Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 17

"Nhìn không ra, em lại thích làm ở mấy chỗ nguy hiểm." - Đới Manh nhất thời cao hứng, muốn đè nàng ra làm ngay trên khán đài của trường, nhưng chung quy lại gió ban đêm thổi rất lạnh, làm cô run run hắt xì một cái.

Tuy rằng Dụ Ngôn rất không tình nguyện, ai mà có thể đang tình triều gợn sóng nguyện ý dừng lại, nhưng thấy Đới Manh xụt xịt, vẫn đành phải nói.

"Chị hình như rất sợ lạnh." - Dụ Ngôn lấy hai tay cô đặt vào trong túi áo mình, đem cơ thể Đới Manh ôm trọn vào lòng, "Trở về đi."

Nhìn nàng rõ ràng là khó nhịn còn cố nén, tiến lên nửa bước ôm lấy thân thể nàng, "Vậy mình làm nhanh một chút, chị sẽ tăng tốc, để em thế này rất khó chịu." - Lúc này cô không còn động tác ôn nhu như trước nữa, mà cánh tay gấp gáp đi xuống vuốt ve thân thể nàng, làm cả người nàng lắc lư sắp ngã, Dụ Ngôn chưa bao giờ trải qua kiểu làm tình này, chỉ cảm thấy vừa đau lại vừa khó nhịn, mặt chôn ở hõm vai Đới Manh, cúi đầu rên rỉ.

Mùi nước hoa trên người Đới Manh rất dễ chịu, là loại nước hoa kích dục cao cấp, bằng không vì sao cô mới làm vài động tác đơn giản, đã đem Dụ Ngôn nhanh chóng bị tình triều bao phủ, hít thở không thông.

Chăm chú ôm Đới Manh, Dụ Ngôn thở dốc, dưới thân vừa có một trận trơn ướt tuôn ra, nàng xấu hổ quả thực không có biện pháp ngẩng đầu, vì sao mỗi lần cùng chị ấy mây mưa đều như thế, phản ứng của bản thân luôn làm cho nàng thẹn không tả nổi.

"Ướt hết tay chị rồi." - Đứng làm như vậy, thật đúng là mệt mỏi quá, Đới Manh đổ mồ hôi, bị gió thổi qua, lạnh run cả người.

"Em... Trong túi em có khăn giấy." - Dụ Ngôn khom người cúi xuống lục túi, tìm khăn đưa Đới Manh.

Lau qua bàn tay, Đới Manh nhìn khuôn mặt nàng, "Sướng sao?"

Dụ Ngôn chỉ mím môi chỉnh lại túi xách, làm bộ không có nghe thấy lời cô hỏi.

Bị bơ Đới Manh đi tới phía sau ôm lấy cổ Dụ Ngôn, làm cho mặt nàng nghiêng hướng bản thân.

"Nếu như còn chưa sướng, chị lại giúp em làm thêm một chút."

Dụ Ngôn bị ôm cổ có chút khó chịu, nhưng cũng biết nếu không dựa theo ý tứ của cô trả lời, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mìn , con mắt nhìn về hướng khác.

"Không cần, rất tốt..."

Biết nàng dễ xấu hổ, Đới Manh không làm nàng khó xử nữa, buông tay, "Chị chở em về nhà."

Hai người sóng vai đi ra ngoài, Dụ Ngôn ôm túi sách, đưa tay bắt lấy ngón tay Đới Manh, cúi đầu hé miệng cười, "Hẻm nhỏ từ bên trong khó lái xe ra được, chị đi theo em một đoạn đi."

Vài ngày không gặp cô, Dụ Ngôn đặt biệt nhớ Đới Manh, nếu như bỏ qua quan hệ tình-tiền của cả hai, bản thân nàng hẳn là vẫn thích cô, thích cô ôn nhu, thích cô thỉnh thoảng làm chuyện xấu, mà cô cũng không sẽ bởi vì có tiền, đối với nàng muốn làm gì thì làm, vẫn rất tôn trọng cảm thụ của mình, điều này làm cho đôi lúc Dụ Ngôn nghĩ viển vông, có phải cô cũng giống nàng, có thích nàng một chút?

"Hình như hôm nay tâm tình đặc biệt vui vẻ?" - Kỳ thực Đới Manh không muốn thừa nhận, thời điểm từ quán bar đi ra, được nhìn thấy nàng làm buồn bực trong lòng cô giảm bớt, mỗi lần nhìn nàng cười, bản thân cũng sẽ vui vẻ theo, cô thích nhất là mối quan hệ tình-tiền, nhưng lại sợ nếu như một ngày thật lòng yêu ai đó, cô sẽ không còn biện pháp nắm giữ người ấy trong tay bằng tiền bạc, cho nên không muốn cùng nàng làm rõ.

Dụ Ngôn ôm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng đung đưa, thì thầm nói.

"Bởi vì chị đột nhiên tới trường xem em, thật ngoài ý muốn."

Trong hẻm nhỏ, hai bên đường còn bầy đầy hàng quán, thành ra càng chật hẹp khó đi hơn, xe máy xếp hàng bấm còi như kèn đồng, Đới Manh không nghe được nàng nói gì, khom người xuống hỏi nàng, "Em vừa nói cái gì? Thật ồn, chị không nghe rõ."

"Em là nói, chị hôm nay rảnh rỗi đến trường, là muốn đến tìm em?" - Dụ Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, tuy rằng cũng biết sẽ không nhận được đáp án bản thân muốn nghe.

"Hả?" - Đới Manh nhìn Dụ Ngôn mang theo ánh mắt khó hiểu, tâm tình trở nên phức tạp, bản thân cũng có thích nàng, nhưng lại sợ cùng nàng nói đến vấn đề yêu đương phức tạp, không sai, cô chính là một con quỷ ích kỷ.

"Chỉ là tình cờ thôi, kia cũng là trường cũ của chị." - Cười xoa nhẹ mái tóc nàng.

Mặc rất chút thất vọng, nhưng cũng sớm đoán được đáp án, Dụ Ngôn hiểu rõ quan hệ của hai nàng, chỉ có mình ngốc mới nghĩ rằng chị cũng đang thích bản thân, cúi đầu ngẫm nghĩ, thực sự là ngu ngốc, chị ấy có thể thích mình vì cái gì? Cùng lắm là thích cơ thể trẻ tuổi của mình thôi.

Nghĩ vậy, dáng vẻ tươi cười của Dụ Ngôn dần dần đạm đi, tựa hồ ngoại trừ cùng Đới Manh triền miên trên giường, tìm không ra khả năng còn có thể tiến triển thêm, trong lòng có chút đau sót.

Vốn là tay đang nắm lấy tay Đới Manh cũng buông lỏng, người đi đường đụng phải vai Đới Manh, làm cô khựng lại, Dụ Ngôn cũng dừng bước đợi nhưng không có quay đầu nhìn, Đới Manh chạy đến, hai người trầm ngâm đứng thẫn thờ, trước đây cho tới bây giờ từng trải qua rất nhiều mối quan hệ tiền bạc, không thích nữa liền chia tay, cỡ nào đơn giản, nhưng bây giờ nàng này lại làm nội tâm cô trở nên mâu thuẫn, làm cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

Dụ Ngôn chỉ là thất thần trong chốc lát, rất nhanh hồi phục, quay đầu lại nhìn cô, cười nói, "Đã về đến nơi, nhà em ở bên kia." - Dáng vẻ nàng tươi cười quả thật làm lòng Đới Manh đau đớn, cảm thấy nàng này thật đáng thương, cũng không nói gì cả, chỉ hướng phía nàng kéo kéo tay, ý bảo nàng vào đi.

Dụ Ngôn cắn môi gật đầu, xoay người chạy đến cửa nhà, nhưng vừa mới hoà vào bóng đêm đen kịt, nàng liền dừng bước, nhếch môi, lấy tay lau đi khoé mắt, không biết nên làm thế nào mới tốt, lòng nàng đã bị hãm vào quá sâu, dứt ra không nổi.

Đới Manh cũng không vội vã rời đi, nhìn theo bóng lưng nhỏ đang mở khoá cửa, châm một điếu thuốc hút vào thật sâu, lại chậm rãi thở ra, xuyên thấu qua màn đêm tràn ngập một màu khói thuốc, cô không rõ điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, vốn ban đầu chỉ muốn vui vẻ, giờ lại phát triển đến mức độ quá mập mờ, bản thân cô cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý để yêu một lần nữa.

Đem điếu thuốc còn phân nửa nhét vào ven đường, Đới Manh quyết định sẽ không hãm sâu thêm, đúng thời điểm thì sẽ dứt ra, đối với nàng kia mà nói, cũng là chuyện tốt.

===================

Cuối tuần, Đới Manh có hẹn cùng các nàng bạn thân đi bơi, nhưng buổi chiều chuẩn bị đi lại nhận được điện thoại của Dụ Ngôn, muốn tìm cô cùng đến rạp xem phim, vốn thầm nghĩ sẽ cự tuyệt nàng, nhưng lời nói đến mép lại biến thành, "Chị cùng bạn muốn đi bơi, đi cùng chị không?"

Dụ Ngôn rất sợ cô đem bản thân nàng vứt bỏ, cho nên mới mặt dày chủ động liên hệ cô, "Em...em không biết bơi." - Nhưng lập tức lại lo lắng nói thêm "Bất quá chị dạy em là được."

"Chị không tiện đường đón em, bắt xe đến tìm chị đi." - Đới Manh không muốn cùng nàng quá thân mật, lại cũng không muốn quá mức lạnh lùng với nàng, thực sự là đau đầu, dĩ nhiên còn muốn bận tâm đến ý nghĩ của đối phương.

Cũng không để Đới Manh chờ lâu, Dụ Ngôn vội vã bắt taxi đến khu biệt thự, vừa xuống xe đã nhìn thấy Đới Manh ngồi trên xe đợi, khoá kéo áo khoác cũng chưa kịp kéo cẩn thận, vội chạy qua.

Đới Manh không nói gì, khởi động xe, Dụ Ngôn bất an ngồi bên cạnh, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết mở miệng từ đâu, hẳn là tối hôm qua nàng không nên thổ lộ quá nhiều như thế, vô luận là mối quan hệ gì, chỉ cần có thể cùng cô ở một chỗ là tốt rồi, những điều khác đều không quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro