Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78

Bây giờ hai người đã chia tay, việc Từ Khai Từ sẵn sàng thay đổi, chịu quay về nhà, đối với Mai Tĩnh mà nói quả thực là một tin tốt lành.
Bà tuyệt đối không muốn Trình Hàng Nhất xuất hiện rồi lại dụ dỗ con trai bảo bối của mình rời đi lần nữa.
Mai Tĩnh chỉ mở cửa một khe nhỏ vừa đủ để mình lách ra ngoài, sau đó nghiêng người bước ra, rồi đứng chắn ngay trước cửa, giống hệt một con gà mái bảo vệ con, chẳng có chút gì gọi là tao nhã.
Bà khoanh tay, chậm rãi mở miệng, nhưng khí thế lại không hề nhượng bộ: "Cậu đi ngay đi, nơi này không chào đón cậu."
Trình Hàng Nhất gật đầu liên tục, rụt rè đáp lời: "Dì, cháu không phải đến để làm phiền anh cháu... không, là Từ Khai Từ. Cháu biết anh ấy về rồi, có dì ở đây thì chắc chú cũng sẽ không làm khó anh ấy quá. Cháu chỉ là... có vài lời muốn nói với dì, hoặc với người trong nhà sau này sẽ chăm sóc anh ấy."
Trình Hàng Nhất không thể ngờ rằng Từ Khai Từ lại chủ động trở về.
Hôm nay, khi đang ngồi trên xe buýt, cậu nhận được cuộc gọi từ người phụ trách công ty chăm sóc, báo tin Từ Khai Từ đã về nhà. Nghe xong, cậu giật mình bật dậy.
Cậu xác nhận lại rất nhiều lần, cuối cùng cũng phải thừa nhận sự thật rằng Từ Khai Từ đã về.
Cảm giác như say xe đột ngột ập đến, cậu thấy trần xe quay cuồng, khó chịu đến mức muốn nôn.
Tại sao lại đột nhiên về nhà? Sao lại cam tâm tình nguyện quay về như vậy?
Tại sao phải quay về? Rõ ràng Từ Khai Từ biết rất rõ rằng Từ Xuân Diệp ghét xu hướng tính dục của anh, ghét cả cách anh sống. Hai người họ mỗi lần gặp nhau đều sẽ cãi nhau, vậy thì tại sao lại quay về? Quay về để chịu ấm ức sao?
Trình Hàng Nhất nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể đi đến một kết luận.
Đó chính là—Từ Khai Từ đã hoàn toàn thất vọng, từ nay về sau không muốn gặp lại cậu nữa, cũng sẽ không cho cậu bất kỳ cơ hội nào nữa.
Trình Hàng Nhất cảm thấy Từ Khai Từ thật sự quá nhẫn tâm. Anh chắc chắn rằng cậu ghét nhà họ Từ, sợ hãi Từ Xuân Diệp, nên thà tự chịu ấm ức để quay về nhà.
Như vậy, cho dù sau này Trình Hàng Nhất có thể ngẩng cao đầu mà quay lại, cậu cũng sẽ không còn can đảm đến gõ cửa nhà họ Từ, cầu xin được gặp Từ Khai Từ nữa.
Nhưng trên đời này nào có chuyện gì là chắc chắn tuyệt đối? Trình Hàng Nhất cũng không hẳn là quá sợ hãi khi đối mặt với nhà họ Từ.
Chỉ cần có thể gặp được Từ Khai Từ, tất cả những cảm xúc đó đều có thể bị nỗi nhớ đè bẹp.
Thực sự đứng trước cửa nhà họ Từ, nhấn chuông cũng không phải là việc khó như lên trời.
Khó không phải là nhấn chuông, mà là sau khi cánh cửa mở ra, cậu phải đối mặt với ngọn núi cao không thể vượt qua mà gia đình Từ Khai Từ dựng nên.
Trong ấn tượng của Mai Tĩnh, Trình Hàng Nhất dù không ngang ngược như con trai bà, nhưng mấy lần gặp nhau trong những năm qua, cậu cũng không hề tỏ ra thấp kém, thậm chí có phần kiêu ngạo.
Bà chưa từng thấy Trình Hàng Nhất rụt rè, cúi đầu như thế này. Bà quan sát cậu một lượt, phát hiện áo sơ mi của cậu đã nhăn nhúm, trên mặt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, khác hẳn với chàng trai lúc nào cũng chỉnh chu, rạng rỡ trong trí nhớ của bà. Sự khác biệt lớn đến mức khiến bà hơi mềm lòng.
Bà hắng giọng, cố giữ thái độ cứng rắn nói: "Ba của Tiểu Từ sắp về rồi, nếu cậu không muốn bị ông ấy mắng thì nói nhanh lên, nói xong thì đi ngay, sau này cũng đừng đến nữa. Tiểu Trình, câu 'tốt tụ không xấu tan' chắc không khó hiểu chứ?"
Trình Hàng Nhất như được đại xá, lập tức ngẩng đầu gật mạnh. Nhưng khi định mở miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, tất cả lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, mũi cay xè như thể vừa bị ai đó đấm một cú thật mạnh.
Cậu sắp xếp lại suy nghĩ, từng câu từng chữ nói ra, vừa nhớ lại vừa dặn dò, nói càng nhiều, nước mắt càng tuôn rơi.
"Anh ấy nhiều khi sẽ kêu đau chân phải, muốn uống thuốc giảm đau. Dì đừng lần nào cũng cho anh ấy uống, thuốc đó không tốt cho anh ấy đâu, chỉ là đau ảo giác thôi. Dì có thể chườm nóng hoặc xoa bóp cho anh ấy, anh ấy sẽ đỡ hơn. Nếu thật sự không chịu được nữa mới cho uống."
"Anh ấy không cảm nhận được đói no, nên dì đừng cho ăn quá nhiều một lúc, hãy chia thành nhiều bữa nhỏ. Sau khi ăn xong nhớ xoa bụng giúp anh ấy tiêu hóa tốt hơn. Đôi khi anh ấy muốn ăn đồ có vị đậm, một hai lần không sao đâu. Uống thuốc đắng miệng, ăn chút đồ đậm vị sẽ giúp anh ấy có khẩu vị hơn. Phải ăn nhiều rau vào, tốt cho đường ruột của anh ấy."
"Mùa hè sắp đến rồi, anh ấy không thích đi tất, nhưng dì đừng nghe anh ấy nói nóng mà để vậy. Tay chân anh ấy quanh năm lạnh, tất nhất định phải mang, mà mang tất thì lỡ có co giật đập vào xe lăn cũng không bị trầy da."
"Anh ấy đôi khi tính khí không tốt, hoặc là im lặng không nói gì, hoặc là phát cáu. Dì đừng giận anh ấy, cơ thể anh ấy có nhiều hạn chế, đôi khi tâm trạng không vui là chuyện không tránh khỏi. Dì cứ ở bên cạnh anh ấy một chút, anh ấy sẽ ổn hơn."
...
Mỗi một câu nói đều là kinh nghiệm mà Trình Hàng Nhất đã đúc kết trong suốt ba năm qua, bây giờ phải giao lại cho Mai Tĩnh, giao lại cho gia đình của Từ Khai Từ.
Cậu nói rất khó khăn, chỉ hận không thể viết hết ra giấy đưa cho Mai Tĩnh, mong bà ít nhất có thể ghi nhớ được một phần nào đó.
Như vậy, dù ở môi trường mới, Từ Khai Từ cũng có thể nhanh chóng thích nghi, có thể sống thoải mái hơn một chút.
Mỗi một câu nói ra, Trình Hàng Nhất đều cảm thấy như có một nhát dao cứa vào tim.
Rõ ràng đây là những điều không cần phải nói với người khác, rõ ràng Từ Khai Từ vốn dĩ phải ở bên cạnh mình.
Cậu cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như mình không so đo những điều đó, nếu như mình sớm nhìn rõ lòng mình, thì khi còn ở bên cậu, Từ Khai Từ đã có thể sống thật tốt rồi.
Mai Tĩnh lắng nghe từng điều một, nhưng không hẳn là nghe quá chăm chú. Bà lo rằng lúc này Từ Xuân Diệp sẽ bất ngờ trở về, rồi lại chạm mặt Trình Hàng Nhất.
Bà ngẩng đầu nhìn sắc trời, đèn đường trong khu dân cư đã bật sáng. Nếu Trình Hàng Nhất không rời đi ngay, rất có thể sẽ đụng mặt thật.
Bà bực bội phất tay, định đuổi người: "Được rồi, cậu đi đi. Tôi là mẹ nó, tôi biết phải làm gì."
Trình Hàng Nhất vẫn chưa nói xong, chỉ trong chốc lát làm sao có thể nói hết được? Cậu nức nở định mở miệng cầu xin Mai Tĩnh cho cậu gặp Từ Khai Từ một lần, nhưng chưa kịp nói thì bà đã quay người muốn vào nhà.
Cậu nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét và mất kiên nhẫn trong mắt bà, lời muốn nói đành phải nuốt xuống.
Trước khi cửa đóng lại, cậu vội vàng giữ lấy tay nắm cửa, làm một lời cầu xin cuối cùng.
"Xin đừng để anh ấy phải chịu ấm ức nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro