Phần 70
Đới Manh bị ném lên giường, Dụ Ngôn ném luôn cái gối lên mặt Đới Manh: "Nhanh ngủ đi."
"Dụ tiểu thư....... Đầu đau quá. Có phải tôi uống nhiều lắm không?" Lúc này Đới Manh tỉnh táo một chút, bộ dáng ôm gối đáng thương, ánh mắt mông lung nhìn Dụ Ngôn, bộ dáng kia thật kích thích mẫu tính của phụ nữ.
"Đúng, uống rất nhiều, cho nên cô an tâm ngủ đi, tốt nhất đừng bao giờ...... Tỉnh lại nữa." Dụ Ngôn đem chăn trùm lên người Đới Manh.
"Không nhìn thấy! Không nhìn thấy!" Đới Manh ở trong chăn giãy giụa, nhất thời không tìm được lối ra. Dụ Ngôn đông cứng thật lâu vẻ mặt mới lộ ra một chút buồn cười.
Triệu Tiểu Đường rất vui mừng nhìn bạn thân nhà mình cùng bạn thân của người yêu ấm áp liếc mắt đưa tình, xem ra không xa sẽ có thêm một cặp đôi nữa. Ảo tưởng viễn cảnh bốn người cùng hẹn hò một lát, Ngu Thư Hân lôi kéo cánh tay Triệu Tiểu Đường nói: "Chúng ta cần phải đi, đừng quấy rầy người khác."
Dụ Ngôn xoay người nói với Ngu Thư Hân: "Hôm nay rất cám ơn cô."
Ngu Thư Hân vốn muốn nói không cần cám ơn, tôi chỉ tới đón bạn của tôi mà thôi. Nhưng lại thấy tình hình phát triển trước mắt, nói không chừng bạn tốt sẽ rất nhanh lọt vào vực sâu không thể thoát ra, thậm chí nếu vươn tay giúp đỡ cũng không thể ngăn tốc độ rơi của bạn thân. Một khi đã như vậy thì cần gì phải vì chuyện trước kia mà canh cánh trong lòng?
"Không cần khách khí, về sau có rảnh cùng nhau dùng cơm đi." Ngu Thư Hân mỉm cười đáp lại.
Triệu Tiểu Đường quả thật là quá cảm động, hai người quan trọng rốt cuộc cũng biến chiến tranh thành hòa bình sao?
Trên đường về Ngu Thư Hân nhận điện thoại. Bộ phận thiết kế đang tăng ca, cần một phương án giải quyết mới, Ngu Thư Hân thả chậm tốc độ xe nói chuyện. Triệu Tiểu Đường im lặng nhìn Ngu Thư Hân, cảm giác nhộn nhạo vừa rồi lại toát ra.
"Tôi rất đẹp sao." Ngu Thư Hân rõ ràng vừa nhìn phía trước vừa gọi điện thoại, kết quả cúp điện thoại lại có thể phun trào, "Nhìn tôi mắt cũng không chớp, Tiểu Đường?"
"Đúng vậy, thật sự rất đẹp........" Triệu Tiểu Đường khó có lúc không ngạo kiều, muốn thẳng thắn thừa nhận bản thân rất thích. Thật ra Triệu Tiểu Đường cũng hiểu được Ngu Thư Hân rất tốt với mình, mặc kệ buổi tối mặc kệ bận rộn bao nhiêu, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, Ngu Thư Hân sẽ xuất hiện. Cho tới nay Triệu Tiểu Đường đều lấy phương thức bốc đồng đối đãi với Ngu Thư Hân, vui vẻ thì tặng khuôn mặt cười, không vui liền giận dỗi. Ngu Thư Hân tính tình thật là tốt, có thể nhẫn nhịn Triệu Tiểu Đường luôn cố tình gây sự lâu như vậy. Triệu Tiểu Đường cũng nhìn ra Ngu Thư Hân sẽ không cùng mình so đo cho nên ngày càng càn rỡ, thậm chí đặc biệt muốn nhìn Ngu Thư Hân vẫn rất bình tĩnh thong dong khi nổi giận sẽ có bộ dáng như thế nào. Triệu Tiểu Đường làm sao không biết ý nghĩ như vậy vô cùng không tốt? Nhưng là Ngu Thư Hân càng không so đo Triệu Tiểu Đường càng thích nổi cáu, loại tật xấu này rốt cuộc là ai tặng cho Triệu Tiểu Đường, hoặc là từ khi gặp Ngu Thư Hân mới thay đổi đây?
Bắt đầu từ đầu Triệu Tiểu Đường cũng không dám tùy hứng làm bậy với bạn gái cũ, bởi vì bạn gái cũ rất ít kiên nhẫn, cũng rất bướng bỉnh, với bạn gái cũ Triệu Tiểu Đường phải luôn cẩn thận, làm sao còn dám cùng tranh luận. Nhưng với Ngu Thư Hân, hoàn toàn không giống.
Triệu Tiểu Đường cũng không có mặt mũi đi hỏi vấn đề này, lúc trước đều đổ lỗi cho nguyên nhân "Là do Hân ngốc quá đáng ghét cho nên mình mới tức giận", nhưng ngẫm lại, thật ra bản thân vẫn luôn được đối phương bao dung.
Sau khi được Triệu Tiểu Đường khen ngợi, ánh mắt Ngu Thư Hân dời sang một bên, Triệu Tiểu Đường "Hừ" một tiếng: "Khó có lúc em thẳng thắn thành thật khen chị, chị đây là biểu tình gì."
"Cảm thấy sau lưng có âm mưu."
Ngu Thư Hân không nói Triệu Tiểu Đường cũng không nhớ có âm mưu gì, nhắc tới liền nghĩ đến.
"Sao? Thật sự có âm mưu? Biểu tình của em là gì?" Ngu Thư Hân bị Triệu Tiểu Đường nhìn cả người không được tự nhiên.
"Không........ Không có gì." Triệu Tiểu Đường hết sức chột dạ.
Ngu Thư Hân trầm mặc mấy giây sau đó thản nhiên cười: "Nếu không có gì tôi đưa em về nhà. Ngoan, đừng nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút."
Triệu Tiểu Đường hung hăng chửi thầm một tiếng, rõ ràng là bị Ngu Thư Hân xem thường, tuyệt đối không thể như vậy! Nếu cuộc sống bình thường không có cơ hội, tự mình sẽ đi tạo cơ hội. Luôn luôn có cơ hội dành cho người biết tận dụng, những lời này tuyệt đối là như vậy.
Vừa đến nhà Triệu Tiểu Đường liền gọi điện thoại cho Dụ Ngôn, nói muốn sắp xếp kế hoạch du lịch cho bốn người, Triệu Tiểu Đường thật sự không thể nhịn lâu hơn vừa lúc mượn đề tài của mình để nói chuyện. Dụ Ngôn đang bị Đới Manh ý loạn tình mê gắt gao ôm hôn, nghe tiếng di động muốn đẩy người trước mặt ra, nhưng người này lại giống gấu koala bám dính không buông ra. Đại khái là cảm xúc thẹn thùng không biết phát tán thế nào, cho nên Dụ Ngôn chết sống đều liên quan đến người phiền phức này, cùng lôi kéo nhau đi lấy điện thoại trên bàn. Nhưng dĩ nhiên khí lực Đới Manh không nhỏ, thậm chí còn điên hơn, tóm lấy môi Dụ Ngôn hung hăng chà đạp. Dụ Ngôn nghe Triệu Tiểu Đường nói nhưng không biết cụ thể Triệu Tiểu Đường đang nói gì, chỉ có thể đứt quãng "Ừ" vài tiếng trả lời.
Triệu Tiểu Đường hẹn được Dụ Ngôn trong lòng an tâm, bằng vào thông minh tài trí của bạn thân nhà mình nhất định có thể giúp mình đẩy ngã Ngu Thư Hân.
Nhưng Triệu Tiểu Đường không nghĩ tới, bản thân Dụ Ngôn cũng khó bảo toàn.
Dụ Ngôn bị Đới Manh cắn đau, thật tình nghĩ Đới Manh không phải đang hôn mà biểu hiện hoàn toàn là đói bụng, buồn bực đá một cước vào chân Đới Manh, Đới Manh kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống.
Môi son bị Đới Manh cọ tèm lem, tức giận không chỗ phát tiết, chỉ vào Đới Manh mắng: "Cô không phải nói không động tôi sao! Cô không phải chính nhân quân tử sao! Thật ra đều là nói dối! Tất cả đều giống nhau đều là hỗn đản......"
"Ai ai ai?" Đới Manh trở mình, hàm hồ nói, "Đừng cướp đùi gà của tôi mà....... Còn muốn ăn...... Đói quá......."
Nghe Đới Manh nói khuôn mặt Dụ Ngôn xám xịt, bất đắc dĩ vài giây sau cười lên: "Thật sự là kẻ ngốc." Thuận tiện đạp lên mông Đới Manh một cước.
"Tôi không ăn không ăn....... Đừng đánh tôi......"
Triệu Tiểu Đường nói muốn đi du lịch ngắn ngày, mục tiêu là thành phố lịch sử vùng phụ cận.
Ngu Thư Hân lấy lịch để bàn của mình ra, dùng bút vẽ nguệch ngoạc vài cái, rất buồn rầu nói hai tuần kế tiếp cũng không có thời gian.
Triệu Tiểu Đường thật mất mát trong lòng, khó tránh khỏi biểu hiện lên mặt, nhưng hiểu được công việc của Ngu Thư Hân rất quan trọng, không thể tùy hứng làm ảnh hường đến công việc của Ngu Thư Hân.
" Em đi ra ngoài trước......" Thanh âm Triệu Tiểu Đường rất thấp, xoay người muốn đi ra khỏi phòng, Ngu Thư Hân gọi lại.
" Tiểu Đường.........."
"Sao vậy?" Triệu Tiểu Đường vô lực đáp lời.
Ngu Thư Hân yên lặng nhìn Triệu Tiểu Đường một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Không có việc gì, em đi ra ngoài đi. Ừ, đúng rồi, buổi tối có rảnh cùng nhau ăn cơm được không?"
Triệu Tiểu Đường gật gật đầu, sau khi đóng cửa lại, cảm giác vô lực lập tức tăng vọt: Lại ăn cơm! Ai muốn ăn cơm! Ai muốn ăn! Tiếp tục ăn để có thể dùng com-pa vẽ tranh lên mặt sao!
Người ta không cần ăn cơm, người ta muốn có nhiều thời gian ở chung thôi......
Lời như thế, nếu như có thể nói thẳng ra thì tốt rồi.
Sau khi tan tầm hai người đi ăn cơm, Triệu Tiểu Đường không nói nhiều lắm, Ngu Thư Hân cũng không hỏi nhiều, đưa Triệu Tiểu Đường đến nhà, Ngu Thư Hân giữ chặt thật ôn nhu hôn Triệu Tiểu Đường.
"Nhanh đi lên, nghỉ ngơi sớm một chút." Ngu Thư Hân nói.
Triệu Tiểu Đường nhìn Ngu Thư Hân, rất không muốn tách ra, thấp giọng than thở: "Muốn ở lại với chị một chút, không được sao?"
"Có thể, vậy.... Chúng ta tìm chỗ ngồi, vừa ăn vừa tán gẫu một chút?"
Triệu Tiểu Đường nghe được từ "Ăn" mắt trợn trắng. Tình yêu sẽ làm người ta béo phì, đây đúng là đạo lý, hai người không ở chung đa số muốn gặp mặt đều phải tìm một cái quán ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, đại khái cũng là một phần văn hóa Trung Quốc. Theo tình cảm mà cảm giác lưu luyến ngày càng tăng, muốn gặp mặt càng lúc càng nhiều, tần suất ăn cơm cũng từng bước gia tăng, thể trọng tăng vọt không khống chế được, thật vất vả mới gầy một chút gấu mèo muội muội lại tròn vo trở lại, như vậy sao?
"Không ăn, em lên nhà ngủ." Triệu Tiểu Đường quyết định chạy trốn.
"Tiểu Đường." Triệu Tiểu Đường chạy vài bước, Ngu Thư Hân ở phía sau gọi lại, "Chủ nhật này em sắp xếp một chút thời gian."
"Sao?" Thanh âm rất lớn.
"Không phải nói muốn đi du lịch sao? Tôi nhất định cho em thời gian, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro