Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44 "Chào buổi sáng, bảo bối"


Tôi không muốn kinh động bọn họ, lặng lẽ quay lại con đường cũ.

Ngồi một lúc, anh và Trần Ưng lần lượt quay lại, vẻ mặt cậu ta vẫn như thường lệ, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi như đang tranh đấu đầy đau khổ, muốn nói lại thôi, cuối cùng gì cũng không nói.

"Bỏng ngô đâu?" Bạn của Trần Ưng hỏi.

"Hả?...À, nhiều người xếp hang quá nên tôi không muốn mua nữa."

Anh ngồi xuống cạnh tôi, tôi cố tình hỏi anh: "Phát sinh ra chuyện gì sao?"

Anh lập tức phủ nhận, bình tĩnh nói: "Không có."

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi đã bị anh lừa rồi.

Tôi nắm tay anh nói: "Vậy về thôi."

"Được."

Sau khi tạm biệt Trần Ưng, tôi và anh nhàn nhã rời khỏi công viên.

Vốn dĩ hôm nay tôi rủ anh ra ngoài để làm anh vui, nhưng lại bị Trần Ưng cùng bạn cậu ta khiến cho không thành công.

Tôi nóng ruột muốn biết lý do khiến anh buồn phiền, đột nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu.

Đi được nửa đường, tôi không ngẩng đầu lên, kéo anh vào một quán cơm ven đường, thuê một phòng riêng nhỏ gọi mấy thứ linh tinh cùng đồ uống.

"Không phải bảo quay lại sao?" Anh bị tôi ấn ngồi xuống mới nhớ ra hỏi tôi.

Bật nắp, tôi rót đầy một ly rượu đẩy đến trước mặt anh, nói: "Bụng đói rồi, ăn rồi hãy về, em mời."

Anh trầm ngâm liếc nhìn chiếc hộp bìa cứng đang cầm trên tay, bên trong vẫn còn vài chiếc xúc xích chưa đụng tới.

Không thốt một lời.

Tôi nhấp một ngụm rượu, cay hơn tôi nghĩ, cũng không phải là vị yêu thích của tôi, nhưng đã đến bước này rồi làm sao tôi có thể bỏ cuộc giữa đường? Vì vậy tôi cố nhịn, nói: "Uống chút với em đi."

Lúc tỉnh táo không muốn nói, tôi lại không tin anh sau rồi lại vẫn miệng kín như bưng.

Con rối mà, tửu lượng chắc chắn cũng kém.

Tôi không tin hôm nay tôi không moi được gì từ anh!

Tôi uống một hơi hết nửa cốc, bụng nóng như lửa đốt, tôi lau miệng nói: "Uống đi!"

Anh im lặng hai giây, lặng lẽ cầm ly rượu lên đưa lên miệng uống một ngụm, tôi gấp đến đưa tay lên giữ lấy tay anh tránh anh buông nó ra, dỗ dành: " Một ngụm làm sao được, cạn chén, cạn chén!"

Thế là cái ly mới được rót đầy nhấp được ngụm kia bị anh vài hơi uống đến đáy hướng lên trời.

Tôi chờ đợi phản ứng của anh.

Vẻ mặt anh vẫn như thường lệ, không có chuyện gì xảy ra cả.

...Đệt, sơ suất rồi.

Tửu lượng sao tốt vậy?

Tôi rót cho anh một ly khác, nói, "Uống thêm đi!"

Cũng không thể cứ bảo anh uống mãi, sẽ khiến anh nghi ngờ, vì vậy tôi cũng tự mình đổ chút rượu vào miệng.

Anh dùng lòng bàn tay bịt miệng cốc của tôi, nói: "Đừng uống nhiều quá."

"Biết rồi biết rôi, em tự biết mức độ."

Tôi muốn đẩy tay anh ra nhưng anh không buông, anh cố gắng thuyết phục tôi: "Chỉ uống rượu thôi thì không được, sẽ say."

Chính là muốn say đấy, đồ ngốc.

"Vậy gọi đồ ăn đi."

Tôi quét mã QR nhìn một lượt mấy món trên menu, hơi nghiêng đầu.

Tại sao...tất cả đều là đồ đôi?

Quên đi, sao cũng được.

Tôi gọi ngẫu nhiên hai suất ăn. Khi người phục vụ mang bữa ăn lên, tôi đã uống xong một ly, nhưng anh thì đã uống hết hai ly lớn, còn đang uống ly thứ ba. Hừ, tôi không tin hôm nay anh còn có thể trốn thoát được.

"Xin lỗi làm phiền."

Sau khi mang đồ ăn ra, một người phục vụ khác mở cửa bước vào, cầm một đóa hoa hồng trong tay, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn của chúng tôi.

"Đây là?"

"Hôm nay cửa hàng chúng tôi có sự kiện, mỗi vị khách dùng bữa đều có thể nhận được quà." Cô nói với nụ cười chuyên nghiệp trên môi, thân thiện nói: "Chúc quý khách dùng bữa vui vẻ."

Sau đó cô lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Tôi nhặt bông hồng tươi lên, chơi với nó trong tay.

Mấy tiệm ăn ngày nay cũng lạ quá, tặng đồ lúc ăn lại là hoa.

Tôi từ từ bẻ bông hồng đỏ, giơ tay lên kẹp vào sau tai anh.

Anh để tôi tự tung tự tác, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, nhìn đến tôi cảm thấy có chút hoảng loạn.

Người đẹp hơn hoa.

Không cưỡng lại nỗi cám dỗ, tôi nghiêng người hôn anh, sau đó lại bắt đầu uống rượu.

Tôi tưởng mình chỉ còn cách thành công một bước, nhưng...

Sau khi uống ba ly rượu, tôi là người ngã xuống đầu tiên.

"Ợ."

Tôi nằm trên bàn, đầu nặng không nhấc nổi lên.

"Em ổn chứ?"

Ban đầu anh ngồi đối diện với tôi, nhưng không rõ từ lúc nào đó anh lại ngồi cạnh tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Có khó chịu không?"

Mí mắt tôi nặng trĩu, tôi phát ra một tiếng "Hmm" nghèn nghẹt trong cổ họng. Anh đỡ tôi dậy, tôi khó chịu rúc vào lòng anh, đầu tựa vào cổ anh, mọi thứ trước mắt đều có bóng chồng.

Tên này, không biết làm từ gì, uống giỏi thế?

Miệng tôi khô khốc, tôi lẩm bẩm: "Em chóng mặt quá..."

Những ngón tay mát lạnh chạm vào thái dương tôi nhẹ nhàng xoa bóp, tôi nheo mắt thoải mái.

Tôi hé mở mắt, ánh đèn trên đầu bao phủ anh, tôi trầm giọng hỏi anh: "Sao anh không vui?"

Anh sững người trả lời tôi: "Anh không vui?"

Vẫn không chịu thừa nhận, tôi kiên quyết nói: "Rõ ràng là anh có."

Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, không thốt ra lời nào. Tôi quàng tay qua cổ anh, kéo đầu anh xuống, hôn thật mạnh.

Bông hồng bên tai anh rơi xuống giữa xương quai xanh của tôi. Anh nhặt nó lên và dường như đang suy nghĩ nên đặt nó vào đâu. Mắt mờ đi, tôi lấy bông hồng từ ngón tay anh, từ từ đưa vào miệng rồi dùng răng cắn lấy.

Hoa tươi nở trong mỗi kẽ răng tôi.

Anh cúi đầu xuống.

Cánh hoa đỏ tươi, nước hoa đắng ngắt.

Bữa ăn kéo dài rất lâu, đồ ăn chẳng được mấy miếng, rượu đã uống sạch sẽ.

Ký ức cuối cùng còn sót lại là việc anh bế tôi ra khỏi cửa hàng, tôi say khướt, nhìn thấy một tấm biển quảng cáo được dựng ở lối vào cửa hàng, trên đó có in bốn chữ tiếng Trung lớn "Hoạt động tình nhân".

Hóa ra là nhà hàng dành cho các cặp đôi, thảo nào họ lại tặng hoa hồng.

Bông hoa bị giày vò đến nát bươm được nhét vào túi của tôi.

Trở lại căn hộ, vừa bước vào thang máy, tôi lại uốn éo trên lưng anh muốn xuống, nhưng uống quá nhiều không đứng vững được, chân vừa chạm đất là ngã xuống. Anh đành bế ngang tôi lên, kẹp lấy đôi chân lộn xộn của tôi.

Tôi lớn tiếng hỏi anh: "Sao... vừa rồi anh không ôm em?"

"Bên ngoài có rất nhiều người," anh nói.

"Em không quan tâm, lần sau không đượ cõng em, anh phải ôm em như thế này."

Nhưng anh lại cười gần như chiều chuộng trả lời tôi: "Được."

Vốn dĩ anh muốn đưa tôi vào nhà, nhưng khi đến cửa tôi lại làm ầm ĩ, đòi uống nước nên anh chỉ có thể mang tôi về phòng mình.

Khi tôi đi ngang qua kệ tường đầy chai rượu, tôi nhặt một chai dốc vào miệng tôi, anh lập tức giật lấy, còn cấm tôi uống thêm. Sau khi giúp tôi tắm và thay quần áo, anh đặt tôi trở lại giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho tôi.

Chăn vừa dày vừa nặng, đè tôi xuống gần như không thở nổi, không cử động được nên tôi rên rỉ.

Anh hiền lành hôn lên trán tôi, nói: "Đừng cử động nữa, anh đi lấy nước cho em."

Nói xong anh đứng dậy đi vào bếp.

Tôi đợi rất lâu, đến tận khi tôi gần như ngủ quên, nhưng anh vẫn không quay lại, lấy chút nước còn bị lạc sao? Đã qua rất lâu anh không quay lại, cũng không đáp lại khi tôi gọi anh, tôi muốn rời khỏi giường tìm anh, nhưng tôi mất thăng bằng ngã xuống sàn.

Ngã mạnh đến mức trong mắt đầy sao, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh nhẹ như tiếng ngăn kéo nhẹ nhàng đóng lại.

Sau đó, bóng dáng anh xuất hiện bên ngoài phòng ngủ, trên tay cầm cốc nước mật ong ấm áp.

Anh bế tôi lên giường, xoa xoa đầu gối thâm tím của tôi.

"Tại sao em lại đi..."

Ánh sáng rực rỡ như ban ngày, nhưng tôi không thể thấy rõ nét mặt của anh lúc này, quả thực tôi say quá rồi.

Anh im lặng xoa cho tôi một lúc lâu, sau đó đưa cốc nước lên miệng tôi, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chúng ta uống chút nước trước đã."

Sau khi uống nửa cốc nước mật ong, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên miệng tôi, rồi lại vuốt ve má tôi. Chuyển động rất nhẹ nhàng, giống như một con côn trùng đang bò.

Tôi mím môi trốn tránh: "Ngứa..."

Anh không còn chạm vào mặt tôi nữa mà dùng một tay ôm má tôi, mặt tôi nóng bừng vì rượu, cảm thấy dễ chịu khi nằm cạnh lòng bàn tay mát lạnh của anh, tôi hơi dụi mặt vào nó.

Anh trầm giọng hỏi: "Anh là ai?"

Tôi không phản ứng được. Não tôi lúc này không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh, tại sao anh lại hỏi một câu hỏi khó hiểu như vậy.

Tôi lẩm bẩm trả lời: "A Đình."

"A Đình là ai?"

Tôi càng trở nên mơ hồ.

"A Đình chính là A Đình á..." Tôi rúc vào trong lòng anh, tìm một vị trí thích hợp.

Anh vòng tay qua người tôi ôm tôi thật chặt.

Ngón tay anh dường như đang run rẩy. Tôi bối rối nắm lấy ngón tay anh, hỏi: "Anh sao vậy? Lạnh sao?"

Anh không trả lời, hỏi: "A Đình là..."

"Sao anh ngốc thế? Anh hỏi câu này mấy lần rồi."

Tôi cười ngốc nghếch nói với anh: "A Đình là chồng em".

"Em rất yêu anh ấy."

Nói xong tôi ngả người vào vòng tay anh, nhắm mắt ngủ một giấc.

Nửa đêm nửa tỉnh nửa ngủ, tôi nghe thấy anh cười, cười rất lâu, tôi không biết anh đang cười cái gì, cười đến giọng run rẩy.

Vốn là muốn hỏi anh, nhưng mắt quả thực không mở nổi, cứ vậy mà ngủ quên.

Ngày hôm sau khi tỉnh giấc, anh đã không có trong phòng.

Cơn say khiến đầu tôi đau như muốn nứt, đầu óc một mảnh trắng xóa, tôi nhớ ngày hôm qua... Hình như tôi muốn dụ anh uống rượu, lừa anh nói ra, nhưng cuối cùng tôi lại say. Đệt, hỏng rồi, không nhớ gì nữa.

Sau đó tôi với anh đã làm gì?

Cơ thể sạch sẽ sảng khoái, có vẻ như không làm chuyện kia, tiếc thật, còn định tận hưởng chút tư vị của  "làm việc" khi say rượu, cái này ắt là một trải nghiệm mới. Quên đi, sau này còn có cơ hội khác.

Tôi cười toe toét đứng dậy, lê từng bước nặng nề vào phòng khách, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, đám rác tôi cìn chưa kịp vứt cùng với đám vỏ rượu trống rỗng đều không thấy tăm hơi, thùng rác cũng được thay túi rác mới, có vẻ như mới được thay.

Tận tâm quá đi.

Người đâu, chạy đâu rồi?

Trên bàn cũng đã được thu dọn gọn gàng, sách bút cũng được sắp xếp cẩn thận, đột nhiên, tôi nhìn thấy một khoảng trống nhỏ giữa ngăn kéo, kỳ lạ, tôi không đóng nó lại sao?

Khi mở ra, ngoài một đống bừa bộn, còn có một bức ảnh mà tôi đã quá quen thuộc nằm bên trên.

Là bức ảnh của tôi và anh.

Lúc đó để vào đây cũng không mở ra xem lại nữa, bây giờ nhìn lại, tâm tình lại có chút khác biệt.

Lúc tôi chiến đấu với con rết to, bức ảnh đã bị nó vò nát, để lại những nếp nhăn sâu không thể xóa mờ, nhưng may mắn là nó vẫn còn đó, không bị tôi tùy ý thiêu hủy.

Tôi thất thần nhìn anh trong bức ảnh, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, tôi mới vội vàng đặt bức ảnh lại.

Khi tôi quay lại, tôi thấy anh đang thay giày ở tiền sảnh. Người trong ảnh đã lại quay lại với tôi. Có lẽ không ai may mắn hơn tôi nữa.

Tôi tâm tình vui vẻ, đi tới ôm lấy anh: "Anh đi đâu vậy?"

Anh choàng một tay ôm tôi, tay kia cầm một túi nhựa đựng bánh xèo nóng cùng sữa đậu nành. Không cần nói cũng biết anh đi mua bữa sáng cho tôi.

Nhưng thay vì ăn sáng, buổi sáng khi thức dậy tôi càng muốn nhìn thấy anh hơn.

Tôi kiễng chân lên, hôn nhẹ lên môi anh, cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng," lông mày anh chậm rãi nhướng lên, giọng điệu nhẹ nhàng trầm thấp, "Bảo bối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro