Chương 46
Đường Một Chiều┃Kim Cương Quyển
Edit: Hừa
Hạ Văn Nam đứng ở cửa, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, cậu không đáp lại Hà Dục Phong mà quay sang hỏi người phục vụ dẫn đường cho mình: "Có phải đi nhầm rồi không?"
Người phục vụ mỉm cười đáp: "Đây chính là phòng riêng mà giám đốc Minh dùng bữa cùng bạn của ngài ấy."
Lúc này Hà Dục Phong lại hỏi một lần nữa: "Tại sao em lại ở đây?"
Hạ Văn Nam nói: "Tôi đến đón Minh Lộ Xuyên, không phải tối nay anh ấy uống rượu với mọi người sao?"
Một Alpha ngồi trong góc phòng đột nhiên lên tiếng: "Tôi mới tự hỏi sao nhìn quen quá, hóa ra là vợ của giám đốc Minh."
Bên cạnh ông ta là một Omega trông rất ngoan ngoãn, cậu ta lộ vẻ ngạc nhiên: "Vợ của giám đốc Minh là Beta ư?"
Alpha cười đáp: "Vợ của giám đốc Minh là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng trong ngành sản xuất nước hoa đấy." Nói xong, ông ta ngoắc ngoắc tay với cậu Omega, khi cậu Omega lại gần thì ông ta thì thầm nói gì đó.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Hà Dục Phong đã giúp Hạ Văn Nam hỏi những người khác trong phòng: "Có ai thấy giám đốc Minh đi đâu rồi không?"
"Hình như Lộ Xuyên say rồi."
"Vừa nãy anh ấy đi ra ngoài, không biết là đi vệ sinh hay là tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi."
"Hình như Đoàn Ninh đi cùng anh ấy..." Người kia đang nói giữa chừng, chợt nhớ tới thân phận của Hạ Văn Nam nên vội dừng lại.
Hà Dục Phong nói với Hạ Văn Nam: "Đàn em, em vào ngồi trước đi, anh sẽ bảo người phục vụ đi hỏi chỗ của giám đốc Minh."
Hạ Văn Nam mỉm cười với Hà Dục Phong: "Cảm ơn đàn anh Hà, tôi không ngồi đâu, tôi tới tìm Minh Lộ Xuyên rồi về nhà."
Thấy Hạ Văn Nam không chịu vào, Hà Dục Phong tự mình bước ra ngoài, anh ta nhờ người phục vụ tìm người hỏi xem có ai đã nhìn thấy Minh Lộ Xuyên không, sau đó ra đứng trước cửa phòng riêng cùng với Hạ Văn Nam.
Trên hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ, một cơn gió từ đâu đó thổi tới, khiến chiếc đèn lồng trên hành lang đung đưa qua lại.
Hà Dục Phong cúi đầu nhìn Hạ Văn Nam: "Đã muộn thế này mà em còn tự mình đến đón giám đốc Minh?"
Hạ Văn Nam "Ừ" một tiếng, "Dù sao thì anh ta cũng là... anh biết mà."
Hà Dục Phong mỉm cười, nhìn Hạ Văn Nam không nói lời nào.
Hạ Văn Nam luôn cảm thấy bầu không khí gì đó kỳ lạ, cậu đút tay vào túi áo thun, đung đưa người qua lại, hỏi: "Thầy Lâm có khỏe không?"
"Bởi vì em bảo thời gian này không rảnh, cho nên chiều nay anh đã gọi điện thoại hỏi thăm thầy rồi, thầy ấy bảo mọi thứ đều tốt."
Hạ Văn Nam gật đầu.
Xế chiều hôm nay, Hà Dục Phong gửi tin nhắn rủ cậu đi thăm thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh, cậu do dự một lúc nhưng rốt cuộc vẫn từ chối. Lý do từ chối thứ nhất là cậu cảm thấy thời điểm này không thích hợp để đến thăm thầy, bởi vì cậu thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt của thầy Lâm, không chừng lúc đó lại khiến thầy phải lo lắng ngược lại vì cậu bị mất trí nhớ; thứ hai là cậu không muốn đi ra ngoài cùng với Hà Dục Phong, bề ngoài Hà Dục Phong trông rất ngay thẳng chính trực, nhưng hắn lại tặng chocolate cho cậu, luôn miệng gọi "đàn em, đàn em" thân thiết như vậy, dễ khiến cho người ta hiểu lầm.
Trước khi thử tìm nguồn cảm hứng mới, cậu vẫn chưa muốn từ bỏ "Suối Nước Thiền Viện" của mình.
Hạ Văn Nam hỏi: "Tại sao mọi người đều không có ai say, chỉ có Minh Lộ Xuyên say đến mức như vậy?"
Hà Dục Phong im lặng.
"Làm sao?" Hạ Văn Nam cảm thấy kỳ quái, "Có chuyện gì không thể nói à?"
Hà Dục Phong nói: "Cậu ta thay Đoàn Ninh chắn rất nhiều rượu."
Hạ Văn Nam nghe vậy, cau mày: "Sao mấy người lại chuốc rượu cho Đoàn Ninh?"
"Anh không chuốc cậu ấy."
"Vậy ai chuốc rượu anh ta? Tại sao anh không giúp Đoàn Ninh chắn rượu đi?"
"..."
"Một đám Alpha mấy người lại đi ức hiếp một Omega?"
Hạ Văn Nam vừa dứt lời, người phục vụ rời đi lúc nãy đã chạy vội vàng chạy tới, nói rằng anh ta đã tìm thấy giám đốc Minh.
Hà Dục Phong đi tìm Minh Lộ Xuyên cùng Hạ Văn Nam, người phục vụ dẫn đường ở phía trước, nói rằng có một vài nhân viên đã thấy giám đốc Minh say rượu, và có Omega đã giúp ngài ấy xin một phòng để nghỉ ngơi.
Bọn họ đi dọc theo hành lang, xuyên qua một vườn hoa nhỏ rồi tiến vào một hành lang dài, người phục vụ dừng lại trước một căn phòng, anh ta không vội gõ cửa mà nói với Hạ Văn Nam và Hà Dục Phong: "Hai người họ ở trong phòng này ạ."
Hạ Văn Nam hỏi: "Đây là phòng khách sạn?"
Người phục vụ trả lời: "Hội quán có cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho khách."
Hạ Văn Nam hỏi lại: "Cho nên bọn họ ở trong phòng này đúng không?"
Người phục vụ gật đầu: "Vâng."
Đột nhiên Hà Dục Phong đưa tay chạm vào một bên vai Hạ Văn Nam: "Đàn em, đừng kích động."
Hạ Văn Nam quay đầu lại. giả ngu nhìn Hà Dục Phong: "Tại sao tôi lại kích động?" Đến khi cậu quay lại nhìn về phía cửa, cậu vẫn không nhịn được cau mày, do dự xem có nên đá tung cái cửa để bắt quả tang kẻ ngoại tình, hay là nên lịch sự gõ cửa để đến lúc đó bản thân đỡ bị quê xệ.
Đang lúc Hạ Văn Nam còn do dự, đột nhiên cánh cửa lại mở ra từ phía bên trong, Đoàn Ninh đứng ở cửa, quần áo vẫn chỉnh tề, đầu tóc không rối lấy một sợi, anh ta đột ngột dừng bước: "Văn Nam?"
Hạ Văn Nam không nhịn được nhìn xung quanh căn phòng.
Đoàn Ninh lập tức mở hẳn cửa ra, tránh sang một bên để Hạ Văn Nam có thể nhìn rõ tình hình trong phòng, anh ta nói: "Lộ Xuyên uống hơi nhiều, vừa mới ngủ rồi."
Tuy nói là căn phòng nhưng bên trong được chia thành các gian đầy đủ nội thất, phòng khách bên ngoài không có giường, nhưng Minh Lộ Xuyên lại đang ngủ trên ghế sô pha ở gian ngoài, áo khoác của hắn đã được cởi ra, Đoàn Ninh đắp chiếc áo khoác đó cho hắn.
Hạ Văn Nam bước vào.
"Đàn em." Hà Dục Phong đứng ở cửa, "Nếu đã tìm được giám đốc Minh, vậy anh về trước."
Hạ Văn Nam gật đầu với anh ta: "Cảm ơn."
Đoàn Ninh vốn định mở cửa đi ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Hạ Văn Nam đến thì hình như anh ta không có ý định rời đi nữa, Đoàn Ninh đợi đến khi Hà Dục Phong rời đi rồi mới đóng cửa lại cửa, nói với Hạ Văn Nam: "Minh Lộ Xuyên say rượu, tôi chỉ dìu cậu ấy đến đây nghỉ ngơi, cậu đừng hiểu lầm."
Hạ Văn Nam mỉm cười: "Tất nhiên tôi sẽ không hiểu lầm." Rồi nín thinh, không hề nhắc đến chuyện bản thân sôi máu muốn đạp cửa xông vào lúc nãy.
Hạ Văn Nam đến bên ghế sô pha, cúi xuống vỗ vỗ mặt Minh Lộ Xuyên, nói: "Ê!"
Minh Lộ Xuyên không trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của hắn, kèm theo tiếng thở ấy là mùi rượu nồng nặc và mùi pheromone lẫn trong mùi rượu.
"Tối nay có người cứ mời rượu tôi liên tục." Đoàn Ninh ngồi xuống ghế sô pha phía đối diện, trong lời nói mang theo cảm xúc chán ghét, "Nhưng người đó không dễ đắc tội, Lộ Xuyên giúp tôi cản vài ly rượu thì chọc anh ta mất hứng, sau đó thì anh ta càng chuốc nhiều hơn nữa, kết quả là hại Lộ Xuyên đã uống quá nhiều. Xin lỗi cậu." Ba chữ cuối cùng là nói với Hạ Văn Nam.
Hạ Văn Nam quay đầu lại nhìn: "Chuyện này có gì mà phải xin lỗi, anh có sai đâu?"
Đoàn Ninh nói: "Tôi thấy Lộ Xuyên loạng choạng muốn đến nhà vệ sinh, cho nên kiếm cớ dìu cậu ấy ra ngoài, tránh cho đến khi bọn họ kết thúc rồi mới quay lại."
Hạ Văn Nam nở nụ cười: "Cần phải giải thích tỉ mỉ đến như vậy à?"
Đoàn Ninh cũng cười, anh đứng lên: "Tôi thực sự rất sợ làm cậu hiểu lầm."
"Tôi có thể hỏi anh một câu không? Trước đây Minh Lộ Xuyên thích anh, chắc anh cũng biết nhỉ?"
Đoàn Ninh cười đáp: "Có hay không sao cậu không hỏi thẳng đi? Không sai, tôi biết cậu ấy thích tôi."
"Anh không thích anh ấy?"
Đoàn Ninh nhìn Minh Lộ Xuyên đang ngủ trên ghế sô pha, nói: "Vấn đề không phải là thích hay không, mà là tôi cảm thấy không phù hợp."
Hạ Văn Nam nói: "Anh có thích anh ấy không, nói đi?"
Đoàn Ninh mỉm cười nhìn Hạ Văn Nam, như thể cảm thấy cậu rất thú vị: "Lộ Xuyên cực kỳ sợ mất cảm giác an toàn, ngay cả khi cậu ấy thích ai đó, cậu ấy cũng sẽ không chủ động với người đó, về mặt tình cảm cậu ấy rất bị động."
Hạ Văn Nam nghe Đoàn Ninh hình dung về Minh Lộ Xuyên, cảm thấy rất giống với hình ảnh Minh Lộ Xuyên mà cậu biết, hở chút là nổi nóng, hở chút là không vui, không cần biết bên trong đang nghĩ gì, bên ngoài hắn chỉ trưng một bộ mặt thối.
Cậu đột nhiên hỏi Đoàn Ninh: "Vậy làm sao anh phát hiện ra Minh Lộ Xuyên thích anh?"
Đoàn Ninh hỏi ngược lại: "Làm sao cậu phát hiện ra Minh Lộ Xuyên thích cậu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro