
58
Chương 58.
Có rất nhiều chuyện nếu chỉ tưởng tượng thì có thể sẽ không bao giờ cảm nhận được, ví dụ như cảm giác yêu một người là như thế nào, cảm giác làm tình với người mình yêu ra sao.
Có đôi khi khoái cảm tâm lý có thể áp đảo khoái cảm sinh lý, cho dù là thống khổ, cũng có thể kích thích khát vọng thân thể, sau khát vọng thống khổ đối phương dành cho sẽ là sự sung sướng nhiều hơn.
Tôn Triết Dương từ đầu tới cuối tỏ ra có chút thô bạo, vừa như là tích lũy lại do áp lực tình cảm, lại vừa như một kiểu phát tiết. Nhưng nói thật Hàn Thần Tâm thích cái kiểu thô bạo này. Tôn Triết Dương làm với anh, cho dù không thể kiểm soát được mà muốn bóp chết anh, Hàn Thần Tâm cũng hiểu được đó là bởi Tôn Triết Dương bắt đầu không kìm nén được tình cảm.
Dục vọng và tình cảm không có đường phát tiết, dần dà sẽ chuyển hóa thành bạo lực. Tôn Triết Dương càng bạo lực, chỉ có thể chứng minh rằng anh ấy càng quan tâm mình hơn. Hàn Thần Tâm tự cho là như thế.
Thời điểm trên giường có lẽ cũng là như vậy.
Kỳ thực, cơn kiềm nén này không chỉ là lần đầu tiên phát tiết của Tôn Triết Dương, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Thần Tâm có thể hoàn toàn giải phóng. Chỉ là anh chọn cách khác Tôn Triết Dương, ví dụ như chịu đựng được sự thô bạo của Tôn Triết Dương đồng thời chuyển hóa nó thành khoái cảm tâm lý.
Đương nhiên, Tôn Triết Dương cũng không hoàn toàn bị choáng váng đầu óc. Ít nhất ở giây phút cuối cùng, hắn ghìm lại, làm Hàn Thần Tâm có thể dễ dàng tiếp nhận hắn hơn, đồng thời cảm nhận được sự vui sướng.
Dù sao mục đích của hắn là phát tiết, chứ không phải là thương tổn.
Trước đây, thậm chí là trước nữa, Hàn Thần Tâm chỉ biết nam với nam phải làm như thế nào mới đúng, anh chẳng hề bận tâm vấn đề mình ngủ với Tôn Triết Dương hay là Tôn Triết Dương ngủ với mình, dù sao thì Tôn Triết Dương cũng không quan trọng gì. Hơn nữa khi thực sự lên giường rồi, anh phát hiện ngoài việc dùng bản năng ôm Tôn Triết Dương đáp lại hắn, anh cũng chẳng biết làm gì khác. Song ở phương diện này, Tôn Triết Dương hiển nhiên kinh nghiệm phong phú hơn anh. Đối với điều này, Hàn Thần Tâm chọn cách thản nhiên tiếp nhận. Anh không có nhiều tinh lực để phẫn nộ đau lòng vì quá khứ của Tôn Triết Dương, bởi vì thậm chí ngay cả tương lai của bọn họ cũng là gian nan và bất định.
Nồng nhiệt qua đi, Hàn Thần Tâm cảm thấy mệt mỏi tới cực điểm, ôm thắt lưng Tôn Triết Dương ngủ vùi. Hơn nữa đêm đó lại là một đêm hiếm thấy không mộng mị, anh ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Không nằm mơ, giống như đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, cả người Hàn Thần Tâm đều hoảng hốt, anh ngồi dậy, đại não chợt có chút trống rỗng.
Một bàn tay hơi thô ráp mà ấm áp chạm lên tấm lưng trần của anh.
Hàn Thần Tâm thoáng phục hồi tinh thần, cúi đầu phát hiện người mình đầy vết tích, giống như bị người ta hành hạ, toàn thân trên dưới loang lổ rải rác.
Anh quay đầu, thấy Tôn Triết Dương nằm trên giường đang nhìn mình.
“Khó chịu không?” Tôn Triết Dương hỏi anh.
Quả thực có hơi khó chịu, ngay cả thắt lưng cũng đau nhức.
Nhưng không có thời gian oán giận, Hàn Thần Tâm đột nhiên nhớ ra, “Mấy giờ rồi? Hôm nay em phải đi làm.”
Tôn Triết Dương nói: “Không vội, không muộn đâu, có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa.”
Hàn Thần Tâm lắc đầu, “Không ngủ, em muốn đi tắm.”
Hàn Thần Tâm xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc xuống giường chân hơi yếu, đầu gối khom xuống phải cố đứng lên, chịu đựng thân thể khó chịu, anh vào phòng tắm.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Hàn Thần Tâm thấy Tôn Triết Dương chỉ mặc một chiếc quần lót đang ngồi trên ghế hút thuốc, một chân gác lên, khẽ khàng lắc lư.
Quần áo mùa hè đều mang đi hết, Hàn Thần Tâm chỉ có thể mặc lại quần áo của ngày hôm qua, cổ áo thấp không che được vết tích trên cổ, nhưng cài kín cúc áo trong thời tiết như thế này, trái lại trông càng thêm kỳ quái.
Trong phòng tắm, Tôn Triết Dương đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, Hàn Thần Tâm đi vào ôm hắn từ phía sau, bàn tay dán lên bụng dưới hắn mò xuống.
Tôn Triết Dương không ngăn anh lại, chỉ hỏi: “Không định đi làm à?”
Hàn Thần Tâm rất xoắn xuýt, cuối cùng ngừng lại, nói: “Anh nhanh lên một chút, em đưa anh đi làm trước.”
Tôn Triết Dương nói: “Em mà sờ xuống nữa, hôm nay chúng ta đều đừng đi làm.”
Hàn Thần Tâm thật sự sờ thêm một lúc nữa, sau đó buông Tôn Triết Dương ra, ra khỏi phòng tắm trước.
Tôi hôm qua mưa to suốt cả đêm, hôm nay mặt đường bị đọng nước.
Lúc khởi hành là Tôn Triết Dương lái xe. Sau khi tới nơi hắn làm, Hàn Thần Tâm mới trở về lái xe.
Tôn Triết Dương một tay chống lên cửa xe, cúi đầu nhìn anh, hỏi: “Tối nay phải về nhà?”
Hàn Thần Tâm gật đầu.
Tôn Triết Dương có chút lo lắng nhìn vết tích trên cổ anh. Kỳ thực, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra trên cánh tay của Hàn Thần Tâm cũng có, đó là vết để lại do hắn nắm cánh tay anh.
Tôn Triết Dương nói với Hàn Thần Tâm: “Mẹ em sẽ phát hiện.”
Hàn Thần Tâm cũng biết, anh sờ lên cổ, đáp: “Em sẽ nghĩ cách.”
Tôn Triết Dương duỗi tay vuốt đầu anh: “Đừng lo.”
Hàn Thần Tâm cầm lấy tay Tôn Triết Dương, hôn lên lưng bàn tay hắn: “Vâng.”
Tôn Triết Dương nở nụ cười.
Hàn Thần Tâm không nghĩ ra cách nào nhanh chóng xóa bỏ đi dấu hôn. Tại chỗ làm, trước tấm gương trong phòng vệ sinh nam, anh quyết định làm vết tích trở nên nghiêm trọng hơn một chút, về nhà nói với Hứa Gia Di rằng tối qua hôm qua mình đánh nhau với người khác.
Thực ra lúc sáng mở điện thoại lên, Hứa Gia Di cũng đã gọi đến, Hàn Thần Tâm bị Hứa Gia Di bắt kể lại chuyện tối hôm qua, anh đáp hiện tại đang trong giờ họp, không thể kể lại, về nhà thì nói sau.
Sau đó lại nghĩ, hay là bảo với Hứa Gia Di là mình đánh nhau là xong.
Đúng lúc Trương Xuyên vào WC, thấy Hàn Thần Tâm đang soi gương, gã liếc mắt thấy cái vết trên cổ anh. Thoáng sửng sốt, Trương Xuyên hỏi: “Bị bạn gái cắn à?”
Hàn Thần Tâm “Ừ” một tiếng như không thèm để ý, nói với Trương Xuyên: “Ông đánh tôi một cú đi.”
Trương Xuyên khó hiểu, “Đánh vào đâu?”
Hàn Thần Tâm do dự: “Vào mặt đi.”
Trương Xuyên không nói gì, “Ông điên rồi à?”
Gã không chịu đánh, Hàn Thần Tâm cũng không bắt ép.
Nhưng Trương Xuyên lại phát hiện ra điều gì đó, hỏi: “Sao thế? Ông sợ bị thấy à?”
Hàn Thần Tâm nói: “Ừ, tôi không muốn cho người khác biết.”
Trương Xuyên tựa người lên cửa, khó hiểu nói: “Hiện tại ông quen bạn gái không phải là điều bình thường sao? Mẹ ông phải hài lòng mới đúng chứ?”
Hàn Thần Tâm nói: “Bà ấy không thích người ấy.”
Trương Xuyên nghĩ một hồi rồi nói: “Ai, cần gì phải thế.”
Sau đó bọn họ không nói gì nữa. Hàn Thần Tâm tự hành hạ mình một trận, biến dấu hôn thành một vệt bầm xanh tím, sau đó mới cảm thấy hài lòng.
Việc anh đánh nhau sau đó bị đưa vào đồn công an, Hứa Gia Di lại không hề hoài nghi, chỉ không ngừng lo anh có bị thương ở đâu hay không, còn Hàn Trung lại sợ liệu việc này có thể tạo thành ảnh hưởng với công việc của anh không.
Hàn Thần Tâm nói không sao, không ai bị thương, hơn nữa có người quen trong đồn công an, không làm khó dễ mình. Chỉ là lúc đi ra phải mời công an trong đồn ăn một bữa khuya, dây dưa mãi nên không về nhà.
Hàn Trung bán tín bán nghi.
Hứa Gia Di bắt đầu truy hỏi cuộc hẹn tối hôm qua.
Hàn Thần Tâm đáp có lệ hai câu, chỉ nói là không có cảm giác.
Hứa Gia Di đương nhiên sẽ không mất hy vọng, nói: “Gặp lại vài lần thử xem thế nào.”
Hàn Thần Tâm chẳng ừ hử gì.
Có điều sang ngày hôm sau, Hàn Thần Tâm lại mượn được cái cớ này, có cơ hội đi ra ngoài ăn cơm chiều với Tôn Triết Dương.
Anh cũng không gọi điện báo trước cho Tôn Triết Dương biết, mà vừa tan giờ làm là lái xe đến đón Tôn Triết Dương, muốn cho hắn một sự bất ngờ.
Chỉ là không nghĩ lúc đến nơi, thấy bên ngoài hiệu sửa xe có một chiếc xe, chiếc xe đó vừa nhìn là biết không phải mang tới sửa.
Hàn Thần Tâm đỗ xe, đi vào trong hiệu, thấy Tôn Triết Dương đang đứng cạnh cửa nói chuyện với một người. Người kia Hàn Thần Tâm đã gặp qua, chính là Tôn Trọng Đình.
Tôn Triết Dương nói được một nửa, thấy Hàn Thần Tâm, lập tức ngừng lại.
Tôn Trọng Đình cũng để ý thấy hắn đột nhiên ngừng nói, quay đầu thì thấy Hàn Thần Tâm, mỉm cười lịch sự.
Hàn Thần Tâm gật đầu, không đi vào.
Tôn Triết Dương đi qua Tôn Trọng Đình tới chỗ anh, “Hôm nay rảnh à?”
Hàn Thần Tâm nói: “Anh không rảnh?”
Tôn Triết Dương đáp: “Có, chờ anh một lát.”
Quay lại chỗ Tôn Trọng Đình, Tôn Triết Dương nói thẳng: “Bố, tối tôi còn chút việc, tôi bảo chú Viên đưa bố về.”
Tôn Trọng Đình lại nói: “Không vội, buổi tối con với cậu anh em kia đi ăn cùng nhau?”
Tôn Triết Dương không phủ nhận.
Tôn Trọng Đình khẽ mỉm cười, quay người đi tới chỗ Hàn Thần Tâm, nói: “Chào cháu, Hàn tiên sinh phải không? Buổi tối có thể ăn một bữa cơm với nhau không?”
Hàn Thần Tâm vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Tôn Triết Dương.
Tôn Triết Dương chưa kịp nói, Tôn Trọng Đình đã mở miệng: “Triết Dương cũng ăn cùng đi, không được thúc ép, hiếm có cơ hội thế này.”
Hàn Thần Tâm thoáng do dự, rồi nói: “Vâng ạ.”
Tôn Triết Dương vốn định bảo với Hàn Thần Tâm nếu không muốn thì thôi, nhưng thấy anh đồng ý với Tôn Trọng Đình thì không nói gì nữa, chỉ bảo: “Chờ anh một lát, anh đi thay quần áo.”
Hàn Thần Tâm đến gọi Tôn Triết Dương đi ăn, ban đầu định tùy tiện ăn gì đó, nếu Tôn Triết Dương có hứng thú thì bọn họ có thể học theo kiểu hẹn hò của các cặp tình nhân đi xem phim vân vân. Nếu không có hứng, Hàn Thần Tâm không ngại về sớm cùng Tôn Triết Dương ân ái thân mật.
Thế nhưng Tôn Trọng Đình đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch ban đầu của anh.
Tôn Trọng Đình mời đi ăn, tới một nhà hàng sa hoa, là sản nghiệp tên Hồng Thành.
Ba người ngồi trong một gian phòng đơn, các món ăn đều rất tinh xảo, thậm chí khiến người ta không đành lòng động đũa vào.
Thế nhưng trong đó đương nhiên không bao gồm Tôn Triết Dương, hắn gấp một miếng bánh ngọt bỏ vào đĩa Hàn Thần Tâm, sau đó thấy Tôn Trọng Đình đối diện đang nhìn mình, đành phải gắp thêm một miếng khác bỏ vào đĩa của Tôn Trọng Đình.
Tôn Trọng Đình trò chuyện bằng thái độ ôn hòa, giống như nói chuyện nhà cửa với Hàn Thần Tâm, hỏi Hàn Thần Tâm: “Nghe nói cháu đang công tác ở Viện Kiểm sát?”
Hàn Thần Tâm nhìn Tôn Trọng Đình, giọng điệu bất giác có vẻ phòng bị, “Đúng vậy.”
Tôn Trọng Đình dường như không để ý, chỉ mỉm cười: “Thế thì tốt, hơn anh cháu, tiến bộ hơn nhiều.”
Lời này là nói cho Tôn Triết Dương nghe.
Tôn Triết Dương phớt lờ, coi như không nghe thấy.
Về chuyện công việc, Tôn Trọng Đình cũng biết không nên hỏi nhiều, ông chuyển chủ đề: “Nhà cháu thì sao? Bố mẹ có khỏe không?”
Bố mẹ Hàn Thần Tâm vốn là một cái gai cắm giữa anh và Tôn Triết Dương. Hàn Thần Tâm không rõ vì sao Tôn Trọng Đình lại muốn hỏi vấn đề này trong trường hợp hiện tại.
Anh chỉ có thể mở miệng đáp: “Khỏe ạ.”
Tôn Trọng Đình định nói nữa, đúng lúc này Viên Chương đột nhiên gõ cửa tiến vào, nói với Tôn Trọng Đình: “Ngài Tôn, cậu Đường nói có việc muốn gặp ngài.”
Tôn Trọng Đình nghe vậy, buông đũa xuống, nói với Viên Chương: “Bảo nó tới đây.”
Viên Chương gật đầu đi ra.
Tôn Trọng Đình bấy giờ mới hỏi Hàn Thần Tâm: “Ta có một cháu trai sắp đến đây, có thể không phiền ăn cơm cùng không?”
Hàn Thần Tâm nói: “Không sao ạ.”
Vì vậy Tôn Trọng Đình nói: “Nhắc đến nó, nó cũng là em của Triết Dương, tính ra cũng là anh em với cháu, không biết trong hai đứa ai lớn tuổi hơn nhỉ?”
Hàn Thần Tâm đáp: “Cháu sinh năm 86.”
Tôn Trọng Đình “À” một tiếng, “Vậy thì lớn hơn Triết Đường rồi.”
Hết chương 58
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro