
♂Chương 10♂
Edit: An Ju
Beta: Eri-chi
Ngụy Thanh trước khi đi lại bị Liên Linh gọi lại cằn nhằn vài câu, hắn đi vào khách sạn, phát hiện người của đoàn phim đều đang vây lại cùng một chỗ thảo luận gì đó. Quý Chỉ Bình nhìn thấy hắn tiến vào, cầm tờ báo trong tay vẫy vẫy hắn.
"Ngụy Thanh tiên sinh, không xong rồi, mau tới đây xem."
Bao quanh thị trấn Hậu Cúc chỉ toàn là núi, vì vậy dù ở trong thời đại tin tức phát triển như ngày nay, tin tức vẫn không được lưu thông ở đây. Tờ báo Quý Chỉ Bình cùng mọi người đang cầm trên tay mặc dù là sáng sớm hôm nay bán, nhưng khi Lâm Vũ mang từ dưới ngọn núi đến đây đã là buổi tối rồi.
Ngụy Thanh cầm lấy xem, phía trên có tựa đề lớn là "Vạch trần thân phận thật sự của Liên – người hiện đang nhận đóng vai nam chính phim "Nhàn nhạt"."
Phía dưới dùng khoảng chừng nguyên một trang báo để đăng thông tin, nội dung đại khái là:
Liên, tên thật là Mạc Ức, là con trưởng Mạc gia, được hưởng quyền thừa kế tài sản đệ nhất của Mạc thị. 3 năm trước đột nhiên không còn công khai lộ diện nữa, theo tin tức nội bộ cho rằng hắn đã cùng người đứng đầu Mạc gia, cũng chính là cha ruột - Mạc Ngôn đoạn tuyệt quan hệ cha con, đồng thời rời khỏi Mạc gia, nguyên nhân đoạn tuyệt quan hệ cha con không rõ.
Phía dưới còn có một đoạn nói lên suy đoán về nguyên nhân Liên rời nhà... Có suy đoán nói rằng: hắn và em trai tình cảm quá tốt, vì để tránh khỏi tranh đoạt quyền thừa kế mà chủ động trốn đi; cũng có người nói: quan hệ của hắn và cha bị gây chia rẽ, bất đắc dĩ đành phải trốn đi...
Một đoạn cuối cùng là chuyện phóng viên đặc biệt đặt lịch đến Mạc gia muốn cùng Mạc Ngôn trực tiếp tiến hành phỏng vấn lại bị chặn lại ngoài cửa. Sau khi Mặc Ngôn nghe được tin tức của con trai trưởng rời nhà trốn đi nhiều năm liền thay đổi sắc mặt, vừa tức giận mắng 'ta không có đứa con trai này' vừa đóng rầm cửa lại.
Ngụy Thanh nhìn thấy trên tờ báo có đăng một tấm hình Liên của mấy năm trước lúc đang tham dự một buổi đấu giá từ thiện, khi đó Liên mặc âu phục kiểu cách, tóc không dài như bây giờ, ít đi mấy phần quyến rũ, nhiều hơn mấy phần anh khí.
Chẳng trách Ngụy Thanh khi đó cảm thấy cái tên Mạc Ức này có chút quen thuộc. Mạc gia là một trong những gia đình quý tộc truyền thồng bảo thủ đã rất hiếm thấy trong niên đại này, thành viên gia tộc phần nhiều là nhà chính trị, nhà doanh nghiệp. Liên thân là người thừa kế tương lai của Mạc gia, lại đi diễn GV, đối với Mạc gia đó thực sự là một sỉ nhục quá lớn.
"Liên đâu?"
"Hình như ban nãy vừa ra ngoài."
Ngụy Thanh quay người ra cửa, lại đụng phải Lâm Vũ đang chuẩn bị vào.
"Ô, A Thanh."
Ngụy Thanh cũng không có tâm tình bắt chuyện với hắn, trực tiếp hỏi: "Có nhìn thấy Liên không?"
"Có, mới vừa lấy xe của tôi đi rồi, xem ra đêm nay tôi chỉ có thể ngủ trên núi." Lâm Vũ nhún vai nói.
"Anh để cho cậu ấy lấy xe đi rồi?" Ngụy Thanh nheo mắt lại hỏi.
Lấy hiểu biết của Lâm Vũ về Ngụy Thanh thì rõ ràng đây là điềm báo Nguỵ Thanh sắp nổi giận, lập tức thu lại ý đùa giỡn giải thích: "Không phải tôi cố tình 'để', là cậu ta cướp xe của tôi." Hắn cũng không muốn mà.
Hắn thấy Ngụy Thanh còn muốn đi ra ngoài, vội hỏi: "Cậu đi đâu?"
"Xuống núi."
"Xuống kiểu gì? Chạy xuống hả?" Bây giờ không phải mùa du lịch, ở đây chiếc xe duy nhất có thể sử dụng cũng chỉ có xe của Lâm Vũ, một chiếc khác thì lại là xe buýt chở họ đến đây, nếu để cho Ngụy Thanh lái xe buýt đi, thực sự rất không an toàn.
Trong khi hai người còn đang tranh chấp, một chiếc Ferrari màu sắc tao bao (là màu gì vại? =Δ= đoán là màu hổ lốn :)))) chậm rãi đi tới, đèn xe chói mắt trong đêm đen phát ra đảo qua hai người, cuối cùng dừng lại tại chỗ cách hai người không xa.
"Ô, đây không phải siêu sao truyền hình của chúng ta sao? Đứng ở cửa làm cái gì đấy?" Hóa ra là Cố Khải Triết. (đồ sao xẹt *lườm* ←.←)
"A Triết! Hoá ra cậu chạy xuống núi, rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy? Chúng tôi tìm cậu một ngày rồi cậu có biết hay không hả?" Đại diện Lưu Hồng của Cố Khải Triết nghe được giọng nói liền từ trong khách sạn vọt ra. "Cậu không biết mọi người lo lắng thế nào sao? Tùy hứng cũng phải có mức độ thôi chứ."
"Được rồi, được rồi, tôi sai rồi được chưa?" Cố Khải Triết vẻ mặt phiền chán mở cửa xe, hắn còn chưa đi ra hẳn đã bị Ngụy Thanh nắm lấy vai trực tiếp ném ra ngoài.
"Này, anh làm gì vậy?" (Ju: đương nhiên đi tìm vợ a rồi :v)
Nghe được tiếng xe nổ máy, cuối cùng cũng ý thức được đối phương muốn cướp xe thật, phản ứng đầu tiên của Cố Khải Triết là gõ cửa xe. Ngụy Thanh cũng coi như hợp tác hạ kính cửa xe xuống, nhưng chỉ ném ra một câu.
"Xe của cậu tôi mượn đi, cảm ơn."
Liền bỏ lại Cố Khải Triết đang đờ ra và như một làn khói lái vụt xe đi mất.
"Anh ta, anh ta, đây là hành vi của kẻ cướp đi? Fuck, tôi muốn kiện anh ta! ! !"
(* từ chính: 靠 - "kháo", nó có nghĩa nhưng trong trường hợp này là để chửi - cách phát âm gần vs 'Thao' = Fuck)
Cố Khải Triết đang trong trạng thái nổi khùng đương nhiên không ai để ý tới, Lưu Hồng vẫn đang tức giận, Lâm Vũ vẻ mặt không ngoài dự liệu đi vào khách sạn bắt chuyện với mọi người.
Ngụy Thanh đi ra quá mức vội vàng, trên người không mang theo điện thoại di động, may là Cố Khải Triết khi bị hắn ném ra ngoài cũng khá là chật vật, cho nên đánh rơi điện thoại di động của chính mình lên trên xe. Ngụy Thanh cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cho Liên, rồi lại không nhớ rõ số của Liên, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mặt dày gọi cho Lâm Vũ trước. Tuy rằng Lâm Vũ lần này hoàn toàn không có tiến hành châm chọc hay khiêu khích hắn, nhưng Ngụy Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lâm Vũ ở đầu bên kia điện thoại đang vừa nỗ lực nín cười vừa cố tình nghiêm chỉnh giúp hắn tìm số điện thoại.
Ngụy Thanh vừa bấm dãy số, vừa cầu nguyện, nghe đi, mau nghe đi.
Liên phảng phất như nghe được và hưởng ứng lời cầu nguyện của hắn, không để hắn chờ đợi quá lâu liền nghe được tiếng nói rõ ràng từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
"Alo, xin hỏi ai vậy?"
"Cậu ở đâu?"
".....Ngụy Thanh tiên sinh?"
"Đúng, cậu đang ở đâu?"
Liên dừng một chút, "Tôi cũng không biết nữa."
"Gần đó có kiến trúc mang tính biểu trưng gì không?"
Bên kia im lặng vài giây, Liên hình như thật sự đang tìm kiếm kiến trúc mang tính biểu trưng chung quanh. "Cái này rất khó nói, Ngụy Thanh tiên sinh đang ở đâu vậy?"
"Tôi còn đang ở đường trên núi."
"Anh lái xe xuống núi?"
"Ừ."
"Muộn như vậy, phải chú ý an toàn đó."
"..." <Tôi đây là vì ai chứ?> Ngụy Thanh nghĩ.
"Anh phải về thành phố sao?"
"Tôi đang đi tìm cậu."
"... Xin lỗi."
Nghe cậu nói như vậy, tâm Ngụy Thanh lập tức mềm nhũn ra. "Cậu đó, cứ để người khác lo lắng."
"Thật sự rất xin lỗi, tuy rằng ở đây tôi không quen, thế nhưng tôi nghĩ tôi có thể tìm được đường về nhà, chúng ta gặp nhau ở nhà đi."
Nhà sao..."Được, cậu tuyệt đối đừng có chạy lung tung đó."
"Sẽ không."
Ngụy Thanh cúp điện thoại, khi hắn chống cự mệt mỏi lái xe đến nơi ở của hắn và Liên thì trời đã sáng. Hắn từ trong hòm thư cạnh cửa lấy ra chìa khóa mở cửa, trong phòng rất yên tĩnh, mãi đến tận khi hắn nhìn thấy một bên khuôn mặt tinh xảo của Liên đang ở trên giường ngủ say, trái tim đang treo lơ lửng rốt cục cũng hạ xuống.
"Ngụy Thanh... tiên sinh?" Bị tiếng vang đánh thức, Liên dụi dụi mắt.
"Ừ." Ngụy Thanh cởi áo khoác tiện tay ném qua một bên. "Tôi buồn ngủ quá, trước hết để tôi ngủ một lát đã." Nói xong, liền ôm cả Liên lẫn chăn vào trong ngực, giống như sợ cậu sẽ chạy mất trong lúc mình ngủ vậy.
"Ngụy Thanh tiên sinh." Liên trừng mắt nhìn, đưa tay ra xoa xoa gương mặt mệt mỏi của Ngụy Thanh, nhưng mà Ngụy Thanh hình như thật rất mệt mỏi, hoàn toàn không trả lời. Bên khóe miệng Liên vẽ ra một tia cười nhàn nhạt, đột nhiên ngẩng đầu lên hôn xuống mặt Ngụy Thanh, thì thào nói một câu: "Ngụy Thanh tiên sinh, xin lỗi."
Có lẽ bởi vì suốt đêm lái xe nên quá mức mệt mỏi, Ngụy Thanh vừa ngủ liền ngủ đến buổi chiều, đang là trời thu nên vẫn có ánh mặt trời mãnh liệt xuyên thấu qua rèm cửa sổ không phải quá tối rơi vào trên người Ngụy Thanh, hắn bất giác sờ sờ bên người, không có gì.
Hắn đột nhiên bật dậy, bên người quả nhiên trống không, nửa bên giường Liên nằm ngủ tối hôm qua lạnh lẽo không có một chút ấm.
"Liên?"
Âm thanh Ngụy Thanh vang lên trong không gian vắng lặng, không có tiếng vọng lại nào. Hắn dùng điện thoại gọi vào điện thoại di động của Liên, tiếng chuông "Apologize" lại truyền đến từ gối bên cạnh. Hắn ấn ấn huyệt thái dương, liền bấm một dãy số khác.
"Đạo diễn Trương hả? Thật ngại quá, tình huống cụ thể chờ tôi trở lại rồi giải thích với ông sau, hiện tại hãy nói cho tôi biết trước, cái công viên ở khu Tây Cao mà trước đây ông từng đề cập với tôi cụ thể nó ở đâu?"
Hết chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro