Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

♂Chương 14♂

♂Chương 14♂

Edit: An Ju

Beta: Meo kun

Tiến độ quay <Nhàn nhạt> ở Hậu Cúc đã đến ngày cuối cùng. Đối với cái trấn nhỏ xinh đẹp này, trong lòng tất cả mọi người đều lưu lại một phần lưu luyến không thôi.

Cô chị Quý Chỉ Bình nói: "Đợi đến khi chị già, chị nhất định phải mua nhà cắm rễ ở đây."

Cô em Quý Chỉ An thì lại phụ họa nói: "Đến lúc đó em sẽ chuyển đến dưỡng lão với chị."

Trương Vân Long sờ sờ đầu hai cô bé cười nói: "Đến ta còn chưa nghĩ dưỡng lão làm sao đây, hai đứa nghĩ gì mà xa vậy."

Liên Linh dứt khoát ở lại không đi, cô nói: "Nơi này nhiều cảm hứng như vậy, ở lại mấy ngày, ý văn tuôn trào mãnh liệt, nhất định phải viết cho đủ rồi mới đi."

Liên không có ý kiến, cậu ngồi ở ven đường, mắt nhìn rừng trúc tươi đẹp phía xa.

Ngụy Thanh nhìn cậu, biết trong lòng cậu không yên ổn, cũng không đi quấy rối cậu.

Đoàn làm phim <Nhàn nhạt> trước kia đã từng tỏ rõ, không chấp nhận bất kỳ nhóm phóng viên nào, trong lúc quay phim cũng từ chối phỏng vấn. Bọn họ ở trong núi sâu như vậy tất nhiên là sống hoàn toàn tách biệt với thế giới, thế nhưng một khi trở lại trong thành phố...

Thân phận của Liên đã bị phơi bày ra ánh sáng, nhóm 'chó săn' chắc chắn đang mài sáng nanh vuốt. Tuy rằng chính Liên có nói cũng không để ý, thế nhưng huyết thống thứ này, thật có thể nói chặt đứt liền cắt đứt sao?

"Các anh phải đi sao?"

Ngụy Thanh quay đầu nhìn về phía người vừa nói.

"Cố tiên sinh."

Cố Khải Triết nhìn thấy nụ cười bảng hiệu của Ngụy Thanh, trực tiếp từ trong lỗ mũi 'hừ' ra một tiếng, thầm nghĩ: [dối trá]

"Cậu ta vẫn tốt chứ?"

"Ai?"

Cố Khải Triết phẫn nộ lườm hắn một cái, hướng về Liên ở bên kia mà hất hất cằm*.

(*nguyên là "nỗ liễu nỗ chuỷ" – "nỗ" thì chưa chắc nghĩa,"chuỷ" là miệng, từ đây đoán ra hành động, dịch sang thế kia cho nó dễ hiểu...)

Ngụy Thanh sửng sốt một chút, lập tức hiểu được hắn ta đang lo lắng cho Liên, trong lòng không nhịn được cười thầm. "Dường như không ổn lắm, cậu sao không tự mình đi hỏi?"

Cố Khải Triết bị khám phá ra ý đồ, nhất thời đỏ mặt, trong miệng lại nói: "Không phải tôi đang quan tâm hắn đâu." Chân lại không tự chủ bước qua đó. (#Ju: thực ra bạn Triết cx là 1 bạn thụ đáng eo nha :*)

"Này."

Liên ngẩng đầu thắc mắc.

Cố Khải Triết thấy cậu nhìn mình, càng thêm xấu hổ, úp úp mở mở hồi lâu mới nói: "Kỳ thực mỗi người đều có thời điểm cảm thấy mờ mịt."

"Hả?"

"Không phải chỉ là diễn GV thôi sao, cũng không phải việc ghê gớm gì."

"???"

"Nói chung, cái gì qua cũng đều qua rồi, cậu cũng không cần quá để ý, vậy nhé." Cố Khải Triết nói xong bước đi, vừa đi được hai bước, đột nhiên lại quay đầu nói: "Tôi là người có thực lực, tôi nhất định sẽ chứng minh cho các người xem." Nói xong phảng phất thở phào nhẹ nhõm, liền ngẩng đầu lên, vênh vang đắc ý bước trở về khách sạn.

Liên trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng hắn biến mất sau cánh cửa khách sạn, liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Nguỵ Thanh đang một tay ôm bụng cười đến thở không ra hơi. (=))))) Bạn Triết này cx ngây thơ ghê)

"Cậu ta rốt cuộc là bị sao vậy?"

"Kỳ thực, cậu ta muốn khuyên nhủ cậu." Ngụy Thanh thật vất vả mới ngưng cười được.

"Khuyên nhủ tôi? Tại sao?"

Ngụy Thanh nhìn chằm chằm mặt Liên nhìn đến nửa ngày, đột nhiên vẻ mặt đắc ý nói: "Không biết thì thôi, tôi sẽ không nói cho cậu."

Liên bị hắn làm cho gương mặt hắc tuyến (==|||), lúc này Trương Vân Long ở bên kia hô lên xe, vì vậy cậu cũng không kịp nghĩ nhiều.

Lúc trở lại nội thành đã lâu không thấy thì trời đã tối rồi. Đoạn phim cuối cùng bắt đầu từ ngày mai, mọi người xuống xe ở cửa công ty, sau khi từng người cầm lấy hành lý, nói lời từ biệt liền tự quay về nhà.

Lâm Vũ đã sớm chờ ở cửa công ty, Ngụy Thanh lôi kéo Liên đang ngủ mơ mơ màng màng lên xe.

Vừa lên xe Lâm Vũ bắt đầu lải nhải: "May mà đạo diễn Trương chuẩn bị cho hai người căn nhà này."

"Làm sao vậy?"

"Mấy ngày trước tôi cố ý tới nơi ở của hai người nhìn một cái, trước cửa đều có 'chó săn' mai phục."

Liên mới vừa rồi còn uể oải ngả sang một bên đột nhiên lập tức ngồi thẳng người, dọa Ngụy Thanh nhảy dựng, hắn vội hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Liên vừa nói không có gì vừa lục hành lý. "Tôi gọi điện thoại."

Liên rất nhanh bấm điện thoại.

Liên còn chưa kịp nói chuyện, lời nói khàn khàn còn kèm theo nồng đậm tức giận liền từ đầu dây bên kia truyền đến: "Cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng muốn nói."

"...." Liên nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, là buổi tối, cậu biết mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người kia. "Tôi nghe nói gần đây đám 'chó săn' mai phục gần nhà tôi, không ảnh hưởng gì tới anh chứ?"

Bên kia dừng một chút, sau đó truyền đến tiếng quần áo ma sát. "Bọn họ thích chụp thì để cho bọn họ chụp là được rồi."

"Anh không cảm thấy phiền phức là tốt rồi."

"Hừm, cậu chừng nào thì trở về?"

"Nhiều nhất là 3, 5 ngày nữa."

"Tôi biết rồi."

"Bảo Bảo đâu?"

"Yên tâm đi, không chết được."

"..."

Liên cúp điện thoại, phát hiện Ngụy Thanh đang nhìn mình chằm chằm, theo bản năng mà sờ sờ mặt mình.

"Làm sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?"

"Cậu..." Ngụy Thanh suy nghĩ một hồi, lựa chọn một cụm từ thuần khiết nhất. "Bạn cùng phòng?"

"Cũng có thể nói như vậy, là chủ cho thuê phòng."

"..."

"Tôi chưa nói với anh tôi thuê chung nhà ở cùng người khác sao?"

"... Chưa."

Liên xoa xoa tóc mình. "Nói đơn giản thì là tôi ở tại phòng hạng sang bạn tôi thuê, sau đó trả cho anh ta một phần tiền thuê nhà."

"Tại sao không tự thuê một căn?"

"Không có tiền." Liên cười.

Ngụy Thanh muốn nói 'vậy cậu đến nhà tôi ở là được rồi', nhưng theo trực giác sẽ bị cự tuyệt, vì vậy há miệng ra, cuối cùng vẫn là không nói gì.

Lâm Vũ giúp hai người chuyển hành lý lên trên tầng, trước khi đi vỗ vỗ vai Ngụy Thanh, nói một câu đầy ý vị sâu xa: "Tiền đồ mênh mông đó nha ~~~" liền cười gian hoa lệ lệ 'bay' đi mất.

Địa điểm quay cảnh cuối cùng là ở sân thượng của đài phát thanh.

Chu Bình bọc chăn ngồi cạnh lan can, hai tay cầm cốc sữa bò bốc hơi nóng ở trước ngực, Minh An từ phía sau ôm lấy hắn, dưới chân là cảnh đêm thành phố.

Chu Bình chỉ xuống dưới chân: Em sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, cũng tại đây mà gặp anh, tại đây yêu anh.

Minh An nói: Anh không biết sau này chúng ta sẽ ở nơi nào, thế nhưng ít nhất hiện tại chúng ta vẫn đang ở bên nhau.

Chu Bình nói: Em không muốn hứa hẹn, bởi rằng chỉ cần biết chúng ta yêu nhau, những thứ khác đều có thể không quan tâm.

Minh An nói: Anh sẽ không hứa hẹn, anh chỉ hy vọng tận khi sinh mạng anh kết thúc, còn có em ở bên cạnh anh, chúng ta đồng thời nhìn thành phố này già đi.

Sau cùng Chu Bình chủ nghĩa lãng mạn và Minh An chủ nghĩa hiện thực cũng thoả hiệp với nhau, bởi vì yêu, bởi vì tin tưởng. Tình yêu là thứ yếu ớt nhất trên thế giới này, nó không giống tình thân có huyết thống có thể gắn bó, cũng không giống với tình bạn cần nhiều hơn sự trả giá, nhưng cùng lúc tình yêu lại là niềm tin kiên định nhất trên thế giới này.

Ngụy Thanh ôm chặt Liên vào trong lồng ngực, hắn đột nhiên nghĩ, tại thời khắc tính mạng hắn đến hồi kết, ai sẽ canh giữ bên cạnh mình, hắn sẽ muốn ai canh giữ ở bên cạnh hắn đây.

Độ ấm trong lồng ngực dễ chịu như vậy, thật không nỡ buông tay, không muốn buông tay, muốn vẫn cứ như vậy, vẫn luôn như vậy, tới khi nào đây? Đến vĩnh viễn.

"Ngụy Thanh tiên sinh?"

Cảnh quay đã kết thúc, Ngụy Thanh vẫn ôm mình không tha, Liên có hơi nghi hoặc.

"Để tôi ôm thế này một lúc đi."

Người thương cảm cũng không phải chỉ có một mình Ngụy Thanh.

"Đáng ghét, tôi thực muốn khóc." Quý Chỉ An xoa xoa mắt của mình, bản năng nghề nghiệp khiến cô không dám dùng sức, rất sợ làm nhoè lớp trang điểm.

"Cứ như vậy xong rồi... ." Quý Chỉ Bình mất mát lẩm bẩm.

"Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan." Trương Vân Long an ủi, trên thực tế, khi mỗi lần đoàn làm phim giải tán, người không muốn nhất đều là bản thân hắn. "Được rồi, tối hôm nay đi chúc mừng một chút đi, tôi mời mọi người ăn lẩu."

"Hay quá ~" Tiếng kêu vui sướng nhất thời phá tan bầu không khí bi thương.

Ngụy Thanh rốt cục thả Liên ra, hắn thấy gò má Liên dưới ánh đèn lóe lên, lại một câu cũng không nói được.

Bên trong quán lẩu hỗn loạn tưng bừng, người khóc người cười, cụng rượu tán gẫu, tựa hồ trọng điểm của mọi người căn bản không ở trên đồ ăn. Rất nhiều nhân viên trong đoàn làm phim chớp lấy cơ hội nói chuyện với các minh tinh, muốn kí tên; Ngụy Thanh bị hai chuyên gia trang điểm lôi kéo cụng rượu, chờ đến khi hắn thật vất vả thoát khỏi vướng víu lại phát hiện không thấy Liên. Hắn bắt lấy Quý Chỉ Bình vì không biết uống rượu nên vẫn còn tỉnh táo mà hỏi.

"Nhìn thấy Liên không?"

"Liên tiên sinh vừa nãy dường như nói có việc đi về trước rồi."

Trong lòng Ngụy Thanh đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an, hắn lấy đi chìa khoá xe của Lâm Vũ liền đi ra cửa, chờ khi hắn lái xe đến dưới tầng nhà trọ hắn và Liên cùng ở, quả nhiên ở trong gara đã không thấy chiếc xe Elise hoa sen màu xanh nước biển.

Hắn mở cửa nhà trọ, trong phòng đen kịt một màu, một chút hơi người cũng không có.

Hắn bật đèn, trong phòng được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, trong phòng bếp, còn có những món ăn tối hôm qua ăn còn dư lại, trong mâm là hoa quả mà ngày hôm trước hai người mới từ siêu thị mua về, bộ đồ ăn vẫn là hai phần, nhưng cốc để xúc miệng cùng bàn chải đánh răng trong phòng vệ sinh giờ chỉ còn dư lại một cái, lẻ loi để tại trước gương. Trong phòng tất cả những gì của Liên đều đã biến mất.

Trên bàn dán một mảnh giấy Liên viết để lại.

"Ngụy Thanh tiên sinh:

Bởi vì có việc gấp, nên tôi đi về trước, phim đã quay xong, hành lý của tôi cũng đều mang đi rồi, không thể tự mình nói tạm biệt, thực sự là vạn phần xin lỗi, hi vọng anh có thể thông cảm.

Liên."

Thế nhưng có tác dụng gì chứ? Người đã biến mất. Ngụy Thanh thở dài, thu thập xong những thứ thuộc về mình, rời khỏi căn nhà đã mất đi hơi người này. Những thứ hai người lúc ở chỗ này chọn mua, cũng không có mang đi.

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro