia đình nó nó phải tự trả, anh em chúng tao cũng cần phải ăn mà? Cho nên chúng tao đã chuẩn bị chỗ tốt cho nó rồi."

Lời này vừa nói ra, những người đang hóng chuyện trong quán cà phê đột nhiên nhìn Đường Niệm đang bị khống chế với vẻ khinh thường, những ánh mắt đó giống như kim châm, khiến Đường Niệm run lên, nhìn hợp đồng bao dưỡng kia như sét đánh giữa trời quang.

Hai người trẻ tuổi cẩn thận đọc hợp đồng, chữ ký đúng là lời của Đường Niệm, còn có dấu tay, thậm chí còn có bản ghi âm.

Người thanh niên mắng Đường Đường trước khi mở to mắt hét lên: "Cái gì!! Cậu không phải là người yêu của Kỳ Dục sao?"

"Xì," Gã cầm đầu chế nhạo, "Nằm mơ à? Nhưng tao nghe nói bạn trai của giám đốc Kỳ hình như tên là Đường Đường, em trai của Đường Niệm này đây. Nhắc mới nhớ, nếu không phải vì đứa anh này dã tâm hại em mình liệt hai chân, giám đốc Kỳ cũng không lấy về hết tiền."

Bỏ qua hai thanh niên đang lộn xộn trong gió, gã cầm đầu dời lắc lắc cổ lười biếng nói: "Mượn nợ thì phải trả, đó là chuyện đương nhiên, thôi không nói chuyện nữa, mang đi."

"Không!" Đường Niệm đã mất đi chiếc mặt nạ dịu dàng, anh ta vừa định hét lên đã bị người đàn ông bịt miệng lại, lôi thẳng ra quán cà phê.

Hai người bạn thấy Đường Niệm đổi vẻ mặt hoàn toàn, họ nhìn vào hợp đồng bao dưỡng trên bàn, rồi lại nhìn nhau, nhớ lại những gì Đường Niệm châm ngòi trước đây, đột nhiên cảm thấy rằng họ chưa bao giờ thực sự biết con người thật của anh ta ...

...

Trước cửa sổ thông gió, Kỳ Dục nheo lại đôi mắt đen, giữa ngón tay châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lên khiến gương mặt sâu thẳm của người đàn ông càng mù mịt không thể nhìn rõ. Chợt một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng nhất thời, hắn trả lời điện thoại, lạnh lùng hỏi, "Bắt được Đường Niệm rồi?"

"Tốt lắm, cặp chân của cậu ta, tôi mua."

-

Bộ này dài lắm, nếu được mọi người cho mình xin ít tương tác làm động lực nhâ hmu hmu

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro