Chương 125
Đầu óc Trình Hàng Nhất rối bời, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, từng dây đàn trong lòng hắn đứt từng sợi một, phát ra những âm thanh chói tai. Đến mức ngay cả khi Từ Khai Từ đã lấy lại bình tĩnh, hắn cũng không nhận ra, chỉ lặng lẽ gối đầu lên đùi y.
Mãi đến khi Từ Khai Từ nâng tay đặt lên mặt hắn, dịu dàng xoa nhẹ gò má, Trình Hàng Nhất mới có phản ứng. Nhưng hắn chỉ chớp mắt vài cái, không hề ngẩng đầu lên, chứ đừng nói đến việc cất lời. Xung quanh mắt hắn vẫn còn thuốc mỡ bôi sẵn, giờ đây gió thổi qua khiến đôi mắt lạnh buốt, làm hắn có cảm giác muốn rơi nước mắt.
"Trình Trình, đang nghĩ gì vậy?"
Từ Khai Từ di chuyển ngón tay, cố gắng tránh những vết thương trên mặt Trình Hàng Nhất, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ vừa rơi xuống nơi khóe mắt hắn.
Bàn tay y gầy gò, như cành khô giữa ngày đông giá rét, nhưng giờ phút này lại mềm mại và dịu dàng đến lạ, khiến Trình Hàng Nhất không kìm được mà cay sống mũi.
"Em đang nghĩ... tại sao anh lại nói như vậy? Chẳng lẽ anh thực sự không nhận ra em thích anh thật lòng sao?"
Trình Hàng Nhất cũng không rõ bản thân đã bắt đầu thích Từ Khai Từ từ khi nào. Trong phim truyền hình, trong anime, dù là ở đâu, khi một người thích một người, lúc rung động, cảnh tượng luôn như thể được bao bọc bởi một vòng tròn ánh sáng, ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ ấy.
Những bộ shoujo manga lãng mạn hay phim thần tượng lúc nhỏ thường còn cường điệu hóa hơn, sẽ có cả ánh mặt trời rực rỡ, hoặc những cánh hoa rơi đầy trời.
Nhưng những thứ đó chưa từng xuất hiện trong cuộc đời Trình Hàng Nhất.
Suốt năm năm bên nhau, từ lúc ban đầu chỉ là thử xem thế nào, đến khi cảm thấy ở cạnh nhau cũng không tệ, rồi đến bây giờ, khi đã không thể buông bỏ. Không có thời khắc nào cụ thể, cũng không có khoảnh khắc "bừng tỉnh đại ngộ".
Tất cả đều là những cảm xúc đến muộn màng, đến khi Trình Hàng Nhất nhận ra thì đã quá đau lòng.
Để rồi bây giờ mới cảm thấy thời gian ở bên Từ Khai Từ quá ít, mới tìm mọi cách để níu kéo y quay về.
Người ta không sợ chuyện tốt đến muộn, chỉ sợ mỗi lần gặp nhau lại ít đi một lần.
Trên vùng đất hoang đầy đá vụn, Trình Hàng Nhất ngồi xổm đến tê cứng cả chân, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, nhưng vẫn ôm chặt lấy Từ Khai Từ, cằm gác lên đầu gối y.
Cỏ dại xung quanh che khuất bóng hắn, gió từ xa thổi đến cuốn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, chỉ còn lại đôi mắt giao nhau trong lặng lẽ, và tình yêu không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Xuyên qua đôi mắt mờ hơi nước, Trình Hàng Nhất có thể thấy Từ Khai Từ đang mím chặt môi, có lẽ cũng không biết phải đáp lại lời hắn thế nào.
Cả hai đều không hiểu vì sao lần trước khi ở đây, họ vẫn còn có thể ôm chặt nhau, vẫn có thể mỉm cười nói lời yêu thương, vậy mà bây giờ lại trở thành thế này?
Chẳng lẽ khi còn trẻ, người ta dễ dàng nói ra tình yêu hơn sao?
Nhưng cũng chỉ mới vài năm thôi, bọn họ rõ ràng vẫn còn rất trẻ mà.
Từ Khai Từ có lẽ đã mệt, xoay trở bàn tay mấy lần vẫn không thể nâng lên, chỉ có thể dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ vào Trình Hàng Nhất.
Y khẽ mỉm cười với hắn, nét mặt trở lại như xưa.
"Trình Trình, anh yêu em. Từ trước đến nay, anh vẫn luôn yêu em. Khi em còn chưa yêu anh nhiều như bây giờ, anh đã rất yêu em rồi. Hoặc có lẽ chính anh cũng không rõ, bản thân đã yêu em từ khi nào.
Anh vẫn luôn nói dối, nói rằng anh chỉ không muốn thua, nói rằng em là quân cờ cuối cùng của anh, đến mức chính anh cũng tin vào lời nói dối đó.
Nhưng có một chuyện anh chưa từng nói dối—ngày đó anh cãi nhau với Từ Xuân Duệ, đúng là vì ông ấy thấy anh và em nắm tay nhau đi trên phố.
Ông ấy đã cho anh một cơ hội, nói rằng chỉ cần chia tay em, mọi chuyện trước đó có thể bỏ qua, ông có thể quay về nhà."
Từ Khai Từ khẽ cười mỉa mai:
"... Còn chuyện sau đó, em đều biết cả rồi. Anh không đồng ý.
Lúc đầu anh tưởng mình chỉ đang cứng đầu, thậm chí đến khi em đã quay về bên anh, anh vẫn cho rằng đó chỉ là cái cớ để bản thân không chịu cúi đầu.
Haizz... Thôi vậy, giờ nói những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Dù sao thì anh cũng không thể..."
Bàn tay Từ Khai Từ trượt khỏi gò má Trình Hàng Nhất, rơi vô thanh lên đùi y, sau đó khẽ co lại.
Trình Hàng Nhất nới lỏng vòng tay ôm lấy y, rồi đưa tay chạm vào bàn tay ấy.
Đầu ngón tay vừa chạm nhau, liền siết chặt trong quyến luyến.
Đúng như Từ Khai Từ đã nói, bây giờ những chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.
Trình Hàng Nhất không hề bận tâm đến những lời Từ Khai Từ đã nói trong trận cãi vã đó, cũng không quan tâm y đã để hắn mang theo nỗi day dứt mà ở lại.
Những điều y không muốn nhắc lại, hắn cũng không muốn truy hỏi.
Điều quan trọng hơn bây giờ là làm sao để Từ Khai Từ tin hắn, làm sao để y quay lại.
Trên cành cây cách đó không xa, một chú chim non yếu ớt cất tiếng kêu không ngừng, gọi về người thân chẳng biết khi nào sẽ trở lại.
Trình Hàng Nhất muốn nói gì đó, nhưng khi mở miệng lại không biết phải nói từ đâu, không biết phải đáp lại thế nào.
Đáp lại những tình cảm mà Từ Khai Từ đã che giấu bấy lâu, nhưng lại bày tỏ dưới bóng cây trong ngày nắng gắt hôm nay.
Có lẽ Trình Hàng Nhất vẫn luôn biết đến tình yêu ấy, chỉ là hắn cố tình lờ đi.
Có lẽ đúng như Từ Khai Từ nói, suốt quãng thời gian dài đó, hắn vẫn luôn nghĩ rằng mình đã làm đủ, đã hy sinh đủ nhiều, thế nên mới có thể an tâm hưởng thụ, an tâm bỏ qua tình cảm ấy.
Để rồi đến khi muốn đáp lại, lại chẳng biết phải mở lời thế nào.
Trình Hàng Nhất khẽ hít vào, đưa tay mạnh mẽ xoa mặt mình, sau đó gượng cười với Từ Khai Từ:
"Em cũng đã nói dối. Anh còn nhớ lần cuối trước khi chúng ta chia tay, em đi Bắc Kinh không? Khi về anh hỏi sao da em khô vậy, em nói do khí hậu ở Bắc Kinh thế đấy. Nhưng thật ra không phải.
Mấy thứ anh mua cho em, em chưa từng dùng.
Mãi đến lúc dọn hành lý rời khỏi Thịnh Thế Lam Loan, rời khỏi nhà kính anh xây cho em, em mới tìm thấy chúng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro