Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121

Trình Hàng Nhất đeo kính vào thì còn không nhận ra, nhưng lúc tháo chiếc kính gọng đen xuống, cái lẹo trên mắt trông rõ ràng hẳn. Mắt cậu đỏ lên, mí mắt cứ giật giật theo nhịp.
Từ Khai Từ khẽ thở ra, giọng nói bình tĩnh:
"Nhà không có thuốc mỡ để bôi đâu, mai tự đi đến phòng khám một chuyến nhé."
"Không, mai em muốn ở bên anh cả ngày, giống như hôm nay vậy."
"Trình Trình, đừng bướng bỉnh. Đối diện bên kia đường có phòng khám, đi rồi về mất nhiều lắm mười phút thôi."
Từ Khai Từ không thích Trình Hàng Nhất như thế này. Anh thích cậu quấn lấy anh, không muốn rời xa dù chỉ một giây. Nhưng anh lại càng mong cậu được thoải mái hơn.
Trình Hàng Nhất mím môi không trả lời, ngược lại còn rúc vào lòng anh. Cậu vòng tay ôm lấy eo anh, đầu chôn chặt trong ngực anh.
Giọng nói nghèn nghẹn vang lên từ trong vòng tay:
"Em không biết lúc nào phải đưa anh trở lại nữa, nên mấy ngày này em không muốn rời xa anh một chút nào, dù chỉ mười phút cũng không."
Trở về bệnh viện là trở về với người nhà họ Từ, với bác sĩ, có khi còn có người khác đến thăm bệnh. Dù phần lớn thời gian vẫn là hai người ở trong phòng bệnh, nhưng nơi đó quá ngột ngạt, đầy mùi bệnh tật.
Ở đó, Trình Hàng Nhất cảm thấy vô cùng bức bối. Cậu không thể nào có tâm trạng như tối nay, không thể nào ôm anh mà cảm thấy dịu dàng và dễ chịu đến vậy.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt mềm mại, nhẹ nhàng hỏi Từ Khai Từ:
"Ngày mai anh muốn làm gì? Em..."
Cậu muốn nói: "Em sẽ làm tất cả vì anh." Nhưng lời vừa đến miệng lại thấy như đang chăm sóc người sắp lìa xa, cảm giác không may mắn chút nào, nên cậu đành nuốt xuống.
"Anh không có gì muốn làm cả, cũng chẳng có sức mà nghịch ngợm."
Thực ra lúc này Từ Khai Từ đã bắt đầu buồn ngủ. Buổi chiều hai người cùng xem một chương trình truyền hình thực tế nhẹ nhàng, anh đã ngáp ngắn ngáp dài từ lúc đó. Nếu không phải vì mất kiểm soát, có lẽ anh cũng chỉ lau người qua loa như lúc ở bệnh viện thôi.
Giọng nói của anh ngày càng chậm, đầy vẻ mệt mỏi. Trình Hàng Nhất cũng im lặng, không nghịch ngợm anh nữa.
Cậu chỉ in một nụ hôn lên cằm anh, dịu dàng nói:
"Vậy ngủ trước đi, ngủ ngon."
Cậu vừa định tắt đèn thì Từ Khai Từ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:
"Sau này nếu có thời gian, giúp anh đi xem mộ một chuyến nhé..."
Bàn tay cậu run lên, vô thức ấn vào công tắc. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối sau câu nói ấy.
Trình Hàng Nhất vội vàng bật đèn trở lại, vì quá luống cuống mà làm rơi luôn chiếc cốc có ống hút trên tủ đầu giường, lăn ra xa.
Cậu cố gắng kiềm chế nỗi hoảng loạn, nhưng ánh mắt đầy vẻ bối rối:
"Chuyện này để sau đi, không cần gấp."
Từ Khai Từ run run đưa tay đặt lên người cậu. Đôi mắt ban nãy còn mơ màng, giờ lại trở nên trong suốt, nghiêm túc giải thích:
"Thật đấy, giúp anh đi xem một chút nhé. Em biết là anh không thể tự đi đến những nơi đó mà. Từ Xuân Duệ có lẽ vẫn còn mơ tưởng rằng anh sẽ quay lại, chắc chắn chưa chuẩn bị gì cả. Anh không thể đến lúc ấy rồi lại bị rải tro xuống sông được."
Đây là vấn đề quá nhạy cảm với Trình Hàng Nhất. Cậu không thể chấp nhận được việc Từ Khai Từ bình thản sắp xếp những chuyện này.
Ngực cậu như bị đè nặng, không nói nổi một câu.
"Sao lại muốn khóc nữa rồi? Đừng khóc mà, đây chẳng phải chuyện rất bình thường sao? Sao em lớn thế này rồi mà vẫn không chấp nhận được chuyện này?"
Đôi mắt Trình Hàng Nhất dần đỏ lên, nước mắt chực trào. Từ Khai Từ liếc cậu một cái rồi rút tay lại, bàn tay khẽ cọ cọ trên người cậu, coi như an ủi.
Trình Hàng Nhất hất tay anh ra, dùng ngón tay dụi dụi đôi mắt cay xè, bĩu môi nói:
"Em đâu có khóc, chỉ là mắt đau thôi, anh không biết sao?"
"Vậy coi như em đồng ý rồi nhé, nhớ đi xem giúp anh đấy."
Trình Hàng Nhất không đáp. Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Từ Khai Từ không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Đồng ý hay không cũng vậy thôi. Chuyện vẫn sẽ xảy ra, không chấp nhận thì có ích gì?
Trình Hàng Nhất sớm muộn cũng phải chấp nhận những điều này, không thể giống như Từ Xuân Duệ, vẫn ôm lấy hy vọng hão huyền.
Thật ra, ngay cả bản thân Từ Khai Từ cũng thấy mâu thuẫn. Trước khi mở miệng nói ra, anh đã do dự rất nhiều. Từ khi biết mình mắc bệnh, anh vẫn luôn chờ đợi ngày ấy đến. Những việc có thể làm, anh đã cố gắng hoàn tất tất cả.
Nhưng tối nay, khi cả hai cùng nằm trên sofa xem tivi, anh lại nảy ra suy nghĩ: Liệu ngày đó có thể đến muộn một chút không?
Chương trình này mới phát đến tập ba. Nếu theo số tập của các mùa trước, thì lúc chiếu tập cuối cũng đã gần cuối thu rồi.
Từ mùa hè rực rỡ đến cuối thu, là một khoảng thời gian vừa dài lại vừa ngắn.
Từ Khai Từ chợt cảm thấy có chút chua xót. Đến khi chương trình kết thúc, liệu anh còn có thể ở đây không?
Nếu còn, thì tốt biết bao. Anh vẫn có thể cùng Trình Hàng Nhất xem hết chương trình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro