Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76

Sau khi suy nghĩ lại, thấy không ổn, Từ Khai Từ tiếp tục giải thích:
"Đúng là đã mặc qua, nhưng trước đây tôi rất giữ gìn, hầu như toàn mang đi giặt khô... Thật ra từ khi bị liệt, tôi cũng không mặc mấy nữa. Quần thì thôi đi... Tôi cũng thấy khó chịu, nhưng áo thì vẫn còn rất tốt. Nếu cậu thấy không ổn, mai vứt đi cũng được."
Người chăm sóc gật đầu đồng ý từng câu một, nhưng trong lòng lại thấy Từ Khai Từ không cần phải như vậy. Suốt hơn một năm nay ngày nào cũng ở bên Từ Khai Từ, anh mặc gì, dùng gì, người chăm sóc đều rõ hơn ai hết, cũng biết anh sạch sẽ đến mức nào. Thật sự không cần phải dè dặt giải thích như thế, nghe mà thấy nhói lòng.
"Cuối cùng, lại phải làm phiền cậu giúp tôi đặt ống thông tiểu."
Sau khi tắm xong, Từ Khai Từ nằm trên giường, người chăm sóc giúp anh lau khô cơ thể và thoa kem dưỡng, lúc này anh lại mở lời.
Những yêu cầu này, người chăm sóc từng nghe qua ở nhiều bệnh nhân khác, nhưng khi áp vào Từ Khai Từ, lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Rõ ràng... anh không cần phải như vậy.
Sau khi làm xong mọi thứ, Từ Khai Từ nhờ người chăm sóc mặc đồ giúp mình. Không phải bộ đồ ở nhà đơn giản, cũng không phải bộ vest trang trọng mặc trong lễ kỷ niệm trường, mà là một bộ hoodie và quần thể thao mềm mại, bình thường.
Bình thường đến mức không có gì đặc biệt, không có điểm nhấn.
Là kiểu quần áo ai cũng có thể mặc, nhưng lại không giống phong cách của Từ Khai Từ.
Khi bế anh lên xe lăn và điều chỉnh tư thế cho anh, người chăm sóc đột nhiên cảm thấy con người trước mặt có chút xa lạ, không khỏi ngây người nhìn anh.
Anh ta lẩm bẩm: "Có chút... không còn giống cậu nữa..."
Từ Khai Từ cảm thấy lưng vẫn hơi khó chịu, anh nhún vai, cánh tay theo đó cũng giật nhẹ vài cái.
"Về sau sẽ càng không giống nữa. Nhưng mai cậu đi rồi, cũng chẳng cần quen với tôi của hiện tại đâu."
—— Chỉ có tôi... phải nhanh chóng làm quen thôi.
Lúc chuyển đến căn hộ, Từ Khai Từ chỉ mang theo một vali nhỏ. Đến khi rời đi, ngay cả vali nhỏ ấy cũng không mang theo.
Chỉ có mình anh, cùng chiếc xe lăn mà dù có thế nào cũng không thoát khỏi.
Chuông cửa nhà họ Từ được đặt khá cao, mà tay Từ Khai Từ không thể giơ lên quá mức, đành phải nhờ người chăm sóc bấm giúp rồi rời đi.
Anh ba lần bảy lượt cam đoan, đây thật sự là lần cuối cùng làm phiền cậu nhóc này.
Khi chuông cửa vang lên, tim Từ Khai Từ đập dồn dập, mong rằng người ra mở cửa không phải là Từ Xuân Dạ. Hoặc cũng có thể, chính là Từ Xuân Dạ.
Như dự đoán, người ra mở cửa là người giúp việc. Bà ấy sững sờ khi nhìn thấy Từ Khai Từ, trợn to mắt không dám tin, sau đó vội vã chạy vào trong nhà, hô lớn rằng cậu chủ đã về.
Từ Khai Từ chỉ lặng lẽ ngồi trước cửa, đợi cô gọi Môi Tĩnh ra gặp mình.
Lúc này là đầu xuân, trời vừa sáng, vẫn còn chút se lạnh. Nghe tin con trai xuất hiện trước cửa nhà, Môi Tĩnh vội vã khoác tạm một chiếc áo len, đi dép lê chạy ra.
Không biết năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Từ Khai Từ luôn mạnh mẽ chống cự việc để Môi Tĩnh nhìn thấy mình. Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do chuyện của Từ Xuân Dạ. Gia đình họ bị cuốn vào quá nhiều thứ, cô không thể kiên quyết đón Từ Khai Từ về, cũng không nỡ bỏ mặc Từ Xuân Dạ, chỉ có thể chịu đựng nỗi nhớ mà giày vò từng ngày.
Nghĩ đến đây, cô đã một năm chưa gặp con trai mình.
Lúc nhìn thấy Từ Khai Từ ngồi trước cửa, mái tóc ngắn, ống thông tiểu chưa từng dùng qua lộ rõ bên ngoài, nước mắt Môi Tĩnh ngay lập tức trào ra. Cô nắm lấy tay con trai, không nói được lời nào, chỉ biết khóc nức nở.
Từ Khai Từ ngược lại lại nở nụ cười. Tay trái anh có thể cử động, nhưng bị mẹ nắm chặt, giờ không thể giúp cô lau nước mắt. Hơn nữa, tay anh cũng chẳng nâng lên cao được, có lòng nhưng bất lực, chỉ có thể để mặc mẹ phát tiết.
Nước mắt dễ lây lan. Đêm qua khi quyết định quay về, anh không rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này, viền mắt lại có chút ươn ướt.
Anh không thích thế này, sáng sớm đã khóc lóc, thật mất mặt. Hơn nữa, mẹ anh khóc lâu sẽ bị đau đầu.
"Mẹ đừng khóc nữa, sao con về rồi mà mẹ lại khóc vậy? Không thích con về nhà à?"
Môi Tĩnh vừa khóc vừa bật cười, nhẹ nhàng đánh Từ Khai Từ một cái, sau đó cúi người ôm lấy anh, vùi mặt vào mái tóc ngắn có chút gai gai của anh.
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi. Đừng cãi nhau với ba con nữa, chúng ta cứ sống tốt với nhau, được không?"
Từ Khai Từ khẽ ừ một tiếng, đầu anh vùi vào lòng mẹ, âm thanh nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
"Ừm, sau này con nhất định sẽ là đứa con ngoan của ba."
Môi Tĩnh đẩy xe lăn đưa Từ Khai Từ vào nhà, miệng không ngừng lải nhải, vẫn chỉ xoay quanh mấy câu "Về là tốt rồi" và "Gia đình cuối cùng cũng đoàn tụ".
Những lời này lọt vào tai Từ Khai Từ lại khiến lòng anh cảm thấy lạc lõng. Rời nhà ba năm, nói không nhớ là dối lòng. Đặc biệt là những ngày trong nhà chỉ có một mình, hay những lúc đau đớn đến mức muốn lăn lộn, anh lại vô thức nhớ về nhà.
Nhưng nghĩ lại, chính trong căn nhà này, anh đã bị chính cha ruột của mình đẩy xuống lầu, trở thành bộ dạng như bây giờ.
Anh hận, hận đến mức không thể ngủ, hận đến mức thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân vào cái nơi quỷ quái này nữa.
Từ Khai Từ ngước lên nhìn lan can gỗ trên tầng ba, trong lúc Môi Tĩnh không chú ý, anh cười lạnh lẽo.
Đã nói cả đời không quay lại, vậy mà cuối cùng vẫn về. Không phải vì ai ép buộc, không phải không tình nguyện.
Anh tự nguyện, cam tâm tình nguyện.
Cam tâm tình nguyện dùng chính bản thân mình như một phần của kế hoạch này, để trả giá cho những lỗi lầm mình từng gây ra.
Anh thu lại những suy nghĩ vụn vặt, đổi sang một nụ cười ngoan ngoãn, dịu dàng mở lời:
"Mẹ, gọi người giúp con cởi giày đi, vào nhà phải bỏ giày mà."
"Ơ hay, không phải có mẹ đây sao? Sao còn gọi người khác, để mẹ giúp con." Môi Tĩnh lườm yêu, quay lại nhìn con trai, trách anh đột nhiên xa cách như vậy.
Cô vén tóc ra sau tai, ngồi xổm xuống, nâng chân Từ Khai Từ lên, giúp anh cởi giày.
Trong ký ức của cô, chân con trai không bị biến dạng đến mức này. Năm ngoái rõ ràng chưa rủ xuống nghiêm trọng như vậy. Nhưng giờ đây, vừa cởi giày ra, chân anh lập tức đổ xuống, chỉ có đầu ngón chân chạm vào tấm đặt chân xe lăn.
Chân phải còn tệ hơn, gần như nằm bẹp lên tấm đặt chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro