Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].3

Chương 3

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đường Kiêu ôm Đường Đường bất động, để em họ ngủ trong vòng tay mình, cũng hành hạ mình suốt chặng đường, mà hoàng tử bé nhắm mắt thở dốc lúc bị ôm thật sự sợ hãi, muốn gãy ra, nhưng đáng tiếc thân thể cứng còng không thể động đậy, nhưng sau đó hoàng tử bé phát hiện ra rằng giọng nói của anh trai mình tuy có khàn khàn nhưng không có ác ý, thậm chí vòng tay của hắn cũng ấm áp, dựa vào rất thoải mái.

Cậu chớp chớp mắt, khá thích nhiệt độ và mùi sữa tắm trên người anh trai, hơn nữa hôm nay vừa từ nước M trở về, làm Đường Đường hao hết tâm trí và sức lực, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay đang nắm lấy quần áo của Đường Kiêu cũng siết chặt, lặng lẽ vùi vào cổ người ta ngủ thiếp đi.

Vừa thiếp đi, cậu liền ngủ một giấc dài, tay cầm dương vật của Đường Kiêu ở phía sau cũng buông lỏng, Đường Kiêu thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận kéo dương vật của mình qua, lẩm bẩm nói: "Nhóc hư hỏng."

Chiếc siêu xe đậu trước nhà Đường, một thiếu niên dễ thương nhưng có phần kiêu căng mặc quần áo đắt tiền trong mắt hiện lên tia ác ý, một lúc sau mới kìm nén được, đổi thành nụ cười rạng rỡ mở cửa.

"Đường..."

Đường Kiêu lạnh lùng liếc nhìn nó, Lý Nhạc Dật nghẹn mấy từ còn lại trong cổ họng, nụ cười của nó cứng ngắc trên khuôn mặt, tận mắt chứng kiến ​​​​thiếu gia Đường Kiêu, người được cho là người khó lấy lòng nhất trong nhà Đường, cũng là người có năng lực nhất trong số những tiểu bối, ôm thằng ngu chết tiệt kia xuống xe, còn cảnh cáo cậu như một con chó hung dữ bảo vệ đàn con của mình, suýt chút nữa đã không thở được.

Sao bảo Đường Kiêu kiêu tình tình ngông cuồng, hung hãn cơ mà??

Thế này là đã giết người không chớp mắt, ăn thịt người không chấm muối lắm chưa?

Lý Nhạc Dật lần đầu tiên nhìn thấy Đường Kiêu là kinh ngạc, bây giờ lại ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi, ngoài mặt lại không thể hiện một chút âm mưu nào. Nó chớp mắt nhìn Đường Kiêu, đưa ngón tay lên miệng nhẹ suỵt một tiếng nhỏ để thể hiện rằng mình đã hiểu.

Đường Kiêu cũng không rảnh để ý tới nó, vì hạ thể sưng tấy còn chưa giảm bớt, hắn sợ đi đường sẽ bị lộ tẩy, nên khi thấy Lý Nhạc Dật cứ đứng đây dòm ngó, hắn rất khó chịu.

Hiểu con mẹ gì đấy? Hiểu rồi thì cút đi ngay!

Nhưng chuyện này chẳng có liên quan gì cả, cho dù Lý Nhạc Dật tâm tư mưu mô thế nào cũng chưa bao giờ nghĩ tới vừa gặp mặt liền đắc tội với người đàn ông bất mãn trước mặt này vì một lý do lãng xẹt như thế.

Đường Kiêu nghĩ nếu mình đi cẩn thận chắc sẽ không lộ, liền ôm em họ nhỏ vào lòng, sải bước hướng về phía cửa biệt thự.

Quản gia già bên cạnh thấy Đường Kiêu thiếu gia đối xử tốt với tiểu thiếu gia như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng bớt đi một nửa lo lắng.

Ông đi theo hai vị thiếu gia vào cửa, sau khi vào phòng khách, liền phát hiện tiểu thiếu gia nãy giờ vẫn ngủ ngon lành trên người Đường Kiêu đã tỉnh.

Hoàng tử bé ngơ ngác ngẩng đầu nhỏ bù xù lên, đôi mắt đen láy đột nhiên co rụt lại, không gian xa lạ của nhà Đường vẫn mang đến cho cậu cảm giác khó chịu, thân thể đang được Đường Kiêu ôm cứng đờ, cậu há miệng, khó khăn mà "a" một tiếng.

Vì đã lâu không nói chuyện, giọng Đường Đường có chút khàn khàn, nhưng cũng không có gì khó nghe.

Đường Kiêu đặt cậu xuống, hắn còn chưa kịp nói chuyện, mặt liệt nhỏ "thịch thịch thịch" chạy tới phía sau quản gia, yên lặng lộ ra nửa phần mặt không biểu cảm nhìn hắn.

"..." Đường Kiêu ngẩn ra, sau đó uể oải cười: "Nhóc vô tâm."

Tài xế đi theo suốt chặng đường nhìn đồng hồ, đi tới nói: "Kiêu gia, đến giờ rồi."

Đường Kiêu vẫn đang nhìn mặt liệt nhỏ chọc vào ra một cái hố trốn sau quản gia, buột miệng: "Giờ gì? Hôm nay tôi ở lại đây."

Tài xế kiêm thuộc hạ: "???" Ủa hồi nãy nói đưa về là đi ngay, không giữ trẻ cho gia chủ cơ mà?

Xin cho hỏi, mặt ngài có rát không?

Không biết mặt Đường Kiêu có rát hay không, nhưng giờ hắn thật sự không muốn rời đi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội trêu chọc em họ mặt liệt nhỏ đáng yêu mềm mại thú vị này được cơ chứ?

Còn những gì hắn đã nói trước đây ... ờ, hắn có nói à? Chậc, không nhớ.

Họ nói chuyện qua lại một lúc, người hầu đã dọn xong đồ ăn, Đường Kiêu ngồi vào bàn ăn, hếch cằm mời họ lại đây ăn cơm, Lý Nhạc Dật nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh hơi do dự, cuối cùng ngồi bên cạnh Đường Đường.

Sau đó nó nghiêng đầu cười rạng rỡ với Đường Đường, không khác gì bạn tốt năm xưa: "Đường Đường, cuối cùng cậu cũng về rồi, có nhớ tớ không?" Trong lòng lại tối tăm: Mẹ kiếp, thằng ngu này sao chưa chết mà còn lặng lẽ trở về? Chẳng lẽ... nó bớt bệnh rồi?

Lý Nhạc Dật nắm chặt tay, Đường Đường bị nhìn chòng chọc vẫn ngoan ngoãn ngồi đó với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, không nói cũng không nhìn nó, giống như xem nó như không khí vậy. Khi tâm trạng Đường Đường không tốt thường hay biểu hiện ra như thế, Lý Nhạc Dật đánh giá lại lần nữa mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Đường Kiêu ngồi ở đối diện tựa hồ vừa mới nhớ tới nó, từ trên xuống dưới liếc nó một cái, không mặn không nhạt: "Cậu là con trai nhà Lý đấy à?"

Lý Nhạc Dật thủ sủng nhược kinh ngẩng đầu, còn chưa kịp bắt đầu nịnh nọt, Đường Kiêu đã đặt một miếng sườn chua ngọt lên đĩa trước mặt Đường Đường, chậm rãi nói: "Tôi kêu cậu làm bạn chơi của Đường Đường, cậu không chăm sóc tốt bạn mình mà ăn diện cũng kỹ càng thật, nếu không nhìn kỹ tôi còn tưởng cậu mới là thiếu gia nhà này đấy."

Bầu không khí lập tức trở nên khó xử, sắc mặt Lý Nhạc Dật tái nhợt, xấu hổ mím đôi môi mỏng, những người hầu khác đều cúi đầu nhìn nhau, không ai biết nên nói gì.

Bởi vì mấy ngày nay, bọn họ thật sự coi thiếu gia Lý như tiểu chủ nhân của mình, nhưng đều quên mất Lý Nhạc Dật không phải người nhà họ Đường, mà chỉ là bạn chơi cùng của tiểu thiếu gia mà thôi...

Người lớn có suy nghĩ riêng, chỉ có Đường mặt liệt nhỏ chậm rãi gắp miếng sườn heo hồng hào, cắn một miếng nhỏ rồi đặt xuống, ăn một ngụm cơm, lại cắn một miếng nữa.

Cậu ăn uống rất gia giáo nhưng lại máy móc, nhai từng miếng thức ăn, lặng lẽ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Đường Kiêu thu hồi ánh mắt, cười nói: "Tôi giỡn thôi, nhà Đường chúng tôi sẽ không đối xử thô bạo với bạn chơi cùng của bé cưng đâu." Hắn để đũa xuống, bưng lên một ly đầy rượu trắng, nhàn nhạt nói: "Chỉ là cậu cư xử như không coi mình là người ngoài, khiến tôi hơi khó hiểu mà thôi."

Lý Nhạc Dật dùng tay trái siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay hằn lại vài vết lõm nhỏ, cổ và mặt đỏ bừng, đương nhiên nó hiểu những lời Đường Kiêu nói không phải là nói đùa, rõ ràng đang chỉnh nó, nên nó cũng không có phản bác, ra vẻ áy náy đặt đũa xuống, bất an xin lỗi.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe, Đường Kiêu đại khái biết Đường Thừa Nghiên đã từ công ty trở về, nghe Lý Nhạc Dật ấm ức xin lỗi cũng không để ý lắm, dù sao chỉnh như vậy chỉ có thể dùng một lần, làm lại một lần nữa sẽ làm rạn nứt tình bạn giữa em họ và bạn chơi cùng này, mất nhiều hơn được.

Giày da đạp xuống đất phát ra tiếng động, tiếng bước chân càng ngày càng gần, người hầu lén lén nhìn một chút, Lý Nhạc Dật không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ có một thiếu niên trắng nõn non nớt vẫn đang nghiêm túc ăn cơm, mặc dù khuôn mặt vô cảm, nhưng hai má lại phồng lên, rất dễ thương.

Sau vài giây, Đường Thừa Nghiên vào cửa, liếc nhìn vài người trong bàn với ánh mắt thờ ơ, cởi áo khoác treo trên giá, đồng hồ cơ màu đen trên cổ tay lóe lên ánh sáng kim loại nhàn nhạt, hắn đi dép lê, đôi chân dài sải bước về phía trước, thấp giọng gợi cảm gọi: "Đường Đường."

Thiếu niên ngồi ở bàn ăn, quay lưng lại với hắn, mái tóc đen dài thêm một chút, làm cho làn da trên cổ lộ ra trắng nõn như sứ, hai lỗ tai nhỏ cũng trắng nõn xinh đẹp, quần áo rộng mềm mại phủ trên người thiếu niên, khiến cậu nhìn từ phía sau nhỏ và gầy hơn, giống như một đứa trẻ chưa lớn.

Thấy thiếu gia không nói chuyện, quản gia muốn nhắc nhở, nhưng Lý Nhạc Dật đã ra tay trước.

"Đường Đường, chú Đường đang gọi cậu đấy." Lý Nhạc Dật đè nén sự kích động trong lòng, dịu dàng nhìn thiếu niên vô cảm đang nhai nhai.

Nó chỉ gặp Đường Thừa Nghiên hai lần kể từ khi trở về nước! Một người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng và đẹp trai như Đường Thừa Nghiên có khí chất mạnh mẽ đến nỗi Lý Nhạc Dật chỉ gặp một lần đau đáu không quên, cộng với địa vị chủ tịch, chắc chắn làm cả một nhóm lớn nam nữ hoàn toàn bị mê hoặc không thể khép chân lại, tất nhiên nó cũng không ngoại lệ.

Hô hấp của Lý Nhạc Dật ngắn lại trong chốc lát, lại liếc nhìn Đường Kiêu đang cầm ly rượu, lười biếng kiêu ngạo, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Đường Kiêu này ... Nghe nói là thành viên số một của thế hệ trẻ nhà Đường, thế nên cũng là một lựa chọn tốt.

Nó đè nén những thủ đoạn trong đầu, kiên nhẫn lặp lại: "Đường Đường, chú Đường đang gọi cậu, cậu nên chào chú Đường một tiếng."

Đường Thừa Nghiên mặc âu phục, đi giày da, cũng không có chút nào sốt ruột, đứng ở phía sau lẳng lặng nhìn thiếu niên.

Đường Đường nuốt cơm ngồi tại chỗ, cuối cùng quản gia già sợ Đường Thừa Nghiên nổi giận, vội vàng dỗ tiểu thiếu gia quay đầu lại.

Đôi mắt đen của thiếu niên liếc nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trước mặt, lập tức cúi đầu xuống, trong lòng cười khì khì: "Papa đẹp trai quá đi", nhưng bề ngoài vẫn giống như một thiên thần nhỏ thanh tú.

Quản gia già yêu thương nói: "Thiếu gia, đây là cha ngài đấy, ngài không nhớ sao?"

Đường Thừa Nghiên bận rộn công việc, không muốn cho người nhà Đường không thân thiết biết Đường Đường đi chữa bệnh quốc gia nào, vì vậy thường dùng video call để vun đắp tình cảm với con trai, nhưng trong video hai người họ không nói được mấy câu, một lớn một nhỏ đều im lặng, mỗi người lo làm việc của mình.

Quản gia già lặp lại hai lần, hoàng tử bé giống như búp bê tinh xảo khó khăn chậm rãi nói: "Pa... Papa..."

Thanh âm khàn khàn mềm mại khiến Đường đại gia chủ trong lòng mềm nhũn, hắn đi tới, tùy ý xoa xoa đầu Đường Đường.

Đường Đường theo bản năng muốn trốn, nhưng lại cảm giác được bàn tay to lớn của cha mình có cảm giác an toàn, vì vậy chớp mắt một cái, sau đó thận trọng tới gần.

Quản gia già trộm hít sâu một hơi, kích động biết bao nhiêu!! Ông nghĩ, có vẻ như việc cho thiếu gia xem video và ảnh của chủ tịch mỗi ngày đúng là rất hữu ích, chủ tịch không bao giờ mệt mỏi lặp lại những điều ông dặn cũng có tác dụng.

Nhìn xem, tình cha con cảm động thấu trời xanh đến thế nào này!

Đường Kiêu nhìn qua nhìn lại họ, tặc lưỡi: "Được rồi, chú hai, chuyện này để sau đi, để Đường Đường ăn cơm trước."

Đường Thừa Nghiên lại vuốt tóc Đường Đường, nhạt nhẽo liếc nhìn đứa cháu hoang đàng phá của đang ngồi bên bàn ăn uống ly rượu trắng quý giá mà mình sưu tầm nhiều năm mà vẫn không thể nói chuyện tử tế: "Sao cháu còn ở đây?"

Đứa cháu phá của tự tin nói: "Sao tôi không ở đây được?"

"..." Đường Thừa Nghiên nhướng mày, như muốn nói lại, "Cháu còn có mặt mũi hỏi chú tại sao à?"

Đường Kiêu giả vờ không nghe thấy, gián tiếp mất trí nhớ: "Chú hai này, hôm nay tôi ở đây một đêm nhé, đừng quên sai người hầu dọn phòng nha."

Đường Thừa Nghiên "Ồ" một tiếng mà cười, hắn không phá vỡ sân khấu, giữ thể diện cho cháu trai của mình, sau đó lên lầu rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn.

Mọi người trong bàn ăn đều có suy nghĩ của riêng mình, cuối cùng chỉ có Đường Đường thưởng thức trọn vẹn bữa ăn.

Sau bữa tối, Đường Thừa Nghiên để lão quản gia lên lầu bàn việc, Lý Nhạc Dật mời Đường Kiêu cùng dẫn Đường Đường đi dạo để tiêu cơm, nhưng cuối cùng, không biết vì sao lại thành Đường Đường cùng Đường Kiêu đi dạo tiêu cơm, ném nó lại trong phòng, nụ cười rạng rỡ của Lý Nhạc Dật gần như vặn vẹo vì tức giận.

Khu vườn nhỏ đầy hương hoa thơm ngát.

Đường Kiêu và Đường Đường đi tản bộ nhưng giữ khoảng cách một mét, người đàn ông đi phía trước có chút bất lực, muốn nắm tay Đường Đường, lại bị nhóc vô tâm né tránh.

Hắn tặc lưỡi, kiên trì qua lại mấy lần, cuối cùng Đường Đường cũng mệt mỏi không giãy nữa, ngoan ngoãn để hắn nắm tay.

"Tay nhỏ thật mềm," Đường Kiêu nắm tay em họ nhỏ chơi đùa, sau đó đưa tới gần mũi của hắn ngửi ngửi, yết hầu hắn hơi lăn một chút: "Còn rất thơm nha..."

Hắn lợi dụng cơ hội thả dê bàn tay nhỏ nhắn non nớt của em họ, siết từng đốt ngón tay, càng sờ càng hăng hái, càng vuốt ánh mắt càng tối lại, cuối cùng Đường Đường sốt ruột rút tay lại, quay người chạy trở về phòng. Mãi đến khi bóng lưng em họ biến mất, tiếng bước chân cũng không còn nữa, Đường Kiêu mới hoàn hồn, lấy một tay che mắt mắng mẹ.

Mẹ nó......

Thư phòng ở lầu hai,

Đường Thừa Nghiên trao đổi với với quản gia về tình hình gần đây của Đường Đường, mới bảo ông ra ngoài, sau đó đích thân gọi cấp dưới của mình, ra lệnh lắp đặt nhiều camera lỗ kim trong phòng của Đường Đường.

Đường Đường không phải con của hắn, chuyện này chỉ có hắn biết, tuy rằng khi nhận nuôi Đường Đường đã bảy tuổi, có thể nhớ được mọi chuyện, nhưng đáng tiếc... Đường Đường khi trở về đã bị sốt cao, tất cả chuyện ở cô nhi viện đều bị lãng quên.

Khi đó Đường Thừa Nghiên nghĩ những ký ức đó cũng không hay ho gì, quên được thì cứ quên, còn với chuyện quản gia nói mấy ngày nay trạng thái của Đường Đường hình như có chút không ổn, giấc ngủ cũng có vấn đề, Đường Thừa Nghiên suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy lắng, nên hắn yêu cầu cấp dưới của mình lắp đặt một số camera lỗ kim trong phòng của đứa trẻ, cũng thuận tiện cho hắn quan sát bệnh tự kỷ của Đường Đường nghiêm trọng đến mức nào.

Đúng lúc quản gia già vừa đi ra thấy thiếu gia một mình trở về liền vội vàng kéo cậu vào thư phòng, muốn cậu tiếp xúc nhiều với gia chủ hơn, sau đó lại dò hỏi gia chủ có thể mang bảng vẽ của thiếu gia đến đây không, được sự đồng ý của Đường Thừa Nghiên, ông hơn hở chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh, đặt chúng cách bàn làm việc không xa.

Vị quản gia già lo lắng sốt ruột lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình lại một lần nữa góp một viên gạch vào công cuộc xây dựng tình cha con của gia chủ và thiếu gia!

"Cạch"

Cửa đóng lại, người cha cha tổng tài lạnh lùng bá đạo và đứa con trai mặt liệt nhỏ vô cảm cùng nhau im lặng, cuối cùng... Đường Đường đi tới ngồi trước bảng vẽ, lấy vỉ màu ra, lặng lẽ điều chỉnh màu sắc.

Đường Thừa Nghiên thấy cậu im lặng như vậy cũng không để ý lắm, bắt đầu mở tài liệu trên bàn, dùng bút viết những nét chữ hoa lệ, rồi hơi cúi đầu làm việc.

Dần dần, mùi dầu thông đặc trưng của dung môi và mùi thoang thoảng của sơn màu quyện vào nhau, thời gian trôi qua, Đường Thừa Nghiên hoàn toàn chìm vào công việc, cuối cùng bị đánh thức, vẫn là bởi vì đứa nhỏ buồn ngủ, trong lúc tô vẽ "Ầm" một tiếng ngã xuống đất, sau đó ngồi trong đống thuốc màu hỗn độn, khuôn mặt nhỏ mê mang không biểu cảm.

Bộ quần áo sáng màu được nhuộm bằng nhiều màu vẽ khác nhau, trên khuôn mặt xinh đẹp và sạch sẽ của cậu còn có một vết, giống như một con mèo mướp nhỏ đáng thương.

Trong mắt Đường Thừa Nghiên hiện lên một tia ý cười, hắn khom người đi tới ôm lấy Đường Đường đang mím môi, xốc nách nhấc lên giống như ẵm một đứa trẻ, còn định trêu chọc đứa trẻ vài câu, nhưng mắt hắn lại nhìn thấy bức tranh đang vẽ dở dang trên bảng vẽ của Đường Đường.

Trong tranh, người đàn ông áo đen hơi cúi đầu, trên tay đeo đồng hồ hoa lệ lạnh lẽo, hắn đang cầm một cây bút màu đen đầu mạ vàng đang viết gì đó trên văn kiện màu trắng, sau lưng là một tủ sách lớn bằng gỗ, phần này chỉ vẽ sơ sài.

Một tia sáng sống động lóe lên trong mắt Đường Đường đang được hắn ôm, trong lòng nghĩ thầm đến Đường Thừa Nghiên ... Tuy rằng Đường Thừa Nghiên cho đến nay dường như đối xử với cậu rất tốt, nhưng lòng tốt này nhiều lắm cũng chỉ là một lâu đài trên không, cậu cũng chỉ là đứa con nuôi nhỏ mắc chứng tự kỷ của hắn, vì vậy trước tiên phải để Đường Thừa Nghiên hiểu rằng cậu khao khát hắn như một người cha.

Sau đó... từng bước dụ cha mình, khiến hắn ăn tươi nuốt sống "con ngoan..." này

Đường Đường trong lòng liếm môi, rất chờ mong.

......

Màu vẽ lộn xộn vương vãi khắp sàn nhà, mép giá vẽ cũng có chút vấy bẩn, trên tấm vải vẽ tranh cũng dính một mảng bẩn to, nhưng vẫn có thể nhận ra người đàn ông đó chính là hắn.

Bức vẽ rất đẹp, có thể thấy người vẽ nghiêm túc như thế nào.

Đường Thừa Nghiên cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú mím chặt trong lòng mình, trông như con mèo nhỏ tự giận bản thân, cười nhẹ vài tiếng rồi bế cậu lên, không nhịn được hôn lên cái đầu xù xù tóc của con trai mình, đi ra ngoài thư phòng, đến phòng riêng của Đường Thừa Nghiên bên cạnh.

Chất giọng khàn khàn cười nói: "Mèo mướp nhỏ... đến đây, cha dẫn con đi tắm rửa."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro