Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Cuộc sống của Dụ Ngôn

Đới Manh đi làm, Dụ Ngôn như thế nào đều cảm thấy tên công ty kia có chút quen thuộc, nhàn rỗi không có chuyện gì lên mạng thăm dò một chút, không thể tin được, đó là một trong những công ty đa quốc gia tiếng tăm!

Chuyện này cắm cọc trong lòng Dụ Ngôn nửa ngày không tiêu hóa nổi, chủ nhật tuần thứ nhất đi làm Đới Manh đã bị chụp đi tăng ca, Dụ tiểu thư ở trong nhà đi tới đi lui, sắc mặt tái nhợt.

Nói một chút, này là chuyện gì? Cho dù Đới Manh ở nước ngoài về, Dụ Ngôn mơ hồ đoán được người này có chút năng lực, nhưng không nghĩ tới cái tên cả ngày cợt nhã lại có thực lực đến trình độ này. Nhưng mà cũng là, nhìn Đới Manh nói chuyện một bộ dạng Đường Tăng, nói không chừng thật sự là có khả năng tiềm tàng, tùy tiện một chút cũng có thể tìm được một công việc tốt như vậy.

Vậy tiềm lực cao như vậy thảo luận với công ty đòi bao nhiêu tiền lương?!

Dụ Ngôn thật sự cảm thấy hứng thú.

Không, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm Dụ tiểu thư là một người yêu tiền, Dụ Ngôn chỉ là tò mò với Đới Manh che giấu thuộc tính mà thôi. Còn biết xấu hổ chưa vác mặt đi hỏi hợp đồng bán thân bao nhiêu tiền, tuần thứ tư làm công Đới Manh đặt tiền lương trên tay Dụ Ngôn nói: "Chúng ta đổi phòng đi, phòng này lấy ánh sáng với thông khí rất kém, tôi sợ cứ như vậy chúng ta sẽ thiếu không khí mà chết."

Tròng mắt Dụ Ngôn thiếu chút nữa bay ra ngoài, nghĩ đến người này đi làm một tháng liền nói tới chuyện mua nhà, là bao nhiêu? Kết quả ý của Đới Manh chỉ là đổi phòng thuê mà thôi......

Dọa Dụ Ngôn ra một thân mồ hôi lạnh.

"Cậu cũng quá yếu ớt, cái này có thể dọa chết cậu như vậy." Thời gian trà chiều chủ nhật, Dụ Ngôn tâm sự nặng nề ngồi đối diện Triệu Tiểu Đường, kể ra sầu lo của mình, Triệu Tiểu Đường thì một chút cũng không quan tâm.

"Cho mình xin đi!" Dụ Ngôn thiếu chút nữa chụp cái bàn, "Lòng tự trọng của mình bị thương được không!"

"Chịu cái quỷ gì thương? Cậu cảm thấy bản thân không xứng với cô ấy sao? Đại tỷ..... Cậu hẳn là kiêu ngạo mới phải, Đới đạo trưởng càng tài giỏi càng chứng minh sức hấp dẫn của cậu đó."

"Nói là nói như vậy..."

"Mình cảm thấy cậu so với mình còn thích ngạo kiều hơn. Cậu cùng cô ấy ở chung lâu như vậy, hay là..."

"Quan hệ bạn bè trong sáng."

Triệu Tiểu Đường cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất là như thế."

"Cậu đây là thái độ gì! Vì sao không có khả năng? Làm sao không có khả năng!"

"Dụ tiểu thư, cậu là bạn thân của mình mình hiểu rõ nhất là cậu... Cũng không phải nói cậu là người như thế nào, mình chỉ là khó có thể tưởng tượng, với cá tính của cậu ở cùng với ai một chỗ lâu như vậy nhưng không có phát sinh quan hệ thân mật. Đới tiểu thư nhìn qua cũng không tồi nha, hơn nữa hiện tại lại thêm cái tài năng, chẳng lẽ cậu không không muốn ăn sao?"
Dụ Ngôn làm sao không nghĩ qua cùng Đới Manh phát sinh chuyện gì, nhưng cố tình Đới Manh vẫn nhẫn nhịn như vậy. Trừ bỏ lần đó uống nhiều rượu xem Dụ Ngôn như là chân gà gặm mấy cái, thật đúng là không có ý tiếp xúc tứ chi.

Đây là một việc ngay cả đương sự cũng không giải thích được. Nhưng nếu bắt buộc phải đào sâu, có lẽ Dụ Ngôn sẽ già mồm cãi láo cho ra một cái đáp án đặc biệt - không muốn phá hỏng hiện tại tốt đẹp.

Tuy rằng đã từng sắc dụ Đới Manh, nhưng mấy chuyện vô liêm sỉ này đều xây dựng trên việc Dụ Ngôn biết Đới Manh sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy với mình. Lần trước Đới đạo trưởng gặm đùi gà không phải bị đánh sao? Dụ Ngôn rất sợ một khi hai người xảy ra chuyện gì, viễn cảnh tốt đẹp hiện tại sẽ mất đi không còn sót lại chút gì.

Lấy ví dụ nhiều bạn giường lúc trước, bởi vì Dụ Ngôn không cần cùng đối phương phát triển quan hệ dù là ở mức độ nào, không quan tâm đối phương như thế nào thì đã nói không bao giờ muốn gặp lại nữa, cho nên Dụ Ngôn có thể chơi đùa hết sức vui vẻ, thích chơi đùa như thế nào thì làm như thế ấy. Nếu muốn nói tạm biệt, Dụ Ngôn phất tay một cái là có thể bỏ đi.

Nhưng đáng sợ là, Dụ Ngôn không có cách nào đối xử với Đới Manh như vậy... Càng đáng sợ hơn là, Dụ Ngôn không muốn mất đi cảnh tượng mỗi buổi sáng thấy người kia mắt buồn ngủ mông lung mặc áo ngủ ngồi bên bàn ăn, vừa ăn bánh mì uống sữa, vừa xem báo.

Đó là cuộc sống mà trước đây Dụ Ngôn từng coi thường, rồi lại rất muốn cùng Châu Tử Thiến phát sinh cuộc sống như thế, hóa ra cảnh tượng như vậy có thể làm Dụ Ngôn động tâm, quyến luyến.

Dụ Ngôn không muốn tiếp tục rối rắm, cũng hiểu được bản thân đang rối rắm ở đâu, cho nên đi tìm Châu Tử Thiến, nói chuyện rõ ràng một lần.

Đó là một quán cà phê có thể nói là lãng mạn, hương cà phê thơm ngát, những bài hát tiếng Anh vang lên, bầu không khí vừa đúng. Châu Tử Thiến vĩnh viễn đều trực tiếp nói vào chủ đề: "Tôi đã có người yêu."

Dụ Ngôn bình thản nói: "Tôi biết, tôi đã nhìn thấy hai người cùng một chỗ. Nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên, hóa ra trước đây cô nói muốn cùng một chỗ với tôi, chỉ là thuận miệng nói mà thôi."

"Tôi không phải thuận miệng mà nói." Châu Tử Thiến bưng ly cà phê nhưng một ngụm cũng không uống, ánh dương bên ngoài cửa sổ chiếu vào cũng không hòa tan được vẻ lạnh băng trên khuôn mặt, "Tôi thật sự nghiêm túc suy nghĩ về khả năng chúng ta cùng một chỗ, tuy rằng lúc ấy tôi đã hiểu được tâm ý của cậu đã không giống trước, nhưng tôi muốn thử một lần cuối. Cậu do dự làm tôi hiểu được, chuyện gì đã bỏ qua không có khả năng trở lại, cho nên tôi lựa chọn buông tay."

Nghe xong lời này lòng Dụ Ngôn coi như là lạnh tới cực điểm.

Đúng vậy, Châu Tử Thiến là người đối với lý tưởng của mình rất chấp nhất hoặc thậm chí là ngoan cố, nhưng đối với tình cảm, chỉ có thể làm được chính là "Thử một lần cuối". Đối với tình yêu, Châu Tử Thiến buông tha quá nhanh.

Đây là người không thể cho Dụ Ngôn cảm giác an toàn, hoàn toàn tương phản với Đới Manh.

Dụ Ngôn cảm thấy, bản thân đã có đáp án.

Tuy rằng đáp án này đã mơ hồ chôn ở đáy lòng, nhưng lúc này đây mới thật sự quyết định đi đối mặt, thật sự phải vứt bỏ thói quen với người kia, trong lòng Dụ Ngôn vẫn vô cùng không vui.

Cuộc sống của con người, hay sâu bướm phá kén, đều cần một phen đau khổ.

Không có đau khổ, làm sao có cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Đới Manh cùng đồng nghiệp với khách hàng từ bên kia đi ra, đồng nghiệp đi lấy xe, bởi vì hướng đi khác nhau cho nên Đới Manh nói đi tàu điện.

"Kì lạ, cô lại có thể không có xe." Đồng nghiệp trêu chọc một câu.

"Nhất định phải có xe sao?" Đới Manh cười đến xán lạn, "Tàu điện hay xe bus cũng không khác nha, có thể hoạt động gân cốt. Lái xe lâu dễ béo phì."

Đồng nghiệp nói: "Cô thật là một người kì lạ, ba tháng tiền lương là có thể mua một chiếc xe tốt, vì sao không mua trả góp đem xe rước về nhà?"

Đới Manh nhìn trời, không muốn cùng đồng nghiệp kiên trì vấn đề này, chỉ là cười tươi độ cong khóe môi rất cao, vẫy tay với đồng nghiệp rồi rời đi.

Thậm chí không lập tức đi đến tàu điện, xuyên qua trung tâm thương mại huyên náo, để cho ánh sáng đang nóng dần phơi trên người, thật ấm áp. Mái tóc màu đen hấp thu độ ấm từ mặt trời, cả người đều được một loại cảm xúc vui vẻ vây quanh.

Đây là cảm giác tự do tột cùng, cảm giác đạt được mơ ước, không cần tiếp tục hối hả thực hiện lý tưởng.

Đới Manh cảm thấy, đã tìm được cuộc sống hoàn mỹ thuộc về bản thân.

Đới Manh ngồi xe bus chậm rì rì trở lại nhà mới chuyển của mình và Dụ Ngôn.

Đi đến dưới lầu, Đới Manh đột nhiên rất muốn tặng cho Dụ Ngôn bó hoa, nhìn quanh bốn phía, chỉ có một cửa hàng văn phòng phẩm. Đi vào vừa lúc thấy ông chủ đặt trên quầy một chậu hoa giả, cũng không đẹp, nhưng không có lựa chọn khác...

Nhờ vào miệng lưỡi trơn tru, Đới Manh đoạt đi chậu hoa mà ông chủ cửa hàng yêu thích. Lúc Dụ Ngôn thấy chậu hoa kia, biểu tình thiên biến vạn hóa không biết nên nói gì.

"Cái này thật sự là có lỗi, tôi chỉ đột nhiên muốn biểu đạt một chút, nhưng lại tìm không ra món quà thích hợp. Dụ tiểu thư hãy bỏ qua mà thu nhận đi."

Bàn tay không đánh gương mặt cười, Dụ Ngôn co rúm khóe miệng, đem bó hoa khó coi không muốn nhìn thêm lần thứ hai ôm vào trong ngực. Dụ Ngôn cẩn thận nhìn chúng nó đều bị méo lệch, nghe Đới Manh đem túi treo chỉnh tề ngay ngắn, vừa đem quần áo mà Dụ Ngôn tùy tiện ném trên sô pha để vào trong máy giặt vừa nói chuyện, nói khách hàng hôm nay rất khó chịu, nói trời nóng nực muốn mua phòng mới có thể phơi nắng phơi sương, nói Dụ tiểu thư buổi trưa đi ra ngoài mua cơm có phải rất phiền toái không, tôi đây liền làm cho em cơm trưa ngày mai mang đi làm.
"Này, Đới Manh." Dụ Ngôn lạnh lùng kêu tên.

"Làm sao vậy?" Đới Manh nghĩ Dụ Ngôn thật sự không thích chậu hoa kia, kinh hồn run sợ quay đầu nhìn lại, lại thấy Dụ Ngôn giống như cô vợ nhỏ ôm chặt chậu hoa, cúi đầu, dùng thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn nói:

"Cô lại đây ôm tôi một chút."

Đới Manh không hiểu, cho nên có chút không biết làm sao, mở ra hai tay ôm Dụ Ngôn vào trong lòng.

"Ôi, cô vóc dáng nhỏ bé, ôm cũng không có một chút cảm giác an toàn." Dụ Ngôn oán giận.

"A? Tôi mà tính là nhỏ bé?." Đới Manh vô cùng không cam lòng.

Dụ Ngôn hơi hướng thân mình về phía trước, hôn cái miệng huyên thuyên của Đới Manh, nháy mắt cả thế giới đều im lặng.

"Ngốc, đáng lẽ cô uống nhiều sữa một chút thì tốt rồi."

Đới Manh ngây người.

"Nhưng mà không uống sữa cũng được đó, dù sao tôi hôn cô cũng rất tiện."

Đới Manh nhanh té xỉu.

Dụ Ngôn có thể hôn nhiệt tình như vậy, hôn đến mặt đều đỏ hồng. Đới Manh có nghĩ tới Dụ tiểu thư có một mặt phóng khoáng, nhưng không nghĩ tới nguyên nhân vì sao Dụ Ngôn nhập tâm vào một cái hôn như thế.

"Vậy bây giờ em thật sự thích tôi sao?" Đới Manh cười vòng lấy thắt lưng Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn chẳng lẽ phải thừa nhận bản thân đã sớm thích nụ cười xinh đẹp của Đới Manh sao?

"Cô tự đoán đi, đừng hỏi tôi." Dụ Ngôn mới không cần nói lời buồn nôn này.

"Thật sự việc này đoán quá khó." Đới Manh hôn lên tai Dụ Ngôn, cảm giác người trong lòng dần dần nhũn ra, thuận thế liền đem Dụ Ngôn đặt lên sô pha.

"Nếu không cần biết, cần gì phải làm việc này với tôi?" Dụ Ngôn suy yếu chất vấn, loại chất vấn trong hoàn cảnh này liền biến thành một loại hờn dỗi.

"Tôi cũng không nói không cần biết, tôi chỉ muốn tự mình chứng minh mà thôi."

"Tự mình chứng mình? Này... Cô..." Nhìn như đang nói chuyện gì nghiêm túc, nhưng tay Đới Manh đã tham nhập vào trong quần áo của Dụ Ngôn, lướt qua da thịt bóng loáng, tiến đến trước ngực. Đầu ngón tay nhấc lên nội y cứng rắn, tìm kiếm bên trong, gặp được nơi nào đó đã dần cương cứng, nhẹ nhàng nhào nặn vài cái, thanh âm Dụ Ngôn càng thêm nhũn ra.

"Chứng minh như vậy đó, nếu em thật sự thích tôi, chính là phản ứng như vậy." Đới Manh cười nói.

"Thần kinh... Đây là phản ứng sinh lý bình thường của con người... Không có liên quan gì với yêu đương..."

Đới Manh đem áo với cả nội y của Dụ Ngôn đẩy lên phía trên ngực, đôi môi hôn vào nơi mới được vân vê. Dụ Ngôn khó nhịn vặn vẹo phần eo, cảm giác đầu lưỡi Đới Manh chút có chút không đụng vào nơi đó, muốn phát ra âm thanh vui sướng khó nhịn này, rồi lại không muốn ở trước mặt Đới Manh thua thế. Nhưng Đới Manh lại cố tình không buông tha, có kĩ xảo nhẹ nhàng khiêu khích, nhưng vẫn không chịu chạm vào giữa hai chân trống rỗng kia, Dụ Ngôn cắn môi, suýt nữa há miệng mắng chửi người.

Cái thái độ này là muốn cho hay không! Đến giờ cũng chưa từng gặp qua cái loại vô liêm sỉ này!

Rút đi váy của Dụ Ngôn, Đới Manh nhìn đôi chân thon dài mỹ lệ, cười gian tà: "Tôi chỉ biết, Dụ tiểu thư là có cảm giác với tôi."

"...Cô ít dong dài cho tôi, nếu không tôi một cước đá cô ra ngoài..."

"Dụ tiểu thư thật sự là, đến thời điểm này tính tình còn nóng nảy như vậy."

"Cô... Cô nếu dong dài một câu nữa... Ngu ngốc cô... Có thể tập trung tinh thần hay không..." Dụ Ngôn thật sự không chịu nổi loại vô liêm sỉ này.

"Hóa ra Dụ tiểu thư không hài lòng. Được rồi, một khi đã như vậy tôi sẽ xuất ra đòn sát thủ của tôi."

"Cái đòn sát thủ ngu ngốc gì... A... Này... Nhẹ một chút..."

Cuộc sống có rất nhiều chính văn, nhưng đôi khi phiên ngoại mới tồn tại điều tốt đẹp.

Dụ Ngôn nghĩ, bản thân rất thích phiên ngoại với Đới Manh.

- Hết thật rồi nha -

Cảm ơn mn đã theo dõi fic cover của mình, sắp tới mình dự định sẽ cover một bộ nữa. Nhưng không biết là khi nào :))) hẹn một ngày không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro