🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].7
Chương 7
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đèn bàn trong thư phòng vẫn sáng, tiếng thở hổn hển và tiếng nức nở đáng thương phát ra từ tai nghe vẫn chưa dừng lại, màn hình laptop màu đen đã nhòe đi, một lớp dịch trắng dày đặc đang uốn lượn chảy xuống màn hình, "Tí tách..." rơi xuống trên bàn phím.
Một lúc lâu sau, Đường Ngộ An mới bình tĩnh lại, bắt đầu dọn dẹp cảnh dâm loạn trong thư phòng, liếc nhìn laptop, sau khi xác nhận rằng đây là một máy mới, không có tài liệu nào khác trong đó ngoại trừ màn hình liên kết, y quay lại lấy một chiếc laptop mới giống hệt nhau, trộm long tráo phượng.
Cũng may chiếc máy tính xách tay này là một sản phẩm mới được phát triển bởi tập đoàn nhà Đường, hầu như mọi người trong gia đình đều có một chiếc, mặc dù Đường Ngộ An không thường xuyên về nước, nhưng bất kỳ sản phẩm mới nào do công ty phát triển, y sẽ có một bản. Y như rằng, trở về phòng của mình lục một hồi, y đã tìm thấy một laptop giống hệt trong số rất nhiều hộp đóng gói trong tủ quần áo.
Sau khi mọi việc xong xuôi, màn hình trên chiếc máy tính mới sáng lên.... căn phòng dâm dục quen thuộc.
Đường Ngộ An đóng laptop đã được lau sạch sẽ nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi tinh dịch, ngẩng đầu nhìn lên.
Ba người trong video đã tách ra, Đường Kiêu mặc quần không biết đi ra ngoài làm gì, cháu trai ngoan ngoãn đang khóc nức nở lấy tay che cái bụng phình to như quả bóng của mình, hai mắt đỏ hoe được anh hai ôm vào lòng, hôn lên đỉnh đầu.
"Papa..." Giọng nói thiếu niên vẫn còn nức nở, toàn thân run rẩy: "Bụng con... Bụng con chướng quá, đau quá."
Đường Đường hai mắt đỏ như thỏ con, giọng nói mềm mại cũng khàn khàn, hai tay mềm mại vô thức ôm lấy cái bụng hơi phồng lên, bàn chân trắng nõn non nớt cùng bắp chân non nớt đều bị ông cha cầm thú cắn không còn một mảnh đất lành, trông càng có vẻ đẹp mong manh bị chà đạp.
Cậu đau khổ dựa vào khuôn ngực rắn chắc và gợi cảm của cha, dụi cái đầu nhỏ ướt át của mình vào cơ ngực nóng bỏng đẫm mồ hôi.
Đường Thừa Nghiên hôn lên đỉnh đầu con trai, dùng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng trắng nõn căng to như quả bóng của thiếu niên, khàn khàn nói: "Cha giúp con tống nó ra, được không?"
Bụng Đường Đường bị bàn tay chai sạn của hắn chạm vào ngứa ngáy, không khỏi run lên, chậm rãi cọ tới cọ lui trên cơ ngực đàn hồi của cha, sau đó gật đầu đồng ý.
"Nào, bé cưng, dang rộng chân ra." Đường Thừa Nghiên gọi bé cưng rất dịu dàng cưng chiều, hoàng tử bé mắc chứng tự kỷ rất thích.
Cậu ngoan ngoãn tách đôi chân trắng nõn thon thả, vẫn dựa lưng vào ngực cha đếm từng nhịp tim mạnh mẽ, cảm thấy an toàn mà lặng lẽ từng chút một sửa sang lại tính cách hoàng tử bé.
Người cha cúi đầu hôn đứa con trai ngoan, dùng lòng bàn tay ấn vào cái bụng sưng to trắng nõn, hơi dùng sức, cái bụng nhỏ mềm mại bị ấn xuống, một dòng dịch trắng từ lỗ cúc chín rục phun ra.
"Ưm..."
Cảm giác bị đè ép kỳ dị này khiến Đường Đường vốn mẫn cảm toàn thân run lên, vừa đá chân vừa rên rỉ.
"Papa... Không, đừng ấn a a a a ——"
Vừa kêu lên một tiếng từ chối, Đường Thừa Nghiên liền ấn bụng của cậu xoa xoa hai lần, dương vật nhỏ ở hạ thể trong nháy mắt búng một cái, vòng thịt đỏ tươi chung quanh lỗ nhỏ co giật, giống như vòi nước bị hỏng mà bắn tung tóe ra dịch trắng.
"A a a a!!!"
Thiếu niên đang khóc lóc kêu gào, đột nhiên ngừng đá chân, chống hai chân xuống giường, vì một lần nữa cực khoái, thiếu niên đầu óc trống rỗng không tự chủ được nhấc mông nhỏ lên, đầu ngón chân cào cào xuống ga giường, để lỗ hậu co giật phun ra từng luồng nước nhớp nháp.
Giường lớn màu vàng gừng hỗn độn, ga trải giường phủ đầy các loại dâm dịch, ướt át đến khó tin.
Cánh cửa mở ra.
Với thân trên trần trụi, Đường Kiêu mang theo một cốc nước ấm từ nhà bếp trở về, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một khung cảnh thơm phức như vậy, liền lễ phép chào cờ, nhưng nghĩ đến hôm nay em họ nhỏ của mình vừa bóc tem đã bị song long, cầm thú nào đó trở nên mềm lòng, thực sự không nỡ làm lần nữa.
Cầm ly nước, hắn bước vào phòng như một con sư tử đã no nê.
Thấy em họ cứng đờ đến đáng sợ, hai gò má ướt đẫm nước mắt vì vui sướng, cả người như mất hết sức lực ngã xuống chiếc giường mềm mại, Đường Kiêu vội vàng chạy tới hớp một hớp nước, môi chạm môi đút cho thiếu niên đáng thương uống.
Nước ấm vừa vào miệng, Đường Đường mơ màng vội vàng nắm lấy cánh tay anh họ, ngửa đầu lên, nửa tỉnh nửa mơ mà đuổi theo đôi môi của người đàn ông, ngoan ngoãn nuốt xuống, khi anh họ quay đi tiếp tục hớp nước, cậu còn càu nhàu thút thít vì bị bỏ lại, dính người vô cùng.
Ba người đàn ông đến chết vì sự đáng yêu này mất.
Đường Kiêu nhịn rồi lại nhịn, không nhịn được cắn bờ môi mềm mại của em họ, để lại một dấu răng nhỏ, lần này, bé Đường Đường không lẩm bẩm nữa, vì cậu dựa vào cha thở đều đều mà ngủ thiếp đi rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, môi mọng hơi hé mở, còn nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ đỏ tươi, hai bên má lấp lánh ánh nước.
Ba người đàn ông nhà Đường đều dịu đi vẻ mặt, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng cưng chiều.
Trong phòng làm việc.
Đường Ngộ An nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đang say ngủ của thiếu niên ở giữa màn hình, giọng nói mềm mại vô cùng dịu dàng.
"Ngủ ngon, cháu trai nhỏ."
............
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đồng hồ sinh lý của Đường Đường đánh thức cậu dậy đúng giờ, cậu mở mắt ra, nhưng đôi mắt đen và trống rỗng năm xưa hôm nay có chút bối rối. Cậu chớp mắt, xác nhận lại khối to lớn màu lúa mì trước mặt là thật, còn có thể cảm nhận được lồng ngực ấm áp sau lưng và vòng tay ôm lấy mình.
Sau đó......
Biến thái nhỏ giả vờ buồn ngủ, chậm rãi đưa tay ra chọc chọc, còn hung ác bóp lấy núm vú màu nâu.
Quao, sờ vô đã thật.
Cậu cảm thán trong lòng, chép môi, sờ đủ đủ rồi thì rút tay về, lại có người nắm lấy tay cậu, người đàn ông đan năm ngón tay, đặt bên cạnh gối, giọng nói mới ngủ dậy mơ hồ lười biếng: "Ngoan, đừng phá..."
Lúc này, người phía sau cũng dùng tư thế tràn đầy an toàn ôm chặt lấy cậu, hơi nhỏm dậy, cưng chiều hôn lên vành tai nhỏ của cậu: "Bé cưng tỉnh rồi?"
Đường Đường ngứa ngáy xoa xoa lỗ tai, chớp chớp mắt, không cần ngẩng đầu cũng biết người trước mặt là anh trai mình, người phía sau là cha mình, nghe cha hỏi như vậy, cậu khẽ gật đầu.
Cậu rất thích hơi ấm của anh trai và cha, cũng như mùi thơm dễ chịu làm người an tâm, nhưng mỗi một khoảng thời gian đều đã được quy định, đã đến giờ dậy mà không dậy được, cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng, mím môi giật mạnh bàn tay đang đan vào nhau với anh họ.
Đường Kiêu bị mèo con giật tay ra, xốc mí mắt lên mơ màng nhìn khuôn mặt không cảm xúc của em họ cục cưng.
Mặt liệt nhỏ há miệng, rồi lại ngậm chặt, màn mây mưa kịch liệt hôm qua gần như làm cậu nói hết số lượng từ vốn dùng để nói một năm, bây giờ dục vọng đã phai nhạt, cậu lại cảm thấy hơi mất mát, chỉ không thèm nói gì rút tay ra.
Rất có phong cách sướng xong rồi bỏ, mặc quần vào là không quen biết.
Đường Kiêu bất đắc dĩ, "Được rồi, được rồi, cùng cục cưng của anh dậy đi." Hắn buông ngón tay đang đan xen với Đường Đường, cúi người ôm lấy khuôn mặt thanh tú của cậu, cắn một miếng.
"Chào buổi sáng, bé cưng Đường Đường."
Đường Đường: "..." Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không biểu hiện cảm xúc, cậu mím chặt môi, yên lặng lau nước bọt anh họ để lại trên mặt, sau đó xoay người vùi mặt vào trong lòng cha, không nói gì.
Emotional damage.
Đường Kiêu vừa tức vừa buồn cười: "Ơ... nhóc vô tâm, còn chê anh bẩn à?" Hắn đét cái mông nhỏ của Đường Đường, như oán phụ nói: "Nhóc vô tâm, hôm qua ăn bao nhiêu nước bọt của anh, giờ còn chưa mặc quần đã không thèm quen biết rồi à?
Nhóc vô tâm lại chui vào trong lòng cha mình, khóe môi Đường Thừa Nghiên nhếch lên một nụ cười, nhẹ nhàng vuốt lưng Đường Đường, còn chưa kịp đả kích đứa cháu trai này, liền nhìn thấy vật nhỏ đầu tóc bù xù trong ngực trèo ra khỏi giường, xỏ dép lạch bạch chạy đi rửa mặt.
"..."
Hai chú cháu bị bỏ lại một mình, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng đứng dậy đi rửa mặt.
......
Tầng dưới
Lý Nhạc Dật mặc một chiếc áo phông trắng in chữ, quần jean xanh nhạt, trẻ trung đi xuống lầu, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai cao quý đang ngồi nhàn nhã bên bàn ăn, uống cà phê mới xay.
Nó dừng một chút, mặc dù không biết người đàn ông này là ai, nhưng từ thái độ ân cần của lão quản gia già cùng khí chất cùng tướng mạo của người đàn ông này, nó có thể đoán ra, đây nhất định là một người nó có thể leo lên đùi.
Trong đầu Lý Nhạc Dật nảy ra ý tưởng này, nó giả vờ như không biết gì, đi xuống lầu như một chú chim hoạt bát: "Chào buổi sáng, chú Vương. Đúng rồi, hôm qua cháu thấy sơn vẽ của Đường Đường đã dùng gần hết, lát nữa chú xem có gì cần mua, cháu ra ngoài mua hết cho cậu ấy ạ."
Nó vừa nói vừa hớn hở đi xuống lầu, lúc đứng dưới lầu, hình như nhận ra có người ngồi ở bàn ăn, nó chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Xin.. Xin hỏi ngài là ai?"
Đường Ngộ An đặt ly cà phê xuống, một làn sương trắng nhàn nhạt bay lên, khiến đuôi mày ánh mắt anh thêm dịu dàng, trên môi luôn mang ý cười.
"Đường Ngộ An."
Lúc đầu, nhịp tim của Lý Nhạc Dật rộn ràng bởi nụ cười của người đàn ông đó, nhưng khi nhớ đến cái tên Đường Ngộ An, tim nó trong nháy mắt càng đập nhanh hơn.
Nó có tham vọng lớn, mục tiêu đầu tiên của nó là Đường Thừa Nghiên, gia chủ của nhà Đường, hoặc cháu trai quyền lực của hắn Đường Kiêu cũng được, nhưng phải thừa nhận, tuy rằng Tam gia nhà Đường sau khi đi du học xong cũng không thường xuyên trở về, nhưng y là một bác sĩ tâm lý lại có rất nhiều mối quan hệ, cho nên cũng là một đối tượng tốt. . .
Lý Nhạc Dật đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, lần này không phải kích động, mà là hoảng sợ!! Bởi vì nhớ rõ Đường Ngộ An tốt nghiệp khoa tâm lý học, hơn nữa Đường gia khi đó không an toàn, chỉ cần là con cháu trực hệ sẽ có người vây quanh dòm ngó theo dõi, cho nên Đường Thừa Nghiên không nhờ em trai mình chữa trị cho Đường Đường.
Vậy thì tại sao lần này Đường Ngộ An lại trở lại? Chữa trị bệnh cho Đường Đường à???
Không.... không thể như thế chứ, Đường Thừa Nghiên tìm một cái bác sĩ tâm lý già đã về hưu cơ mà?
Lý Nhạc Dật siết chặt nắm tay, lúc đầu anh nghe người hầu bàn tán, nói gia chủ còn trẻ như vậy, sau này nhất định phải lấy vợ sinh con, huống chi tiểu thiếu gia mắc chứng tự kỷ, có khi mẹ kế về thậm chí sẽ không có đường sống sót, nó mới hạ quyết tâm lấy tên ngốc này làm bàn đạp, ám chỉ để Đường Đường tự sát, lấy tính mạng lót đường cho nó đi.
Dù sao cũng sắp chết rồi, thà dùng còn hơn để lãng phí.
Con rắn hung ác dần dần bình tĩnh lại, sau khi suy nghĩ cẩn thận, nó chắc chắn rằng những gì mình ám chỉ lúc đầu là không bị lộ, cũng không có manh mối gì mà người khác có thể bắt được mình, vì vậy anh mới yên tâm, nở một nụ cười ngọt ngào với Đường Ngộ An.
"Xin chào, cháu là Lý Nhạc Dật."
Ánh mắt Đường Ngộ An tối sầm lại, nghĩ đến vừa rồi trong mắt thiếu niên này lóe lên vẻ bất an cùng ác ý, nhưng y không có biểu hiện ra ngoài, liền gật đầu ý bảo đã biết.
Lúc này, tiếng bước chân nhịp nhàng đột nhiên từ trên lầu truyền đến, tuy rằng không lớn, nhưng nếu là trong đêm khuya mà nghe được, nhất định sẽ dọa người chết khiếp.
Đường Ngộ An rút lại những suy đoán phức tạp trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên.
Xuống cầu thang là một thiếu niên mặc áo phông cổ tròn và quần bò màu xám nhạt, dấu vết của cuộc mây mưa đêm qua hoàn toàn được che giấu dưới lớp quần áo sạch sẽ, khuôn mặt thiếu niên thanh tú và xinh đẹp, vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống ban đầu đã biến thành một màu hồng nhạt ngọt ngào của trái cây chín mọng.
Đường Ngộ An khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng của y tựa hồ có thể xuyên qua quần áo nhìn ra dấu vết đồi bại trên người thiếu niên, hầu kết của hắn khẽ lăn xuống.
Thiếu niên tựa hồ phát hiện ra cái gì, đột nhiên dừng những bước chân đều như lấy thước đo, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú không chút biểu cảm, đôi mắt đen nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông xa lạ xuất hiện trên bàn ăn, hàng mi dài cong rung lên, đôi môi càng mím chặt hơn nữa.
Thực sự, rất dễ thương...
./
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro