
Chương 45 "Chúng tôi là chân ái, chúng tôi yêu nhau đến chết."
-
Tôi thích từ sáng đến tối rúc trong nhà với anh, trong lãnh thổ nhỏ bé này tùy ý đi lại, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại. Kiểu sống này có thể khiến người khác không thể chịu nổi, nhưng đây là trạng thái sống hài lòng nhất với tôi.
Tôi không thích giao lưu hay tham gia các cuộc vui, ở trong cống quá lâu khiến tôi vừa ra dưới nắng liền bị thui như chuột khô.
Không ai thích sống trong cống rãnh cả.
Tôi chỉ có thể tận hưởng bóng tối một mình, tưởng rằng sẽ cô đơn đến hết cuộc đời nhưng giờ đây tôi đã có bạn đồng hành.
Anh sẽ nắm tay tôi, không than phiền cùng tôi bước đi trên con đường tối tăm không ánh sáng, tôi tin chắc rằng anh sẽ đồng hành cùng tôi đến hết cuộc đời.
Vì tôi biết tôi là tất cả đối với anh.
Với tôi anh cũng vậy.
"Muốn ăn mì."
Tôi nằm uể oải trên giường, chốc chốc lại gặm tay anh. Vừa "làm việc" xong bụng đói cồn cào, da tay anh mềm quá, gặm đến phát đói.
Anh nghe vậy lập tức đứng dậy xuống giường: "Anh nấu cho em."
Ngoan quá thể.
Anh mặc quần áo vào rồi đi vào bếp, nửa phút sau lại quay lại, nhặt chiếc áo khoác rơi trên sàn lên nói: "Không có mì, anh đi mua, em ngủ một lát."
"Vậy không ăn nữa." Tôi đưa tay về phía anh, "Anh đừng đi."
Anh nắm lấy tay tôi, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay.
"Siêu thị ở ngay tầng dưới, sẽ về ngay thôi."
"Vậy em đi với anh." Tôi đứng dậy khỏi giường, chân vẫn còn hơi run, mỗi bước đi thân thể đều không ngừng lắc lư.
Anh đỡ tôi run rẩy như ông già tám mươi, nói: "Không cần, anh tự đi được, anh sẽ quay về ngay".
"Không được, em phải đi."
Anh ngăn không nổi tôi chỉ đành cười bất lực giúp tôi mặc quần áo.
Thực tế thì chúng tôi có thể đặt đồ ăn ngoài, nhưng tôi không muốn.
Chuột thỉnh thoảng cũng cần ra ngoài hóng gió.
Ban đêm không có mặt trời, thiêu không chết tôi.
Cùng nhau đi siêu thị nghe như một cặp tình nhân vậy.
Tôi chưa từng làm loại chuyện này với anh bao giờ, tôi rất muốn thử một lần.
Trả tiền thuê cao như vậy cho căn nhà này cũng là vì bản thân quan cảnh của tiểu khu cũng như an ninh bảo mật. Tàu điện ngầm cùng xe buýt xung quanh rất thuận tiện nhanh chóng. Ngoài ra còn có nhiều trung tâm mua sắm và địa điểm giải trí lớn sống động cả ngày lần đêm.
Vốn dĩ nói đi siêu thị mua mị, nhưng đã đi dạo rôi, tự nhiên cũng không thể chỉ mua mỗi mì.
Tôi đứng trước tủ rượu, đang tính mua thêm chút rượu, lần trước tôi không thể làm anh say được, là tôi bất cẩn, lần sau nhất định sẽ làm được.
Chọn xong, quay đầu lại thấy anh đứng trước một kệ hàng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào, ừm, mấy đồ dùng kế hoạch hóa gia đình trên đó.
Tôi bước tới, ném chai rượu vào xe đẩy, nắm lấy cánh tay anh: "Sao anh lại nhìn cái này?"
Anh có vẻ như đang do dự có nên mua vài hộp không, trông đặc biệt tập trung.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh trông rất buồn cười.
Tôi kéo anh muốn rời đi: "Được rồi, đừng nhìn nữa, đi thôi."
Kéo được một lúc vẫn không nhúc nhích, mắt anh vẫn dán chặt vào đó, tay anh đã vươn tới một trong mấy chiếc hộp nhỏ, tôi từ trên không tóm lấy cổ tay anh dùng lực kéo ra, ngăn cản anh chạm vào nó.
Anh trông có vẻ bối rối.
Khó hiểu thế sao? Trước đấy cũng chưa thấy anh dùng được một lần, bây giờ lại muốn thử đồ mới sao?
Không được.
"Em thích," tôi ghé vào tai anh thì thầm, "Anh không dùng."
Đồ ăn vặt ngày nay mỗi ngày đều nghiên cứu ra một hương vị kỳ quái mới, cái gì mà vị rau thơm, vị tỏi, vị đậu phụ thối, vị vỏ trứng... mấy vị kỳ lạ này chiếm đầy trong khu đồ ăn vặt, đủ các loại "tân thế giới".
Tôi liếc nhìn kệ hàng đủ hương vị trước mặt anh.
Nghĩ nhiều thế để làm gì?
Nhón chân lén hôn lên môi anh, thì thầm: "Vị gốc mới là ngon nhất."
Anh giật mình, sau đó cười lên, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Coi như anh có chút nhận thức.
Anh ôm một túi đồ lớn về nhà, khi đi ngang qua một tiệm bánh mì, anh liếc nhìn một cái rồi dừng lại: "Đợi chút."
"Em không ăn bánh mì, về đi, chân em đau quá."
Anh cho tôi ngồi xuống bên bồn hoa ven đường, nói: "Chờ anh ở đây".
Nói xong anh sải bước vào tiệm bánh.
Tôi chỉ đành ở chỗ cũ đợi anh.
Trên đầu lá cây xào xạc, hàng đèn đường nhả ra ánh hoàng hôn, dưới ánh đèn côn trùng rả rích nhảy nhót.
Rất yên tĩnh. Giờ này con phố cũng chẳng còn gì thú vị nữa, không thu hút được mấy khách hàng, tự nhiên không có người đi lại.
Tôi cởi một chiếc giày ra, xoa lòng bàn chân đau của mình. Quá thiếu vận động, đi chút thôi chân cũng đau, đi không nổi nữa, cũng chẳng có người, vậy để anh bế tôi về vậy.
Đương lúc đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Tôi tưởng là người qua đường cũng không thèm ngẩng đầu lên, khi cảm thấy có điều gì đó không đúng, có tiếng bước chân từ xa vọng lại, rất nhanh còn... tiến về phía tôi.
Tôi đột ngột quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ thì một vật nặng nề đập mạnh vào trán tôi, cơn đau dữ dội bao trùm lấy cả đầu tôi, trước mắt tôi đột ngột tối sầm, cơ thể không phòng bị đổ nhào xuống đất.
Chưa kịp đứng dậy, cổ áo tôi đã bị siết chặt, cổ bị siết đến mức ngạt thở, sau đó lại là một cú đòn nặng hơn đập vào đầu, đập đến đầu váng mắt hoa, tôi thặm chí còn nghe thấy tiếng hộp sọ nứt vỡ, qua một hồi lâu mới nhìn rõ người trước mắt.
Người đàn ông cầm một viên gạch trên tay, vết sẹo xoắn trên mặt đang bò như một con rết, cố gắng cắn tôi thành từng mảnh.
Chất lỏng nóng hổi chảy ra từ trán bao phủ lên khuôn mặt.
Gạch đã dính đầy máu của tôi, lão nghiến răng lao về phía tôi, đánh liên tục vào đầu tôi: "Đồ súc sinh! Dám trốn tao, mày cho rằng mình có thể trốn thoát à! Tao đánh chết mày, đồ súc sinh vô ơn vọng nghía"
Mọi việc diễn ra nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng, liền bị viên gạch liên tục đâoj đến mức đầu óc quay cuồng, lực quá mạnh khiến viên gạch vỡ làm hai, lão mắng chửi, vứt viên gạch đi, giơ tay cho tôi một cái tát.
Đôi mắt của lão trông có vẻ vẫn ổn, tiếc quá, vậy mà không mù.
Sao lại tìm đến đây? Đúng là âm hồn bất tán.
Lão kéo cổ áo tôi, tôi không còn sức lực, đầu choáng tai ù căn bản không đứng dậy nổi, tôi tức giận mở miệng cắn vào bàn tay đang giữ cổ áo tôi, cắn trúng hổ khẩu, cả ngón cái lão cũng cắn luôn, răng nghiến chặt, dùng lực như muốn căn rời ngón tay lão.
Lão rú lên đau đớn như một con lợn bị chọc tiết.
Được rồi, lúc đó chưa năm bắt được vận may làm mù mắt lão, hôm nay liền giao tới tận cửa, tôi không tin lần nào lão cũng may mắn như vậy.
Không đánh chết tôi thì đừng hòng giữ được ngón tay này.
"Mẹ kiếp, buông ra! Sao mày dám làm vậy với tao, thằng súc sinh này!" Tôi ngửi thấy mùi máu trong khoang miệng, hôi đến mức tôi phải cố nén cảm giác buồn nôn.
Miệng lão buông lời bẩn thỉu, tay lão bị tôi cắn không cử động được nên đá vào bụng tôi.
Cú đá này là muốn đá tôi vào chỗ chết, nội tạng dường như bị dịch chuyển, cơn đau càng khiến tôi nghiến răng mạnh hơn, cũng vào lúc này, miệng hơi nhả ra, lão rống lên một tiếng buông tôi ra, cong lưng ôm lấy bàn tay, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tôi ngã trên đất, nhổ ra thứ trong miệng, là ngón tay lão.
Ngón tay bị đứt rơi xuống đất lăn tròn, dính đầy bùn đất. Nhìn thấy vậy, tôi cười lớn đến mức lăn lộn trên mặt đất giống như một kẻ điên. Máu trên mặt và trong miệng tôi, của lão và của tôi, trộn lẫn với nhau.
Máu của tạp chủng lớn và tạp chủng nhỏ.
Lão đau đến mức không đứng dậy nổi. Tôi loạng choạng đứng lên, dùng đế giày nghiến nát ngón tay trên mặt đất.
Như vậy kể cả có đến bệnh viện cũng không nối nổi.
Đáng đời, đáng đời, đáng đời! !
Lão gầm lên lao tới, nắm đấm giơ lên nhưng còn chưa chạm vào tôi đã bị đá bay.
Trước mắt lờ mờ, một bóng người quan thuộc lao đến phía tôi, đá lão bay vào vườn hoa, giống như xách một con gà con, anh túm lấy tóc con rết lớn, một phát rồi lại một phát đập đầu lão xuống đất, cành cây đứt gãy biến thành lưỡi dao sắc nhọn xé nát mặt lão.
Con rết biến thành con nhím, nhanh chóng nằm bất động trong bụi rậm.
Tầm nhìn của tôi mờ đi, vốn dĩ vẫn còn có thể trụ vững, nhưng sau khi nhìn thấy anh, không hiểu sao toàn bộ sức lực của tôi rút đi, đứng không vững, ngã thẳng xuống đất.
--- Rơi vào vòng tay anh.
Tay anh run run, muốn chạm vào mặt tôi nhưng lại lơ lửng trên không như không dám.
Tôi cúi xuống xoa vào lòng bàn tay anh, máu trên mặt tôi chảy đầy bàn tay anh.
"Bẩn lắm," tôi lẩm bẩm.
"Có... đau không..." Giọng anh run run.
"Không đau." Ban đầu rất đau, nhưng ngay khi anh đến tôi không còn cảm thấy đau nữa.
Anh là thuốc của tôi.
Quần áo của anh cũng dính đầy máu của tôi, tôi đưa tay xoa xoa áo anh, chợt cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ.
"Về nhà đi." Tôi nói nhẹ nhàng.
"Được."
Anh bế tôi lên chuẩn bị rời đi thì tiếng cười vang lên từ bụi cây.
"Hahaha...haha...khụ! Đồ...đồ biến thái chết tiệt nhà mày."
Khuôn mặt của vị lão cũng đầy máu. Có một cành gỗ ngắn cắm vào má ông, máu từ đó chảy ra. Ánh mắt lão đảo quanh tôi một lúc lâu rồi dừng lại ở chỗ anh đang ôm tôi.
"Tao còn tưởng anh là bạn của mày, không ngờ... hóa ra lại là tình nhân của mày."
Khi trước lão đánh nhau với tôi đã nhìn thấy bức ảnh, nhận ra anh.
"Thế mà lại ở cùng đàn ông, đúng là ghê tởm." Lão phun ra một ngụm máu, chán ghét nói: "Sao tao lại có thể sinh ra thứ ghê tởm như mày?"
"Súc sinh sinh súc sinh, tạp chủng đẻ tạp chủng, tôi buồn nôn, là bởi vì ông cũng buồn nôn."
Lão nằm trong bụi cây, hung tợn nhìn tôi: "Loại quái thai như mày ai thèm yêu? Khẳng định sớm muộn cũng bị người ta đá thôi."
"Căn bản không tự lượng sức, đến cả chung huyết mạch như lão tử đây còn không sống chung được, còn mong người ngoài toàn tâm toàn ý yêu thương mày? Chơi mày thôi, chơi đủ rồi, liền đá mày phát một."
Lão cười lạnh, gần như phát điên, huyên thuyên không ngừng: "Đàn ông với đàn ông, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta đau bụng rồi. Nam Lê à, Nam Lê, các người có biết xấu hổ một chút không? Thế mà nằm dưới thân đàn ông, mày không thấy đê tiện sao?"
"Con trai lớn rồi nên dùng tiền báo hiếu tao, không có tiền thì đi bán! Dù sao mày cũng là loại tiện hóa bị đàn ông đệt!"
"Mẹ mày là một con mụ già, con khốn kiếp! Chúng mày đều là lũ khốn vô liêm sỉ!"
Bàn tay anh ôm lấy cánh tay tôi càng lúc càng cứng, rõ ràng là tức không chịu nổi, nếu không phải vì không thế vứt tôi, tôi tin anh sẽ lao tới đánh lão.
Trong lòng cảm thấy ấm áp, tôi thì thầm với anh: "Thả em xuống."
Anh không nói gì, nhẹ nhàng đặt tôi xuống, khi anh định lao tới, tôi nắm lấy cánh tay anh lắc đầu. Trông anh như muốn nói gì đó, nhưng anh chưa kịp nói gì, tôi lao về phía bụi cây với tốc độ cực nhanh, nắm chặt tay đấm vào khuôn mặt xấu xí của lão già mãi không chết hai phát.
"Ít coi thường người khác đi, đồ hiếp dâm chết tiệt."
Tôi từ trên cao nhìn xuống lão, bình tĩnh mỉm cười nói:
"Chúng tôi là chân ái, chúng tôi yêu nhau đến chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro