Chương 41
Đường Một Chiều┃Kim Cương Quyển
Edit: Hừa
Hạ Văn Nam ra khỏi biệt thự, thấy Minh Khâm và những người khác đã trở lại vườn hoa, nhưng họ không ngồi xuống bàn ăn nữa.
Minh Khâm vươn tay chậm rãi xoay người, nói: "Đi ngủ thôi."
Tất nhiên cậu sinh viên Doãn Trạch Cạnh vẫn còn năng lượng dồi dào, cậu ta định nướng hết chỗ đồ ăn còn lại, nghe thấy Minh Khâm nói vậy thì đặt xiên thịt trên tay xuống, nói: "Vậy thì về phòng ngủ thôi."
Lục Hoài Dã và Minh Tư Ngạn đứng bên cạnh nhau, Minh Tư Ngạn thì thầm vào tai Lục Hoài Dã, có vẻ như họ đang chúc nhau ngủ ngon.
Hạ Văn Nam lén lút bước đến sau lưng Minh Lộ Xuyên, cố tình ghé sát vào anh rồi hét lên: "Ê!"
Minh Lộ Xuyên quay lại, vô cùng bình tĩnh liếc nhìn cậu.
Hạ Văn Nam hơi tiếc vì không hù Minh Lộ Xuyên thành công, nói: "Chúng ta cũng về đi."
Minh Lộ Xuyên chưa kịp đáp, Minh Khâm đã quay lại, khuôn mặt tươi cười nói với bọn họ: "Phòng của hai đứa ba đã cho người dọn dẹp xong rồi, mai là cuối tuần nên không phải đi làm, sáng mai không được về liền đâu đấy."
Hạ Văn Nam không nói gì, cậu nhìn Minh Lộ Xuyên, kết quả Minh Lộ Xuyên chỉ đáp lại Minh Khâm đúng một chữ: "Vâng."
Hạ Văn Nam thất vọng vô cùng, đành làm bé ngoan đi theo Minh Lộ Xuyên lên phòng ngủ ở tầng hai.
Đây là lần thứ hai qua đêm ở nhà họ Minh, tâm trạng của Hạ Văn Nam khi nằm cùng giường với Minh Lộ Xuyên cũng đã thay đổi rất nhiều. Đèn trong phòng đã tắt, Hạ Văn Nam vẫn nằm sấp trên giường xem điện thoại di động, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu sáng một nửa khuôn mặt của Minh Lộ Xuyên, có thể thấy Minh Lộ Xuyên đang nằm ngửa, nhưng hắn vẫn chưa ngủ mà đang mở mắt.
"Đừng nghịch điện thoại nữa." Đột nhiên Minh Lộ Xuyên nói.
Hạ Văn Nam quay sang nhìn hắn.
Giọng Minh Lộ Xuyên bình bình không chút gợn sóng: "Coi chừng mù mắt."
Hạ Văn Nam úp điện thoại di động xuống gối, vẫn duy trì tư thế nằm sấp, nói: "Minh Lộ Xuyên."
"Gì?"
"Anh có phiền không nếu tôi hỏi một câu hỏi nhỏ liên quan đến chuyện riêng tư ngay giữa đêm khuya?"
"Phiền."
"Ò... vậy thì xin lỗi, anh đã động dục bao giờ chưa?"
Một Alpha sẽ không thể tự mình động dục mà phải bị kích thích bởi pheromone của Omega, tất cả những kiến thức sinh lý cơ bản này, Hạ Văn Nam đều biết hết.
Minh Lộ Xuyên không trả lời ngay câu hỏi này, mà im lặng sau một lúc lâu mới nói: "Tôi sắp ba mươi tuổi rồi, tôi là Alpha."
Hạ Văn Nam gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Vậy đối tượng của anh đâu?"
Minh Lộ Xuyên quay đầu lại nhìn cậu, tóc hắn cọ vào vải gối phát ra âm thanh sột soạt rất rõ.
Hạ Văn Nam không đợi biết đáp án, tiếp tục nói: "Tôi chỉ đang nghĩ là, một Alpha sẽ bị hấp dẫn bởi pheromone Omega, cho dù có thích Omega đó hay không cũng sẽ bị kích thích động dục, thực sự là có hơi đáng thương."
"Đáng thương?" Trong màn đêm tăm tối, Minh Lộ Xuyên hỏi lại.
"Ừ, ví dụ như anh không thích chó, nhưng lại bị tiêm thuốc khiến anh phải động dục với chó, sau đó anh không thấy đáng thương à?"
"Hạ Văn Nam."
"Hả?"
"Trong thế giới của em, ngoại trừ gà với chó thì không còn người bình thường nào sao?"
"Không phải, đây chỉ là ví dụ thôi. Tôi sử dụng gà với chó làm ví dụ vì nó có thể mang lại góc nhìn trực quan nhất cho anh. Nói trắng ra là, con người bị pheromone khống chế, so với một con chó đực nhìn thấy chó cái trong thời kỳ động dục có khác gì nhau đâu?"
Rất lâu sau Minh Lộ Xuyên vẫn không nói lời nào, lâu đến mức Hạ Văn Nam bắt đầu tò mò biểu cảm khuôn mặt lúc này của hắn, vì vậy cậu mở màn hình điện thoại rồi lén chiếu vào mặt Minh Lộ Xuyên, chỉ thấy hắn vẫn đang mở mắt nhìn cậu, Hạ Văn Nam sợ đến mức lập tức tắt màn hình điện thoại.
"Em nói đúng." Đột nhiên Minh Lộ Xuyên nói.
Hạ Văn Nam hơi ngạc nhiên: "Hả?"
"Alpha và Omega hoàn toàn bị pheromone kiểm soát quả thực không khác gì so với động vật, cho nên trên thế giới này, một Alpha mạnh cần phải kiểm soát pheromone của chính mình, chứ không phải bị pheromone kiểm soát." Minh Lộ Xuyên nói câu này bằng giọng điệu rất nghiêm túc.
Hạ Văn Nam tò mò, cậu không thể không nhích lại gần Minh Lộ Xuyên, nhưng bóng tối khiến cậu không thể nhắm chuẩn khoảng cách, cậu tiến lại quá gần, suýt chút nữa trán cậu chạm vào mặt Minh Lộ Xuyên, cậu vội vàng lùi lại một chút rồi hỏi: "Có thể kiểm soát được không?"
Minh Lộ Xuyên vẫn rất bình tĩnh: "Em cũng biết ba tôi từng quen một Alpha tên là Lộ Vấn Hành."
Hạ Văn Nam không ngờ hắn sẽ chủ động nhắc đến người cha Alpha của mình, nên cậu giả vờ như mình không biết gì cả, nhẹ nhàng "À" một tiếng.
"Lộ Vấn Hành là một Alpha mạnh, ba tôi rất yêu ông ta. Một Alpha một Omega, bọn họ đã ở bên nhau một thời gian rất dài, em có nghĩ ông ta đã từng trải qua kỳ phát tình của ba tôi chưa?"
Hạ Văn Nam không nói gì.
"Tôi nghĩ ba tôi sẽ dùng pheromone để kích thích ông ta, nhưng cho đến khi bọn họ chia tay, Lộ Vấn Hành vẫn chưa hề ký hiệu ba tôi."
"Lộ Vấn Hành đó..." Hạ Văn Nam hỏi rất thận trọng, "Nếu ông ta không thích ba anh thì tại sao lại ở bên nhau lâu như vậy?"
"Không phải là không thích, chỉ là ông ta không cho rằng ba tôi là một người bạn đời phù hợp. Cuộc đời của Lộ Vấn Hành qua đường với vô số người, và ba tôi cũng chỉ là một trong số họ. Bất kể thân phận những người qua đường này là gì, là Omega hay Beta, Lộ Vấn Hành đều có thể kiểm soát bản năng sinh lý của mình để không ký hiệu bọn họ, cho đến khi cuối cùng ông ta tìm thấy một người mà ông ta cho là phù hợp với mình, thì lúc đó ông ta mới ký hiệu hoàn toàn."
"Anh có ghét ông ta không?" Hạ Văn Nam nghiêng mặt nằm úp sấp trên gối, nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói trầm trầm bình tĩnh của Minh Lộ Xuyên vang lên: "So với căm ghét thì tôi coi thường ông ta hơn."
"Tại sao? Anh nói ông ta là một Alpha mạnh mẽ."
"Sức mạnh của ông ta chỉ là sức mạnh thể chất, pheromone của ông ta có độ tinh khiết cao, sẽ có thể gây áp lực nêu nhiều Alpha khác, cũng có thể hấp dẫn nhiều Omega khác, thậm chí năng lực kiểm soát pheromone càng mạnh hơn, nhưng đồng thời ông ta cũng rất vô dụng, ông ta không thể kiểm soát được dục vọng của chính mình."
Trong ấn tượng của Hạ Văn Nam, dường như đây là lần đầu tiên cậu có một cuộc đối thoại nhẹ nhàng chạm đến lòng người như vậy với Minh Lộ Xuyên, cậu cảm thấy hình ảnh Minh Lộ Xuyên vốn rất rõ ràng trong mắt mình bỗng trở nên mờ ảo. Có lẽ Minh Lộ Xuyên không chỉ là một con chó husky đội lốt sói, mà còn là một con chó husky đội lốt sói có suy nghĩ của riêng mình.
"Ham muốn tình dục, ham muốn vật chất, ham ăn, vẻ ngoài những dục vọng này nghe có vẻ đẹp đẽ, nhưng thực chất chỉ có thể đem lại sự thỏa mãn nhất thời cho con người. Nó giống như việc kích thích thân thể, phải không ngừng tăng cường độ thì mới cảm nhận được kích thích, cho nên những thứ này đều vô nghĩa, càng nuông chiều bản thân càng khó đạt được mục tiêu. Người như Lộ Vấn Hành, đến cả nửa thân dưới cơ bản nhất mà ông ta còn không thể kiểm soát được, em nghĩ tôi cần phải quan tâm đến ông ta làm gì?"
Hạ Văn Nam đưa tay gãi tóc, cậu hỏi: "Còn anh thì sao? Anh là một Alpha mạnh mẽ có thể kiểm soát dục vọng và pheromone của mình sao?"
"Tôi có thể." Minh Lộ Xuyên nói, "Trả lời cho câu hỏi đầu tiên của em, tôi đã từng động dục hay chưa, bởi vì pheromone phát tình của ai không quan trọng, tôi sẽ không bị pheromone kiểm soát, cũng sẽ không bị dục vọng cơ bản nhất kiểm soát."
Hạ Văn Nam không nhịn được hỏi: "Vậy những ham muốn sâu sắc hơn có thể điều khiển anh bạn không?"
Minh Lộ Xuyên trầm mặc một lúc: "Tất nhiên là có."
Một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu Hạ Văn Nam: "Vậy ra là anh không bị bất lực?"
"Hửm?" Bỗng nhiên Minh Lộ Xuyên cười khẩy một tiếng, "Tôi có nên bật đèn cho em nhìn rõ nốt ruồi trên mông để em tỉnh táo lại không nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro