Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72. Ô nhiễm tâm hồn con trẻ!

Hôm nay Kim Minji được cả dàn "vệ sĩ cao cấp" hộ tống vào bệnh viện kiểm tra tổng quát sức khỏe.

Đương nhiên Min Yoongi là bác sĩ chủ trì rồi. Chẳng là mấy tên còn lại sợ Min Yoongi đội lốt bác sĩ mà ăn đậu hũ một mình nên mới hủy hết lịch trình mà theo đuôi hết với nhau.

Bệnh viện thành nơi hội tụ đông đủ nhất những người đàn ông hoàng kim nổi tiếng... Có khác gì một buổi trình diễn thảm đỏ đâu!

Kim Minji cũng đưa mấy đứa nhỏ đi để khám tổng quát lại, đặc biệt là bé nhỏ Kim Hye Soo. Lúc ba đứa nhỏ đang khám, Kim Minji nhận điện thoại mà ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện với Jung Ho Seok ở đầu dây bên kia. Cho đến khi kết thúc cuộc gọi mới nhận ra bản thân đã đi sang khoa sản nhi từ bao giờ.

Vừa lúc quay người muốn rời đi lại nghe thấy tiếng hét từ phòng cấp cứu. Kim Minji nhìn lại, trông thấy bên ngoài chỉ có lác đác vài y tá đang ngồi chơi điện thoại, đối diện là một cô gái khác đang ngồi đó run rẩy, mái tóc xõa dài che đi gương mặt. Cô trông thấy hai tay cô gái đó nắm chặt lấy nhau đến trắng bệch màu da, cả người run lên...

- "Chị ơi, chị làm ơn cho em vào trong một chút được không ạ! Cô ấy trong đó từ đêm qua đến giờ rồi, hay chị làm ơn giúp cô ấy uống một chút nước thôi có được không ạ!" Kim Minji đang chăm chú nhìn, cô gái kia bất chợt đứng phắt dậy lao tới chỗ hai cô y tá đang ngồi cười nói xem điện thoại với nhau, vô cùng khẩn cầu

- "Phòng kia không phải nơi ai cũng có thể vào đâu, ban nãy tôi có cho cô ta uống nước rồi nhưng cô ta có uống đâu, đều nhổ ra hết đây" hai cô gái kia gương mặt nhăn nhó không có tí kiên trì nào

- "Chị ơi, hay chị làm ơn cho cô ấy sinh mổ luôn được không ạ, đã qua một đêm rồi" cô gái kia van cầu không ngừng

Thậm chí còn quỳ xuống rồi!

Hai cô gái kia biểu hiện vô cùng khinh thường và chán ghét muốn bỏ đi, lại bị cô gái kia ôm chân kéo lại. Bọn họ đang muốn hất cô gái kia ra, Kim Minji không đứng nhìn được nữa, cô tiến tới đỡ cô gái kia đứng lên, giọng nói lạnh băng vô cảm:

- "Phải đưa thêm bao nhiêu?"

Tại sao cô lại biết? Đơn giản thôi, Kim Minji đã trải qua chuyện này rồi, sao lại còn không hiểu được chứ! Hơn ai hết, cô hiểu đến từng chi tiết!

Năm đó bản thân cấp cứu trong bệnh viện, đã đau đến chết đi sống lại rồi, bác sĩ vẫn không cho mổ. Vì khi đó Kim Minji không có tiền, Bae Hae So cũng không dư giả gì, không có tiền đưa thêm cho bác sĩ. Vậy là Kim Minji đã phải chịu đựng cơn đau đến nỗi mất hết sức lực và cảm giác như vậy trong hơn nửa ngày trời. Kim Minji vẫn còn nhớ rõ cảm giác đó, giờ phút ấy cô thật sự không còn cảm nhận được cơn đau nữa rồi, bụng cô lệch sang một bên, cả người không cử động được bất cứ tri giác nào, lại còn là sinh ba, cơn đau phải chịu gấp ba lần sản phụ bình thường. Lo lắng mà đau đớn đến cạn cả nước mắt, thật muốn chết đi ngay lúc đó! Đến cả hơi sức mở mắt cũng không có, cổ họng khô khốc, hoàn toàn không còn một chút sức lực nào.

Chưa bao giờ Kim Minji cảm thấy khát đến vậy, cô mòn mỏi khẩn cầu xin ngụm nước nhưng dẫu có đứng cách cô vài bước chân, không một ai giúp cô cả. Lòng người, sao lại giá lạnh đến vậy! Đồng tiền, đáng sợ vậy sao!

Kim Minji cô mơ hồ nghe thấy tiếng cầu xin van nài của Bae Hae So bên ngoài, trái tim đau đến nghẹt thở...

May sao khi đó Jung Ho Seok xuất hiện, anh đến thăm chị gái vừa mới sinh. Trông thấy Bae Hae So ở đó, đột nhiên lại đưa tay ra giúp đỡ bọn cô. Từ đó gắn kết Kim Nam Joon, Bae Hae So, Kim Minji và Jung Ho Seok lại với nhau. Cuộc sống Kim Minji cũng tốt hơn trước vì có sự giúp đỡ của hai người các anh. Không còn phải trốn chạy đến suýt mất mạng, không còn phải lo các con chịu khổ... Vì vậy, ba người Kim Nam Joon, Bae Hae So, Jung Ho Seok chính là ba người cả đời này Kim Minji không bao giờ có thể trả hết công ơn.

Vì vậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Kim Minji không cho phép bản thân im lặng đứng nhìn!

- "Cô là ai? Sao lại nói vậy?" hai cô gái kia nghe vậy liền khó chịu quay lại

- "Trả lời câu hỏi của tôi, các người muốn bao nhiêu mới đưa người bên trong đi đẻ?!" Kim Minji lạnh lùng nói

- "Cô nói cái gì? Ăn nói linh tinh, không có chút quy củ nào, vô đạo đức. Nơi này là nơi nào chứ, cô không có quyền. Tốt nhất là đừng có xen vào chuyện người khác!"

- "Gọi trưởng khoa ra đây" Kim Minji khinh thường không thèm nói chuyện với hai người này nữa, lạnh nhạt buông câu

- "Cô tưởng ai cũng gọi được trưởng khoa à?! Cái gì cũng phải có cái giá của nó!"

- "Vậy mới đúng nhỉ, thế muốn bao nhiêu nào?" Kim Minji cười nhếch môi nói, cô lười diễn kịch với mấy loại này

- "Lương y như từ mẫu, lương tâm nghề nghiệp hai người đâu mất rồi, chết hết rồi à? Đọc số tài khoản đi, nhận lấy mà sửa lại nhân cách thối rữa của mình!" Kim Minji vốn muốn đưa tiền mặt nhưng lại nhận ra hôm nay đi người không, cũng may là có cầm theo điện thoại, có thể chuyển khoản...

- "Tôi không dùng tài khoản" bên kia dứt khoát từ chối

Ara! Là sợ chuyển khoản để lại dấu vết không chối cãi được!

- "Vậy để tôi giúp cô nhé!" Kim Minji đang định rút điện thoại ra gọi thì chợt đằng sau vang lên tiếng nói

Park Jimin đi tới đứng bên Kim Minji, lạnh nhạt lên tiếng. Phía sau lần lượt xuất hiện từng người một.

Cho đến khi một thân áo blouse trắng của Min Yoongi xuất hiện, hai cô gái kia gương mặt trắng bệch sợ hãi vô cùng, lắp bắp gọi:

- "Tổng... tổng giám đốc"

Ban nãy hai người còn bảo cô gái này không có tư cách gọi trưởng khoa nữa kìa! Giờ phút này thấy người trước mắt, mười cái trưởng khoa cũng không phải chuyện to lớn gì, còn không bằng một góc...

- "Tổng giám đốc Min, sao ngài lại ở đây!" lúc này ông trưởng khoa từ đâu xuất hiện, trông thấy tình hình trước mắt mà sợ đến run lẩy bẩy, chạy vội tới cúi gập người cung kính

- "Người của ông bị tiền chắn thành chướng ngại trong não luôn rồi?!" Min Yoongi lạnh lùng nói

Xem ra lâu này anh hơi "không quan tâm" đến cấp dưới nhiều rồi! Có gan làm càn đến mức này?

- "Dạ không, là lỗi của tôi, tôi không quản được chặt nhân viên, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi... Làm ơn, ngài..." vị trưởng khoa liên tục cúi đầu giải thích cùng cầu xin tha thứ

- "Cho ông 3 giây gọi người đến hoàn thành ca sinh mổ kia, có chuyện gì bất trắc dù chỉ một chút thì ngay lập tức ông có một chỗ ngồi trong danh sách đen!" Min Yoongi lạnh giọng nói

- "Còn hai cô, xin lỗi rồi cuốn gói khỏi đây!"

- "Em vào trong với bạn một chút đi, cho bạn uống nước với nhớ ở bên cổ vũ một chút cho bạn đỡ sợ nhé!" Kim Minji không quan tâm đến hai cô gái kia đang quỳ xuống khóc lóc cầu xin, tiến tới đi cùng cô gái kia đến cửa phòng cấp cứu, vừa đi vừa nói vô cùng dịu dàng

- "Em cảm ơn chị nhiều ạ! Em cảm ơn chị" cô gái kia vô cùng cảm kích, liên túc cúi đầu cảm ơn

Thật giống dáng vẻ của Bae Hae So khi ấy...

- "Mama, ngày xưa mama sinh con ra cũng đau như vậy sao?!" Kim Hye Soo chạy tới kéo kéo áo cô lo lắng hỏi

- "Có chút chút thôi à!" Kim Minji cúi xuống xoa đầu bé con cười dịu dàng

Bởi vì một lúc mang trong mình ba đứa bé, cơ thể gầy yếu không đủ dinh dưỡng, lại luôn bị truy đuổi đe dọa, tinh thần lần thể chất đều bị tổn thất nặng nề, hai bé trai còn đỡ, Kim Hye Soo là yếu nhất, khi sinh ra còn dọa cô một trận. Đứa bé tưởng chừng thực sự đã chết yểu, khi Kim Minji đau đớn ôm bé lần cuối lại đột nhiên có kì tích xuất hiện. Đó có lẽ đó là lần hội tụ hết may mắn cả đời này của cô rồi. Sau đó còn là quãng thời gian mệt mỏi hơn, nuôi con quả thực không dễ, mà nuôi ba đứa một lúc lại càng không. Kim Hye Soo còn bị mắc bệnh tim, mấy lần đau đến ngất đi vì căn bệnh này rồi, đứa bé cũng bị thiệt thòi rất nhiều. Cơ bản là không thể giống những đứa trẻ cùng trang lứa được, lại còn thường xuyên bị chê cười không có ba...

- "Nhưng mà con thấy cô trong kia sinh một em bé đã đau như vậy, mama còn sinh ba em bé liền, đã thế còn bé nhỏ như vậy, mama không được nói dối đâu! Nói dối là hư đấy" Kim Young Soo nói

- "..." nói gì nữa nhỉ

Sao mấy đứa trẻ này lại tinh ý thông minh vậy chứ!

Gen di truyền cả đấy!

- "Minji, anh có chút chuyện phải đi trước, lát nữa nhớ phải ăn uống đầy đủ nhé!" Park Jimin lòng như bị kim châm muối xát, vốn vẫn còn lưỡng lự, bây giờ đã hoàn toàn hạ quyết tâm rồi!

- "Anh đi đâu thế?!" Kim Minji theo phản ứng tự nhiên hỏi

- "Đi làm thủ tục hủy hôn!" Park Jimin dứt khoát nói

Kim Minji chấn động tại chỗ, đột nhiên nhận được tin tức này liền không kịp tiêu hóa hết!

Chuyện này lớn thế nào, anh không quản sao?! Trực tiếp chống đối lại ba mẹ, loại chuyện này có khác nào tuyên bố đối đầu với cả gia tộc họ Park luôn đâu?!

Cô vốn định khi phanh phui gần hết những tội ác của Park Hanie cùng Lim Eun Hee, Park Jimin sẽ thuận thế từ đó hủy hôn. Sẽ giúp Park Jimin không phải đối nghịch với ba mẹ và gia tộc, bây giờ anh lại...

Vậy thì cũng đã đến lúc, phanh phui mối quan hệ hơi bị "sâu" của Park Hanie cùng thái tử Hwang Min Hyuk rồi, đã "thâm nhập giao lưu" với nhau lâu rồi mà...

Dám đội nón xanh cho Park Jimin, lăn giường với người điều hành tập đoàn đối thủ của Park gia, để xem Park phu nhân cùng Park chủ tịch sẽ thế nào đây...

Mặt mũi danh dự Park gia, một phát đi tong! Park chủ tịch cùng phu nhân kia yêu thường cưng chiều Park Hanie lắm, sau vụ việc lần này... Trò vui để xem hơi nhiều!

Mà Jimin của cô, có thể được tự do rồi!

Màn trả thù đã đến phân đoạn cao trào rồi đây!

- "Jimin, từ từ đã!" Kim Minji với tay kéo vạt áo anh lại

- "Sao thế?!" Park Jimin ánh mắt thâm tình hướng nhìn cô đầy yêu thương

- "Em muốn cho anh xem cái này..." Kim Minji ngập ngừng nói, giây sau liền nhìn sang Jeon Jung Kook

Jeon Jung Kook lập tức hiểu ý cô, ngoắc gọi mọi người vào trong:

- "Vào trong đi đã, chuyện này không tiện chiêm ngưỡng bên ngoài!"

Mà đương nhiên, ba đứa trẻ được trợ lí của Min Yoong đưa đi nơi khác chơi rồi.

Bẩn mắt bẩn mắt! Ô nhiễm tâm hồn con trẻ!

Tác giả: Nghiên Họa Tâm Nghi
Huhu tác giả come back rồi đây!!! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và dõi theo truyện nha! Cảm ơn nhìu nhìu và mãi iu💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro