Văn án
Y một thân một mình sống lặng lẽ tại một căn ấp đã sớm không phải để dành cho người ở, tối ngày chịu sự rẻ bỉu của những hạ nhân trong Vũ gia
Y sớm mang trong mình khả năng nhìn thấy những hình ảnh ở bên kia thế giới. Từ nhỏ chịu sự khinh rẻ của mọi người, mẫu thân cũng vì sợ hãi y mà bỏ rơi y,để y ở lại, một thân một mình biệt vô âm tích. Càng lớn khả năng của y đã yếu hơn nhiều,chỉ đơn giản vô tình nhìn thấy một số linh hồn vì còn duyên nợ ai oán trần thế mà chưa thể siêu thoát. Mọi người bị y doạ sợ hãi mà không thèm đếm xỉa đến y,mặc cho y có cố gắng đến nào cũng vô dụng cho đến một ngày gặp "hắn"
-"Ngươi là ai?"
Hắn-thân mặc bạch y..bần thần đứng trước mặt y nở nụ cười ôn nhu ,đôi mắt ánh lên ái niệm mà cũng có cả nỗi bi thương. Hắn là một linh hồn chưa siêu thoát,lang thang nhiều năm tận mắt chứng kiến nhiều cuộc đời sinh ra và mất đi
Y không nhớ quá khứ của bản thân,lý do tại sao mình chết..đang chậm rãi đi đến một căn nha tồi tàn chợt bần thần nhìn vị thiếu niên trẻ tuổi đang lặng lẽ nhìn lên bầu trời,tay y đang cầm một chiếc đèn lồng, bên cạnh y là một chiếc cầm đã cũ
"Một năm lại qua đi...thật cô đơn"
Y thở dài cảm thán rồi lại tiếp tục nhìn vị thiếu niên kia. Rõ ràng bên ngoài cánh cửa kia mọi người đang mừng năm mới rất vui vẻ, không khí vô cùng ấm áp mà chỉ sau mấy bước chân vào cánh cửa này,không gian lại tĩnh mịch và lạnh lẽo đến mức này, người này tại sao không tham gia cùng những kẻ đó. Tại sao hắn lại nở nụ cười chua chát đến mức kia. Không giữ được bản thân, hắn định giơ bàn tay vốn đã không còn dương khí kia toan chạm vào khuôn mặt của vị thiếu niên kia
"Ngươi là ai?" Giọng nói trong trẻo cất lên làm y giật mình sừng sốt
"Ngươi...nhìn thấy ta?"
Đêm hôm đó,hai người vô tình gặp được nhau. Sợi chỉ đinhj mệnh cũng vô tình mà cũng thật tàn nhẫn nối liền hai người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro