♂Chương 11♂
Edit: Mèo Không Mông
Beta: Meo kun
Ngụy Thanh dựa theo địa chỉ Trương Vân Long đưa cho, rất nhanh tìm được cái công viên ở khu Cao Tây kia.
Đúng như Trương Vân Long nói, Liên ngồi một mình trên xích đu công viên. Vừa vào thu, khí trời thay đổi thất thường, Liên khoác một chiếc áo gió dài màu vàng nhạt, vạt áo buông xuống dưới xích đu, theo dây xích lay động nhẹ nhàng tạo ra độ cong, khiến Liên thoạt nhìn tựa như đang lơ lửng trên không trung.
"Liên." Hắn khẽ gọi.
Liên ngẩng đầu, nhìn thấy hắn tựa hồ không một chút ngoài ý muốn, khóe miệng vẽ ra một độ cong xinh đẹp. "Anh tới rồi."
Ngụy Thanh ngồi xuống một cái xích đu khác bên cạnh, nhưng mà chân hắn quá dài, ngồi kiểu gì cũng chạm tới mặt đất, vì vậy hắn đành phải từ bỏ, không thể đu tới đu lui giống Liên. Dừng lại cái xích đu hắn nhìn cậu, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Kết quả mở miệng trước lại là Liên. "Ngụy Thanh tiên sinh muốn hỏi cái gì sao?"
"Tôi..." Hỏi cái gì đây? Có quá nhiều điều muốn hỏi, cuối cùng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Tiểu Ức?"
Ngụy Thanh nhìn đôi mắt xinh đẹp của Liên dần dần trừng lớn, sắc mặt hoảng hốt, mới hậu tri hậu giác ý thức được, người đàn ông đang đứng ở cửa công viên kia tựa hồ đã gọi đích danh của Liên.
"Thực sự là Tiểu Ức sao?"
Người đàn ông kia dường như muốn xác định, bước tới gần. Ngụy Thanh đánh giá nam nhân này, hắn ước chừng 30 tuổi, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính không vành khiến hắn toát ra phong độ của người trí thức, trong tay hắn mang theo vài cuốn sách càng xác nhận suy đoán của Ngụy Thanh, người này cùng cha hắn có khí tức giống nhau.
"Lam tiền bối." Liên từ xích đu đứng lên, hướng về nam tử cúi đầu một cái. Thần sắc của cậu vẫn như thường, trên mặt lại mang theo thản nhiên tươi cười, giống như là tôn kính vị trưởng bối đã lâu không gặp.
Chỉ có từ góc độ của Ngụy Thanh mới có thể nhìn thấy, bàn tay cậu ẩn giấu phân nửa trong áo khoác đang run rẩy nhè nhẹ.
Lam tiền bối. Lam Phi?
"Thực sự là đã lâu không gặp. Liên, anh vừa... ừm, còn không quá chắc chắn, em thật sự trưởng thành rất nhiều."
"Lam tiền bối trái lại một chút cũng không thay đổi."
"Vị này là?" Người đàn ông liếc nhìn Ngụy Thanh.
"Là đồng nghiệp của em, gần đây, em đang đóng phim truyền hình."
"Phim truyền hình? Như vậy được sao? A, anh đang nói cha của em... ."
"Em đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ấy." Liên vẫn mỉm cười, giống như cậu đang nói chuyện của người khác.
Người đàn ông trừng lớn hai mắt "Em, sao lại... ."
"Ông ấy không chấp nhận em, em cũng không ưa ông ấy, cả hai không còn gặp lại, vậy cũng tốt."
"Này, nên nói như thế nào đây..."
"Không nói đến ông ấy nữa, Tôn phu nhân có khỏe không?"
"Cô ấy." Người đàn ông lắc đầu cười khổ. "Anh với cô ấy đã sớm ly hôn, Tiểu Vũ hiện giờ đang sống với anh."
"Vậy à."
"Tiểu Ức."
"Chuyện gì vậy?"
"Lúc nào rảnh rỗi, tới nhà anh ngồi một chút đi, em có biết anh sống ở đâu không? Tiện thể tới thăm Tiểu Vũ luôn, em còn chưa từng gặp con bé đúng không, con bé đáng yêu lắm."
".... Được."
"Vậy anh đi trước, làm thầy giáo không được tới trễ." Nói xong, người đàn ông hướng về hai người giơ tay chào một cái liền quay người rời đi. "Bạn của Tiểu Ức, hẹn gặp lại."
"Liên." Ngụy Thanh gọi một tiếng, thấy cậu không phản ứng, Ngụy Thanh thở dài một cái, đi tới từ phía sau ôm Liên vào trong lòng "Anh ta đi rồi, Liên. "
Liên không nói lời nào, trở tay ôm lấy Ngụy Thanh.
"Cậu ôm chặt quá, Liên."
"Để tôi dựa vào anh một chút đi, tôi mệt mỏi quá." Thật sự, mệt mỏi quá.
"Tôi đã từng nói tôi không phải đồng tính luyến ái." Liên nói: "Chẳng qua người tôi yêu, lại là nam."
Ngụy Thanh cảm thấy trên trán của chính mình mơ hồ truyền đến cơn đau, hắn lắc nhẹ đầu, mới dịu đi một chút. "Là anh ta sao? Lam Phi, Lam tiền bối?"
"Anh ấy đã từng là gia sư của tôi. Đây thật ra là một câu chuyện cũ." Liên cười khổ mà nói: "Vào năm tôi 16 tuổi, tôi không thể kìm lòng mà yêu anh ấy. Sau đó bị người nhà phát hiện. Ở Mạc gia... Đây đương nhiên là điều không được phép. Tiền, không mua chuộc được anh ấy. Cha tôi liền dùng thủ đoạn hèn hạ khiến một người phụ nữ mang thai con trai anh ấy. Anh ấy không thể làm gì khác hơn là cưới người phụ nữ kia. Sau cha tôi liền cho anh ấy một khoản tiền, để anh ấy đi thật xa."
"Tôi nói đóng GV là vì tiền. Đó là thật."
"Tôi và cha tôi đoạn tuyệt quan hệ. Lúc tôi rời khỏi nhà, trong người không có đồng nào. Tôi biết anh ấy đang ở thành phố này, biết nhà anh ấy ở nơi nào, cũng biết anh ấy đang làm công việc gì, biết anh ấy mỗi ngày đi làm sẽ đi qua nơi này. Anh ấy có lẽ cũng sớm đã phát hiện được rồi. Anh ấy thông minh như vậy, nếu đã nói chuyện cùng tôi, hẳn là bởi vì đã nhìn thấy tin trên báo."
"Đi tìm anh ta đi."
"Hả?"
Ngụy Thanh đột nhiên đứng lên. "Đi tìm anh ta, anh ta cũng thích cậu, không phải sao?"
"A, phải?"
"Anh ta không phải vừa mới nói anh ta ly hôn rồi sao? Anh ta thích cậu, cậu cũng thích anh ta, hiện tại giữa hai người đã không còn trở ngại, tại sao không đi tìm anh ta?"
"Nhưng là..."
"Đi đi." Ngụy Thanh đẩy Liên ra ngoài công viên. "Nhớ về sớm một chút, đạo diễn Trương sắp phát điên rồi."
Nói xong, Ngụy Thanh lên thẳng chiếc Porsche, cấp tốc khởi động xe giống như chạy trốn khỏi cái nơi khiến hắn hít thở không thông và người khiến hắn nghẹt thở vậy.
Ngay thời điểm Ngụy Thanh đi vào, trong đại sảnh nhất thời trở nên yên lặng như tờ. Trước hết phản ứng lại là người mới vừa quay phim xong nguyên một ngày, Cố Khải Triết.
"Anh, đồ kẻ cướp, tôi muốn kiện anh! Tôi nhất định sẽ kiện anh."
"A Triết, cậu bình tĩnh đi." Lưu Hồng cố gắng ngăn cản Cố Khải Triết kích động.
Cố Khải Triết chỉ cảm thấy có vật gì đó đang bay tới trước mặt hắn. Hắn theo bản năng mà đưa tay bắt lấy, hóa ra là chìa khóa xe của hắn, nhất thời phát điên. "Ngụy Thanh, anh muốn mưu sát sao?" Nếu không phải chính mình theo bản năng tiếp lấy, kia tám phần là khuôn mặt sẽ bị đập phải.
"Bắt tốt lắm." Ngụy Thanh thản nhiên cười, chỉ thiếu mỗi việc không vỗ tay tham gia náo nhiệt. "Cám ơn xe cùng điện thoại di động của cậu, tiền xăng hao tổn cùng tiền điện thoại tôi sẽ bảo người trả cho cậu, nếu có vấn đề gì, cậu cũng có thể truyền đạt lại, nhưng hiện tại, xin lỗi, tôi không muốn nói chuyện với cậu." Thời điểm nói xong một chữ cuối cùng, trên mặt của hắn chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Muốn phản bác, Cố Khải Triết lại cảm giác bản thân không còn sức để mở miệng nói chuyện.
"Là ảo giác của tôi à?" Lưu Hồng nhìn bóng lưng Ngụy Thanh biến mất ở chỗ rẽ cầu thang ngơ ngác nói: "Tôi vì sao đột nhiên cảm thấy Ngụy Thanh tiên sinh rất đáng sợ?"
Đây tuyệt đối không phải ảo giác! Cố Khải Triết ở trong lòng khẳng định nói, đây mới là bộ mặt thật của người này, một ngày nào đó nhất định phải vạch trần hắn.
"Làm sao vậy?" Nhận được thông báo Lâm Vũ lập tức chạy tới phòng Ngụy Thanh, lại chỉ nhìn thấy hắn đang cuộn mình trong chăn, nhất thời kinh hãi, tiến lên tìm lấy đầu Ngụy Thanh. "Lại phát tác?"
"Không phải." Ngụy Thanh không được tự nhiên co rút lại nói: "Không phải đau đầu, chỉ là trong lòng khó chịu."
Lâm Vũ lúc này mới ngồi bệt xuống đất thở phào nhẹ nhõm.
"Bởi vì Liên à? Cậu thích cậu ấy rồi hả?"
"Tôi không biết, cậu ấy có người trong lòng, người kia cũng thích cậu ấy. Tôi chỉ cảm thấy khó chịu."
Lâm Vũ sờ trán Ngụy Thanh, hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thanh. Một ngày kia, chú của Ngụy Thanh - Ngụy Quốc Niên lần đầu tiên dẫn đứa trẻ này dẫn tới trước mặt chính mình. Khi đó Lâm Vũ đã là quản lý cho công ty truyền hình thành phố S, hắn nhìn qua rất nhiều người, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Thanh như vậy. Thời điểm đó Ngụy Thanh còn chưa 17 tuổi mà đã có khí chất phức tạp, hắn rất khó tưởng tượng một người có tính cách mâu thuẫn như vậy, mà vẫn có thể duy trì trạng thái tinh thần bình thường. Trên thực tế tình hình tinh thần của Ngụy Thanh khi đó quả thật vô cùng không ổn định.
Ngụy Quốc Niên nói cho hắn biết, hoàn cảnh sinh trưởng vốn có của Ngụy Thanh khiến hắn mắc chứng tinh thần phân liệt. Cha của hắn là bác sĩ, mẹ là thiên kim thế gia, từ nhỏ đã gia giáo nghiêm ngặt, tư tưởng truyền thống. Điều này căn bản không có gì kỳ lạ, nhưng mà cái gia đình này lại sinh sống tự do, buông thả bên Mỹ. Ngụy Thanh từ từ lớn lên, bắt đầu tiếp xúc người địa phương cùng sự vật, hắn đột nhiên phát hiện, hắn hoàn toàn không thích hợp với nơi đó. Hai loại tư tưởng cực đoan cùng hoàn cảnh sinh hoạt luân phiên kích thích hắn, hắn vốn là một đứa trẻ thông minh, chủ động, lại bị sự thông minh của chính mình hại. Suy nghĩ về tất cả sự vật chung quanh làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi và khó có thể chịu đựng. Cuối cùng tinh thần của hắn rốt cục bắt đầu vỡ nứt. Trước khi vào đài T, hắn thậm chí từng bị đưa vào viện điều dưỡng.
Là chú hắn - Ngụy Quốc Niên cứu vớt hắn, đem hắn thoát khỏi hoàn cảnh thống khổ, lại đưa hắn vào đài T sáng rọi hào quang. Thời điểm Lâm Vũ nhìn thấy hắn, hắn vẫn là một đứa trẻ khác biệt rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi 17. Cách mà hắn suy nghĩ vô cùng đặc biệt, hắn thậm chí còn không hiểu những kiến thức thông thường nhất. Hắn từng có thời gian rất dài đến dạy đứa trẻ này cách mỉm cười, làm sao tiếp xúc với người khác, phản ứng như thế nào đối với các loại sự kiện. Nhưng hắn vẫn như trước, không biết gì về chuyện yêu đương.
Bây giờ Ngụy Thanh, sớm đã không phải là đứa bé khuyết thiếu năm đó. Hắn hiểu cách khống chế tâm tình của mình, luôn tươi cười, cử chỉ tao nhã.
"A Thanh, cậu biết không? Cậu yêu một người, không nhất định phải ở bên cạnh người đó, quan trọng là ..., cậu yêu trái tim của người đó."
Ngụy Thanh chớp mắt một cái. "Tôi không hiểu. "
"Cậu rồi sẽ rõ. "
Hắn bỏ ra thời gian mười mấy năm, rốt cục học được thế nào là yêu, đồng thời, lại mất đi....
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro