Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50 Máu của con rối không có mùi vị.


Tóc vàng dùng dao đâm anh, mọi người xung quanh đồng loạt dừng lại, tất cả đều nhìn về phía anh Lương đang quan sát bên cạnh.

Đòi nợ là đòi nợ, không ai muốn gây án mạng.

Anh Lương cũng vậy.

Sau khi Tóc vàng tỉnh táo lại, nhận ra mình đã bốc đồng, cậu ta lo lắng liếc nhìn Anh Lương, máu vẫn chảy ra từ lưỡi dao găm trên tay. Anh Lương bước tới, tát Tóc vàng một cái rõ to rồi mắng: "Rác rưởi."

Sau khi Tóc vàng nhận đòn này, cậu ta cũng không dám tỏ ra tức giận.

Tôi như cái xác bị đổ xi măng, đứng cứng ngắc chỉ biết níu lấy người bên cạnh, sợ chỉ cần buông tay người ấy sẽ bỏ tôi đi. Rõ ràng anh bị đâm, máu vẫn đang chảy, nhưng anh vẫn luôn đứng đó không có dấu hiệu rút lui hay sợ hãi.

Anh Lương nhìn anh hồi lâu rồi cười không rõ ý gì.

"Xem ra hôm nay lại làm việc vô ích rồi." Anh Lương trầm giọng nói, cau mày tức giận vẫy tay, lập tức có một gã cơ bắp bắt lấy lão già đang ở ngoài đám người, nhân cơ hội bỏ chạy. Hắn túm lấy cổ áo kéo lê lão như một con chó.

Lão già quỳ trên mặt đất nắm lấy ống quần của Anh Lương, không ngừng cầu xin thương xót: "Xin hãy tha cho ta lần này, cho ta thêm vài ngày nữa, nhất định ta có thể trả được số tiền đó. ..."

Anh Lương đá vào ngực lão khiến lão ngã xuống đất, hắn liếc mắt, ba bốn người đàn ông mạnh mẽ đã vây quanh lão già, đấm đá con rết lớn. Lúc đầu, con rết lớn vẫn còn sức để kêu cứu, nhưng giọng nói của lão dần biến mất, lão cuộn tròn trên mặt đất ôm đầu như chết.

Anh Lương châm một điếu thuốc nữa, nhàn nhã nhìn tôi và anh, không biết là đang xem cái gì, có gì thú vị.

Đúng lúc tôi đang nghĩ người đàn ông này lại định làm gì đó thì hắn đã vứt tàn thuốc và lặng lẽ dẫn đám người rời đi.

Lão già mãi không chết bị đánh đến mức mũi bầm tím, mặt sưng vù, lão bị kéo lê lăn trên đất, mắc kẹt ở cuối đám đông.

Sau khi đám người oanh oanh liệt liệt rời đi, xung quanh đột nhiên trở lại im lặng chết chóc.

Con mẹ nó...cứ thế đi à?

Trong sự im lặng khiến tôi dựng tóc gáy, thân hình anh bất giác nghiêng ngả, như thể không thể đứng vững được nữa. Toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể tôi lập tức căng ra, tôi đỡ anh lo lắng hỏi: "Anh có sao không?"

"Không sao đâu." Anh ấy mỉm cười với tôi, với vẻ mặt tự nhiên như thường lệ.

Nhưng câu nói này kết hợp với cả thân đầy máu của anh chẳng hề thuyết phục chút nào.

"Đi...đi...Em đưa anh đến..." Không thể đến bệnh viện. Tôi cắn môi cố nghĩ cách giải quyết. Môi dưới của tôi bị cắn đến chảy máu mà không hề hay biết. Nếu bệnh viện không được thì đi tìm một phòng khám nhỏ, tóm lại là chỗ nào cũng được, miễn là có thể chữa khỏi vết thương cho anh.

Không ngờ anh chỉ im lặng ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói: "Về nhà đi."

"Nhưng......"

"Muốn về nhà."

Nhìn vào mắt anh, tôi không thể nói không được nữa.

Quần áo trên người anh dính đầy máu, đi trên đường chắc chắn có người phát hiện, tôi không cãi lại anh chỉ đành chạy đi tìm thấy một cửa hàng quần áo vẫn chưa đóng cửa trên con phố cũ này. Hai bộ quần áo vội vàng mua xong, khi quay lại, anh đang ngồi một mình trên mặt đất dựa vào tường, đầu cúi thấp, trông như một cỗ máy vô hồn.

Hơi thở như ngừng lại, tôi ôm chặt bộ quần áo mới trong tay, gần như đầu nặng chân nhẹ chạy tới.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh từ từ ngẩng đầu lên, nhếch môi cười với tôi: "Chậm một chút."

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nửa quỳ bên cạnh anh, tôi cẩn thận cởi bỏ bộ quần áo đẫm máu của anh. Vết đâm vẫn đang chảy máu không ngừng.

Nếu là con người nếu không được chữa trị kịp thời, chảy máu nhiều như vậy chắc chắn đã ngất xỉu từ lâu, hoặc cũng sẽ vì mất quá nhiều máu mà chết.

Làm thế nào một cơ thể con người có thể có nhiều máu để đổ như vậy?

Nếu máu của anh ấy chảy hết, liệu anh cũng...

"Đừng lo." Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc dính trên má tôi, nói những lời quen thuộc mà tôi từng nghe trước đây: "Anh sẽ ổn thôi."

"..." Tôi lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau càng lau không sạch.

Ngay cả khi anh ấy mặc quần áo mới, chúng sẽ sớm dính máu. Tôi đặc biệt mua mấy bộ đồ màu đen để vết máu không quá rõ ràng, để đề phòng, tôi lại quàng chiếc áo khoác quanh eo anh ấy, nó chỉ có thể che được cho anh được một lúc.

Không nhìn kỹ sẽ không ai nhận ra.

Dọc đường anh không nhờ tôi giúp, tôi chỉ có thể lo lắng cùng anh về nhà, vừa đóng cửa lại, tôi lập tức đi lấy hộp thuốc, anh lặng lẽ cởi bỏ bộ quần áo đẫm máu.

Sợ làm bẩn nhà, anh ngồi xếp bằng trên sảnh, không bước vào.

Tôi cầm hộp thuốc, giống như một cậu sinh viên nghèo đứng trước một cuốn sách không chữ, không biết phải làm sao với cái lỗ hổng này.

Anh tìm thấy một cuộn chỉ trong hộp thuốc, liếc nhìn tôi rồi nói: "Anh hơi đói, em lấy gì cho anh ăn được không?" Một câu lẽ ra không nên xuất hiện trong lúc như này.

Tôi sửng sốt, the phản xạ định từ chối: "Nhưng..." Lúc này rồi mà còn ăn? Không phải nên xử lý vết thương trước sao?

"Có được không bảo bối? Anh đói lắm."

Ngay khi anh đáng thương cầu xin tôi, tôi liền không thể từ chối.

"...Được, em sẽ quay lại ngay."

Tôi đứng dậy đi vào bếp nấu nhanh tô mì. Khi tôi bưng ra, anh đang ném chiếc kim dính máu vào thùng rác.

Vết rách ở bụng dưới đã được khâu lại.

Có thể nhìn thấy, người khâu vết thương rất khẩn trương, đường khâu không được đẹp mắt cho lắm.

"Làm sao anh-"

Tôi hốt hoảng đặt bát xuống, chạy đến xem vết thương cho anh, vội hỏi: "Anh đã khử trùng chưa? Máu còn chưa la sạch đã dám tùy tiện khâu lại! Anh gấp thế để làm gì?"

Vừa nấu xong tô mì, anh đã tự tay khâu vết thương. Ai lại có thể đâm kim khâu vào da thịt mình mà không rên một lời? Tôi ở trong bếp thậm chí còn không nghe thấy tiếng anh.

"..."

Sau này tôi mới biết, thực ra anh không hề đói, anh chỉ tìm cớ đẩy tôi ra, không muốn tôi thấy anh thản nhiên chữa trị vết thương cho mình.

"Anh!"

Thấy suy nghĩ nho nhỏ của anh không giấu được tôi, anh nở nụ cười ngây thơ nói: "Bây giờ anh ổn rồi, em đừng lo lắng".

Anh nắm lấy ngón tay của tôi, ánh mắt liếc bát mì bị tôi bỏ quên một bên: "Anh có thể ăn không?"

Đỡ anh lên giường, kê một chiếc gối sau thắt lưng để anh tựa vào đầu giường thoải mái hơn.

"Em thật tốt."

Tôi không nói gì, im lặng đút cho anh từng miếng mì một.

Mặc dù anh ấy tỏ ra như mình không sao nhưng tôi vẫn sợ hãi trước lượng máu chảy ra khủng khiếp: "Anh thực sự không sao chứ?"

"Ừ, thật mà." Anh ấy trịnh trọng trấn an tôi, nắm lấy tay tôi, áp má vào lòng bàn tay tôi, "Em không phải tận mắt nhìn thấy sao?"

Đúng. Tôi tận mắt chứng kiến vết thương trên mặt anh lành lại và biến mất không dấu vết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Có lẽ anh ấy không nói dối tôi, nhưng tôi không thể cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

"Em đi rửa bát." Tôi kiếm cớ rời khỏi phòng ngủ.

Sau cánh cửa vẫn còn một đống quần áo anh cởi ra, tôi bước tới nhặt lên, vết máu còn chưa khô thấm qua lớp vải, dính vào tay tôi khiến tay tôi ướt đẫm. Tôi để nó dưới mũi và nhắm mắt lại.

Rõ ràng máu nhiều đến đủ để làm bẩn quần áo của tôi, nhưng tôi không ngửi thấy mùi máu.

---Máu của con rối không có mùi vị.

Khi anh vừa được tạo ra và mang đến cho tôi, tôi đã dùng kéo đâm vào ngực anh, lúc đó chỉ có một vết cắt cũng không có máu. Cho dù sau này anh sinh ra một trái tim, càng ngày càng giống người, bị tôi từng tấc phân hủy, biến thành một đống gốc linh kiện, cũng không đổ một giọt máu.

Sau khi anh quay lại với tôi một lần nữa, dấu vết của một con rối của anh đã hoàn toàn biến mất.

Anh sẽ ăn, anh sẽ đau đớn, anh sẽ bị thương và anh cũng sẽ chảy máu.

Anh trở nên không khác gì một con người.

Nhưng sự thật ở trước mắt, anh không phải là một con người. Cho dù nó có giống đến đâu thì cũng không phải vậy.

Trong cơ thể anh có một trái tim không thể bị phá hủy.

Vết thương cũng sẽ lành hoàn toàn mà không cần chữa trị.

Tôi yêu anh ấy.

Nhưng thế giới con người này có thể không bao giờ có thể chứa đựng được những thứ khác biết.

Quần áo bị ngâm trong nước giặt nhiều lần nhưng vẫn không sạch. Tôi quay lại phòng ngủ, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khi nghe thấy tiếng động, anh mở mắt ra nhìn tôi.

Rõ ràng bước chân của tôi rất nhẹ nhàng.

Tôi nằm xuống cạnh anh, vòng tay qua eo anh, không nói gì.

"Có chuyện gì vậy?" Anh dùng đầu ngón tay vuốt tóc tôi.

"Anh có trách em không?"

Anh choáng váng.

"Vì lòng ích kỷ của bản thân, em đã ép anh vào thế giới này, em đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với anh, khiến anh phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Không có em, anh sẽ không..." Lòng bàn tay tôi nhẹ nhàng che lại vết thương của anh, anh không dám dùng chút sức nào vì sợ làm anh đau.

Anh nhẹ nhàng ngắt lời tôi: "Nếu không có em thì anh không tồn tại, chúng ta cũng không thể gặp nhau."

"Không gặp anh có lẽ sẽ tốt hơn?"

"Tất nhiên là không!" Tôi phản bác ngay lập tức.

Nếu không gặp anh, chắc chắn tôi vẫn bị mắc kẹt trong căn phòng nhỏ kia, ôm ấp những giấc mơ hão huyền, là một người vô hình bị khinh thường, phớt lờ và không cần thiết, tôi có lẽ sẽ sống một cuộc sống như thế cho đến hết đời.

Mọi may mắn trong cuộc đời tôi đều đến cùng với anh.

Làm sao tôi có thể hối hận khi gặp anh đây?

Tôi chỉ hối hận vì đã không đối xử tốt hơn với anh sớm hơn.

Tôi ôm anh thật chặt, chôn mình vào vòng tay anh.

Có lẽ vì thấy tôi buồn nên anh cố tình trêu chọc tôi, muốn làm tôi vui: "Nghĩ xem, không có anh thì em sẽ làm gì?" Anh dung túng cho hành vi bất hảo của tôi là bò vào vòng tay anh tìm kiếm an ủi.

Điều anh từng nói chợt lóe lên trong tâm trí tôi.

Tôi trầm giọng đáp: "Ừ, thiếu em anh không thể sống được. Thiếu anh em cũng không thể sống được."

Cơ thể anh ấy hơi cứng đờ, nhưng tôi chỉ giả vờ như không nhận thấy. Một lúc sau, lòng bàn tay anh đặt lên sau đầu tôi, xoa nhẹ.

Tôi và anh cứ im lặng như vậy, chẳng bao lâu cơn buồn ngủ ập đến, tôi gối đầu lên ngực anh, dưới má tôi có thể nghe thấy nhịp tim nhẹ nhàng của anh, từng nhịp một đập vào màng nhĩ tôi.

Tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh hôn nhẹ lên tai tôi, nói với tôi.

"Anh cũng vậy."

-

Bất an gần đây của tôi đều là do lão già mãi không chết gây ra.

Vốn dĩ tôi chỉ nghĩ đơn giản là đưa cho ông ta một khoản tiền lớn rồi đuổi lão đi. Đó là mục đích ban đầu ông ta tìm tôi. Tôi hiếm khi muốn có một cuộc sống ổn định, tôi thực sự không muốn vướng vào một ông 'bố' như vậy.

Một mặt tôi lo lắng Lương Chi Đình sẽ tức giận khởi kiện, chắc chắn sẽ liên quan đến A Đình của tôi. Mặt khác, tôi vẫn chưa tìm được chỗ dung thân, trước lúc đó, tôi không thể bị những chuyện này phân tâm.

Đợi khi tôi và anh chuyển đến nơi mới, sau này sẽ không ai có thể tìm thấy chúng tôi, dù thế giới bên ngoài có chấn động thế nào thì cũng không liên quan gì đến tôi nữa.

Nếu có thể mua được bình yên bằng tiền, tại sao không?

Mặc dù đưa nó cho một người như Con Rết Lớn có chút lãng phí, nhưng cứ coi nó như việc tích âm đức đi.

Tôi ngây thơ nghĩ rằng tiền có thể mua cho mình một cuộc sống bình yên, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng lão ta lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, thậm chí còn khiến người quan trọng nhất của tôi bị thương. Nếu có chuyện gì xảy ra với A Đình của tôi, mạng chó của lão cũng không đền đủ.

Làm tổn thương tôi thì được, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép ông ta làm tổn thương người của tôi.

Tôi hối hận rồi, tôi không ngờ mình lại có những suy nghĩ buồn cười như vậy, như thể bị ma ám.

Lẽ ra tôi không nên nhượng bộ, tôi phải bắt ông ta phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình. Tôi muốn cũng lão cá chết lưới rách, ai cùng đừng hòng sống tốt.

Tôi không những muốn lão đến con trai cũng không có, còn muốn tống lão về cái quê hương vui vẻ kia. 

Ông ta không phải sợ vào tù sao? Là một người con hiếu thảo, tôi có thể miễn cưỡng dùng chân của ình đá giúp ông ta vào.

Tôi đã kiểm tra một số công ty luật nổi tiếng trên mạng, nói dối anh ra ngoài để mua đồ, thực tế là đi khắp nơi gặp luật sư.

Tôi chạy suốt một tuần nhưng tình hình phức tạp, không thấy chút ánh sáng nào.

Hôm nay, vừa từ văn phòng luật công ty xx bước ra ngoài, câu trả lời tôi nhận được cũng không hề lý tưởng chút nào.

Tôi ngồi xuống ven đường tắm nắng, đang nghĩ xem nên đi văn phòng nào tiếp theo, một chiếc SUV bất ngờ dừng lại trước mặt tôi.

Tôi đầy hoài nghi nhìn qua.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra người ngồi ở ghế lái, cậu ta mỉm cười rạng rỡ vẫy tay với tôi: "Nam Lê?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro