Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56 Trên đời không có chiếc lá nào giống hệt chiếc lá nào


Tôi đã xem đoạn video dài hai phút này nhiều lần.

Trần Ưng đứng ở bên cạnh tôi, do dự vài giây rồi hỏi: "Hai người cãi nhau à?"

Tôi lắc đầu phủ nhận: "Không."

"Vậy tại sao anh không để anh ấy đến bệnh viện?" Cậu ta dừng lại, dường như đang do dự có nên tiếp tục không, sau khi lắp bắp hồi lâu, cậu ta tặc lưỡi bực bội, rồi nói với tôi: "Em tối qua lên gặp anh ta, anh ta ngồi một mình trong phòng không bật đèn, như thể đã mất hồn. Khi em nói chuyện với anh ta, anh ta phớt lờ em cho đến khi em cho anh ta xem đoạn video anh quay thì anh ta mới bằng long cho em chú ý."

"Phòng cũng vắng vẻ, em nghĩ anh ta cũng không muốn ăn."

"..." Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, tim đau nhói.

Tôi hỏi Trần Ưng: "Cậu không phải không thích anh ấy sao?"

Trần Ưng hào phóng trả lời: "Đúng vậy, em không thích anh ta! Anh ta chỉ là một kẻ ăn chơi, không xứng để anh thích anh ta một cách vô lý như vậy. ...Nhưng hôm qua anh ta trở nên như vậy, nói sao được nhỉ?", Trần Ưng lẩm bẩm, "Quả thực có chút đáng thương."

"Em nói chuyện với anh ta một lúc, anh ta nói đã biết anh ở bệnh viện. Em hỏi anh ta tại sao không đến gặp anh, anh ta nói..."

"Em ấy không muốn tôi đi, em ấy sẽ giận tôi."

Trần Ưng lặp lại những gì đã nói: "Cho nên em mới hỏi hai người có cãi nhau không. Bằng không, hai người bám lấy nhau như vậy... bị thương nặng như vậy, anh ta sao có thể không tới bệnh viện?"

Tôi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ấy trên màn hình.

"Tôi sẽ không tức giận..." Tôi làm sao có thể nhẫn tâm nổi giận với anh ấy. Tôi cũng muốn gặp anh ấy, lúc nào tôi cũng nhớ anh, gần như phát điên, nhưng lý trí của tôi là hét lên cảnh báo, - anh ấy không được đến đây, anh ấy không được xuất hiện trước mặt công chúng.

Có quá nhiều trở ngại và khoảng cách trước mặt tôi và anh.

Anh ấy thông minh như vậy, tôi nghĩ dù tôi không nói thì anh ấy cũng có thể hiểu được sự đặc biệt của mình, không thể tùy tiện xuất hiện ban ngày. Anh hiểu sự bối rối và nỗi sợ hãi của tôi vì anh sợ gây rắc rối cho tôi nên dù lo lắng nhưng anh vẫn phải ép mình ở trong căn phòng, gánh chịu áp lực tinh thần quá lớn một mình.

Tôi vuốt ve anh trên màn hình, đầu ngón tay chạm vào đôi mắt cô đơn cụp xuống của anh.

...

Chịu đựng tôi thêm một chút nữa, A Đình của em.

Nếu chúng ta chịu đựng lâu hơn một chút, chúng ta sẽ được tự do.

Giải quyết việc này mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.

Tôi vẫn chưa đạt được mục tiêu của mình, tôi không muốn để lộ bất kỳ sai sót nào vì tin nhắn trên điện thoại của mình nên tôi đã nhờ Trần Ưng quay video bằng điện thoại của cậu ta, tôi cố gắng hết sức để an ủi anh ấy. Khi Trần Ưng quay lại vào ngày hôm sau, sẽ mang đến một đoạn video mới mà anh ấy đã quay. Hai chúng tôi liên lạc theo cách này trong khoảng nửa tháng.

Tất nhiên Trần Ưng không phải ngày nào cũng rảnh, cậu ta cũng có việc riêng phải làm. Nói thật, việc cậu ta sẵn sàng làm micro giữa chúng tôi là điều tốt chưa từng có. Cậu ta không có nghĩa vụ phải giúp đỡ tôi, những điều này hoàn toàn là ý định tốt của cậu ta. Giúp đỡ vô điều kiện người khác, tôi đương nhiên không thể ép buộc them bất cứ điều gì, không thì thật quá vô liêm sỉ.

Trần Ưng thỉnh thoảng đến, vì vậy, trong những ngày buồn chán ở bệnh viện, điều tôi mong chờ nhất mỗi ngày chính là được nhìn thấy Trần Ưng ở cửa phòng bệnh.

Một đêm nọ, vào lúc mười một giờ, Trần Ưng đột nhiên xuất hiện, lúc đó tôi đang ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, ban ngày ngủ quá nhiều, đến đêm không ngủ được.

"Sao cậu lại tới đây?" Đêm đã khuya, không ngờ cậu ta lại đến.

"Suỵt!" Trần Ưng lén lút giơ ngón trỏ về phía tôi, nhìn ra ngoài hành lang, lập tức chạy tới mặc áo khoác cho tôi, đẩy tôi lên xe lăn rồi ngồi xuống, không nói một lời đẩy ra ngoài.

"Đi đâu?"

"Đừng nói nữa!" Trần Ưng nhỏ giọng nói: "Hiện tại không có ai, đây là cơ hội hoàn hảo. Nhỏ giọng thôi, đừng gây ồn ào sẽ bị phát hiện!"

"..."

Vẻ ngoài bí ẩn của cậu ta khiến tôi lo lắng.

Trần Ưng nhanh chóng đẩy tôi vào thang máy và nhấn nút xuống tầng một. Trong thang máy im lặng, cậu ta vì quá lo lắng mà nín thở.

Cuối cùng tôi cũng có thể hỏi: "Cậu đưa tôi đi đâu? Tôi không thể ra khỏi bệnh viện được..."

"Em cho anh một bất ngờ, lát nữa anh sẽ biết." Câu ấy mỉm cười với tôi.

Đến tầng một, cậu ta đẩy tôi ra khỏi thang máy, ngang qua đại sảnh, đi ra ngoài, bên ngoài là đại lộ rợp bóng cây của bệnh viện. Hai bên đường là cây thông và cây bách tươi tốt. Ban ngày, bệnh nhân nhập viện thường xuyên xuống đi dạo tắm nắng tôi cũng xuống đi bộ vài lần.

Thời điểm này xuống đây đi dạo?

Trần Ưng đẩy tôi đến bờ hồ nhân tạo, nhìn đồng hồ rồi nói: "Chỉ có mười phút thôi, nhanh lên, em sẽ canh gác cho anh, mười phút nữa em sẽ đưa anh về, nếu không để y tá phát hiện em sẽ bị giết."

Cậu ta nói mấy lời mà tôi không thể hiểu được.

Nói xong, cậu ta chạy đi cách đó không xa.

Đẩy tôi xuống cạnh hồ cho muỗi ăn, còn cho chúng ăn mười phút?

Mặc dù tôi biết ơn những gì cậu ta đã làm cho tôi gần đây nhưng kiểu hành vi ngược đãi này có quá đáng rồi đi?

Đúng lúc tôi đang định đứng dậy đẩy xe lăn về phía sau thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ.

Đó là tiếng chân bước lên cành khô.

Theo tiếng động, một bóng người từ sau gốc cây bước ra, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng đầy khao khát.

"A..."

Tôi chớp mắt thật mạnh, bóng dáng anh vẫn hiện rõ trong mắt tôi, không phải là tôi tưởng tượng.

Trần Ưng thực sự đã bí mật đưa anh đến đây? Điều ngạc nhiên đối với tôi là thế này?

Tôi vội vàng đứng dậy, quá nhanh, tầm mắt tối sầm, tôi suýt ngã. Anh vội bước tới đỡ tôi, tôi ngơ ngác nhìn mặt anh, rồi lao vào vòng tay anh, ôm thật chặt.

Vòng tay quanh eo tôi siết chặt, anh ôm tôi lại thật mạnh.

Những cành lá trên đầu tôi xào xạc, hòa lẫn với tiếng côn trùng kêu rúc rích. Tôi ngửi thấy mùi hương của anh, mắt tôi bỗng nóng bừng.

"Hoa nhài nở rồi à?" Trên người anh thoang thoảng mùi hương hoa nhài.

"Anh đã sắp xếp thời gian, muốn nhìn thấy nó nở khi em quay về, nhưng không ngờ nó lại nở sớm." Anh lấy từ trong túi ra một bông hoa màu trắng, đó là hoa nhài.

"Xin lỗi đã để anh đợi lâu." Tôi thành thật xin lỗi.

"Không sao đâu." Anh lắc đầu, kẹp bông hoa nhài vào tai tôi, nhìn tôi hồi lâu, cúi đầu hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần có thể nhìn thấy em, anh không quan tâm việc chờ đợi."

Anh vuốt ve má tôi: "Em gầy đi nhiều quá." Anh nói thêm: "Em rõ ràng đã hứa với anh rằng em sẽ không bị tổn thương nữa."

Tôi có chút áy náy nhìn đi chỗ khác: "Chuyện không ai ngờ..."

Anh đưa tay cởi cúc quần áo của tôi, tôi lập tức nắm lấy cổ áo, hoảng sợ nói: "Làm gì vậy?"

"Để anh xem thân thể của em, em bị thương có nặng không?"

Trước đây tôi lừa anh ấy rằng tôi nhập viện vì tai nạn giao thông, tuy anh ấy có thể biết tôi đang nằm viện nhưng anh ấy chắc chắn không biết lý do thực sự khiến tôi phải nhập viện. Nếu biết tôi nhập viện vì cố tình để người ta chọc mình như nhím, chắc chắn anh ấy sẽ tức giận.

Lời nói dối của tôi bây giờ không thể bị vạch trần, tất nhiên tôi không muốn anh ấy nhìn thấy những vết mổ gớm ghiếc kia. Khả năng hồi phục của tôi không tốt bằng anh ấy, những vết sẹo đó vẫn chưa lành hẳn, chúng quá xấu xí. Lỡ như tôi xấu đến mức anh ấy không thích tôi nữa thì sao?

Tôi vội nói: "Không có chuyện gì nữa đâu. Nhìn xem, giờ em ổn rồi mà".

Tay anh không buông xuống, vẫn đặt trên cúc áo của tôi.

Tôi cầu xin anh ấy: "Đừng nhìn...  xấu lắm."

"Không xấu," anh nói.

"Đợi em bình phục đã được không? Em không muốn anh nhìn thấy em..." Tôi dịu giọng tỏ ra yếu đuối, cuối cùng anh cũng nghe lời, không yêu cầu xem vết thương của tôi nữa.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trên mặt hồ nhân tạo là những chiếc lá rụng đan xen vàng xanh, mặt nước lấp lánh, gợn sóng theo gió, phản chiếu những mảnh ánh sáng bạc lốm đốm vụn vỡ.

Anh ấy ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ với tôi, tôi nắm chặt tay anh ấy, đan xen những ngón tay của tôi cùng anh ấy. Dù chỉ có mười phút nhưng tôi và anh đều ngầm thỏa thuận không nói chuyện. Chúng tôi được ở bên nhau một cách lặng lẽ đã rất hạnh phúc rồi.

Gió đêm thổi vào má tôi một lúc lâu, tôi mới nhớ ra điều gì đó, thận trọng hỏi anh: "Anh có muốn đổi tên không?"

Tôi nhớ trước đây anh ấy luôn lo lắng về mặt mũi, tên tuổi vì Lương Chí Đình.

Tôi nói: "Em có thể đặt cho bạn một cái tên mới nếu anh muốn."

Tôi tưởng anh sẽ vui lắm nhưng anh lại lắc đầu từ chối tôi, nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu".

"Bây giờ anh thấy nó là một cái tên khá hay."

Tôi ngạc nhiên: "Nhưng anh không phải..."

"Trước kia anh sợ." Anh nhếch lên khóe miệng, bình tĩnh nói: "Anh sợ trong lòng em còn có một người khác, sợ anh không có chút chỗ đứng trong lòng em, cho nên anh mong muốn nhận được sự đối xử đặc biệt mà không ai khác có được, chỉ thuộc về anh, một ngoại lệ."

Tôi cau mày, càng bối rối hơn. Vậy tại sao lại từ chối?

"Nhưng bây giờ anh biết," anh ôm mặt tôi, vuốt nhẹ má tôi, "Anh biết rằng mỗi lần em gọi A Đình, em đang gọi anh. Anh biết rằng trong lòng em chỉ có anh, thế là đủ."

"Anh hiểu rồi," anh nói.

Tôi nắm lấy lòng bàn tay anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hỏi: "Anh hiểu thế nào?"

"Hiểu rằng anh là một ngoại lệ đối với em, không phải khuôn mặt, không phải cái tên, chỉ là chính anh."

Tôi đông cứng lại.

Anh lại ôm tôi vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi: "Đã như vậy, những thứ chỉ ở trên bề mặt đều không có ý nghĩa gì, anh không cần, anh tin em cũng sẽ không cần."

Tôi rúc đầu vào hõm cổ anh, cảm giác như có cục nghẹn trong cổ họng, khó nuốt.

Không có chiếc lá giống hệt nhau trên thế giới. Mặc dù mỗi chiếc lá trông giống nhau từ bên ngoài, nhưng kết cấu và hướng gân của mỗi chiếc lá đều khác nhau.

"Em thích anh." Tôi phải mất một lúc lâu mới nói ra được ba chữ này, tôi liền không nhịn được mà vùi mặt vào cổ anh, ngơ ngác lặp lại: "Em chỉ thích anh thôi, em sẽ chỉ thích anh thôi. Em sẽ thích anh ngay cả khi em chết, sẽ thích anh ngay cả khi em là một hồn ma."

Cổ anh bị tôi làm ướt, tôi cảm thấy dòng nước nóng chảy xuống mặt mình như vòi nước bị hỏng, tôi không thể ngăn được.

"Anh cũng vậy, bảo bối," anh cười nhẹ và lặp lại với tôi, "Anh sẽ yêu em ngay cả khi anh chết."

Mười phút trôi qua rất nhanh, Trần Ưng chạy tới gọi cho tôi, ra hiệu đã đến lúc tôi phải về.

Tôi miễn cưỡng hôn tạm biệt anh, nói với anh: "Em sẽ về nhà sớm thôi, anh phải tự chăm sóc bản thân mình nhé".

"Ừ." Anh gật đầu rồi ôm tôi, tôi cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng đút vào túi mình.

Sau khi cái ôm tan vỡ, Trần Ưng, người đã chứng kiến mọi chuyện, vẻ mặt đau khổ như bị kim đâm vào mắt, muốn quay chiếc xe lăn của mình lại, giục tôi: "Được rồi, nhanh lên."

Tôi chưa kịp nhìn vào túi, liền xoay người ngồi lên xe lăn, bị Trần Ưng đẩy ra, tôi vẫn ngoái cổ nhìn lại, anh vẫn đứng bên hồ nhìn tôi từ xa, cho đến khi Trần Ưng Sau khi rẽ trái, bóng dáng anh bị bóng cây che khuất hoàn toàn, tôi mới quay mặt lại.

Trần Ưng đẩy tôi trở lại phòng bệnh, nói: "Được rồi, bí mật đưa người đến đây không phải chuyện dễ dàng, em phải nhanh chóng đưa anh ta đi, tránh bị phát hiện. Em đi trước. À, nhân tiện, bây giờ em rất bận, có lẽ lâu lắm tôi mới có thể đến gặp anh. Anh giữ gìn sức khỏe thật tốt, chăm sóc tốt cho bản thân thì có thể quay lại gặp anh ta..."

Trần Ưng đặc biệt đưa anh ấy đến gặp tôi, điều này nằm ngoài sự mong đợi của tôi, tôi đoán cậu ta cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và công sức.

"Trần Ưng," tôi trịnh trọng cảm tạ, "Cám ơn." Trần Ưng nghe thấy, cả người chợt cứng lại, vẻ mặt có vẻ ngại ngùng, nói: "Cảm ơn em làm gì cơ chứ, em cũng đâu có muốn, em tự thấy mình xui xẻo, ai bảo anh thíach anh ta như vậy, ngày ngày trưng cái bộ thất hồn lạc phách, một video cũng xem cả mấy trăm lần, em giải thích nhé...em không phải giúp anh ta, em là giúp anh! Em vẫn là không thích anh ta..."

Càng nói mặt Trần Ưng càng đỏ, như toàn thân có gai, nói: "Được rồi, không nói nữa, em đi đây."

"Trên đường cẩn thận."

"Đã biết."

Sau khi Trần Ưng rời đi, tôi thò tay vào túi, sờ thấy một vật cứng nhỏ.

Không cần lấy nó ra cũng biết nó là gì.

Xòe lòng bàn tay ra, chú chó Samoyed lè lưỡi, trái tim dưới cổ có màu đỏ tươi.

Tôi cười lớn và lẩm bẩm: "...Con chó ngu ngốc." Sau đó, tôi không nhịn được mà hôn lên chóp mũi Samoyed.

Sau khi gặp anh ấy, mọi lo lắng, lo lắng của tôi đều biến mất, tôi có đủ tự tin để tiếp tục chờ đợi. Những bông hoa nhài nở rộ và những món đồ trang trí dành cho chó con được đặt ngay ngắn trên gối của tôi, tôi cuối cùng đã có một giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, có một người khác trong phòng của tôi.

Phó Thiến đến gặp tôi từ sáng sớm, theo sau là Châu Du với vẻ mặt thờ ơ.

"Nam Lê, xem tôi mang đến ai cho cậu!" Phó Khiêm vui vẻ nói với tôi: "Châu Du sẽ tiếp quản vụ án này, giúp cậu bảo vệ, cậu nhất định phải tin tưởng năng lực của chị ấy!"

Tôi bối rối nhìn Châu Du.

Ánh mắt Châu Du chạm mắt tôi trong giây lát rồi im lặng quay đi.

—————————————————————-
Lời Mị: Không chắc còn ai chờ nhưng xin lỗi vì để mọi người đợi lâu. Thứ hai là chẳng hiểu sao bộ nào mình càng dịch cũng càng dịch càng tức, điên vcl, vừa tức vừa thương 🥺 Bộ sau không làm cường thụ nữa!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro