chương 5.
Từ ngày hôm đó qua đi đã qua hơn nữa Tháng, Thẩm cha cũng không thể nào lên trấn trên chơi bời đàng điếm, mà bắt đầu đi trong ruộng làm việc để kiếm miến ăn lúc rảnh rỗi thì đè Thẩm Du ra đụ nấc đủ mội tư thế, Thẩm Du vì hoàn thành nhiệm vụ được hệ thống thưởng đan dược cơ thể cũng bắt đầu thây đổi càng ngày càng xinh đẹp mị hoặc, cơ thể phát dục chân chường cao cân đối, hông nhỏ eo thon, ngực và mông cũng bắt đầu to lên, da thịt như dương chi bạch ngọc, mỗi khi Thẩm Du ở trong thôn đi lại đều bị không ít người nhìn với ánh mắt nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
Hôm nay đã nữa tháng qua đi Thẩm Lão tam đem theo một ít thức ăn đến nhà Thẩm Lão cha. Chuyện xảy ra hôm đó ông cũng không kể với ai nhưng mỗi đêm đi ngủ ông điều mộng xuân thấy bản thân đang đè cháu ruột của mình ra nhấp hông liên tục, Thẩm Du chỉ có thể ở dưới thân ông không ngừng rên rỉ cầu ông đụ nấc, đến sáng thức dậy ông điều thấy con cặc của mình dựng đứng lên, ông không có biện pháp chỉ có thể thủ dâm, mấy đêm liền điều mơ như vậy thể xác và tinh thần ông điều có chút chịu không nổi, nhưng lại sợ cậu bị Thẩm Lão ngũ đánh đập không cho ăn uống ông bắt đất dĩ đành đem theo đồ ăn đưa cho cậu, ông chỉ muốn đưa thức ăn xông liền rời đi lại không nghĩ tới...
" Có ai ở nhà không.... "
Thẩm Du ở sau nhà chuẩn bị nấu cơm nghe tiếng kêu của ông làm cho sửng sốt lúc này thanh nhiệm vụ lại reo Lên thẩm Du nhìn vào thì thấy trên đó có nghi" Giúp Thẩm Lão tam trị bệnh, Thủ dâm nhiều không tốt cho sức khỏe." Thẩm Du nhìn cũng không hiểu ra sao lúc này bên ngoài lại có tiếng kêu, cậu không quan tâm liền đi ra ngoài mở cửa.
Thẩm Lão Tam thấy Thẩm Du ra mở cửa như lâm đại địch nhưng ông sớm có chuẩn bị trước nên cũng không đến mức thất thố, Cháu của ông càng ngày càng xinh đẹp Thẩm Lão tam nghĩ.
"Tam thúc." Thẩm Du thấy phản ứng của ông cũng không để ý,chỉ ngọt ngào kêu người, vừa kêu vừa mở cửa mời ông vào.
Thẩm Lão Tam lắc đầu từ chối chỉ đưa thức ăn trong tay đến trước mặt của Thẩm Du, Thẩm Du sắc mặt đổi đổi cuối đầu không tiếp một lúc mới ngước đầu Lên nhìn thẩm lão tam.
Thẩm lão Tam bị nhìn hít một ngụm khí lạnh chỉ thấy thẩm Du đầy mặt thương tâm, đôi mắt ước dầm dề, mặt mài trắng bệt đôi môi đỏ mọng lúc hé lúc mở nhưng lại không phát ra âm thanh gì, ông nhìn mà đau lòng nhưng cũng không biết nói gì chỉ có thể im lặng đứng đó, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện, trong không gian điều là tiếng lá cây xột xoa.
Một lúc lâu Thẩm Du mới mở miệng lên tiếng " Tam thúc, là chán ghét ta sau." cậu vừa mới nói dứt tiếng Thẩm Lão tam liền vội vàng lên tiếng giải thích " Không có, yêm không có chán ghét ngươi. " Hai người bốn mắt nhìn nhau Thẩm Du hỏi "Thật sự? "
" Thật sự." Thẩm lão Tam nhìn cậu trả lời chất như đinh đóng cột, ông vừa nói dứt tiếng liền thấy Thẩm Du nhìn ông mỉm cười, nhìn cậu cười ông như bị câu đi hồn phách, bị kéo vào nhà lúc nào không hay đến khi ngồi lên ghế mới hoàn hồn lại trong lúc nhắt thời không biết làm sao.
" Tam thúc uống nước."
Cậu vừa nói dứt tiếng ông liền lấy nước từ trong tay cậu uống lên một hơi hết sạch, Thẩm Du nhìn phản ứng của ông như vậy liền bật cười, Thẩm lão Tam thấy cậu cười không biết sau ông cũng cười theo.
Thẩm Du đứng lên đi đến trước mặt Thẩm Lão tam liền ôm lấy cổ ông " Tam thúc". Không biết vì lý do gì Thẩm Lão tam bị ôm cũng không tránh ra chỉ biết khô khóc hỏi lại " chuyện gì?."
" Ngươi ôm ta."
" không... Không được."
" Tại sao, ngươi không thương ta nữa"
" Không có a"
" Vậy ôm ta."
Thẩm lão Tam bị hỏi Không biết làm sao chỉ có thể làm theo ý cậu, đưa tay ôm lấy eo nhỏ trước mắt. Thẩm Du tách chân qua hai bên ngồi lên người Thẩm Lão tam, hai tay ôm lấy cổ ông. Thẩm Du cũng không làm thêm gì khác chỉ nói chuyện với ông" Tam thúc, từ trước tới nay chỉ có ngươi là tốt với ta nhất."
"Đừng nghĩ nhiều, cha ngươi bây giờ cũng rất tốt với ngươi không phải sao." Thẩm Lão tam yêu thương đưa tay vuốt tóc cậu.
" Ân, Cha bây giờ khá tốt. "
Nói xông câu này cậu liền yên lặng, thấy cậu không lên tiếng ông liền cuối đầu xuống nhìn cậu, chỉ thấy bây giờ cậu đang oa ở cổ ông nhìn ông mỉm cười, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu mặt của hai người từ từ đến gần khi mũi chạm vào nhau mới ngừng lại. Thẩm Du mỉm cười nhìn ông nhắm mắt lại môi hé mở, Thẩm Lão Tam nhìn đầu lưỡi nho nhỏ đỏ tươi khống chế không được bản thân liền mạnh bạo hôn lấy.
Hai đầu lưỡi say mê quấn quít với nhau phát ra tiếng nước tấm tắc, Thẩm lão Tam không ngừng nút lấy nước bọt trong miệng Thẩm Du y như một con sói đói lâu ngày mới được ăn một bữa thịnh soạn, nước bọt từ mép hai người không ngừng trẫy ra nhưng cũng không ai quan tâm chỉ lo uống nước bọt của đối phương.
Thẩm Lão Tam có chút khống chế không được bản thân hai tay ôm lấy Thẩm Du càng ngày càng chặt, hai cơ thể lữa nóng dáng xác vào nhau hai đôi môi luư luyến không rời nhưng vì thiếu oxi đành phải bắt đất dĩ tách ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau không ai mỡ miệng nói chuyện, không khí rất là ái muội.
Lúc này Thẩm Du bắt ghờ đứng lên, Thẩm Lão Tam theo quán tính đem cậu ôm chặt lấy, hai người điều sững sốt Thẩm Du cười cười không nói, ngược lại Thẩm Lão Tam lại có chút sấu hổ không dám nhìn mặt cậu.
Thấy Thẩm Lão Tam tuy khuôn mặt có chút xấu hổ nhưng không có ý định buôn cậu ra, cậu liền ngồi trên người ông đưa hông qua lại tuy cách nhau qua lớp vải nhưng cậu cũng có thể cảm giác được có thứ vừa thô vừa cứng cạ trên mông cậu.
" Ưm... thúc ngươi liếm ta... um." Thẩm Du động tình kêu lên, Thẩm Lão Tam nghe tiếng rên ngọt nị của cậu trong đầu như nổ tung hai đôi tay bắt đầu không kiên nể gì mà sờ soạn trên người Thẩm Du, miệng cũng không rãnh rỗi liếm lấy ngực cậu, ông như một đứa bé chưa cai sữa mút lấy núm vú của cậu thật mạnh mà hút vào, hàm răng cắn lấy nắm vú Thẩm Du lưỡi thì không ngừng liếm. Hai tay xoa bóp khắp người cậu từ từ trược xuống hai bàn tay to lớn gọn gàng bóp lấy hai cánh mông của thẩm Du xoa nắng tiếp đó thì kéo ra hai bênh. Chỉ thấy nước lồn từ hai chân của Thẩm Du chảy ra không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro