dainhan1
*Fic’s name: Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!
* Author:
Sumiya Rinka - sama
* Category: Tình cảm hài hước
* Rating: 16+
* Status: on going
* Warning: no sex, đoạn đầu không đặc biệt lắm nhưng càng về sau càng hay, nếu nói dối thì tác giả là dog
* Casting: Phiền chết được, tự đọc tự hiểu, rồi muốn nghĩ tính cách mấy nhân vật ấy thế nào thì nghĩ!
Chap 1
Đó là đêm cuối cùng Phạm Linh Giang còn ở lại thành phố Hoà Bình
Năm nay cô học lớp 12 chuyên Anh trường Hoàng Văn Thụ, vừa nhận được giấy báo đậu Đại học ngoại thương khoa Kinh tế đối ngoại. Nhận được tin này, cô shock phát điên, còn nhà cô sướng phát rồ
Sax, cuối cùng cũng thoát khỏi thành phố núi này. Sau hơn một tháng học như chạy đua, tối nay, Linh Giang quyết định tiếp tục chơi Gunny
8h tối, vừa ăn cơm xong, bà Dương Mỹ Lan - mẹ Giang – đã mở cửa phòng nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng trôi chảy, cười mở ám:
- Hơ hơ, con gái, con thấy vui chứ? Mai là đến được Đại học ngoại thương trong mơ rồi.
Linh Giang nhìn nụ cười quái dị của mẹ, run lẩy bẩy đến nổi cả da gà, nuốt nước miếng khó nhọc nói:
- Mẹ…mẹ chưa đi ngủ ạ??
Bà Mỹ Lan liếc nhìn đồng hồ, gườm gườm bĩu môi. Mới có 8h tối, nó bảo mình ngủ chẳng khác gì nó **** mình là lợn. Ngúng nguảy lắc đầu, bà đổi giọng lạnh lùng nói:
- Ngủ sớm đi, mai còn đón xe không thì muộn đấy.
Hừ, sói vẫn là sói, dịu dàng đến mấy cũng không thành cừu được
Xoay mình trên chiếc ghế, bắn nốt phát Wow cuối cùng, Linh Giang uể oải lôi máy ra nhắn tin cho chị em tốt Ngọc Anh:
“Ngọc Anh à, cậu lên chưa, mai mình mới đi. Chờ mình nhé”
Kẻ kia phũ phàng nhắn lại:
“Lên thì lên, liên quan gì tới mình. Mà mình chờ cậu làm gì, gọi cho chồng cậu ý. Chả lẽ Giang ngu si lại có xu hướng thích con gái? Đồng tính nữ rồi? Cậu không thấy cảnh hai đứa con gái chờ nhau ở bến xe kích thích lắm sao?”
Giang giận dữ lướt danh bạ, xoá cái tin nhắn vô tình của Ngọc Anh đi. Cô nàng này là ngoại lệ của ngoại lệ của ngoại lệ đồng tính. Khi người ta thích BL, thì một mình nàng thích GL, còn xem Black swan đến mụ mị đầu óc. Hừ, gọi được cho chồng thì đã gọi rồi. Ngày trọng đại như thế này, vậy mà chẳng thấy anh ta đâu mới sợ.
Giang quay sang nhắn tin cho Ngọc Trinh
“Thuý Kiều à, tú bà sắp lên Hà Nội đấy. Kiều lên sớm, ra đón mình được không?”
Ngọc Trinh còn thân với Giang hơn cả Ngọc Anh. Chả là, hôm diễn kịch kết thúc khoá, lớp Anh phải đóng kịch bản của lớp Văn, mà Trinh thì ngũ quan xinh đẹp, tứ chi phát triển. Giang lôi cái danh đó ra trêu Trinh suốt từ hồi nào đến giờ khiến cô bạn phát điên lên
Píp! Píp! Có tin nhắn lại
“Cậu bị ẩm IC à? Sốt cao? Hay não thoái hoá thành óc chó rồi? Cậu có biết Học viện tài chính với Đại học Ngoại thương cách nhau bao xa không? Tốt nhất là cậu đùng nhắn cho tớ thêm một tin nào nữa, trước khi tớ đón xe về Hoà Bình xách tai cậu”
A…a…a….phản bạn!
Giang trên tầng ba gào thét, đập gối như lợn bị chọc tiết, khiến mấy miếng dưa chuột đắp trên mặt mẹ cô rơi lả tả. Bố cô, vốn là bác sĩ của khoa Thần kinh, giận giữ mắng con gái:
- Linh Giang, sao thế? Tâm thần phân liệt à? Có cần bố gọi điện cho Châu Quỳ đến đón con không?
Đang lên cơn động kinh thì nick chồng Giang sáng, khiến cô ngậm miệng hoàn toàn
Cửa sổ chat riêng 1…
[Lilithy_death] : Aaaaaa, chồng lâu quá, vợ chờ suốt cả đêm
Đầu máy bên kia nhíu mày, khoé môi giật giật, chậm rãi đánh
[Noname_SDS]: Vợ thân yêu, bây giờ là 8.30h tối
[Lilithy_death]: …???
[Noname_SDS]: Vợ chồng mình vừa nói chuyện đêm qua
[Noname_SDS]: Đừng nói với chồng là vợ bị tâm thần phân liệt
Linh Giang mặt đỏ phừng phừng, ông chồng này quả là lúc nào cũng kiến Giang chết vì ngượng
[Lilithy_death]: (>o<) Ghét quá à, chồng cứ bắt bẻ vợ (^.^) Mai vợ lên Hà Nội, chồng đến đón vợ nha. Lần đầu gặp mặt, mua túi xách là được, vợ không cần nhiều đâu
Người kia bó tay, mua túi xách lần đầu gặp mặt mà bảo không cần nhiều?
[Noname_SDS]: Vợ quả là tham lam, nhưng mai chồng không ra đón vợ được
[Lilithy_death]: What?
Còn ai thê thảm hơn Giang nữa không, đến chồng cũng bỏ rơi mình
[Noname_SDS]: Chồng đang ở quê, mai mới lên
[Noname_SDS]: Còn nữa, Milkface và Rojer sắp li hôn đấy, khuyên họ hộ chồng, chồng không ngăn được. Rojer hiểu lầm, Milk face đã đi cầu cứu bốn phương rồi. Rojer còn đang tích tiền để li hôn đấy
Rojer cũng là bạn của Giang trong Guil, là đàn chị mà cô vô cùng kính trọng. Đánh quái giỏi, căn độ chuẩn, ăn nói có học thức, mỗi tội là nóng tính
Đúng là hết việc, động tí là lại có cặp rủ nhau li hôn
Cửa sổ chat riêng 2…
[Lilithy_death]: Chị gái xinh đẹp, ra đây em bảo
[Rojer_moneydog]: Chị quyết li hôn
[Lilithy_death]: Li hôn rất tốn tiền, vô vị, các anh chị đã yêu nhau nhiều năm rồi, đừng nông nổi
[Rojer_moneydog]: 2 năm 3 tháng, không nhiều. Chị quyết li hôn, em đưnừg cản
[Lilithy_death]: Em nhớ hai hôm trước chị kêu thiếu tiền
[Lilithy_death]: em nhớ chị gào thét qua điện thoại, em là đồ phản bội, không cho chị được đồng nào
[Rojer_moneydog]: ……..
[Lilithy_death]: Em nhớ chị còn nói, hai anh chị ra trường sẽ kết hôn
[Rojer_moneydog]: Nhưng chị thấy hắn đi với cô gái khác
[Lilithy_death]: Thế giới này có rất nhiều con gái
[Lilithy_death]: Nói như chị, thì anh ấy phải đi viứu toàn con trai hả?
[Lilithy_death]: Cùng mê fanfic như nhau, đọc truyện của Nguyệt tử cũng nhiều rồi, chị không biết con trai ở với con trai lâu quá sẽ bị ức chế thần kinh, gây ra hiện tượng đồng tính nam hả?
Loading>>>>>
Loading>>>>>
[Rojer_moneydog]: Chị sẽ suy nghĩ lại. Em gái, em sắp lên Hà Nội rồi à? Chị rất mong gặp em
[Lilithy_death]: Dạ. chúc chị mau làm lành với anh Milkface, anh ý đặt status trên facebook là: “Bye bye các bạn của tôi, tôi thất tình, chuẩn bị đu dây điện đấy”
Linh Giang tắt nick, thở dài
Haizzzz…Việc mình còn chưa lo xong, đã phải xí xớn đi lo chuyện người khác, thật bất hạnh
*
Thực tế đã chứng minh: “Mồm thối nói thiêng” đó là điều không thể bác bỏ
Vì vậy có thể rút ra kết luận, hôm qua mẹ Giang ăn cháo hành, chưa kịp đánh răng, nên hôm nay Giang dậy muộn, các chuyến xe Hoà Bình – Hà Nội đều OUT hết
Sh*t, số khổ, 10h sáng, Linh Giang đứng dưới trời nắng chang chang, tay giữ cái vali kéo nặng trịch, mặt đỏ gay, nhăn nhúm như khỉ ăn ớt. Cô đang định gọi điện cho bố mẹ, vốn đã đi làm từ cái đời tám huế nào, thì có chiếc xe Bình An nhấn chuông toe toe. Một anh phụ xe nhìn rất gian manh, nhảy xuống, tươi cười hỏi:
- Nhóc, nhóc đi Hà Nội phải không?
Giang gật đầu, ánh mắt đầy cảnh giác, liếc nhìn cái xe thích chơi nổi sơn đen xì, trên viết nghoệch ngoạc dòng chữ: “Hà Nội thân yêu, ta đến đây” bằng sơn trắng kinh dị, đúng là nhát ma người ta, chơi nổi toàn tập. Mấy cái thứ quặt quẹo như vậy xuất hiện ở thành phố này, đúng là mất mĩ quan. Tuy nhiên, cũng đã muộn, với lại đã hẹn ngày mai đi mua sắm với Trinh và Ngọc Anh nên Giang đành cắn răng lôi xềnh xệch cái vali to nặng trịch lên xe, cười gượng gạo với bác tài thân thiện.
“Em ngồi đây nha!” Anh phụ xe chỉ vào ghế đầu của hàng ghế thứ nhất. Ôi trời, xe chỉ có mấy người bọ, một thiếu phụ đang cho con **, một cô gái mắt xanh môi đỏ, một anh chàng đang ngủ gục dựa vào cửa kính và Giang. Cô khá chú ý đến chàng trai ở cùng hàng ghế với mình. Không nhìn ra mặt, nnưng anh ta có nước da trắng hơi xanh, mặc chiếc áo sơ mi đen xắn tay áo qua khuỷ, cơ bắp rắn chắc, mái tóc đen mềm mại thoang thoảng mùi hoa nhài tây. Đang mơ màng, cô bỗng bị giật nảy mình bởi tiếng nhạc kinh dị phát ra từ loa xe: “Chắt bùm bum, chắt bùm bum, mẹ đi đánh Mỹ, lúa trên nương bà cấy cho con, chắt bùm bum, giã gạo…”, là tiếng nhạc của một bài hát kháng chiến, giai điệu cũng không quá tệ, nhưng mỗi lần “chắt bùm bum” lại có tiếc giã gạo rầm rầm, khiến ai muốn ngủ khó lòng ngủ được.
“Chú!” Chàng trai bên cạnh gắt lên, nhíu mày. Sax, anh chàng này quá đẹp trai, mũi cao khác thường, mắt đen sâu thẳm, đôi môi hoàn mỹ, nhìn cứ tưởng ngôi sao điện ảnh, lại có nét gì hao hao giống thần tượng Lee Min Ho của Giang, tuy vẫn khác biệt rõ ràng. Anh ta có vẻ là con cháu của bác tài, vì bác ấy tắt nhạc ngay lập tức
“Bác chỉ muốn thay đổi không khí, buồn chết được. Mà không ngờ cháu đi cũng đi chuyến xe của bác nha, bác cứ tưởng cháu lại chờ chuyến khác”
Chàng trai lạnh lùng nói:
- Đó là vì hôm nay cháu lên Hà Nội. Đáng lẽ cháu phải đi chuyến hôm qua, nhưng vì không đi nên mới không đón được cô ấy. Tí nữa đến bến xe, gặp thì sao? Còn nữa, cháu thích sự tĩnh lặng, ai muốn nghe thì mua Ipod đi, đừng làm phiền người khác
Lạnh lùng ghê…
Linh Giang nghĩ thầm rồi cắm earphone vào cái Nokia 6303, bật bài Oh chế cho bớt căng thẳng. Nếu mà làm thân được thì tốt, nhưng mà những kẻ lạ đẹp trai thường rất nguy hiểm
“Sax, sao thế nhỉ?” Giang ngơ ngác, vì bài hát đã chạy rồi nhưng loa vẫn không kêu. Cô ngập ngừng xoay cái earphone, rồi rút mạnh ra
“ .. Đợi vừa rồi mẹ mua cho em cái quần đôn mông, nhưng papa em lấy nó để mà đội vào đầu. Oppa oppa em bị down down down…”
Giang ngượng kinh khủng, hất bụp chiếc điện thoại xuống đất. Cục pin vắng ra, trượt nhanh về phía chân của anh đẹp trai
Hix, trời muốn diệt ta a a a…..!!!!!!
“Hơ hơ hơ, không ngờ em gái nhìn hiền thục thế mà cũng thích bài Oh chế, đúng là cùng sở thích với anh mày” Phụ xe nhìn Giang bằng ánh mắt đầu thiện cảm
No, máy em toàn bài trong sáng, On rainy days với Balloon. Cái này là Ngọc Anh cài vào, nghe cho thay đổi không khí thôi mà a.
Giang quay sang anh đẹp trai, nhìn bằng ánh mắt khẩn khoản, đại ý là muốn anh ta lấy hộ cục pin
Anh đẹp trai khụt khịt mũi, không có vẻ gì là khinh bỉ mà còn cười, với tay lấy cục pin, bình luận:
- Đúng là chú cừu nào cũng giống nhau. Có vẻ ngoan hiền, nhưng lại thích nhưng thứ khác biệt.
Câu này nghe quen quen, hình như Noname cũng từng bình luận: “Nhìn thì tưởng là cừu, hoá ra lại có sở thích thật khác biệt”
Hừ, đã bị nghĩ xấu rồi, giải thích cũng vô ích. Thôi thì người dưng đi, mặc xác. Đằng nào tí nữa cũng không còn gặp nhau, nghĩ nhiều mà làm gì
Giang đeo tai nghe, lần này đã sửa được, bật On rainy days.
“Alo, alo 1 2 3, chuyến xe Hoà Bình - Hà Nội số 34 đã đến bến, mồi hành khách xuống xe” Giọng của ông chú thân thiện lọt vào tai các hành khách. Giang ngủ gà ngủ gật, giật nảy mình, mắt nổ mắt xẹt ngồi dậy, thấy anh đẹp trai nhìn mình nhếch mép cười. Hu hu, khi ngủ Giang có thói quen rất xấu, mồm há hốc, nhìn ngu chết được. Cô tránh ánh mắt cười cợt của anh ta, luống cuống kéo chiếc vali có bánh xe xuống, đặt mạnh xuống nền si măng.
Cạch!
Thôi rồi!
Lúc mẹ hào phóng đưa cho Giang loại có bánh xe, cô đã thấy nghi nghi. Bà chằn Dương Mỹ Lan vốn là bà chằn ki bo số 1 khu phố phía Nam Bắc Trần, khó lòng cho con gái loại va li giá thấp nhất là 600 nghìn như thế được. Bây giờ nghĩ lại, cái mẹ cô mua chắc chắn là secondhand, nên mới vỡ nhanh như thế. Vali vỡ => Phải bê => Chết chắc. Giang tức đến thổ huyết, khao khát giết người cho hả giận, đứng **** một tràng ở bến xe rồi bất thần đầu óc loé sáng, mở vali, định ném ra tất cả những gì có thể.
“Có chuyện gì vậy?” Anh chàng đẹp trai lúc nãy nhíu mày hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên như vừa thấy người ngoài hành tinh xâm lược Trái Đất. Cô gái này thật là, giữa đường giữa chợ lại mở vali, lôi sách ra ném sọt rác, mắc hai trọng tội. Thứ nhất là lãng phí của giời, thứ hai là vô duyên
“Ha ha, không sao đâu ạ. Chỉ là vali của em bị gãy bánh, nên em đang định vứt bớt sách đi”
Bánh xe vali gãy nên vứt sách đi? Cô bé này quả là thông minh, việc ấu trĩ như thế mà cũng nghĩ ra được
“Cô sống ở đâu?” Đành phải ra tay cứu giúp vậy, con cừu ngốc.
“Nhà trọ Hoa Đỏ gần Đại học Ngoại thương ạ”
“…Không biết gọi taxi à?”
……
………..
“Em…ha ha, không sao đâu ạ” Giang cười đần, tiền đâu ra chứ.
“…Đừng nói với tôi là cô không có tiền”
“…” Dĩ nhiên là không có, anh làm như ai cũng giàu vậy
Anh ta bất lực lôi cái Iphone 4 trong túi ra, bấm 211.
“Cho tôi một taxi đến bến xe, nhanh nhanh lên”
Giang cúi gằm mặt không nói, mân mê cái ve áo. Giàu đến nỗi mua được Iphne 4, việc quái gì phải đi xe khách nhỉ?
5phút sau, taxi đến. Anh đẹp trai ấn Giang và đống đồ lên xe, trả tiền, nói ngắn gọn xúc tích:
- Nhà trọ Hoa Đỏ, Đại học Ngoại thương
Giang lắc đầu hét:
“Em không nợ ai bao giờ. Anh cho em địa chỉ đi, cả tên nữa, em nhất định sẽ trả lại” Cảnh kinh điển, bà đây cũng muốn cướp lắm, nhưng vẫn muốn kết thân với mỏ vàng hơn, khai thác được thì sướng ba đời
“Không cần trả lại. Còn nữa, tôi cũng học Đại học Ngoại thương” Anh ta lạnh lùng đáp
Chiếc taxi lao đi, chàng trai mới nhếch mép cười vu vơ
Cô gái đó…
Sao mà giống Lilithy của anh thế nhỉ? [^.^]
ình không biết nhiều lắm về những thứ này nên viết có hơi hư cấu chút chút, bạn nào hiểu rõi thì mong thứ tội. Rin xin phép múa rìu qua mắt thợ cái. Chỉ là tiểu thuyết thôi mà (^.^)
Chap 2
Nhà trọ Hoa Đỏ vốn là nhà trọ cao cấp, phòng ở một người. Giang rất hài lòng với kiểu nhà trọ này, vì cô bê bối đến mấy cũng không bị ai nhìn ra. Giang ngồi trên đệm, đọc Thả rơi tình yêu đến mụ mị đầu óc, nhìn đâu cũng có thể tượng tượng ra Jejoong và Yunho quần nhau trên giường. Đang định chuyển sang đọc Đồng thoại bốn mùa thì tiếng nhạc ai oán vang lên:
“Ngày mà anh yêu em cũng chính là ngày Trái Đất bị huỷ diệt…”. Cô mắt lờ đờ, không nhìn danh bạ, với tay uể oải:
- Who are you?
“Lại lên cơn thần kinh à, bạn yêu quý? Dậy đi, tớ với cậu đi chọn váy cho tớ trong buổi hẹn đầu tiên”
“Ai thế?”
Lạy trời, đọc nhiều phát rồ rồi, nghe câu “buổi hẹn đầu tiên” thì Giang lại nhớ đến cặp Max và Kim Ki Bum.
“…Cậu vừa đọc “Thả rơi” phải không? Hay là Seoul by night? Chị cậu đây, Ngọc Anh đây.”
“…a…” Giang mấp máy môi, 15 giây suy nghĩ bắt đầu
, , , , ,
, , , , , , , , ,
“NGỌC ANH? A, nhớ ra rồi, đồ phản bạn, cậu còn gọi điện đến làm gì?” Giang hét ầm lên kích động.
“Haizzz…Tràng Giang à, cậu gập laptop lại, bước ra ánh sáng đi. Mua váy với mình, sau đó mình chỉ cho Link hentai BL của Sasuke với Naruto cho” Ngọc Anh bó tay thở dài “Cổng đại học nha”
Ngọc Anh và Giang cũng đỗ Đại học Ngoại thương, chỉ là điều kiện khác nhau nên không thể ở trọn cùng nhau được. Giang vớ cái áo phông màu kem in đầu lâu sương chéo dài, buộc tóc, mặc quần tất đen rồi chạy vội ra.
“Cậu mượn được xe máy chứ?” Giang hỏi. Năm thứ hai cô mới được mua xe
“Ờ, Click của chị tớ. Đến khu chợ nhá, hay Shop XL?” Ngọc Anh tươi cười nói
“Tuỳ” Giang búng ngón tay, lôi điện thoại ra, tiếp tục lên Watpad đọc truyện
Địa điểm là khu chợ mới gần Đại học Ngoại thương
“Tên mới đó thích loại con gái nào? Loli? Thục nữ? Cá tính? Sư tử? Chín chắn?” Giang hỏi một lèo, đưa tay sờ chiếc váy liền màu xanh nõn chuối cực kì dễ thương. Kiểu váy đầm, ngắn, mặc quần bò bó bên dưới sẽ rất hợp. Nếu Ngọc Anh không mặc được loại này, cô sẽ mua
“Chịu! Nhưng hắn không thích chắn đâu. Hôm trước nói chuyện với nhau, không phải hẹn hò, hắn rất khó chịu khi thấy một chị đeo kính đi qua. Còn thục, nữ, hình như hơn quê, hắn cũng không thích” Ngọc Anh đáp, giơ chiếc váy xanh lên thử
Giang chăm chú nhìn bạn: dong dỏng cao, tóc ngăn, rất cá tính. Mặc xác hắn, hắn thích quái gì thì thích, dù gì thì chị em tốt của cô của cũng rất xinh đẹp. Cuối cùng, Giang mua cái váy xanh, còn Ngọc Anh mặc sơ mi hơi rộng, kết hợp với quần bò xanh cá tính, kèm theo phụ kiện bạc lủng lẳng. Hai mỹ nữ đi trên đường thật sự sáng láng, khiến tất cả những thằng con trai đều ngước nhìn
Theo lời dặn của Ngọc Anh, Giang phải túc trực ở nhà, tuyệt đối tránh xa fanfic, để nếu mình bị bắt nạt thì sẽ gọi cho hổ cái là cô, dù là hổ giấy nhưng còn uy phong hơn thỏ vạn lần.
Cô chán nản vào Gunny
[Hệ thống]: Noname kéo bạn vào Gà khó, bạn đồng ý chứ?
Lilithy_death kick yes
Cả nhóm vừa bắn vừa trò chuyện rôm rả
[Noname_SDS]: Thế nào vợ yêu, lên đường thuận lợi chứ? Hôm ấy chồng gặp cừu đấy, xấu xa y hệt vợ
[Lilithy_death]: Vợ xấu xa? Chồng nói thế không thấy hổ thẹn lương tâm à. Cùng ngày, vợ gặp được Hắc mã hoàng tử đẹp trai, đang chuẩn bị công kích người ta đây. Chồng cứ chờ đấy, vợ bỏ đi sớm cho mà xem
[Noname_SDS]: Vợ dám?
[Lilithy_death]: Sao không?
[Noname_SDS]: Haizzz…bỏ đi. Thực ra chồng cũng rất đẹp trai, tin hay không thì tuỳ
[Lilithy_death]: Đẹp trai? Con người như chồng, khí chất hạn hẹp, giọng điệu ai oán, lên đỉnh Yên Sơn tu luyện đi rồi hẵng trở lại nói mình đẹp trai
[Noname_SDS]: Thật, thật mà. Khi nào có thời gian, vợ chồng mình sẽ gặp nhau, xem xem vợ có xứng với ông chồng thiếu khí chất này không
[Lilithy_death]: Vợ cũng là đại mỹ nữ
[Ngu như bò tót]: Đề nghị vợ chồng son không gây nhau ở nơi công cộng, mất mĩ quan quá
[Đôi cánh thiên thần]: Yes, phô trương quá đi. Làm như sợ không ai biết hai người là vợ chồng không bằng
[Lilithy_death]: Cám ơn đã nhắc nhở
[Đôi cánh thiên thần]: No problem. Chỉ cần mai đến dự đám cười của mình và gio’ là được
[Lilithy_death]: gio’ tho^i? ma^y tro^i cũng muốn kết hôn rồi à? Sao độ này nhiều người kết hôn thế nhỉ
[Ngu như bò tót]: Đề nghị Lilithy và Noname dừng lại. Bắn hết lượt đi chứ. Còn wow lựu đạn, tính sau
Giang đang đập lu vàng thì có điện thoại gọi đến
“Cậu đến đây với tớ đi, café tri kỷ” Tiếng Ngọc Anh trong điện thoại không rõ biểu cảm. Giang thấy dự cảm xấu, chạy như bay đến quán cà fê
“Anh đúng là loại đàn ông không biết xấu hổ, có thể tát con bé này như vậy được” Giọng Ngọc Anh sắc lạnh, không hổ là cử nhân Luật, rất có sức thuyết phục. Trên sàn nhà, một đứa con gái cầm cái giỏ hoa lăn lóc, mặt dỏ tấy khoé môi chảy máu. Người yêu của Ngọc Anh gào lên:
“!!!@@#$%^&*, con bé đó va vào người anh trước, em không thấy sao. Nó làm phiền chúng ta hẹn hò”
“Phiền chúng ta? Hay cứu tôi khỏi nanh vuốt của tên khon nan là anh? Sờ tay tôi, vuốt vuốt, đúng là đê tiện. Tôi thật ngu vì tin kẻ như anh” Ngọc Anh gào lên, nhưng nhìn rất yêu đuối
“@#$%^&*, cả cô nữa, chó chết, thái độ với tôi à, này thì…” Hắn giơ tay lên , định tát Ngọc Anh
“DỪNG LẠI!!!”
“Thôi đi”
Giọng nói lạnh lùng của chàng trai ngồi ở bàn số 3, hoà với tiếng thét giận dữ của Giang ở ngoài cửa. Giang bước tới, giật mạnh tay hắn ra khỏi Ngọc Anh “Biến đi, phiền phức”
“Á à, mày…” Hắn định tát thêm cả Giang thì bị bàn tay cô nắm chặt bẻ ra sau. Hừ, dám gây với đai đen Teakwondo, ngươi tới số rồi
“Đừng phá nữa” Chàng trai ngồi góc lạnh lùng nói, bước lại gần. “Hai cô ngồi xuống đi. Còn anh, tốt nhât là đi nhanh, trước khi tôi ghi bản kỉ luật, gọi cảnh sát. Quấy rối phụ nữ, tội nặng đấy”
Tên kia giận dữ đẩy cửa chạy ra, tay phải vẫn còn run lẩy bẩy vì vừa bị bẻ gập.
Chàng trai cúi xuống, nhẹ nhàng nâng cô bé dưới snà lên, dịu dàng hỏi:
- Em không sao chứ?
Cô bé mặt đỏ ửng:
- Dạ không…
Linh Giang trịnh trọng nói:
- Cám ơn em đã giúp bạn chị
Cô bé đưa tay áp má, lắc đầu
“Chị dẫn em đi mua thuốc nha?” Ngọc Anh đột nhiên nói, còn nháy mắt ra hiệu với tôi. Muốn mình tốc chiến tốc thắng?
“Ha ha, cảm…” Giang quay sang nói, ngậm miệng lại “Sao lại là anh?”
Trái lại, chàng trai không có vẻ gì là kinh ngạc:
- Sao lại không thể là tôi?
Anh đã chuẩn bị tâm lí sẵn, đã cùng học Ngoại thương thì nhất định có thể sẽ gặp lại
“Hi hi, cám ơn, tôi mời anh uống nước nha” Giang cười tươi
Anh khẽ cười đáp lại. Cô bé này trông giống như một con cừu, mắt thì to như chú thỏ con, nước da cũng trắng mịn. Không biết thế nào, tự nhiên lúc đó anh muốn trêu cô bé này một chút:
- Cám ơn. Vậy cho tôi bánh ngọt, cà fê sữa
Môi Giang run run:
- Anh dùng cả mấy thứ đó?
Con trai bây giờ sở thích đặc biệt ghê, nhìn lạnh lùng vậy mà vẫn ăn mấy thứ ngọt ngọt. Bồi bàn vừa bê ra, bất chợt hoàng tử đổi ý
“Ồ nhìn ngọt quá. Tôi thích đen đá hơn” Anh vẫn cười rất giả tạo
Sax, lại đen đá? Anh có bị ấm đầu không vậy? Hắc mã hoàng tử cái gì, chồng vẫn tốt hơn nhiều, hôm trước vừa cho không mình 3000 xu. Cô ấm ức nghĩ, gọi đen đá. Thôi thì, đã cám ơn thì làm cho chót, tí nữa ăn cũng không sao, về mua hình nộm đóng đinh vào thân cây hằng đêm là OK
“Nghĩ lại rồi, Capuchino vẫn số 1” Anh ta thư thái nói, lông mày còn hơi rung rung, trông vô cùng gian manh. Đùa cô bé này một chút, nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì không phải lỗi tại anh đâu
“What??!!” Anh bị tâm thần phân liệt à, giờ lại gọi Capuchino? Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, gọi thì gọi, sợ gì. Làm thì làm đến cùng, Linh Giang không muốn trở thành kẻ vong ân bội nghĩa
Anh chàng nhìn cả đống đồ trên bàn, kết luận:
- Đùa thôi, lúc nãy uống nâu đá rồi, không muốn nữa
Gya…, biến thái, siêu biến thái, vô đối biển thái! Gọi ra hết rồi lại bảo đùa thôi, là cái lí luận kiểu gì vậy
Sợ lãng phí, Giang quyết định xử lý hết. Chàng trai cười mỉm:
- Tôi về nha. Tạm biệt.
“Bye bye” Giang đáp, ngốn bánh ngọt. Lượn đi cho nước nó trong, đập đầu vào tường chết mới hả giận
“Cẩn thận không tiểu chảy nhá!” Lại cười
Giang suýt sặc. Ồ vâng, cám ơn anh đã nhắc nhở
Ya, Trái Đất nổ tung đi, trời diệt ta đi, diệt hắn đi
Rin: Diệt thì còn gì để Rin viết nữa, cô bị ấm đầu à?
Giang: Bà nó chứ, cô kém thông minh thế, cứ viết về cảnh thế giới bị huy diệt là được
Rin: Oh yeah, đúng rồi, cứ viết truyện kinh dị là say yes hết
Giang: Biến đi, lãng phí cảm xúc
Chuyện này để lại di chứng, tức là hai hậu quả
Hậu quả 1 là, Hắc mã đại nhân biến, Ngọc Anh tỉ tỉ thì lặn mất tăm, người yêu đê tiện bị đuổi, nên toàn bộ đều do Giang trả tiền. Cô cắn răng, gào khóc, gấp 5 lần tiền ban đầu, đúng là lạm phát cắt cổ.
Hậu quả 2 là, nhân sinh đảo lộn, Giang tiêu chảy đến xanh lét mặt mày, vừa tống ra ngoài vừa đọc Đồng thoại. Cái này gọi là bách khổ, là bách khổ, Phật dạy cấm sai bao giờ.
Vì vậy, giờ đó, phút đó, giây đó, khoảnh khắc đó, được tác giả tự cho mình là thông minh đặt tên là Khoảnh khắc định mệnh, Giang đã khắc cốt ghi tâm mối thù với anh chàng đẹp trai chưa biết tên. Thấy một lần, chém một lần, thấy mười lần, chém mười lần, thấy một trăm lần thì nhất định phải chém chết.
Xoa xoa bụng, Giang vật vã lết đến đệm, nằm vật lên giường
Status trên facebook: Lilithy đại tiểu thư danh tiếng lẫy lừng vừa bị đo ván ở nhà hàng, xin các vị thắp cho vài nén hương muỗi. Chân thành cám ơn, oh yeah.
Comment:
Ta là người đẹp trai nhất thế gian, la la la: Bị hôn à, bị cưỡng bức à? Bị hạ đo ván là sao
Mai này con lớn: Đầu đất óc sh*t, chỉ giỏi viết linh tinh làm đại nương bực mình
Con là siêu nhân: Chết đi, thừa hơi rỗi việc. Tôi không rảnh đến nỗi đi mua hương muỗi thắp cho cậu. Mà còn oh yeah được, oh yeah là cái gì.
Giang hận thiên cổ, hận không thể bóp chết lũ phản bạn ngu ngốc ấy. Sao các người, các người có thể??? Tôi gặp bất trắc mà các người có thể nói những câu vô tình như thế được sao???!!!
Giang lên mạng, tình một hình cục sh*t hoàn hảo, vẽ mũi tên, photoshop ảnh lớp vào góc, bên dưới viết dòng chữ: “Các người là đống này”. Đang hạnh phúc viên mãn, thì nhận được tin nhắn tới tấp của chồng trong mục chat riêng trên Zing
[Noname_SDS]: Vợ đang chăm Sky garden à, dự lễ cưới của Đôi cánh thiên thần với gio’ tho^i? ma^y tro^i
[Noname_SDS]: Nhanh lên, đến giờ rồi, vợ chết ở đâu rồi
[Noname_SDS]: @#$%^, đừng nói với chồng là em gái vợ đang on hộ đấy nhá.
Giang chân tay bủn rủn, cười hi hi, đăng nhập vào Gà chiến, vào Guild sau đó đến lễ đường kết hôn
Chat Guild…
[Rojer_moneydog]: Lili cưng thật đáng trách, lúc nào cũng đến muộn
[Rojer_moneydog]: Báo chi em biết tin vui, chị đã làm lành với ông xã rồi, hehe
[Milkface]: Thank Lili nha, giúp anh giải quyết được vấn đề rắc rối. Lúc nào anh sẽ tặng em 5 xu
[Lilithy_death]: 5 xu? Thôi anh phứa bớt đi, keo kiệt vẫn hoàn keo kiệt, nhận được xu của anh thì em thà đi ăn kẹo cao su còn hơn
Tiếng nhạc toe toe từ chiếc loa máy vang lên. Cuộc chat ngừng lại. Hệ thống tự động xếp khách mời vào hai hàng bằng nhau. Noname mới thay đổi set quần áo, bây giờ là cái hình Avatar xanh xanh đỏ đỏ xấu chết đi được. Giang đưa tay ngáp to, nhìn khung cảnh trong lễ đường kết hôn. Nhân vật nữ mặc cái váy trắng dài, nắm tay nhân vật nam mặc comlet bước đi. Trang bị của Đôi cánh thiên thần rất vip, nên nhìn cái váy này có phần đơn điệu. Cn cá quẫy nước. Hai người cùng nhau bước lên bậc thanh, đứng dưới thánh giá
[Hệ thống]: Con có đồng ý lấy Đôi cánh thiên thần làm vợ hay không?
Gio’ tho^i? ma^y tro^i kích Yes
[Hệ thống]: Con có đồng ý lấy Gio’ tho^i? ma^y tro^i làm chồng không?
Loading>>>>
Loading>>>>>>>>
Đôi cánh thiên thần kích No, OUT khỏi game
Gio’ tho^i? ma^y tro^i OUT khỏi game
Cả hội trường náo loạn
Chat Guild…
[Noname_SDS]: Vợ ơi, chồng OUT đây, bọn họ xảy ra chuyện rồi
Noname_SDS đã OUT
[Rojer_moneydog]: Gio’ ngu ngốc, sao lại nhận lời của thằng đó chứ. Sã, chị cũng OUT đây
Rojer_moneydog đã OUT
[Lilithy_death]: Chuyện gì xảy ra vậy? Lại gì nữa?
[Ngu như bò tót]: Nực cười thật. Gio’ hôn một đứa con gái ngay trước quán net mà Đôi cánh thiên thần đang chơi, bị xe máy đâm
[Lilithy_death]: Có sao không?
[Ngu như bò tót]: Không sao, chảy máu nhẹ. Nhưng cậu ta chết thảm rồi. Đôi cánh thiên thần đang hoảng loạn phát điên lên.
[Lilithy_death]: Cho em số chị ấy
[Ngu như bò tót]: 0168 9 321 456. Gọi nó đi, chắc con bé đang làm loạn lên đấy
Ngu như bò tót đã OUT
Giang chán nản nằm vật ra giường
Yêu với chả đương, sao phiền ghê thế nhỉ?
Chap 3
Hôm đó, rốt cục Giang đã không liên lạc được với Đôi cánh thiên thần dễ thương. Vấn đề có vẻ khá tệ, vì cô gọi cuộc nào thì đều được thông báo là “Không liên lạc được”, khiến cô lo sốt vó. Trong Guild này, Giang rất quý Đôi cánh thiên thần. Cô gái ấy có vẻ cùng tuổi với Giang, hơn nữa cống hiến rất nhiều, còn nhiều lần kéo Giang đi ải Rồng khó. Cô ấy với gio’, tuy chưa kết hôn nhưng thắm thiết yêu nhau, nghe còn sến hơn cả cặp Lilithy – Noname nữa. Tuy nhiên, Giang lại không biết họ là ai, nên đành bó tay chờ kết quả từ chồng yêu quý, thôi thì phó mặc vậy
Ngày thứ hai, Phạm Linh Giang mang một hòn đá trong lòng đến giảng đường.
Đại học Ngoại thương được nhận định là đại học VIP nhất trong giới tài chính kinh tế. Trường nằm ở trung tâm thành phố, đối diện là Học viện Ngoại giao trực thuộc bộ Ngoại giao trung ương, vô cùng sầm uất. Để vừa đủ điểm vào khoa Kinh tế Đối ngoại, Giang đã học lồi mắt, vều môi, chảy máu chất xám. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò xanh, tóc kẹp lên bằng chiếc kẹp gắn đá giả kim màu đen, trông vừa tri thức lại vừa dễ thương kinh khủng. Cộng thêm khuôn mặt baby, nước da trắng, dáng người chuẩn, cô và một cô gái nữa, hiển nhiên trở thành tâm điểm của cả trường.
Cô gái kia có vẻ đẹp quý phái lạnh lùng, mái tóc mềm mại, dài quá ngang vai. Cô ấy mặt một chiếc váy liền thân màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo vạt ngắn màu hồng, đứng vô hồn dựa vào thân cây ở góc sân. Thật khác với những tân sinh viên khác, cô nàng này thật u buồn, giống như công chúa tuyết vậy.
“Chào bạn!” Linh Giang thân thiện mỉm cười, xoè tay ra. Cô luôn tự tin về khả năng kết bạn của mình, tứ phương đều là bạn. Thế nhưng, cô gái kia không có vẻ gì là muốn kết bạn, quay mặt đi không nói.
Hừ, kiêu quá đi, nhìn biết ngay là dân Hà Nội. Tinh tế, lãng mạn gì chứ, ai nói thế vậy?
“Bạn tên gì?” Linh Giang tiếp tục. Hừ, để xem cô kiêu đến mức nào, tôi rất giỏi làm tan chảy mấy cục băng trôi không chất bảo quản đấy
“Bạch Huyền My, nói lắm!” Cô ta giận giữ quay ra, nhìn chằm chằm vào Giang “Cô có biết con người đáng sợ nhất khi nào không?”
“…Lúc tức giận chăng?” Giang rụt rè, sao tự nhiên tôi thành cái chậu dốc bầu tâm sự của cô vậy
“Không, là khi thấy người con trai mình yêu hôn hít người con gái khác ngay trước mặt mình” Cô ta lạnh lùng đáp “Tôi vừa bị thế, nên rất đáng sợ
A, Đôi cánh thiên thần hình như cũng bị thế thì phải. Tự nhiên Giang thấy thương thương cô nàng này, vỗ vỗ vai:
- Không sao đâu, bỏ hắn đi, quên hắn đi, hắn giải thích gì cũng tuyệt đối đừng nghe nữa. Hắn hạ mình thì tát cho hắn một phát, đạp vào bụng, rồi lạnh lùng quay đi (Tham khảo 30 phương pháp bạo lực gia đình thông dụng do Rin – sama biên soạn)
Bạch Huyền My tròn mắt nhìn cô gái đối diện mình. Nhìn rõ hiền thục, vậy mà nói những câu thật khiến chân tay bủn rủn, lòng người ai oán. Cô lắp bắp:
- Người yêu cậu…ha ha…chắc là rất chung tình
Chung tình là phải rồi, không thì chắc chắn đã bị cô nàng này đập chết
“Mình không có người yêu, chỉ có chồng” Giang đáp hồn nhiên
“…” Tròng mắt My lồi ra ngoài, cô ấy quả là nghĩ thoáng
“Ha ha, không cần phải có vẻ mặt ấy. Cậu họ Bach ha, nghe Trung Quốc ghê nhỉ!” Giang cảm thấy kế hoạch của mình đang tiến triển tốt, công chúa tuyết đang tan ra, hạnh phúc trào dâng, mạnh khoẻ vui vẻ
“Cụ của cụ của ông của ông nội của bố mình là người Trung Quốc” My đáp hồn nhiên, khiến Giang rối tung hết cả óc
Hừm hừm…
Hai người đang nói chuyện rôm rả. **** rủa Suju có mỗi Kyu Hyun, Dong Hae và Choi Sin Won là phình phường nhất, bình luận về những chap mới nhất của One piece và Nico Robin thì có tiếng loa dè dè vang lên.
“Chào mừng tất cả các tân sinh viên đến Đại học Ngoại thương khoá 2012 – 2013!” Giọng nói trầm đục của Hội trưởng hội sinh viên Đại học Ngoại thương vang lên. Bạch Huyền My khụt khịt mũi:
- Ông anh họ mắc dịch, tỏ vẻ quân tử đánh gục trái tim thiếu nữ thuần khiết.
Rồi quay sang Giang:
- Linh Giang yêu quý, cậu không được gục trước anh ta.
Giang nheo mắt nhìn người đứng trên khán đài, gật đầu. Hừ, chẳng rõ mặt gì cả
“Trong không khí tưng bừng của buổi khai giảng, tôi rất cám ơn sự cố gắng của các bạn để vào được Đại học Ngoại thương, để có thể đứng ở đây…” Anh ta còn lảm nhảm cái gì gì nữa, nhưng cũng tạm coi là ngắn gọn xúc tích dễ nghe dễ hiểu. Cuối cùng, anh ta nói lớn, giọng lớn hơn cả lúc nãy:
“Thứ nhất, xin thông báo ban quản trị Đại học Ngoại thương năm nay, gồm có:
- Chủ tịch Hội sinh viên, Nguyễn Minh Đức, năm ba khoa Tài chính quốc tế
- Chủ tịch Công đoàn, Lê Bích Ngọc, năm hai khoa Kinh tế Đối ngoại
- Uỷ viên Văn thể, Vũ Anh Tuấn, năm ba khoa Công nghệ thông tin
- Uỷ viên Vệ sinh, Đinh Thiên Vũ, năm ba khoa quản trị mạng”
“Top 5 người điểm cao nhất trong kì thi gồm có:
- Phan Âu Dương, Tài chính quốc tế
- Phạm Văn Bách, Tài chính quốc tế
- Lê Thị Mai, Kinh tế đối ngoại
- Vũ Văn Càn, Quản trị mạng
- Bạch Huyền My, Kinh tế đối ngoại”
Giang ngạc nhiên, ngưỡng mộ nhìn Bạch Huyền My. Cô nàng cúi đầu quý phái, đưa tay hất tóc ra đằng sau. My cười tươi, kéo tay Giang ra sau giảng đường:
- Đi nào, vào học rồi đấy!
Hô hô…
Giang kết bạn được với thiên tài rồi sao??!!!
*
Có đàn chị năm hai đã bình luận, học cấp 1 như trâu, học cấp hai như chó, cấp ba như lợn, đại học như mèo quả không sai chút nào. Những năm cấp ba học như rồ như dại, như lên cơn điên, nên bây giờ học Đại học cảm thấy nhàn nhã, nhàm chán, buồn ngủ. My dành hết thời gian của mình để hoàn thành bức vẽ chì hình Kudo Shinichi đánh đậm nhạt, còn Giang thì quay ngang quay ngửa để kết bạn với mọi người
“Cậu tên gì?” Giang vớ được một anh chàng nhìn khá bổ mắt ở bên cạnh, hồ hởi nói
“Ông Đại Vương” Cậu ta mỉm cười trả lưòi, sax, thất vọng ghe, răng chẳng đều gì cả
“Cậu họ Ông, tên Đại Vương hay biệt danh của cậu là Ông Đại Vương?” Nói thế thôi, chứ nếu người ta đặt cho cậu biệt danh Ông Đại Vương thì quả thật đầu óc họ có vấn đề
“Mình họ Ông, tên Đại Vương. Lạ chứ? Không phải người dân tộc đâu, là một trong những họ hàng hiềm hoi của Ông Cao Thắng đấy” Cười, cười cho lắm vào, nhìn răng cậu đại tiểu thư đây phản cảm chết đi được.
“Ông Cao Thắng không phải biệt danh sao?”
“…” Cậu ta cũng không biết sao, còn tự hào cái gì
Chán nản quay sang Bạch Huyền My, thì thấy cô ấy đang bị làm phiền bởi một cô bé Loli. My nhíu mày khó chịu, khi cô ấy lay tay dữ dội
“Cậu tên là Bạch Huyền My sao? Trông cậu giống y hệt nhân vật truyện tranh mà tớ yêu thích, thật hâm mộ” Cô ấy Loli khủng khiếp
“Linh Giang…” My yếu ớt nói, cầu cứu Giang bằng ánh mắt khẩn nài. Giang kéo cô bạn Loli sang, hỏi:
- Truyện gì? Mình là fan cuồng của manga Nhật Bản đấy
- Hội quý tộc, thực ra truyện đấy không hay lắm nhưng mình rất thích.
Không biết, hừ, cô ấy đọc cái truyện quái gì đấy
“Nhìn phụ kiện của cậu rất dễ thương, rất hợp với khuôn mặt cậu”
“Mình bắt chước To love ru ấy. Biết không, là ecchi manga lớn nhất của Jump comic ấy”
…Cô gái này cũng đọc ecchi sao trời???!!!
Một cậu con trai đeo kính tri thức ở bàn dưới thì thầm:
- Có máy không, mình mượn. Hôm nay mình chưa vào Avatar, mà máy mình bị rơi xuống nước rồi
Hôm đó thầy giáo nói không một ai nghe cả
Hom đó, Giang đã kết bạn được với nhiều người mà cô mong muốn
Học đại học rất là vui
(Tuy nhiên nếu học năm cuối thì không vui đâu nhỉ! >o<)
*
Giang vui vẻ về nhà, hứng thú xếp sách ngay ngắn lên giá. Vừa vào Gun, đã thấy tin nhắn tới tấp của các thành viên trong Guild
[Noname_SDS]: Vợ ở đâu, ra mau, cứu gió thổi mây trôi đi, hắn bị cự tuyệt rồi
[Rojer_moneydog]: Chính xác là bị giết không bằng dao, đang vạ vật ở nhà
[Ngu như bò tót]: Không dao? Không phải bị gãy nốt cái tay còn lại sao?
[Milkface]: Không hổ là Ngu như bò tót, ngã gãy tay còn lại chứ có phải là dùng dao đâu
[Bánh mì kẹp ruốc]: Với tư cách là chủ Guild, anh mong em hãy cứu lấy sinh mạng nhỏ nhoi của gio’. Dù gì em cũng thân với Đôi cánh thiên thần nhất mà. Đôi cánh thiên thần đã rời khỏi Guild, đang thái độ với bọn anh. Anh sẽ đưa em lên làm phó Guild, nếu em giúp được
Giang nhìn lời nhắn cuối cùng, shock phọt máu mũi. Chủ Guild? Không phải con của gia đình cuồng võ hiệp, được đặt tên là Trương tam Phong, không có lòng yêu nước đó sao? Hắn một năm không ngó ngàng đến Guild, biến đến nước Mỹ xa xôi nào đó, bây giờ cũng trở về rồi? Giang nhìn lịch, hôm nay là tháng 9, không phải ngày cá tháng Tư. Có vẻ vấn đề khá trầm trọng. Do Đôi cánh thiên thần đã rời khỏi Guild, lại không gọi điện được, nên Giang lấy hương muỗi, vừa cho muỗi đỡ đốt chân, vừa xem khi nào Đôi cánh thiên thần lên Face.
2h đồng hồ dài đằng đẵng chầm chậm trôi qua, Giang ngồi ôm quyển Tình yêu đau dạ dày, đọc đến chân tay bủn rủn. Vừa định đọc sang Chờ một ngày nắng, thì nick của cô nàng này sáng
[Sự kiện]: Angel wing vừa đổi status và đăng photo
Cô nàng này thật, face là Angel wing, yahoo là wing angel in heaven, Gunny là Đôi cánh thiên thần, đúng là yêu thích lũ giả nai cánh trắng
Angel wing’s Status : Một ngày mới bắt đầu, cuối cùng thì tên đó cũng gặp quả báo, ha ha ha. Ta đã trở thành ác quỷ, hahaha.
Bên dưới là dạng tự comment của y, một dãy khuôn mặt biến thái, kèm theo một dãy dấu chấm than dài thiệt dài
Dưới nữa là Comment của đồng bọn:
Shaman king: Thiên thần trở thành ác quỷ, là đoạ thiên thần, thật kì tích
I hate everything: Thưa đại tiểu thư, nàng đánh dòng này vào lúc 7h tối mà kêu là ngày mới bắt đầu, đúng là chỉ số IQ hai chữ số
Lilithy tiểu thư: Bắt nạt người ta thế là không được, đồ bạo lực
Đánh xong mấy dòng này, Linh Giang vào chat với Angel wing. Cô ấy có vẻ rất thoải mái, đánh người mà toàn dùng biểu tượng mặt cười, quả là khiến lòng người thấp thỏm
[Lilithy tiểu thư]: Về Guild đi, bạn thân
[Angel wing]: never, ở ngoài rất tốt
[Lilithy tiểu thư]: Next đi, thực ra cái này do chồng nhờ, chứ mình đây hoàn toàn tôn trọng quyết định của cậu. kể đi, mình sẽ nghe tâm sự của cậu
[Angel wing]: Mình nhớ cậu gia nhập Hội những người thích buôn dưa trong face
[Angel wing]: Mình nhớ cậu tự hào rằng có thể móc truyện của người khác để viết fic
[Angel wing]: con người cậu, tâm sự chắc chắn sẽ khiến cả thế giới đều biết
[Angel wing]: con người cậu, thật không đáng tin
Linh Giang cảm thấy bực mình, thật khâm phục khả năng đánh máy cuả con bé Angel wing đó
[Lilithy tiểu thư]: Cho mình nói đã, đừng đánh thêm gì cả
[Lilithy tiểu thư]: Cậu đã làm gì anh ta, khai mau! Anh ta làm gì cậu, khai mau! Nếu không mình cho hai cậu trong fic yêu nhau đến chết đi sống lại, thì các cậu cứ ở đấy mà khóc
[Angel wing]: Gây với cậu, thật mệt người
[Lilithy tiểu thư]: Khai ra mau!
[Angel wing]: Haizzz…Thực ra hôm trước, hắn cá với một thằng cùng lớp tán hoa khôi lớp bên cạnh. Hôm hắn và mình kết hôn lại đúng hôm hắn đi hẹn với cô ta, nên nhò tên cùng phòng vào cưới hộ. Run rủi thế nào, máy nhà mình hỏng, ngồi ngoài quán net, vừa đúng lúc thấy hai đứa đấy đang hôn nhau. Thế là mình, từ hôn, cuốn gói biến luôn
[Lilithy tiểu thư]: Next!
[Angel wing]: Hắn tìm cách xin lỗi mình, mình cũng hơi rung động. Những học theo một cô bạn, mình bảo chúng ta đã hết rồi. Hắn quỳ xuống, mình giơ tay tát cho hắn một phát, hắn vãn quỳ, thế là mình đạp vào bụng
[Lilithy tiểu thư]: Sau đó?
[Angel wing]: Khổ thân thằng bé, chỗ đó là bậc tam cấp. Mình không điều chỉnh được lực, thế là hất hắn xuống. Tay bên phải cũng gãy nốt lại còn bị trẹo chân. Đáng đời
[Lilithy tiểu thư]: Tớ tưởng mỗi mình và Rojer bạo lực thôi, ai ngờ cậu cũng là ác quỷ
[Lilithy tiểu thư]: Cứ phát huy, bye bye
Giang tắt máy, cười tủm tỉm. Hồi trước học cùng Thuý Hằng, cô bạn này bình luận, Giang có máu làm người khác cũng có xu hướng bạo lực theo. Kết quả là, đào tạo được một Rojer động tí là bỏ chồng, một Đôi cánh thiên thần hất bạn trai xuống bậc tam cấp.
Rất chi là vui
Từ từ đã, Giang không hề dạy Đôi cánh thiên thần chiêu nào, sao cô ấy bạo lực được?
Gượm, không phải Giang được giao nhiệm vụ hàn gắn tình cảm sao?
Vậy lúc nãy, cô đã làm gì?
Có tin nhắn của chồng, đi Bộ lạc anh hùng đi
Chồng ơi, Giang có lỗi với chồng, không cứu được bạn chồng rồi
Trương Tam Phong đại thúc, con có lỗi với thúc, th,ú từ cái đất nước khỉ bố xa xôi nào đó lưu được mấy dòng tin, em lại không làm được gì
Gió thổi mây trôi, muội càng có lỗi với huynh, không giúp huynh còn ủng hộ cho vụ bạo lực gia đình
Giang đắn đo suy nghĩ, rồi quyết định mặc xác, không chơi bộ lạc anh hùng nữa, tải Hừng đông về xem
Rin: Cô là đồ vô trách nhiệm, dám bỏ bê việc triều chính, có lỗi với nước với dân
Giang: Không phải cô là tác giả thôi, còn nói ai. Viết với viết vẩn, làm khổ con người
Rin: Rin thích bi kịch, ha ha ha
Một lúc sau, sau cánh gà vang lên tiếng thét kinh hoàng, kèm với tiếng khóc ai oán
Rin sama bị gio’ đập bầm dạp, tiếp tục lui về sau hậu đài viết cảnh H
Gió thổi mây trôi, ngươi đã từ ta, ta quyết không cho ngươi có kết cục tốt đẹp
(Giang: Stop, fic này viết về Noname và Lilithy cơ mà)
Chap 4
Do cấp ba là những chuỗi ngày trinh chiến gian khổ, nên đại học có đôi chút nhàm chán, gần như là chỉ ăn chơi ngủ nghỉ. Hôm nay, là ngày học thứ hai, thì Giang lười chảy thây lại được nghỉ. Cô nằm phơi bụng trên đệm, một chân rớt khỏi gường, chăn đắp lên mặt, cái gối ôm bị một đòn Teakwondo tung lên cao rồi rơi ngay cạnh mấy hộp mì rỗng đã ăn hết.
“I’m a baby girl, in a baby world,…” Giọng hát nhí nhảnh đến phát chán quá Jessica vang lên từ chiếc Nokia nằm chỏng chơ giữa đống chằn màn tùm lum. Giang đưa tay quệt nước dãi, mò cái điện thoại, nhìn đồng hồ. Sax, mới 3h sáng, ai gọi vậy?
“Alo?” Giang nửa tỉnh nửa mê, cau có
“Hello baby, anh họ em nè, anh Phạm Minh Dương đó. thế nào, vui không?” Giọng nói kinh hoàng volume 100 ở đầu dây bên kia vang lên. Vui cái đầu ông, điên thì có
“What, anh gọi chỉ để nói câu này thôi sao? Bây giờ mới có 3h sáng thôi” Giang uể oải đáp, muốn xuyên không gian để đập cho ông anh họ thân thương cái dép vào mặt
“3h sáng?”
Đầu dây bên kia đặt một câu hỏi lơ lửng rồi im lặng rất lâu
“…Em gái, phòng em có rèm cửa đúng không? Hơn nữa còn là rèm cửa rất dày?” Dương hỏi
“Sao anh biết?”
“Ồ, vậy em hãy chui khỏi giường, ngồi dậy, bước tới cửa sổ, lật rèm lên” Dương còn bổ sung câu “Làm ngay tức khắc”
Giang bật dậy, cau có. Anh ta muốn cho mình xem sao băng hả?
Chiếc rèm nặng nề màu xanh xám được lật lên, ánh nắng chiếu vào đến chói cả mắt. mặt trời đã lên khá cao. Giang nhìn bầu trời đơ đơ một lúc, sau đó quay lại nắm chiếc đồng hồ điện tử. Số 3.00 AM nhấp nháy trên màn hình, chứng tỏ món đồ vô dụng ấy đã hỏng
“Ha ha, đồng hồ em bị đơ” Giang cười trừ đáp.
Dương không kìm nổi nữa, mắng xối xả:
- Đơ cái đầu em, sao em suốt ngày ngủ thế hả? Em không phải lợn, không phải chó, vậy ngủ ghê đến thế làm gì? Đi chơi với bạn anh. Hôm nay bọn anh mở tiệc đón một người bạn ở Anh trở về, tiện thể đón em đến Hà Nội luôn. Anh cho em 30 phút, nhanh gọn nhẹ KTV 363, em mà không đến thì đừng tráhc anh không khách sáo
Đầu dây bên kia phũ phàng dập máy cái bụp
Linh Giang khóc
Why?
Tại sao từ bé đến giờ tên anh họ khốn kiếp đó vẫn luôn bắt nạt mình nhỉ?
*
Bây giờ là 8.30 AM
Giang mặc chiếc đầm xanh nõn chuối vừa mua hôm nọ, kết hợp với quần bò bó, trông tràn đầu sức sống và tươi trẻ. Kết hợp với ví da màu trắng và tóc buộc hai bên, Giang chạy như bay đến KTV 363
Nghe một vài người bạn nói, đây là KTV rất khá, là quán karaoke quý tộc phục vụ đầu đủ tiện nghi với màn hình cảm ứng và cập nhập tất cả các bàig hát từ mới nhất hiện nay. Theo lời dặn dò như thánh chỉ của ông anh họ, cuối cùng Giang cũng mò được đến phòng A17 tầng hai, mồ hôi mồ kê nhễ nhại
Đúng là đồ ăn chơi, thiếu gì chỗ sáng, vậy mà lại chui và cái toà nhà u mê xanh đỏ này àm quái gì.
Cánh cửa vừa mở, Giang đã nghe thấy tiếng gào rú kinh hoàng vô ngần bài hát Anh khác hay em khác do anh Dương hát. Đúng là anh em họ, giọng hát có một không hai, thật khiến người nghe muốn cầm dép đập vào mặt
“Ha lô, em đến vừa đúng giờ nha” Giang nói khẽ, thấy anh họ nhíu mày, hất đầu ra hiệu ngồi vào so pha. Vừa ngồi xuống thì đã thấy chiếc váy trắng với bóng người quen thuộc:
- Bạch..Bạch Huyền My
Bạch Huyền My cũng ngạc nhiên đứng dậy:
- Sax, cậu là em học của anh Dương sao?
Phạm Minh Dương, năm thứ ba đại học Bách khoa, khoa Công nghệ thông tin. Thật đúng tính cách bốc đồng của lão, ai cũng kết bạn được. Vì không chỉ có Huyền My băng giá, mà còn có cả hai bà chị xinh đẹp và tên kẻ thù mới nhập môn của Giang.
À quên, và đó còn là hội học sinh Đại học Ngoại thương mới đáng buồn
Chị Bích Ngọc nóng nảy xinh đẹp,. xăm xoi Giang như thể xinh vật lạ:
- Ha ha, Minh Dương đầu óc không bình thường như thế, không ngờ có em là đại mỹ nhân như vậy.
Anh Tuấn xen vào:
- Minh Dương, cậu là đồng hợp lặn của gia tộc đúng không? Sao có thể thiếu khí chất như vậy, thật hổ thẹn với cô em họ dễ thương này
Dương bĩu môi, bản chất khó đổi:
- Xinh đẹp, giỏi giang? Cậu không thấy mấy mĩ từ đó không chút cân xứng nào với thứ đang đứng trước mặt cậu đây hả? cậu biết bao nhiêu lâu nó mới giặt quần áo không? Có kì nghỉ tớ lên quá giang nhà nó, con bé này đã làm cho tớ phải bái phục, 1 tuần không giặt, quần áo chất đống lên. Còn nữa, nó là fan cuồng của Omachi với Hảo Hảo, nếu ở nhà một mình thì nó có thể ăn mì cả tháng được
Lạy trời, rốt cục anh là anh của em, bôi bác em gái như vậy thật không phải
Minh Đức cười rất gian tà, “cứu bồ” Giang:
- Không sao, có ấy là người thôg minh, tiết kiệm. Ăn mì Hảo Hảo có thể tiết kiệm tiền mua thực phẩm, tiết kiệm điện, tiết kiệm ga
- Một tuần không giặt vừa là tiết kiệm lại vừa hảo tâm, coi như ủng hộ chút chút cho những hàng nước hoa khử mùi, lại tiết kiệm bột giặt, nước, đúng là một cô bé không chỉ có lòng yêu nước nồng nàn mà còn có trái tim nhân hậu
Một câu khiến Linh Giang á khẩu, Minh Dương sướng như trên trời, thật là nội công thâm hậu, thật khiến cho người nghe hiểu thấu tâm can, người bị hại tức đến thổ huyết
Ngay bên cạnh, Thiên Vũ đang gào khóc với Bạch Huyền My bằng chất giọng vô cùng bi lụy:
- Huyền My, anh sai rồi, xin em hãy cho em một cơ hội. Em muốn giết anh cũng được, hành hạ anh cũng được, đập chết anh ăn thịt cũng được, nhưng đừng cự tuyệt anh, anh thực sự muốn khóc
Huyền My vừa nhấp môi ngụm cô ca, vừa nở moịot nụ cười sắc như dao:
- Ồ, cô bé kia đâu, sao không rủ người ta đến. Em rất muốn mời cô ấy ăn cơm, xem cô ấy là thể loại người thế nào.
Không hổ là cùng huyết thống, một câu nói đủ khiến Vũ hoá đá
Mỹ nhẹ nhàng nhấp ngụm tiếp theo, chọn bài hát trên màn hình đang hiện lên
Giang liếc nhìn anh ta. Anh chàng này nhìn mặt mũi cũng khá, mỗi tội trông khá thảm, một lớp bông băng cực cool quấn từ bắp tay xuống khuỷ tay, chắc là bị dập xuơng khớp. Má phải cũng dán hugo, thật đáng buồn. Vừa thấy My đi ra, anh ta liền chạy theo, nhìn vừa giống một chàng trai ngoan hiền yêu vợ, vừa giống một kẻ biến thái bám gái. Đúng lúc Huyền My bước đến gần, thì cánh cửa bật mở ra.
Ánh sáng màu đỏ cam từ bên ngoài hắt vào lấp lánh, lấp lánh
Một chiếc giày da đen bóng lộn đặt vào nửa thảm, tiếp đó là những ngón tay trắng bệch, có vẻ kool
Đức dựa người ra đằng sau, thư thái nói:
- Ai cha cha, nhân vật chính của bữa tiệc cuối cùng cũng đến rồi
Anh ta bước cả người vào phòng karaoke, khiến cằm Giang suýt rớt xuồng sàn.
Ấn tượng đầu tiên, thật không thể chấp nhận được
Đây quả là chàng trai bê bối nhất thế kỉ. Tóc tai bù xù, cà vạt nới lỏng, da mặt trắng bệch, mặt hốc hác, hai mắt có quầng thâm lớn chưa từng thấy. Anh ta vạ vật liêu xiêu bước vào phòng, 1 2 3 đổ vật ra sopha bên trái, rên hừ hừ
“…Hôm nay bị say…máy bay…”
“Tối hôm qua vừa bị ông bà già ép uổng đi xem mắt”
“Múi giờ chênh lêch, đồng nghĩa với việc anh mày đã…ba ngày không ngủ rồi”
“Ngậm hết mồm vào, đứa nào mở ra anh chém tung xác, nhớ đấy”
….
…….
Cả đám tĩnh lặng không một tiếng động
Chị Bích Ngọc giận giữ lôi tay Giang ra khỏi phòng A17, gào lên:
- Lần sau hắn chưa đến, tối nhất là đừng gọi con gái chúng tôi. Tôi nguyền rủa anh, đàn anh dở hơi, rủa cho anh chết không toàn thây, máu bắn tung toé
Giang bị lôi như bao cát xuống tầng một, bị lôi ra hàng nước và bị ép uống cà fê đá
“Em…” Giang muốn dứt khỏi tay chị ấy thì bị nạt lạnh
“Im mồm”
Giang tưởng, Giang đã là loại người thâm hậu nhất
Giang tưởng, mình là người bê bối nhất
Cũng tưởng, mình ghê gớm nhất
Thế mà sau khi lĩnh ngộ đám bạn của anh họ, Giang nhận ra một chân lý “Núi cao còn có núi cao hơn”
*
Nửa tiếng sau, trở về thì anh chàng bê bối kia đã dậy. Anh ta cầm míc, đang rú bài hát trẻ con, We wish you a merry chirstmas, thật khiến người ta liên tưởng đến những anh chàng yêu trẻ. Thế nhưng vừa kết thúc bài hát, anh ta lại buông một câu:
- @#$%^&, đúng là bài hát vớ vẩn nhất trần đời
…Vớ vẩn sao anh còn chọn, lại còn hát bê bối đến thế?
Thấy đám con gái lượn vào, anh ta ôm chầm lấy Ngọc trước tiên:
- Ha ha, cô gái xinh đẹp, không hổ là vợ chưa cưới của Tuấn
Chị Ngọc cười rất mãn nguyện
“À quên, anh quên chưa nói, càng ngày em càng khác người, càng ngày càng giống sư tử”
Ai đó bị hất cốc nước nóng vào mặt thật ngu ngốc
Rồi quay ra vồn vã ôm Giang:
- A a, Bạch Huyền My, sao em ngày càng thay đổi vậy, thay đổi đến mức anh không nhận ra nữa
Bạch Huyền My, có vẻ đã hất cẳng được Thiên Vũ, đứng ở góc tối của bức tường, lạnh lùng nói:
- Anh à, em là Bạch Huyền My
Anh ta buông tay Giang ra ngay tức khắp
“Anh em mình vừa gặp nhau tuần trước, đừng nói với em là anh không nhớ được mặt em”
“Ha ha…” Anh ta cười rất tươi, nghe giọng không có vẻ gì là xấu hổ “Thực sự là khuôn mặt em tầm thường quá, anh không nhớ được”
Dám nói đại mỹ nhân xinh đẹp như thế là tầm thường, khả năng chữa cháy của anh quả là kém cỏi
“Vậy cô bé này tên là gì?”
“Em là Linh Giang, em họ của anh Dương ạ. Vậy tên anh là gì?”
Anh ta suy nghĩ rất lâu, rồi đáp
“Trương Gia Phong”
Cả đám tròn mắt nhìn
“Anh mới đổi tên, các chú ý kiến gì. Thôi em cứ gọi anh là Jack đi, gọi thế cho lịch sự”
Lập tức có comment phản hồi, đầu tiên là My:
- Lịch sự gì, có mà tại tên anh xấu quá thì có
Minh Đức:
- Anh đổi tên cũng không đổi được bản chất của mình, vô cùng dở hơi, siêu siêu quái dị
Bích Ngọc:
- Cái tên của anh, ngu vẫn hoàn ngu, dở vẫn hoàn, dở thôi em xin khiếu
Gia Phong gào thét:
- Các chú đúng là ăn cháo đá bát, hồi bé anh chăm sóc các chú thế nào, vậy mà giờ các chú lại quay lại bắt nạt anh
Mọi người đều im lặng, một phút mặc niệm bắt đầu
Bích Ngọc im lặng rất lâu, rồi mỉm cười quái dị
“Anh thân yêu…”
Đáp ngu ngơ “Hả?”
“Hồi bé em rất sợ sâu róm…”
“…”
“Anh nhét con sâu róm vào váy em, khiến em gào thét hai ngày, đúng là kì tích”
Im lặng đến đáng sợ
Minh Đức ngả người
“Đừng nói với em là anh quên anh đã là gì em trong ngày cá tháng Tư. Bảo với em, lợn đất của em rơi ngoài ào rồi, khiến em lội xuống ao ngứa hết cả chân tìm lợn”
“…”
“..Trong khi lợn của em ở trên bàn trong phòng”
Trương Gia Phong cười khan, rõ ràng kẻ này sống ở đời vô cùng nhơ bẩn đã gây nên nhiều nghiệp trướng
Bạch Huyền My kết luận cuối cùng:
- Anh cứ cẩn thận, vụ anh nghịch lửa đốt cháy tóc em, còn lấy bút dạ dầu viết lên cánh tay em “Tôi là đồ con lợn” nhất định em sẽ trả
Thế là, bữa tiệc chào mừng một kẻ xấu xa về phá đất nứoc từ anh trở về, lại trở thành bữa tiệc kẻ tội
Con người này đúng là bất chấp thủ đoạn, liền lôi Giang ra làm bia đỡ đạn, cười toe toét:
- Ha ha, anh nhớ Linh Giang vẫn chưa hát, hát đi nhanh lên
Rồi còn tự tiện bật Công chúa bong bóng
“Hát đi em, hát to lên nha”
Bích Ngọc nhíu mày nhưng lại giãn ra, nói:
- Chị thấy giọng em rất trong, hát rất được
“Chị ơi, em…”
“Hát đi, cho tên dở người này biết tay đi” Bạch Huyền My cổ vũ
Mọi người đều không hiểu, không hiểu nỗi khổ của mình
Phạm Linh Giang phó mặc số phận, mổư miệng cất tiếng anh vàng thỏ thẻ trong mơ
…..
……..
Kính vỡ loảng xoảng!
Tổ chim rơi lộp bộp xuống đất
Minh Dương chạy từ phòng vệ sinh về, hét, ai cho nó hát vậy thì mọi người đều thăng thiên hết rồi
10 phút sau đó, Trương Gia Phong đã đạt được mục đích, mọi người quya sang đả kích chất giọng kinh hoàng của Linh Giang
“Giọng cậu…quả là độc đáo”
“Cách em hát…có sức sáng tạo”
“Em hát rất…không thể tưởng tượng nổi”
Giang đau buồn định đậu đầp vào tường, nhưng sợ đau lên lại đập đầu vào sô pha
Cái bữa tiệc này….
Thế nào gọi là tiệc chào mừng, phải là tiệc đả kích thành viên mới đúng!!!
Chap 5
Tối đó, sau khi ăn chơi nhảy múa tưng bừng và ngồi nghe đả kích đến tim rướm máu, Linh Giang cũng được thả về lúc 9h10. Với những bước đi nghiêng ngả, dẫm nát 3 hộp mì rỗng, cuối cùng Giang cũng lăn mình được lên chiếc giường mềm mại ấm áp. Vừa ngả lưng, mở máy chăm con Sky garden, cô đã bị tiếng chuông điện thoại nhí nhảnh đến nản làm oải hết cả người, quyết tâm nghe xong điện thoại sẽ đổi nhạc chuông
“Alo” Cô nhấc máy
“Ha ha, chị mới thay số đấy em gái cưng, lưu lại đi” Giọng Ngọc Anh vang lên the thé. Kể cũng lạ, giọng nói của nó nghe rất tởm, nhưng giọng hát lại cực kì hay, ngược lại với Giang giọng mềm mại dịu dàng, nhưng giọng hát thì…không tả nổi
“Cậu gọi chỉ để nói thế thôi sao?” Chán, chán lắm rồi, để yên cho người ta sống bình thường hộ cái
“Dĩ nhiên là không. Cậu đã nộp sổ Đoàn chưa? Cả giấy phép xin gia nhập các lớp học thêm nữa?” Ngọc Anh hỏi
“Oát đờ heo?” Giang hét ầm lên, suýt lăn xuống giường “Phải làm cái đấy hả?”
Giang nhớ từ hồi được kết nạp ở lớp 9 đến giờ, do sự bê bối thiếu trách nhiệm của gia đình và đoàn trường mà sổ của Giang còn mới tinh, vả chăng không biết có còn lại trên đời không nữa.
“Ơ hay con này? Mày lại bị đập đầu vào cột điện màu xanh hả? Tớ nói cho cậu biết, đây là những vật vô cùng quan trong, hình như còn ảnh hưởng đến luận văn và kì thi cuối năm nữa. Tớ không biết, nên đang định rủ cậu đi nhưng mà thôi, rủ Thanh Trang cũng được” Ngọc Anh nản đời đáp
“Từ từ đã, làm…” Vừa định hỏi câu cuối cùng thì Ngọc Anh dập máy, đúng là cái đồ tiếc tiền
Hu hu…
Hết cái nọ rồi cái kia, sao học đại học nhiều vấn đề thế hả?
*
Bây giờ là môn Triết học.
Nhiều người ngủ gà ngủ gật, chống tay lên tay rồi lại gục xuống. Bàn sau, ba kẻ tự xưng là tam đại thiên vương năm nhất đang trong giai đoạn tự kỷ ám thị. Ông Đại Vương đeo một đôi tai nghe, hai tay úp lên tai, mắt lờ đờ nhìn về phương xa đó. Vương Hoàng không mang earphone, bật loa nhỏ trên chiếc Ipod nano cải tiến nhỏ xíu, mồm há hốc, mắt nổ mắt xẹt. Đạt điên thì nhìn hai kẻ kia , tay chống cằm, mắt cũng lờ đờ y hệt vậy. Giang bồn chồn quay sang, định hỏi Bạch Huyền My về vấn đề giấy phép, đoàn trường thì thấy cô ấy đang đọc sách Triết một cách chăm chỉ, nên lại thôi. Cuối cùng, không chịu được nữa, Giang mới giật giật:
- My này…
“Hả?” Bạch Huyền My ngạc nhiên quay ra, cái bìa sách triết rơi xuống, bên trong là truyện cổ Grim, khiến Giang shock cực độ. đồng chí này quả là con người của tuổi thơ, đọc truyện cổ tích như đúng rồi, lại còn trong giờ học. Giang nuốt nước bọt, cười khan, quyết tâm không để ý đến cái sở thích khác người của cô bạn:
- Xin giấy phép với sổ Đoàn ở đây.
My đặt sách ngang ra, cái tựa Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn viết bằng chữ nghệ thuật hiện lên rõ mồn một. Cô đáp:
- Giấy phép là trực thuộc hội sinh viên, còn sổ Đoàn thì xin trường cấp 3 của cậu là được
Giang nhớ Minh Đức, chủ tịch hội sinh viên hình như là anh họ của My
“My xin cho mình giấy phép nhá?” Ngọt ngào nói
Vậy mà My thẳng thắn đáp lời:
- Never
“What?” Đúng là cái đồ vô tình, bạn bè mà không giúp nhau lúc hoạn nạn gì cả
“Thứ nhất, mình đang cự tuyệt tên Đinh Thiên Vũ, không đến đó được. Thứ hai, 1 tháng nhìn thấy mặt ông anh học ấy một lần là thần kinh tớ đã ức chế lắm rồi, đừng nói gì đến việc phải chạm mặt hắn quá 30 phút”
Quan hệ của anh em nhà này không tốt, thật đen đủi
Mà từ từ đã, xin sổ Đoàn ở trường cũ, nghĩa là phải xin từ chỗ cái tên Bí thư đoàn trường xấu xa kia sao?
*
Hồi cấp ba, ngoài Ngọc Trinh và Ngọc Anh chơi thân với Giang lúc nào cũng nhớ mặt, thì người gây cho Giang nhiều ấn tượng nhất chính là tên bí thư Đoàn trường Vương Nguyễn Đinh Dương
Dĩ nhiên, không phải ấn tượng tốt đẹp gì sất
Đó là năm thứ hai Giang học ở trường cấp ba Hoàng Văn Thụ dễ xương. Đang cau có vì bà mẹ nhất quyết không cho mua xe đạp điện, cô giơ chân đạp bộp bộp vào gốc cây bàng có cái bảng “Hãy bỏ rác vào thùng to tướng”. Đúng lúc đó, thì nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của một cô gái nhìn thục nữ ghê hồn đeo cặp kính gọng trắng: “Anh à,anh sẽ yêu em mãi chứ?”
Tên con trai, nhìn được mỗi cái mã, cao cao chút chút, mỉm cười đáp:
- Đương nhiên, anh không yêu em thì yêu ai được.
Hôm sau, cũng dưới tán cây ấy, khi Giang đang thư thái đi bộ cùng Trinh thì lại nghe thấy giọng thì thầm của cô gái và chàng trai, vẫn tên con trai hôm qua, tuy nhiên cô gái đã thay đổi, nhìn rất ăn chơi, giọng sắc lạnh
- Anh yêu thì yêu cho tử tế, yêu ai khác thì chết với tôi
Hắn đáp giọng rất phục tùng:
- Dĩ nhiên, nữ hoàng của anh ạ
Hôm sau nữa, lại dưới tán cây ấy, vẫn hắn, làm Giang shock cực độ, lần này là một Lolita. Có thể khẳng định rằng, đây là tên ********, trẻ con cũng không tha. Săn tiện tâm trạng không ra gì vì bà chè ba màu ra đề quá thâm hậu, Giang lao đến, cho một đòn Teakwondo, lúc đó đang là đai xanh thẳng vào mặt hắn, khiến hắn văng xa hai mét, sau đó mắng:
- Anh là đồ sở khanh, tôi đi qua đây ba hôm, hôm nào cũng thấy anh, mỗi hôm một nàng. Tôi nguyền rủa anh chết sớm, ở lại hại đời
Vẻ mặt hắn rất khó đoán, sau đó quay người bước đi
Kết quả là hôm sau, một cô bé lớp 10 cực kute mặt đỏ bừng lao đến lớp chuyên Anh đang kính:
- Chị ơi, chị thật may mắn. Anh Dương lớp 11 Lý nhờ em gửi cho chị. Anh ấy ngượng không dám tự gửi
Cô bé này đúng là có tài sáng chế tiểu thuyết tình yêu thời đại mới, nội dung câu nói đều là bịa ra hoàn toàn
Sự thật, hắn không tự gửi là vì lười, không phải vì ngượng, đi từ tầng 5 nhà A sang tầng 5 nhà D rất chi là tốn noron thần kinh
Sự thật, hắn không nhờ, mà cưỡng ép có bé đi gửi cho hắn
Và cũng là sự thật, đựơc hắn nhắm không phải là may mắn, mà là điều xui xẻo nhất nhất trần đời của mỹ nữ đại tài Phạm Linh Giang. Cuối cùng cô cũng được trải nghiệm thế nào là cảm giác lấy đá tự đập vào chân mình
Nghe đồn, hắn vừa thấy kiều nữ Linh Giang đã dính một tình yêu sét đánh, thứ tình cảm cô đúc ngàn năm không thể nào có được
Nghe đồn, hắn làm gối ôm có hình Linh Giang đặt ở đầu giường, thật sự là biến thái nhất thế gian
Tình địch của cô lũ lượt kéo đến, nhưng đều chúc cô hạnh phúc, thật muốn khóc mà không được
Valentine, hắn cắt hết cỏ trường, gào rú: “Linh Giang tớ yêu cậu” dưới sân bóng, bị nộp phạt 800 nghìn, còn bị mời phụ huynh đến trường xơi nước với thầy cô
Cô xuống phòng y tế, kiểu gì hắn cũng biết đường xin nghỉ xuống theo không hiểu là hắn cài gián điệp ở những nơi nào của trường
Một ngày cuối đông, Giang lôi hắn ra sau sân trường, lạnh lùng nói, tớ không thể yêu cậu được
Hăn nói, hắn từ bỏ, nhưng lại loan tin Giang đang chờ đợi một hình bóng ở phương xa.
Giang cực chẳng đã, lên kết hôn trên mạng
Còn nhớ, lúc đó là thời kì đỉnh điểm của Gun, hot vô đối, nổi cực độ. Giang vào đã thấy hợp với chồng, còn kẻ truyện của mình dưới ten nhân vật A, B, C, D, tìm được hàng tá lời khuyên hữu ích
Cuối năm, hắn nói hắn sẽ hơn người, giành Giang từ tay tên người yêu ảo không biết ở đâu kia
Về sau, tình cảm của Giang với chồng ngày càng tốt, không dứt ra được
Về sau, hắn hack spit thành bí thư đoàn trường, liên tục gây khó dễ cho mấy cái giấy phép của Giang
Về sau nữa, Giang lên Hà Nội, học Ngoại thương chờ ngày đoàn tụ với chồng yêu, còn hắn cũng lên Hà Nội nhưng lại học Bách khoa, hai người càng ngày càng xa cách
Nhiều thứ đã trôi đi thì mãi mãi không trở lại được, có trách thì trách hắn không biết coi trọng quá khứ, làm cho người mà hắn nói lời yêu mãi mãi không thể chọn hắn làm người yêu
Buồn!!!
Chờ tên ******** ấy on yahoo thì đã 9h tối
Thực ra cái nick yahoo này cũng có cả một truyền thuyết. Năm lớp 12, hắn đột nhiên trở thành ngôi sao lớp Lý, trong khi Giang học Anh thì nghĩ mãi còn chẳng nhớ ra mạch điện là cái gì. Năm đó lại vào đúng bà già quái tính nhất trường, giờ thi hoàn toàn trồng cây si. Cực chẳng đã, Giang mới xin số tên bí thư rởm ấy để hỏi giờ kiểm tra. Hắn được thể lấn tới, bắt Giang ad cả Yahoo. Cái nick đó là nick chính của hắn, còn Giang lại ad vào cái nick mình không bao giờ dùng
Giang gõ bàn phím: “Hello, lâu không gặp cậu” Thực ra là vừa gặp trước hôm Giang rời thành phố ra đi
Hắn liều mạng phũ phàng: “Óc lợn”
“Hôm nay cậu ấm đầu à?”
“Óc lợn”
“Mình là Giang nè, có phải cậu nhầm mình với ai không?”
“Óc lợn”
Giang nhớ, Yahoo Messenger không hề có phần mềm trả lời tự động như QQ nên chắc chắn là hắn vừa bị đập đầu vào tường, hắn cố tình hoặc hắn đang rơi vào thời kì khủng hoảng tiền mãn kinh. Cô tức điên lên, gõ
“Cậu vô duyên vừa thôi, muốn gây sự à? Cậu còn **** một câu nữa thì tớ rủa ba đời nhà cậu”
Có tin nhắn lại:
“Xin lỗi chị, chị đừng rủa ba đời nhà em. Thể theo nguyện vọng của anh trai em, cứ ai đến là trả lời “Óc lợn” hết”
Liền sau đó là một tin nhắn:
“Sorry Giang, thằng em tớ không biết điều, dám nói bậy với chị dâu tương lai. Thế nào, có phải là cậu suy nghĩ lại rồi, muốn làm người yêu tớ đúng chứ?”
Giang vừa uống được một ngụm cô ca vào miệng liền phụt ra tung toé, vô cùng mất vệ sinh, hơn nữa còn ho loạn xị ngậu do bị sặc cô ca giai đoạn một. Cái gì là chị dâu tương lai, cái gì mà làm người yêu hắn, có vẻ hồi bé hắn uống nhiều “Phít – xi” quá rồi. Giang cân nhắc thật kĩ làm sao để không làm mất lòng tên bí thư kia, rồi quyết định gõ:
“He he (biểu tượng mặt cười hiền hoà), cậu vui tính ghê. Thực ra tớ on là có việc muốn nhờ cậu” Tốt nhất là mau lẹ lên, tôi chờ cậu suốt buổi tối rồi đấy
“Hu hu, cậu cứ làm mình khóc. Thôi được, no pro, phương châm của mình là: Trường kì kháng chiến, nhất quyết thành công. Có chuyện gì cần mình giúp nào?” Tên này, đã ngu tiếng Anh lại còn bày đặt, no pro là cái quái gì thế.
“Đóng dấu hộ mình sổ Đoàn, gửi lên cho mình” Ngắn gọn xúc tích thôi, mệt hết cả người
“Đây là một vấn đề khá nan giải”
“Why? (biểu tượng giả nai, mắt long lanh chờ đợi)”
“Phải hỏi thầy Mạnh, cái này…he he…mình cũng không biết”
Không biết lại còn he he, cậu là loại bí thư Đoàn trường vô trách nhiệm gì vậy? (>o<)
“Này, thế còn…” Giang đang vội vàng gõ thì nick tên Vương Nguyễn Đinh Duơng ấy tắt lịm, không lời chăn chối. đúng là loại cuốn chiếu theo chăn, xấu xa tàn bạo
Thực tế đã chứng minh, tất cả những đứa con trai tên Dương đều là những đứa thầm kinh có vấn đề. Đầu tiên là ca sĩ Tùng Dương gầy đét xi mo như nghiện hút, lảm nhẩm toàn những bài hát đám ma kinh hoàng. Sau đó đến ông anh họ “đáng kính”, nói chuyện với lão thà nói chuyện với cái đầu gối còn hơn. Cuối cùng là tên bí thư Đoàn trường, bất tài vô dụng, ảo tưởng thái quá, thật khiến những người xung quanh nản đến muốn giết người
Giang định đập đầu vào tủ kính, nhưng sợ đau nên lại đập vào chăn bông.
Đúng lúc đang tiến thoái lưỡng nan thì có tin nhắn của Ngọc Anh: “Hello baby, đi ăn kem không? Ngày mai con Trinh được nghỉ, nên hôm nay nó lên nhà trọ của tớ, tối nay ngủ với tớ. Ra công viên đi, hơi xa chút nhưng mát”
Giang nghĩ 5 giây, rồi gửi tin Ok. Hừ, ngồi đây mặc niệm cũng chẳng làm được gì cho đời, thà đi ăn kem cho khoẻ
Công viên cạnh bờ hồ, gió thổi lồng lộng. Không giống như Hoà Bình, chỉ có một cái hồ lớn toàn kim tiêm, hai cái công viên rẻ rách, Hà Nội có rất nhiều hồ, hò nào cũng sạch đẹp cái mã. Trinh nhìn giống như con búp bê, mắt to má hồng, gọi một cốc kem cầu vồng bự chảng. Ngọc Anh cá tính, tóc ngắn, quần bò gọi kem chanh. Giang gọi kem socola chuối, màu sắc tươi sáng, nhìn rất mỹ nữ căng tràn sức sống.
Cô cười tươi, hỏi:
- Ngọc Anh xinh đẹp, Ngọc Anh kute, he he he…
Ngọc Anh run rẩy:
- Thôi cậu đừng cười nữa, làm tớ lạnh hết cả sống lưng, da gà rụng đầy dưới đất rồi đây này. Nói, muốn gì?
“Cậu làm sổ Đoàn chưa?”
Ngọc Anh khoát tay:
- Choài oai, mẹ em làm hết cho em rùi chị ạ.
Hừ, mẹ làm hộ thì không được. Nhờ mẹ mình làm hộ thì có mà năm sau vẫn chưa có gì cho đời. Cô quay sang Trinh, nhìn bằng anh mắt long lanh:
- Trinh…
“Tớ là người có trách nhiệm, trước khi tốt nghiệp đã làm xong hết rồi. Cậu hỏi tớ không tác dụng gì đâu” Hừ, không hổ là lớp trưởng, cái gì cũng hoàn hảo đến phát điên
“Vậy cậu có số thầy Mạnh không?”
“Không, tớ lưu số lão ý làm gì? Lên Ola mà hỏi” Nói rồi, lôi cái Samsung trong túi ra. Cái này là đời Samsung dành cho học sinh cấp 2, giá cả phải chăng, kiểu dáng nhỏ nhắn
Ola sáng, vào chat riêng
[Godbaby]: Woa oa oa, lâu rồi mới thấy bạn Giang on Ola nha
[LinhGiangPhạm]: Vào vấn đề chính luôn, biết số thầy Mạnh không?
[Godbaby]: Không, lưu số ông ý làm gì
[LinhGiangPhạm]: Next!
Sáng hôm sau, vào facebook, tình hình cũng tương tự
Status: Ai biết sô ông Mạnh thì cho tớ với, tình hình khẩn cấp.
Comment:
[Mary U]: Chịu, lưu số ông ý làm gì
[Con là siêu nhân]: Không có. Cha chả, chưa gì mà đã nhớ thầy ý đến thế rồi sao
[Mai này con lớn]: Sao lúc nào cậu cũng post mấy thứ dớ dẩn thế hả bạn?
Đúng lúc đang đuối sức, nước mắt lưng chòng thì Minh Minh, cô nàng nghìn năm nick sáng một lần đột nhiên on
[Minh mũ hai]: 0979 664 123. Đùa mấy cái đứa này, chẳng quan tâm đến thầy cô gì cả
Sax, quan tâm làm khỉ gỉ. Chả lẽ học Anh lại không đâu đi hỏi số của thấy sinh, người ta không mắng biến thái hơi lạ. Tuy nhiên, Giang vẫn mừng rớt nước mắt, gọi cho thầy:
“Alo!” Giọng thâm trầm
“Alo, thầy Mạnh ạ. Em là Phạm Linh Giang 12 Anh khoá gần đây nhất. Gửi cho em sổ Đoàn được không ạ?”
Thây ý đồng ý, tắt máy, sau đó có tiểng lục tìm cái gì đó rất lâu
2 tiếng sau, thầy gọi lại
“Thủ tục này đơn giản lắm. Thầy đã gửi chuyển phát nhanh cho em rồi. Đùa, không phải bí thư đoàn trường theo đuổi em sao, sao cậu ta vô trách nhiệm đến vậy? Chép sau trang, đóng một dấu, vậy mà nhờ hiệu phó, em đúng là liều mạng”
Thôi em lạy thầy, thầy đừng đưa hàm ý vào trong câu nói nào nữa, dù em có khả năng giải đoán hàm ý nhưng cũng không có da mặt dày như áo chống đạn đâu
Tên bí thư Đoàn đó là đồ rởm, là nỗi nhục của Đoàn viên, là kẻ hack spit thành người tài
Lần sau nhờ hắn, thà đi nhờ cái tường còn hơn!
Chap 6
Ví dụ cơ bản nhất về ải kiến chúa: Gồm kiến thợ và kiến chúa, mà không đánh kiến chúa thì mãi mãi không thể ra khỏi ải được. Vì vậy, có thể ví đám chộn rộn làm sổ Đoàn là kiến thợ, còn boss chủ kiến chúa chính là chủ tịch Hội sinh viên Nguyễn Minh Đức, anh họ của Bạch Huyền My.
Đây là loại boss đáng sợ + xấu xa nhất thiên hạ
Giang vừa gặm bánh mỳ, vừa đánh ải rồng thường lại vừa suy nghĩ
Vừa nuốt được miếng bánh thứ hai thì trên đầu nhân vật của Noname hiện lên vẻ mặt chán không thể ta
Thì thầm…
[Noname_SDS]: Vợ bắn tử tế hộ cái đi, không là không được nhận đồ vật đâu đấy
Giang tiếp tục nghĩ, không thèm đọc tin cũng không nhắn lại
[Đôi cánh thiên thần]: Lilithy, mình cho cậu một cơ hội, bắn không khá thì mình sẽ ép Bánh mì kẹp ruốc hạ cấp cậu, sau đó đích thân mình sẽ kích cậu
Giang bỏ qua lượt bắn thứ năm, tiếp tục gặm bánh mì, vẫn không thèm nhắn lại
[Gio’ tho^? Ma^y tro^i]: Anh lạy em đấy, Lili, nương tử của anh sắp phát điên rồi
[Đôi cánh thiên thần]: Anh cút ngay cho tôi, đồ đàn ông phản phúc. Tôi là BX của anh lúc nào hả? Lili, một là cậu Wow ngay cho mình, hai là đêm nào mình cũng rủa xả cậu, hành cho cậu chết không toàn thay, máu me be bét
Đang tiếp tục ngơ ngơ thì cái Nokia 1202 có tiếng kêu. Đây là máy dành riêng cho Guild, dù sao Lili cưng cưng cũng có hai số.
“A…” Giang vừa nhấc máy thì bị tiếng hét kinh hoàng của Con thú vang lên, không rõ tiếng. Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi cho Giang, nhưng lại là số lạ.
“Wow ngay! Cậu có tình người không hả? Trong khi cậu ở phía xa, vạch máu còn đầy thì ba bọn này ở đằng trước chỉ còn một nấc là thua. Có 4 cửa thì bọn tôi bắn cho cậu 3 cửa rồi. Không cần biét là cậu đang làm gì, bắn ngay!!!!!!!!!” Dù là qua điện thoại nhưng giọng của Đôi cánh thiên thần vẫn rất khủng, có thể cảm nhận được đống dấu cảm thán sau câu nói của cô ấy nữa. Giang sực tỉnh, buông rơi vẻ sữa rỗng xuống sàn, Wow. Thực ra boss chủ còn mỗi một vạch máu, nên cú cửa Giang cũng chỉ là đòn dứt điểm. Vừa định ra shop mua búa đập lu vàng thì Noname đã nhảy vào chat Guild
Chat Guild…
[Noname_SDS]: Hôm nay vợ làm sao thế? Bắn cứ ngơ ngơ ngơ ngơ. Lúc vợ bắn, Đôi cánh thiên thần đã đập nát bàn mấy lần. Mặc dù nó rất ít khi nổi giận
[Lilithy_death]: Haizzz…Vợ hỏi chồng nhá, nếu chồng bắt buộc phải qua một ải khó, mà con boss chủ của ải đấy gần như bất tử, thì chồng sẽ làm gì?
[Noname_SDS]: Lao vào mà giết. Gần như bất tử chứ có phải bất tử đâu. Gunny là game đồng đội, mình die thì đồng đội tiếp tục bắn, đồng đội 1 die thì đồng đội hai tiếp tục bắn. Bắn lose thì đi nâng cấp đồ, sau đó lại tiếp tục bắn. Lu gạch thua đổi sang sấm sét, sấm sét thua đổi sang lựu đạn. Không thì đầu tư tí, mua vip thiên sứ là Ok, chồng không tin không bắn được
Đánh một lời nhắn dài thế trong 10 giây, không biết là đẳng cấp của Noname cao hay đời máy của anh ta cao nữa.
[Lilithy_death]: Hữu ích chăng?
[Rojer_moneydog]: Noname ak, cậu đúng là đầu đất. Giải thích cho người kém thông minh như Lili thì không được dùng ngôn ngữ chuyên môn
[Lilithy_death]: (>_<) Em thànk loại kém thông minh từ lúc nào vậy?
[Bánh mì kẹp ruốc]: Noname ngốc, Lili cưng không đánh trường kì được đâu. Nói chung, nghe lời Trương Tam Phong này, em cứ mua chuộc những người xung quanh boss đó đi. Để lính hợp sức bắn chết boss là được
[Lilithy_death]: Giả sử lính đó còn không thèm bảo vệ boss
[Bánh mì kẹp ruốc]: Thì đổi sang lính khác. Em có sắc, có tài gì cứ bộc lộ ra hết, cho lũ lính ấy hoàn toàn về phe em thì thôi
Giang suy nghĩ rất lâu rồi tắt máy. Lính của boss, không phải mình biết rất nhiều sao?
*
8h tối
Phạm Minh Dương đang chơi CF với lũ bạn thì có điện thoại của em gái cưng. Nhìn cái tên nhảy múa trên màn hình, anh ta bủn rủn nhấc máy
“A…lo…” Lih Giang là ác quỷ, một ngày phình phường nó gọi cho mình, chắc chắn là không có ý tốt
“Alo, anh họ yêu quý của em phải không? Hehe, dạo này anh thế nào?” Giang cười dịu dàng, giọng ngọt xớt, nhưng Dương có thể cảm nhận được tà khí trong câu nói. Giang chờ máy lâu, cứ có tiếng lục cục, bực mình thét lên
“Anh đang làm cái gì vậy hả?”
“Đang lo trời có bão. Em họ à, nhiều lúc em còn chẳng nhớ tên anh, hôm nay hỏi thăm sức khoẻ, biết đâu mai là ngày tận thế. Vonga đã tiên tri thế mà” Dương đáp
“Hơ…” Giang thở hắt ra, rồi cười lạnh “Vậy em đi thẳng vào vấn đề: Anh có thân với lão đại Nguyễn Minh Đức không?”
“What? Em họ à, em không thấy tên đó toả ra sát khí đùng đùng sao? Em họ nó, Bạch Huyền My, còn phải bình luận đó là sinh vật nguy hiểm. Anh mày chỉ chơi thân với trưởng môn phái Võ Đang Trương…Gia Phong thôi” Dương vừa đáp, vừa thở phào, may mà nó không hỏi mình cái gì quá nguy hiểm
đầu dây bên kia, Giang đăm chiêu suy nghĩ khoảng 10 giây. Trương Gia Phong? Hình như là anh chàng về từ Anh quốc, có quan hệ khá chặt chẽ với tên boss đó thì phải. Nghĩ xong, cô lại dịu dàng nói với anh họ:
- Vậy…cho em số anh ấy, na!
Sax, con bé này là ác quỷ. Dương nhớ có một đợt, hồi cấp hai, có đứa con gái bắt nạt nó, nó “…, na”, sau đó giơ tay tát bốp vào mặt con bé ấy, mà con bé ấy vẫn không làm gì được. Nhưng làm thế là bán đứng bạn bè, là trao bạn cho ác quỷ. Nghĩ kĩ, Minh Dương quyết định cho. Thà đẩy hắn chết, còn hơn mình chết. Con em họ đáng ghét, bắt nạt được nó đứng 5 lần, còn nó bắt nạt mình suốt 18 năm nó sống rồi đấy
Lại nói đến Trương Gia Phong, kẻ tội đồ thứ hai bị bắt thóp. Đang quặt quẹo say giấc nồng như lợn ướn bụng trên thớt, chiếc điện thoại lại vang lên tiếng nhạc chuông kinh dị inh tai, sản phẩm của Bạch Huyền My sinh đẹp đáng mến: “Ò ó o o, dậy ngay cho tao, đồ con lợn” Volume mã, to vô xờ đối, khiên anh ta lăn lốc xuống sàn. Như ở Anh quốc, đúng trạng thái ngái ngủ, anh ta xổ một chàng câu **** tiếng Anh, sau đó mới hỏi:
- @#$^&*@#, I am sleeping. Who are you?
Giang chớp chớp mắt, nhăn mặt. Anh ta muốn đuổi mình?
“Oh, sorry. I’m Linh Giang, Dương’s sister. And I’m Vietnamese”
Phong ngáp một cái dài, mở tung mắt mới nhớ ra đây là Việt Nam. Anh ta cười đáp vào điện thoại:
- Ồ, em họ Dương à? Có chuyện gì thế?
“Anh có thân với anh Đức không ạ?” Giang dịu dàng đáp, dịu dàng như mèo kêu
Có tiếng đổ vỡ loảng xoảng, cùng tiếng gào rú kinh hoàng:
- Em hỏi anh có thân với nó không? Anh muốn tránh nó còn chẳng được. Từ hồi nào giờ nó cứ nhăm nhe trả thù me. You đừng dại gì mà đâm vào nó. No, no, anh lạy em, đừng hỏi về nó với anh, để anh sống một cách yên ổn
Hừ, anh ta hoảng loạn đến nỗi Anh Việt lẫn lộn. Hix, Minh Đức, anh đúng là gây nhiều nghiệp chướng, ám khí khôn nguôi, để anh em bạn bè nghe đến tên mà như thấy tử thần sắp đến
Giang nằm vật ra giường, nghĩ ngợi
Thôi, dù sao cũng phải nộp, đành đâm đầu vào vậy
*
Dạo này Đức thấy mình suốt ngày bị hắt xì, mà hoàn toàn không có triệu chứng của bệnh cúm, biết ngay là mình thường xuyên bị ****. Bạch Huyền My cùng Guild với anh mà tránh anh như tránh tà, rủ nó đến nhà chơi thì nó phải sang phòng khác. Đang làm thống kê giá trị gia tăng triết khấu của nước ta những năm gần đây thì điện thoại reo vang, số lạ:
“Alo” Anh nhíu mày. Khổ thân mình, đẹp trai, suốt ngày có các cô gái đến tán (Rin: Oẹ, chảnh quá đó cha nội)
Đầu dây bên này, Giang bịt mũi, giọng nghèn nghẹn. Hừ, tên hội trưởng hội sinh viên xấu xa, một bí thư Đoàn trường bất tài vô dụng hack spit tôi còn diệt được, tôi không tin không diệt nổi anh. Để lấy được số anh, tôi tốn tiền mời My đi ăn kem, tốn tiền mua sim mới đấy
“Dạ, chào anh. Cho em hỏi, có phải hội sinh viên làm giáy phép xét chỉ tiêu phải không ạ?”
“…Ừ, có gì không?” Cái này ai chả biết, còn phải hỏi
“Vậy, anh có ở Hội lúc nào ạ? Em không biết lúc nào để đến”
“Xem nào…” Anh lười biếng nhoài người ra lấy cái thời khóa biểu “Chiều mai thì sao, em đến được không? 4h nhé”
Giang bye bye rồi úp máy. Hôm trước nhìn rõ mặt đã rất shock, nên mới thù ghét ghê gớm vậy. Chính là kẻ ấn tượng dầu vô cùng tốt, sau đó ấn tượng thứ hai lại như cám lợn hôi
He, anh đúng là vui tính. Lúc tôi lấy được giấy phép rồi, nhất địn sẽ coi anh là rác. Rác đấy, hiểu không hả.
Đang cười man rợ thì Ngọc Anh gọi điện, rú lên:
- Hey, baby! Nhóc có cầm USB của chị không hả? Cái mà có mấy cái video Unti Són ấy.
Ngọc Anh ghét đặc SNSD. Cô ấy mới làm cái MV chế mới, chắc hẳn rất háo hức được đăng lên. Hình như Giang có cầm. Cô ngó cái USB trắng trên bàn, nhét nó vào túi sách rồi đi ngủ
Rin – sama vừa bị 6 toán đại một tiết cười man rợ phía sau cánh gà
Các ngươi, tất cả các ngươi…
Ta sẽ cho các ngươi chết trong bất hạnh hết
*
Kinh tế sơ cấp quả là một bộ môn vô cùng khó hiểu, lại thêm ông thầy giáo họ Tống ********* với giọng nói của rùa, khiến Giang không thể nào tỉnh được. Nếu hôm nay không phải làm giấy, thì cô đã nhờ Hương Trà xin nghỉ rồi. Hương Trà chính là tên của cô bạn Loli. Cô ấy vẽ siêu đẹp, nét bút như rồng bay phượng múa, bất kẻ là Conan, One piece, Naruto hay Fairy Tail, cô ấy đều có thể bắt chước không sai một ly. Tiếng chuông vừa kêu ầm ĩ, mọi học sinh đã đổ ra ngoài
“Nghe nói ở Cầu Giấy mới mở một quán kem siêu mê li đi không?” Bạch Huyền My vui vẻ hỏi, có vẻ hôm nay tâm trạng cô ấy rất lạ
“Sao vậy, nhìn cậu như vớ được vàng” Hương Trà tò mò bình luận, trông dễ thương thuần khiết vô đối
“Wa ha ha, cậu nhìn xem! Hôm nay tên ác ôn đinh Thiên Vũ không hề xuất hiện ở đây. Không - hề - xuất - hiện - đấy! Từ lúc tớ chia tay hắn, hắn không để tớ ngày nào được yên ổn. Bây giờ out rồi, yo yo yo, out rồi”
“Cậu thấy hụt hẫng, đúng không?” Giang mỉm cười thâm nho, rõ ràng My không phải loại con gái có thể yo yo yo. Đó là một mĩ nữ lạnh lùng, vô tình. Hơn nữa, nếu nghe kĩ, giọng của cô ấy đầy vẻ châm biếm “vì anh ta không chờ cậu như mọi hôm? Anh ta bỏ cuộc rồi?”
Nét mặt My vẫn rất tươi rói, nhưng đôi mắt lại đặc đến lạ. Cô ấy mím môi, nắm bàn tay, rồi kéo tay Trà bước đi:
- Không thèm quan tâm đến đồ dở người như cậu nữa. Cái gì mà bỏ cuộc chứ? Hắn về nơi suối vàng, tớ sẽ ăn mừng một tuần, vô cùng hạnh phúc
“Thật?” Giang hỏi thì My đã chạy vội đi, còn Hương Trà vẫn ngơ ngơ không hiểu vấn đề
Haizzz…Con người ta khi yêu, đúng là không thể hiểu được
Cô bước đi trên sân trường thật chậm, ánh nắng vàng rực chảy đầy vai. Bây giừo đang là mùa thu, bầu trời xanh màu thanh thiên. Cao và rộng. Tự nhiên Giang thấy nhớ một cái gì đó. Có thể là những bông hoa cúc vàng rực bê bối trồng giữa bồn cây trên đường Trần Hưng Đạo, có thể là những dãy núi xanh trùng trùng điệp điệp tú phía vây quanh. Vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung. Trường bên kia, Học viện ngoại giao, bây giờ mới tan. Họ lao nhanh ra đường, hét ầm ĩ, vui vẻ. Tự nhiên…
Nghĩ ngợi lung tung quá, cô không biết là đã đến trước của phòng họp Hội sinh viên từ lúc nào.
Thực ra cái này cũng chỉ là một phòng thuyết trình cũ, nhưng đã bỏ hoang từ lâu. Cô đứng nép vào cánh cửa, định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy giọng của hai người con trai
“Đức, mình không thể chịu đựng được nữa. My lạnh lùng với mình, coi mình như không khí. Thực sự không thể chịu đựng được” Giọng này là của Đinh Thiên Vũ
“Tự làm tự chịu, mình không quan tâm” Giọng nói trầm trầm lãnh đạm này là của tên boss xấu xa Nguyễn Minh Đức
“Bạn bè thế à. Cậu không làm gì để giups mình được sao”
“Giúp cậu? Cậu không biết My ghét mình đến mức nào à”
“Mình sẽ bỏ chức uỷ viên vệ sinh. Mình cần dành nhiều thời gian cho My hơn”
“Không được, không có người thay thế. Nếu nó không đồng ý thì cậu định thế nào?”
4
“Mình không biết…có lẽ…mình nên bỏ cuộc”
“KHÔNG ĐƯỢC BỎ CUỘC!” Giang đứng sau cánh cửa, hùng dũng tiến lên, hét to “My rất thích anh, một ngày anh không đến mà cô ấy đã thấy hụt hẫng. Anh mà bỏ cuộc thì sẽ ân hận cả đời”
Sáu mắt nhìn nhau, chớp chớp
Đinh Thiên Vũ lay vai Giang “Thật không? Những điều em nói đều là thật chứ?”
Giang gật đầu chắc nịch “Bậy giờ cô ấy đang ở quán kem Cầu Giấy. Anh đến đi”
Vũ hura thật to, rồi lao ra đường
Giang cười anh ta sau đó giật mình quay lại
Sax…
Thỏ đã vào hang rồi.
*
Vù ù ù ù…
Giang nghe thấy tiếng gió thổi, thấy lnhf lạnh sau gáy. Nhìn Đức cười gian tà, cô không tải nổi, nhất thời sh*t dồn lên đầu, cười ngu si
“Em đến đây làm gì?” Phải cười thân thiện, cho cô ấy có ấn tượng tôts với mình
“Em đến …xin giấy phép” Lạy anh, anh đừng cười, tôi sởn cả gai ốc
“Được thôi” Đức rồng bay phượng múa ba nháp, đóng dấu đỏ ròi mới chợt nhớ ra “Em làm Uỷ viên vệ sinh được không?”
“Không…không ạ” Giang lấy tờ giấy rồi chuồn lẹ. Thỏ ở cạnh sói sao được, bị ăn thịt trong tích tắc mất
“Oh…” Anh đang mơ màng thì cô đã biến đi. Đúng là con thỏ dễ thương, làm mình càng muốn chơi đùa
Giang về đến nhà thì đã sẩm tối
Ngọc Anh phủ phục sẵn trước cửa, hét ầm ĩ:
- Baby, USB chị đâu? Chị phải đăng MV ngay bây giờ
Linh Giang gật đầu, lục túi sách thì không thấy đâu
“Mất...” Giang lắp bắp “mất…mất rồi”
“What??????????” Cảm thán ghê hồn, thật đáng sợ “Làm mất rồi? Cả MV chế, Hot boy nổi loạn bản full lẫn clip bạo lực của tớ?”
“Cái gì? Cậu nói trong đó có cái gì?” Giang nổi điên lên
“Hot boy nổi loạn bản full, xin mãi con bạn cùng phòng mới cho. Phim bạo lực, có cảnh đầu bứt ra khỏi cổ kinh điển. Tìm đi, con bé này” Ngọc Anh ấn đầu Giang xuống
Sex nam? Sex nam nhiều cảnh H vô đối?
Bạo lực? Đầu lìa khỏi cổ?
Nếu cái USB đó rơi ở phòng Hội, chắc chắn Giang sẽ chết rất thảm
Nếu nó rơi ở sân trường, Giang sẽ thành Mỹ nữ cuồng @#$%^& có một không hai
Why???
Tại sao bất hạnh lại rơi liên tiếp vào đầu Giang thế nhỉ????
Chương này có bài hát unti SNSD, nhưng không phải mình chế. Vì nhân vật của mình unti SNSD thui, chứ mình hoàn toàn không định **** họ đâu. Xin lỗi trước, nếu có bạn nào là fan SNSD
Chap 7
Đêm hôm đó, Giang đã thăng thiên tiến hoá thành loài gấu trúc.
Cả buổi đêm, mỹ nhân của Rin bị hành hạ bởi tiếng lòng ai oán của kẻ sắp mất danh dự, của tiếng chuông điện thoại do chị Ngọc Anh hành hạ, nên nằm đến 5h sáng mắt mở trừng trừng. Vừa nhắm mắt vào được 2 tiếng thì Bạch Huyền My baby so kute đã đến lôi bạn ra khỏi nhà trọ thân yêu
“WT*?” (một thế hệ 9x do đọc quá nhiều beelzebus, nên khi mộng du hoặc vừa ngủ dậy thường xuyên **** bậy) Giang rú lên khi My kéo cô như kéo xác chết khỏi cái giưòng mềm mượt như nhung “Cậu lôi tớ đi đâu vậy?”
My ném bạn xuống đất:
- Đi học!
“Sao cậu biết được hôm nay tớ không đi học chứ?” Mà hôm nay tớ không định đi học thật đấy, chẳng lẽ cậu có khả năng ngoại cảm à
My nhìn Giang bằng ánh mắt sắc lạnh đến giết người:
- Này, có ai nói là cậu hay bị mộng du không?
Giang không cần nghĩ, rồi đáp:
- Dĩ nhiên, ai cũng bảo tớ mộng du kinh khủng. Con Trinh bảo với tớ, nếu hôm nào tớ không mang chìa khoá, thì tuyệt đối đừng sang nhà nó. Còn mẹ tớ bảo, buổi tối ngủ tốt nhất là nên khoá tớ trong phòng, nếu không tớ sẽ biến cả nhà thành thịt viên chiên
“Tốt, cậu rất thành thật” My à, cậu quả là giống anh họ mình, giọng nói sắc lạnh, nụ cười nham hiểm, đủ để khiến da gà tớ rơi đầy trên đất “Vậy cậu có biết trong lúc mộng du cậu làm gì không?”
“Nhắn tin cho cậu nhờ cậu xin nghỉ hộ?” Sax, Giang nghĩ, bây giờ mộng du còn có khả năng nhắn tin, quả là Giang đã đạt đến cảnh giới tiên nhân câo siêu thâm thuý
“Chỉ thế thôi?” My cao giọng, sau đó hạ thấp xuống -100oC “Cậu làm phiền tớ 5 phút 1 lần thì có”
“Đâu m…” Giang đang định cãi thì My giật mạnh điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi. Quả là vậy, mỗi cuộc gọi kéo dài 1 phút, cách 5 phút lại gọi một lần, tổng cộng là 6 cuộc gọi
“Câu thứ nhất, cậu nói, cứu em, Romeo, em không tìm thấy MV chế” (Romeo và Juliet, Sheakper)
“Câu thứ hai, Sasuke, tôi sẽ cho Rasengan nếu cậu không trả USB cho tôi”
(Naruto Shippuden, quên tên tác giả rồi ^.^)
“Câu thứ ba, Jejoong, cậu muốn hôn Yunho cũng được, nhưng trước khi hôn, nhớ trả USB cho tôi đấy” (Tôi là con mèo của Kim Jejoong, Nguyệt Tử)
“Câu thứ tư…” My vừa mấp máy môi thì Giang đã hét to lên “Stop hear!!!!” Giang cảm nhận thấy, nếu để cô ấy nói tiếp, nhất định Giang sẽ chết vì mất máu, tim nổ lộp bộp, die không toàn thây “Vậy làm thế quái nào mà cậu biết đượcmình muốn nghỉ cơ chứ?”
“…” Im lặng
Im lặng đến đáng sợ
Chiếc đồng hồ phản chủ, đã bị ném xuống đất từ đêm hôm qua, bất chợt kêu reng reng
“Mình tức điên gọi điện đến cho cậu”
Nuốt nước bọt, mình lại làm gì sai à?
“Cậu dập máy, sau đó nhắn: Tiểu tì, người là đồ đần, mai ta phải đi tìm mảnh Rave thứ sáu, loại tiện tì như ngươi không biết đường mà liệu à. Bảo với đường chủ, đại nương phải tìm One piece, không thể đến yết kiến đường chủ được”
Giang ngồi, khóc T.T
Không phải lỗi tại cô, chỉ vì từ bé mami đã mê phim kiếm hiệp Trung Quốc. May mà cô không họ Chu, nếu không hồi bé, mami đã đặt tên cô là Chu Chỉ Nhược
Không phải tại cô, chỉ vì từ bé, chị gái đã mê fanfic, đọc đến mụ mẫm cẩ người, cô em gái phải tiếp nối sự nghiệp gian truân của chị, đọc các fanfic đến khi đầu thai thành tiên thì thôi
Nói chung, cô chỉ là kẻ bị dụ dỗ lôi kéo vào con đường pham tội, bị nhồi hết cả kho truyện nhà Yến bà bà vào đầu, nên đại não mới chứa toàn tạp chất, mới hay mộng du ngu si
Giang nhìn My bằng ánh mắt long lanh vô tội:
- Vậy sao cậu không xin nghỉ cho mình? Bây giờ xin nhé, by by
Vừa đinh vào giường tiếp, thì My túm lấy áo Giang:
- Không được phép
“Why????” Ánh mắt vô tội, cho em ngủ để em có sức tìm kiếm bảo bối của Ngọc Anh được không?
My cười thâm nho, bí hiểm, bên trên khuôn mặt bị bóng tối che khuất:
- Vì anh họ mình dặn, hết giờ nhớ gọi cậu lên phòng Hội sinh viên
Phọt!
- Các cậu phải hạnh phúc đấy nhé.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ????
Chẳng lẽ!!!!!!
*
Giang ngồi học mà lòng cứ như lợn sề bị quay trên lò lửa, lại được nhen thêm tiếng cười fu fu fu kinh hoàng của My. Nếu ở nhà, on Gunny, Giang nhất định sẽ lên hỏi ý kiến chồng, nhưng bây giờ không được. Cô run run on facebook, nick bạn bè Zakuza_babykute
“Nếu bạn mắc một tội tày trời, có khả năng làm sụp đổ danh dự của bạn, thì bạn sẽ làm thế nào?”
Ngay lập tức có Comment, hôm nay có khá nhiều người nghỉ:
Kẻ nào gọi ta là Thuý Kiều sẽ chết thảm: Bắt chước Hai bà Trưng trong lịch sử chống giặc ngoại xâm, tự tử để bảo vệ danh tiết.
Ốc sên chạy no 1: Chối tội. Đúng là đầu đất óc sh*t, thế mà cũng không nghĩ ra
Zuminkyang: Cần quái gì danh dự. He he, mà bà đây cũng không có danh dự mà mất
Axit clohiđric: Vãi…xác định chết rồi, cưng ạ. By by lady, khi nào cũng die chị sẽ mua hoa ly, không lo thất thiệt
Giang đập đầu xuống bàn, đập đầu, xuống bàn. Các đồng chí, tôi đang hỏi nghiêm túc, các đồng chí có hiểu trọng tâm vấn đề không đấy
Lần đầu tiên trong đời, Giang mong ước tiết học đừng bao giờ kết thúc.
Bên cạnh, mọi người đều đã nản. Lê Thị Mai, cô nàng siêu sao đứng thư hai top 5 người điểm cao nhất, có cắp kính có một không hai trong lịch sử, to khủng bố cũng hùa vào nghe truyện cười của Hường Trà
Tiếng chuông trường điểm, Giang cứng nhắc đứng lên như một cái máy, mặt tái mét không còn giọt máu. My vỗ vai cô, bước đi, liếc nhìn Thiên Vũ đang đứng chờ ở ngoài. Thiên Vũ cũng nhìn Giang thâm thuý rồi chạy theo My, vừa đi vừa nghĩ
Haizzz…Băng đá ngàn năm, ác quỷ hiện hình, cuối cùng cũng tìm được mùa xuân của mình rồi
Mùa xuân? Có mà đồ chơi thì có
*
“Buồn thay cho cái danh hiệu Idol dân quốc của són
Khi bị phanh phui vụ dùng tiền mua 600 fan giả cổ vũ
Hoá ra lần đầu tiên **** sang Nhật
Lại chẳng được ai đoái hoài…”
Nhạc bài Lonely của 2ne1 vang lên, kèm theo đó là lời Mv chế ngay dưới màn hình, khiến Giang có cảm giác mắt mình sắp nổ. Anh ta cũng unti SNSD? Lại còn hả hê xem trên cái màn chiếu to như thế. Vậy nếu anh ta cầm USB của mình thật thì có thể xin lại. Nghĩ vậy Giang tiến lại gần đại gia, mỉm cười cầu toàn:
- He he…Hội trưởng, anh cũng thích thể loại đó hén
Minh Đức khẽ ừm một tiếng
“Vậy anh có cần không? Nếu anh thấy và trả được USB, em nhất định em sẽ cho anh nhiều thứ hay ho”
“…Um…”
“Đố anh biết có gì trong đấy?”
“…Biết”
“…” sax, biết, vậy phải đổi chiến thuật “Anh thích chứ, em sẽ nhượng lại cho”
“Không cần, anh đã coppy rồi”
“Anh không thích, không có hứng thú”
“Nhân tiện, cái trên màn chiếu cũng là của em”
“Còn những cái…không tiện nói”
Anh ta vừa nói vừa đỏ mặt, trông rất ngu ngốc, nhưng Giang có thể tưởng tượng được anh ta đang nói đến cái gì
Anh ta không thích?
Nhử mình?
Minh Đức, anh thật giỏi, quả thật là quả giỏi, màn chắn máy chiếu, cái gì cũng to thật to, chủ yếu là ôm cây đợi thỏ
“Vậy…trả cho em” Co mạnh dạn xoè tay ra
“Đây” Anh ta hào phóng đưa ra, lắc lư “Nhưng có một điều kiện”
Biết ngay mà
Anh là đồ khốn, nhiều chuyện, còn muốn gì nữa đây??? >o<
Như tác giả đã giới thiệu ở trước: Bây giờ đang là mùa thu
Ánh nắng màu vàng nhạt chiếu xuống thảm cỏ xanh, dải mây trắng lững lờ trôi phía trên đỉnh trởi. Khác với hoà bình xưa cũ, bầu trời ở đât thường xuyên có màu xanh. Các sinh viên sống ở kí túc xá đang trong trạng thái năng nổ làm việc thì thấy một cặp nam thanh nữ tú
Một người là mỹ nam năm ba, hội trưởng Hội sinh viên, quyền lực đầy mình, mặc chiếc áo sơ mi màu đen, trông càng đen huyền bí, vẻ đẹp của viên kim cương biển Đông
Một người là mĩ nữ năm nhất, quần bò, áo sơ mi trắng khuôn mặt thanh tú yêu kiều, thẹn thùng mềm mại, lấp lánh dưới anh nắng, nghe đồn cũng học Kinh tế đối ngoại, khá là giỏi, giống như viên kim cương than khiết không vẩn đục
Các nữ sinh viên ồ lên đầy ngưỡng mộ, xì xào bình luận về cặp đôi hoàn hả này
Tiếc thay, có một vài vấn đề học đã nhầm:
Mỹ nam Minh Đức, không phải kim cương đen, mà là ác quỷ, sói đội lốt…chó chăn cừu chuyên bắt nạt trẻ con, sức sát thương đủ để lật đổ mặt đất
Còn mỹ nữ Linh Giang, kim cương thanh khiết cái khỉ gì, chính xác là siêu cừu thế kỉ XXI, là lao công công ích mới lên ngôi của Đại học Ngoại thương
“Em thấy bãi cỏ mày thế nào?” Đức hỏi, giọng dịu dàng thoải mái
“Rộng”
“Tiếp!”
“Rậm rạp”
“Bẩn”
“Thế thì chính nó đấy”
Giang nghe câu này, bàn tay nắm chặt, đay nghiến cái máy xén cỏ cũ kĩ trên tay, rất muốn lôi nó lên quật anh ta. Bình thường, nếu là những cô gái yếu ớt yểu điệu, chắc chắn sẽ giả vờ xỉu, răm rắp nghe lời, run rẩy yếu ớt, sức sát thương đủ lớn để làm mủi lòng nam nhân
Nhưng, tên đó không phải là nam nhân mà là nam tiện nhân, thích trêu trẻ con, sở thích quái dị
Nhưng, Giang không phải yểu điệu thục nữ mà là cao thủ Teakwondo đai đen, ba năm không một lần hắt xì
Cô chống nạnh, nhìn như đi cãi nhau với mấy bà hàng thịt:
- Nói cho em lý do, tại sao em phải dọn đám cỏ này
“Là bài kiểm tra…”
Kiểm tra? Không phải anh ép tôi làm cái chức vụ Uỷ viên vệ sinh chết dẫm đó sao? Nghĩ tôi ham lắm à?
“…Để xem có nên trả USB cho anh hay không”
Nụ cười trên mặt Đức khiến mọi cô gái đều mê mần, nhưng không hiểu sao Giang cứ nhìn thấy là lại muốn tát cho anh ta một phát. Nhưng cô quyết định ngậm miệng. Vì lý tưởng cao dẹp, vì chị Ngọc Anh bao năm gắn bó, ta nhất định sẽ lấy lại được USB, sau đó đảo chính, không thèm làm cái chức UV đó nữa
Thấy mỹ nữ cầm cái dao phay, cầm cía máy xén cỏ, cả đám sinh viên kí túc xá “Ồ, men” với một giọng cực kì ngưỡng mộ
Minh Đức được thể, hét to với bàn dân thiên hạ:
- Hãy ủng hộ cô ấy. Phạm Linh Giang, năm nhất, Kinh tế đối ngoại, cô ấy làm việc này là để thể hiện thành ý muốn làm Uỷ viên vệ sinh của các bạn
Tất cả đều Oh yeah, tâng hô Giang như tâng hô nữ thần mặt trời
Có cô gái ở kí tú xá nữ còn cắn môi ngưỡng mộ:
- Haizzz, không hổ là Hội trưởng hội sinh viên, còn đưa bạn gái và hệ thống quyền lực
- Thật ngưỡng mộ cô ấy, đại mỹ nhân. Thấy chưa, nồi nào úp vung đấy thật chẳng sai chút nào, cậu cứ mơ mấy giấc mộng tiểu thuyết lọ lem của mình đi, không thành hiện thực được đâu
- Sai rồi. Phải là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Cậu nói vung nồi gắn với những viên kim cương cao quý như thế, thật chẳng có chút thông mình nào
Dưới này, Giang suýt đánh rơi dao phay, có ngay ý muốn đập đầu vào tường, nụ cười đông cứng trên mặt. Bây giờ đang hội chứng kim cương à, ai cũng có thể thành kim cương, quả là đáng sợ. Đang đau buồn lai láng thì Đức đại ca lại quay sang nở một nụ cười dịu dàng, khiến đám sinh viên ấy lại ồ lên
Đúng là người thông minh có khác, nghĩ ra diệu kế này để không cho mình đảo chính, con người anh đúng là nham hiểm, Hội trưởng hội sinh viên
Lúc ấy, anh chỉ nghĩ, cần phải dịu dàng với cô ấy, phải răn đe cô ấy, giữ cô ấy ở bên mình, khiến cô ấy bị nụ cười của mình mê hoặc
Còn cô thì nghĩ, anh ta muốn bắt nạt mình đến cùng, nhất định mình phải bài trừ anh ta, tránh xa anh ta, tìm cách trả thù anh ta nhanh nhất có thể, rồi cuốn gói biến
Bầu trời xanh thật xanh
Thần tình yêu Cupid đang xem phim tình cảm đời thường qua cái gương thiên giới, gạch vào sổ
Duyệt: Nguyễn Minh Đức S2 Phạm Linh Giang
Tối về, vừa mở Gunny thì My gọi điện, hí hửng:
- Tình hình thế nào, anh họ mình tỏ tình rồi chứ?
Giang uất nghẹn, cố gắng gạt bỏ mong muốn ném cái điện thoại xuống sàn nhà
“Tỏ tình cái cục c, anh cậu bắt mình làm Uỷ viên vệ sinh. Toàn phải lao động công ích”
“Cậu bị ngu à? Uỷ viên là người đứng trên vạn người, chỉ huy mọi người lao động cơ mà”
Giang hoá thành cát bụi, bay bay bay
Là người chỉ huy, nên thiên vũ mới làm
Anh lại lừa tôi, còn tôi là đồ ngu
Dạo này Noname phát điên lên, vì trình độ bắn của cô vợ ảo Lili thấp đến thảm hại. Không căn gió, bỏ lượt bắn, không Wow, thực sự là đáng chết vạn lần. Thế là, nhờ Đôi cánh thiên thần, anh tìm nick yahoo lẫn nick facebook, làm phiền Lili
Sau ngàn vạn tin nhắn đáng sợ, và bảng xếp hạng cống hiến tụt đến thảm hại của mình, Lili công nương quyết định đi tu luyện ở phòng tu luyện, nâng cấp đồ, gia hạn cả năm, tút lại nhan sắc
Quá trình này, Rin sama đặt tên là: Ải gian truân
Đêm hôm khya khoắt, trăng lu sao mờ, Giang ngồi im trên giường, mắt mở trừng trừng, sùi bọt mép, da trắng nhợt nhạt, ngón tay lia nhanh vội trên bàn phím và di chuột khắp muôn nơi. Căn gió thực ra không khó, nhưng Giang là loại “thông minh đột xuất, ngu ngốc thường ngày” nên nghĩ mãi không ra. Theo nhận xét khách quan của đàn chị Rojer, thông minh ngời ngời, mặt mày sang láng như chịta mà cũng phái mất ăn mất ngủ nửa năm, thì Lili kém thông mình chắc chắn tu thành chín quả 1 năm là ít
Vậy là, một ngày trời quang mây tạnh, không mưa không nắng, chú gấu trúc quý hiếm đã ra đời
“Giang…” My lay nhẹ Linh Giang, bực mình vì bạn không chịu dậy. Cái con bé này, sắp thành gấu trúc đến nơi rồi, mà còn là gấu trúc ưa ngủ…thu mới chết chứ
“Ha ha, giáo sư Vương, cô đến ạ!” My cười gian tà, hích vai Hương Trà, cả hai hắng giọng hét to. Hổ giấy đang mờ màng giật mình tỉnh giấc, giữa giờ ngôn ngữ Anh sơ đẳng đứng bật dậy, nghiêm chỉnh vô đối, lòng mắt trắng dã, hét to với cô giáo dậy Anh trẻ măng cũng họ Vương:
- Chào giáo sư Vương. Nhìn cô hôm nay như trẻ ra ba mươi tuổi ạ.
Cả đám ở dưới khúc khích cười, còn cô giáo dạy Anh tím mặt. Mình mới hai lăm mà nó bảo mình trẻ ra ba mươi, hoặc là nó muốn xoáy mình, hoặc là nó bị tâm thần phân liệt
“Ha ha, thank you very much. What is your name?” Phải giữ hoà khí, Phật dạy. Gia đình cô Vương theo đạo Phật, nên cô phải tuân thủ. Tiếc, rằng, Giang vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, quay sang đứa bên cạnh, nói lớn:
- Ơ mày, bà này mọi khi ngu tiếng Anh lắm cơ mà, sao hôm nay thông mình đột xuất thế nhỉ?
Cô giáo run run tay phấn, hồn thoát xác, thổ huyết rồi xỉu. Giang, cô đúng là giỏi, bắt nạt cô giáo đến cùng cực, đến nõi cô ấy phải xỉu. My nhìn Giang, muốn nói không nói được, đành gậm miệng lại.
Giờ học kết thúc. Lý do: Cô giáo đột quỵ, đã biến khỏi lớp Kinh tế đối ngoại năm nhất. Vừa khoác căp lên vai thì Giang nghe được tiếng hét buồn nản của My:
- Hix, chị Bích Ngọc mời bọn mình đi ăn. Tập trung dưới phòng hội.
Cả đám đi xuống, Giang vẫn đang mơ màng. Buồn ngủ, thực sự buồn ngủ chết đi được. Tổ chức mấy trò ngớ ngẩn ấy làm gì, tha muội để muội về nhà an dưỡng được không?
Vừa bước vào, chị Bích Ngọc đã lao đến ôm chặt vào người Giang, hét ầm ĩ:
- Wa a a a, mùa xuân của chúng ta đã đến rồi!
Anh Tuấn cũng cười ẩn ý nhìn Giang:
- Đúng là mùa xuân, thật đẹp.
Giang ngơ ngác không hiểu:
- Bây giờ đang là mùa thu mà…
Đức gắt:
- Im hết mồm đi, lũ bậu xậu này
Hôm nay anh ta mặc áo phông, cũng màu đên, nhưng thật sự rất quái dị. Trên chiếc áo đên có những vệt trắng trắng bằng chất dẻo, nghẹ thuật lắm nhưng Giang chả hiểu nó vẽ cái gì. Mái tóc anh ta cũng hơi xù, gần đạt đến đẳng cấp tóc không thể xẹp của Harry Potter. Mắt anh ta cũng thâm quầng, nhưng có khí chất, giống như săm mắt vậy, thật khác với nhan sắc tàn tạ của Phạm Linh Giang. Thiên Vũ nhìn hai người hai mắt hai quầng thâm, bụm miệng:
- Chẳng lẽ hôm qua hai người…
Đức giơ chân ấn Vũ xuống sàn:
- Vớ vẩn, hôm qua tớ cày game đến khuya với BX
“Bảo vớ BX cậu, ly hôn đi, cậu sắp có bà xã chính thức rồi” Vũ bị ấn đầu, giọng líu ríu vào nhau
Giang chợt nhớ đến Noname. Không biết anh ta có sao không, hôm qua cày đến 3h đêm cùng cô rồi mới ngủ
“Vậy ăn uống thế nào?” My hỏi “Em quan tâm đến cái dạ dày thôi”
“Nhà Đức chứ sao?” Cả đám đồng thanh nói “Biệt thự rộng vậy, một mình cậu ở, không buồn à?”
“Nhưng…” Các cậu bày rất bẩn, lại lười, lần nào người dọn cũng là tôi
Tiếc là, vào tai trái ra tai phải, cả đám cuối cùng cũng dắt díu nhau đến
Bông hoa tình yêu đã nở
(Và Rin vui vì hôm qua có music bank nữa!!!)
Chiều tiếp nha!!!
Bích Ngọc đúng là cái đồ ham tự sướng, đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm. Xếp cặp tỏ vẻ thâm ý, mục đích là cho mọi người cùng hạnh phúc, cho mùa xuan xanh trên đồng bằng của chúng ta
Dĩ nhiên, thâm ý tầm thường ấy ai cũng rõ hết.
Thiên Vũ được cùng My thực hiện nhiệm vụ gian khổ là sắp bàn ăn và dọn nhà, cuối cùng là dọn dẹp, dĩ nhiên sướng rơn. Anh ta gào thét ầm ĩ:
- Em yêu, chúng ta sắp tay trong tay, tim trong tim, đúng là cơ hội hiếm có
My giận dữ hất hắn ra:
- Cút! Tôi là em yêu của anh lúc nào!
Còn cặp đôi mới nổi hiện nay, ĐứcGiang couple thì được giao nhiệm vụ đi mua thực phẩm. Vì thế mà mới có trò lố hiện nay ở chợ mới giữa lòng Hà Nội thân yêu.
“Xem nào, đầu tiên là mua cá” Giang nhăn nhó lật miếng giấy trên tay. Sax, chị Ngọc đúng là, sao lại bắt em đi chợ chứ?
Bé đến lớn, Giang đã theo mẹ ra chợ rất nhiều, những khong bao giờ phân biệt được cua với tôm, trứng gà với trứng vịt và nhất là rau mùi với hành. Chị Ngọc lại đạp bàn gào lên, chị còn biết nấu món nào nữa đâu. Đức cười rất tươi, nhìn đỡ nham hiểm chút chút, chủ động nắm lấy tay Giang lôi đến hàng cá, khoả tay xuống nước:
- Xem xem, những con cá chép này ngon chưa này!
Bà bán cá dụi mắt ba lần, nhìn những con cá nhỏ xíu bằng đốt ngón tay bới tung tăng, nhìn anh chàng đẹp mã trước mặt mình, sau đó lại dụi mắt. Còn Linh Giang đứng đơ ra, cảm thán
!
Anh còn ngu hơn tôi, có chép với cá bống khác biệt rõ thế mà vẫn không phân biệt được.
Cô mặc xác tên đó, cười tươi với bà bán cá đang ngơ ngơ:
- Bà ơi, cho cháu cá ro phi. Hạng trung ạ!
Bà bán cá đang nhanh nhảu lấy cá thì bị tay của “áo đen” chặn lại:
- Chờ một chút, nhỡ bà ấy đánh tráo cá thì sao? Tốt nhất mình phải tự chọn. Cá rô phi chứ gì?
Bà bán cá hiền lành sun vòi. WT*?! Mình việc gì phải đánh tráo cá cơ chứ?
Giang không còn chịu nổi, giận dữ nhắc nhở Hội trưởng:
- Anh Đức, cứ để bà ấy chọn, cá chép với cá bống anh còn không phân biệt được cơ mà.
Người nào đó quyết định “keep silent”, tiếp tục đi mua cà chua và gà với Giang.
“Đây là quả gì?” Anh ta dừng lại ở hàng hoa quả, ngó quả hồng. God ơi, sao ngài lại thiếu cẩn trọng đến thế? Ờ thì cứ cho là anh ta quyền lực, giởi giang, đẹp trai, v.v và v.v đi chăng nữa, thì cũng thật là…Giang mím môi, không nhịn cười nổi, lăn ra đất ôm bụng cười to như sấm:
- Anh không biết quả hồng sao, trước giờ anh ăn cái gì?
“Ồ…” Anh ta mỉm cười vẫn rất chất, không có vẻ gì là ngại ngủng “Hồi bé thì có giúp việc, lớn lên thì có osin, chưa từng làm việc nhà”
Giáng á khẩu, cám thán
Khổ thân nàng nào về sau làm vợ anh ta, ốin ốm lăn quay thì muốn nhờ cũng không nhờ được.
Cuối cùng, sau một màn vật lộn với cà chua, cá, rau, mấy người cũng về nhà. My đang xếp bát, tình trạng rất tệ, còn Vũ cứ tìm cơ hội ôm lấy My. Cô nhìn Giang, bực tức hỏi:
- Rổ là cái gì? Cái nào là rổ? Cái nào là rá?
Cô giơ hai cái rổ rá lên, khiến Giang nghĩ anh em nhà này không phải người Việt Nam, mà là người..ngoài hành tinh. Vũ xếp bát lên bàn, nhìn bằng ánh mắt long lanh lấp lánh:
- Nếu Tuấn và Ngọc nấu ngon, mọi thứ sẽ rất hoàn hảo.
Giang vào bếp. Ngọc đang thái thịt thăn rất điệu nghẹ, còn Tuấn đang băm nhỏ cà rốt. Những con người này, thật khác với anh em nhà kia, còn biết về thế giới.
“Anh thái cà chua cho em nữa nha” Chị ấy nững nịu dụi vào người Tuấn, khi Giang đưa rổ cà chua ra. May phước là Giang đã nhờ làm cá, chứ không biết thế nào. Tuấn ngồi xổm trên àn nhà, bắt đầu giữ con gà ra
“Em giữ gà hộ anh đi đã, cà chua để làm sau”
Ngọc giữ con gà một cách yếu ớt, khiến cía cổ vừa bị cắt máu bắn tng toé, vô cùng buồn thảm. Còn ga, vẫn chưa die, vọt khỏi thới chạy ra vườn lăng xăng. Thế là, giữa hoa viên xinh đẹp trồng toàn hoa hồng đỏ quý phái của đại gia nào đó, có cảnh mỹ nữ mỹ nam chạy đi đuổi gà
“Sao em không giữ cẩn thận chứ?” Tuấn với trạng thái ninja giận dữ hét lên
“Em yếu!!!!!!!!” Ngọc gào lên đáp lại
Giờ này phút này giây này, Giang chỉ mong có được một vip ti vi tủ lạnh, để ném bẹp rúm con gà khốn kiếp kia đi. Người cảm thán, người khóc. Đức không biết lôi từ đâu ra cái thớt to bự, one two three ném thẳng vào đầu con vật óc ngắn.
Mà nó thì cũng không chịu thua, thớt rơi vào đầu rồi vẫn còn sức để lao tiếp.
“My, vớ lấy” Thiên Vũ gào lên khi My đứng ngay trước con gà điên. My hoảng sợ, luống cuống, thấy viên gạch liền vớ lấy, bốp vào đầu chú gà kia
Khổ thân gà bé, bé thế mà khổ.
“Canh cá cho cá vào trước hay cho nước vào trước?” Bích Ngọc đứng đơ trước đống đồ ăn ngồn ngộn, rồi quay ra ngu ngơ hỏi. Còn gà vừa thăng thiên nằm im trong chậu nứoc nóng, lông biẩn ghê hồn như vừa lao về từ sa mạc cát, cái đầu thì…haizzz…. Máu của nó nổi lềnh phềnh trên mặt nước, mắt trắng dã. Chiếc nồi trên bếp ga đã có mùi khét khét, vì người nấu vẫn không biết nên cho gì vào
“Nước chứ chị!” Giang khóc. Những con người này, tài hoa là thế, sao lại không có tí năng khiếu nào về bếp núc nhỉ.
“Hai em mệt rồi, để bọn anh phụ” Vũ hùng hổ bước vào, dẫn theo đám con trai vào bếp, đẩy hai đứa ra.
Mấy đứa con gái đang ngồi ở sô pha bàn nhau về SNSD và DBSK thì thấy có tiếng nổ lớn. Mấy đứa con trai làm một màn ngoạn mục. Vũ nhúng con gà vào nước nóng 100 độ, vặt lông. Vặt mãi không được, anh ta lấy dao lột lông, tiện thể lột luôn lớp da mông mang quý hoá. Thậm chí còn không thèm vứt bỏ nội tạng, ném cả con gà sũng nước vào chảo dầu.
Mà, cái chảo, có đến nửa chai dầu là ít
(T.T)
Đức ca ca, xoay dao rất điệu nghệ, tưởng biết làm, hoá ra còn đần hơn. Anh ta cười đầy khí chất, thọc dao vào củ khoai tây đáng thương. Sau một tiếng, vỏ củ khoai tây bị lột sạch
Đúng là lừa dân mà
Có ai gọt khoai mà lại gọt đi 1/3 thể tích khai nhà người ta không chứ?
My lạnh lùng giận dữ, lườm Bích Ngộc một cái, rồi chuồn về. Bích Nọc cũng hi hi ha ha, hét lớn:
- Honney, em không đói, về nha.
Honey dĩ nhiên vì sắc bỏ bạn, vứt cái đống lùi nhùi đó ra, rồi cuốn gói biến theo Bích Ngọc so cute. Vũ bước ra, thấy My không còn ở đó, phát giác ra vấn đề rồi cũng biến, còn nháy mắt với Đức. Cuối cùng, chỉ còn Đức và Giang ở lại
*
Hồi còn bé, xem hoạt hình và truyện tranh nhiều, Giang đã mơ về những bữa tiệc tuyệt hảo. Trong một căn biệt thự rộng lớn, dưới ánh nến lung linh huyền ảo, một anh chàng đẹp trai ngồi đối diện cô, cả đám cùng ăn những món ngon, cười nói vui vẻ, chàng trai giúp Giang lau miệng, sau đó hôn trộm một cái
Dĩ nhiên, ngôi nhà này rất đẹp, nến đẹp, anh chàng ngồi đối diện cũng đẹp, nhưng thức ăn lại là một mớ lùi nhùi
Không khí có phần ngượng ngùng
“Cái này…” Đức giơ miếng khoai cháy lên “Em ăn đi”
….
…….
Giang im lặng, cuối cùng cũng phát biểu ý kiến:
- Nhà anh có mì không?
Đức nhớ hình như hôm trước Kamy cũng mua một ít:
- Hình như có mì Gấu đỏ ở trong tủ
Giang mỉm cười, chạy vào.
sống suốt 18 năm trên đời, món cô thạo nhất là món mì. Nhìn cái nồi đáng ôi sục sục trên bếp, Giang khẽ mỉm cười vu vơ. Đưc đúng đó, ho khẽ, đỏ mặt:
- Em…ờ…nấu mì được hả?
Thực ra cô đang sôi bụng, nên không để ý mình có biểu cảm vô cùng hấp dẫn. cô vui vẻ thái cà chua, khe khẽ hát, đang thái thì bị cắt vào tay
“Đưa anh xem!” Đức thấy thế, giật lên, mút nhẹ vào tay cô. Anh nhớ hình như bố anh cũng hay làm vậy với mẹ
Giang thấy tim đập thịch một cái, mặt đỏ bừng vì ngượng
“Chợt một ngày, tôi phát hiện mình đã yêu anh” Một bài hát của nhóm nào đó bất ngờ vang lên, khiến cô hoảng hốt rụt tay lại.
“Sao thế?” Anh nhíu mày. Thích cô, thực sự muốn làm cho cô một cái gì đó, nhưng thỉnh thoảng lại làm cô cự tuyệt khiến anh thấy rất buồn.
“À…ăn mì đi” Cô lắc đầu, bê hai bát mì ra, hơi khói hôi hổi. Hia người ngồi đói diện nhau trên chiếc dài, cùng nhau hút xì xụp mì, nhìn như vợ chồng son
Như vợ chồng son…
À, thì ra là như vợ chồng son
Sax, như vợ chồng son?
Ohhhhhhh, như vợ chồng son!!!!!
Giang phụt mì tung toé, cảm thấy mình dạo này mình bị ngu nặng rồi
Sao có thể nghĩ được ra những điều đáng sợ như thế cơ chứ????
Chap 9
Tác giả vốn là đồ đầu đất, hôm nay đột ngột thông minh đột xuất, nên tạm đặt tên cho fic này là: Bánh mì rán giòn.
Dĩ nhiên, cái tên là một trò đùa rất nhạt, chả liên quan tới chủ đề. Mà vấn đề chính là hôm nay đây
Chiếc Audi màu xám bạc phanh kít trước cửa khu nhà bé nhỏ lúp xúp. Trời hơi mưa, cơn mưa cuối hạ đầu đông. My hích nhẹ Giang, thì thầm:
- Dậy đi công chúa, đến nơi rồi.
Giang ngồi ườn dậy đúng lúc Đức quay lại, cả hai bốn mắt nhìn nhau. Cô ngại ngùng chạy vội xuống, vì ảnh hưởng của suy nghĩ hôm qua là không thể gỡ bỏ nổi.
Đây là một trong những trại trẻ mồ côi của Hà Nội. Những ông bố bà mẹ vô tâm thả con trước cửa bệnh viện. Hội sinh viên Đại học Ngoại thương rất hay đến đây. Trời hơi lạnh chút, một màu buồn u ám khó chịu. Giang vươn vai, đưa tay sờ lên má, nhìn những đứa trẻ dễ thương đang ùa ra
Thực ra đây là vấn đề chính mà hôm qua Bích Ngọc cần nói, nhưng cô ấy lại quên. Nên hôm qua, đêm hôm khuya khoắt cô ấy gọi đến, làm Giang bồn chồn khó ngủ. Hoà Bình vốn không có trại trẻ, nên đây là lần đầu tiên cô được thăm những đứa trẻ đáng thương này.
Một cô bé tóc ngắn chạy ùa ra, ôm chầm lấy Đức:
- A, anh Đức đến này! Còn dẫn theo cả chị xinh đẹp nữa
“Chị My, chị xinh đẹp này là ai vậy?” Một đứa con trai rụt rè hỏi, còn đỏ mặt khi Giang quay lại. Co thấy lũ trẻ ở đây thật sự quá ngây thơ. Con em cô ở nhà, mới học lớp ba mà đã suốt ngày nhảy Oh với Gee, vậy mà chúng lại ngây thơ một cách đáng sợ. Cô cúi xuống đón cậu bé vào lòng:
- Sao lại gọi chị là chị xinh đẹp?
“Vì chị giống quê kem, thẳng tuột từ trên xuống, lại rất trắng, rất thơm. Chị My giống như cái bình ấy, ôm chẳng thích tí nào. Nhất là bên trên, em ôm không vừa, không to được bằng một vòng tay của em” Cậu bé trả lời rât hồn nhiên khiến Giang tím mặt. Nhóc à, nhóc đứng là hậu duệ của anh Minh Đức, nói một câu khiến chị á khẩu.
“Vậy dạo này các em thế nào?” Đức cố nín cười khi nhìn vẻ mặt tổn thương của Giang, hỏi bọn trẻ
“Bọn em có em gái nha” Cả lũ nhao nhao “cả hai đứa em trai nữa. Các anh sẽ tắm cho chúng phải không ạ?”
Lũ trẻ thích nhất là được tắm cho em bé. Các mẹ ở đây đều khá nóng tính, nên không hay để chúng hộ. Mỗi lần Hội sinh viên đến, chúng lại được kì cho các em, được bê chậu, được cạo xà phòng một cánh hạnh phúc
“Anh ơi, em trồng được cái hoa đó rồi nhá. Đẹp cực” cô bé lúc nãy hét to, còn nói với Đức “Anh tặng cái đó cho chị xinh đẹp, chắc chắn chị ấy sẽ lấy anh”
Giang bất chợt đỏ mặt
“Chị que kem tên là gì?”
“Là Linh Giang. Tên hay chứ?” Cô mỉm cười đáp lại
“Em tên là Trung. Tên em hay hơn tên chị, tên chị nghe ngang quá” Cậu bé nhe răng đáp
Giữa hai toà nhà có một khu đất trống nhỏ, hàng rào hình ô quả trám. Trên khoảng đất trồng toàn hoa. Nhất là hoa lưu ly, chiếm diện tích khá lớn, cũng rất đẹp
“Forget me not? Sao chúng có thể trồng được?” Giang nhớ có người nói, khí hậu Việt Nam rất khó để trồng được loài hoa này
“Anh chịu” Anh đáp, vô tình nắm láy tay Giang Tự nhiên cô cũng không muốn giật ra. Có một góc nhỏ hơn trồng toàn cỏ ba lá, những cây cỏ xanh non mơn mởn vưa lên, nhìn nổi hẳn trong một ngày u ám
“Mấy đứa giỏi quá, trồng cả cỏ ba lá nữa” Giang khen
“Dạ, nhưng mẹ bảo đấy là cây chua me. Trồng vào chỉ tổ bẩn đất. Nhưng sách nói, loại cỏ đó tượng trưng cho hạnh phúc, trồng nhiều chắc chắn hạnh phúc sẽ đến với mình” Cô bé lắc lư, phụng phịu đáp
“Ừ, hạnh phúc.” Cô đáp lại, khẽ sờ lên cổ. Chiếc vòng cô bắt bố mua cho trước khi thi đại học vẫn còn, bằng bạc sáng lấp lánh.
“Tắm cho các em đê…” Vũ hét lớn, bế xốc cậu bé lên. Thắng bé lắc dữ dội, khúc khích cười. Cả đám ùa vào trong ngôi nhà lớn
Nếu đó là những đứa trẻ bất hạnh, thì ta cần phải chia sẻ cho chúng một chút hạnh phúc
Đó là lần đầu tiên, Giang có một niềm vui lạ lẫm như thế. Cô bé đứa trẻ nhỏ xíu đặt vào cái chậu nhỏ màu hồng, nhẹ nhàng chà cho chúng. Cô bé đứng bên canh với vai trò phụ tá, khi cô gọi lại vui vẻ trả lời.
“Xà phòng đâu?”
“Dạ”
“Khăn tắm đâu?”
“Yes madam”
Bên cạnh, Đức có vẻ khá lúng túng, còn bị mấy đứa trẻ bôi hết xà phòng lên người.
“Ù Ù Ù….Biến thành que kem!” Con bé tóc thắt bím giơ cái đũa của chúng ra. Mấy đứa bên cạnh hùa theo, gào lên. Giờ trông Đức như một con gấu bông cao kều đẹp mã, không khỏi làm Giang phì cười
“Không ngờ đại ca khí chất cũng có ngày này” Bạch Huyền My hừ mũi, nhếch mép cười nham hiểm, còn xúi dục lũ trẻ làm càn “Trung, nghe lời chị, bắt anh Đức nhảy một con vịt có động tác đi”
Trung không biết học đâu cái điệu cười nửa miệng cũng kinh dị và nham hiểm không kém:
- Anh Đức, nhảy một con vịt đi
Ai dè, đức nhăn mặt, nheo mắt nhìn My rồi thằng thừng trả lời:
- Vớ vẩn.
Vân, cô bé có hai bím tóc đen dài nững nịu:
- Đi…đi…mà…
Đức lấy tay lau xà phòng trên mặt:
- Anh bảo không là không!
Con bé đưa tay ôm mặt, rưng rức khóc:
- Anh Đức bẩn tính, xấu xa, hu u u u…
Bé này đẳng cấp Haibara Ai, khiến Đức cứng họng. Càng dỗ con bé lại càng khóc to, nên anh phải miễn cưỡng lẩm bẩm:
- Một con vịt, xoè ra hai cái cánh…
Những đứa khác cũng rặn ra khóc theo:
- Múa nữa cơ, hu hu hu…
Bạch Huyền My nhiêm chỉnh ngồi trên cái ghế con, lôi Iphone ra chuẩn bị camera quay cho đã mắt.
“Nín hết đi!” Đức rên lên “Một con vịt, xoè ra hai cái cánh, nó kêu rằng…”
Anh vừa hát vừa làm động tác, nhìn ngố không chịu nổi, mất hết khí chất. Lại thêm cả đống xà bông mềm mại bay khắp không gian, trông giống như chú vịt bông nhảy trên những đám mây. Mấy đứa trẻ đang khóc khúc khích cười. Vân bỏ tay khỏi măt, lè lưỡi:
- Blêu, anh Đức là đồ silly. Em giả vờ mà cũng không biết.
Thật bái phục, còn biết **** anh ta là silly
Tắm xong cho lũ trẻ, cả đám đến nhà ăn. Nhìn lũ trẻ thật đáng xấu hổ. Chúng nhặt rau, nấu cơm rất giỏi. Còn Hội sinh viên, ngoài Giang ra ai cũng không dám động vào.
“Anh Đức, gọt khoai hộ em” Vân mím môi, tỏ vẻ nghiêm nghị nói. Cô bé biết thừa là Đức không gọt được
“Vớ vẩn, trình anh ấy chỉ nạo mướp thôi. Mà đưa quả nào dài dài chuyên dụng ấy” Trung vừa đáp vừa đãi gạo.
Bích Ngọc cũng nấu được, dĩ nhiên là mỗi cánh cá chua. My đang tủm tỉm cười thì bị Linh làm khó:
- Chị, chị giúp em nấu canh chứ?
My dĩ nhiên không muốn chịu thua:
- OK
Tuy nhiên, khi nấu, cô lại hỏi:
- Thế cho rau vào trước, sau đó cho nước à?
Linh ngơ ngác ~ ing, sau đó mim môi, ngây thơ hỏi:
- Chị nấu thế cũng ăn được sao?
“…Ăn được thì còn hỏi em làm gì” My đỏ mặt. Anh em nhà này thù ghét nhau, nhưng oai thành bệnh, người thường khó chữa nổi. Sau khi vật vã trong bếp, cuối cùng anh em nhà đó cũng làm được ít thức ăn. Một dĩa khoai cháy đen, một nồi rau nhìn mãi không biết là cái gì. Cả đám trẻ con bê ra, bày trên bàn.
“Chào cô Mai” Đức và Ngọc chào, cả đám sau cũng chào theo. Đó là mẹ của bọn trẻ. Cô có khuôn mặt dễ mến, nụ cười hiền hoà, ăn nói dịu dnàg dễ nghe nhưng đến khi hiểu ra thì cảm thấy bị đả kích nặng.
Khổ cái thân Giang, quen biết toàn sát phong đại nhân.
“Chào các cháu” Cô đáp. Nhìn cô cũng chỉ khoảng 40 tuổi. Cô Mai mời mọi người ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống
“Chúc ăn ngon miệng” Cô vui vẻ nói
“Chúc ăn ngon miệng!” Lũ trẻ so đũa, đồng thanh đáp lại. Hội học sinh cũng nói theo
“Món khoai xào này rất ngon” Cô Mai bình luận “Ai làm vậy?”
Lũ trẻ chỉ vào chị Giang
“Cháu làm rất tốt. Nhưng lần sau cho thêm ít hành nữa là được. Ồ, rau cần hôm nay non ghê. Con nhổ búp hả Vân?”
“Không, hôm qua trời mưa nên rau lên ạ” Vân thỏ thẻ đáp, lấy đũa gắp thịt bò xào
“Ồ, thế cái này là gì đây?” Cô tò mò chọc vào khoai xào đĩa khoai xào còn lại “Đứa nào làm đây? Cho ngũ vị hương hả?”
Cả đám im lặng ăn cơm, ai cũng biết là không nên đáp. Hội trưởng mặt thật là dày, thậm chí còn không đỏ mặt
“Không phải, cái này là ướp kẹo đắng đấy chứ” Cô lại lật tiếp “Còn hành, Trung, sao lại lấy hành khô. Cô đã bảo không thích hành khô cơ mà?”
Trung cười khơ khơ, im de không đáp. Không hổ là Đức, tài năng ăn tàn phá hại đã đạt đến cảnh giới tiên nhân, hành tươi mà có thể xào thành hành khô được
“No problem, hình thức xấu nhưng kết cấu đẹp là Ok” Cô vui vẻ nói, bỏ tọt 1 miếng khoai vào mồm
1s
2s
3s
Cô chạy ra, nôn thốc nôn tháo
“Đứa nào làm món này vậy? Bao nhiêu khoai tây, thật phí của” Cô lấy giấy lau miệng, gào lên. Bích Ngọc cười fu fu fu, còn Đức tay run đến không cầm nổi đũa. Cô quay sang nhìn tiếp đĩa rau
“Lại gì nữa đây? Thuốc bắc à? Vân, cô nhớ là con đâu có bảo đấy có canh thuốc Bắc?”
Vân rụt rè nhìn My:
- Thưa cô, đấy là rau muống luộc.
Cô nhìn hai món ăn đen cháy, keep silent ~ ing, sau đó giận dữ:
- Khai mau, đứa nào làm? Đúng là mấy đứa con ăn tàn phá hại, rau muống bây giờ 5 nghìn một mớ đấy.
Vân run run:
- Thưa cô, cái này là chị My với anh Đức làm ạ.
…
……
…………
Gió thổi ù vù vù…
Cô Mai im lặng một lúc lâu, rồi cười tươi:
- Mọi người ăn đi, ăn đi, không thức ăn nguội mất
Shock ghê, vừa đá xoáy xong, bây giờ có thể sóng yên biển lặng được
Dĩ nhiên, là đống … bị đổ vào sọt rác
Buồn!
*
Bóng chiều dần buông trên những rặng cây. Những đám mây nhuộm màu nắng, mặt trời đỏ rực. Cả bầu trời toàn một màu vàng cam buồn buồn, và tiếng chuông nhà thờ lảnh lót phía xa xa
“Anh hát đi, hát đi” Lũ trẻ ở đây thích nhất là được nghe Đức hát. Mỗi lần đến đây, anh thường mang theo một cây đàn giutar.
“Muốn bài gì nào?”
Anh ngồi trên chiếc ghế inoc, vắt chéo chân, đặt cái đàn màu nâu nhạt trên đùi. Chiếc ao sơ mi trắng tinh, những lọn tóc ngắn vào mềm xoà xuống trán. Giang ngồi thơ thẩn, vô tình bị hút hồn bởi anh. Vẻ đẹp ấy, thật khó tả
“Hát : Con sẽ là cánh chim nha…” Vân mỉm cười nói, nụ cười chứa đựng những nỗi đau mà một đứa trẻ 8 tuổi không nên có
Giọng của anh đầm ấm, hoà với tiếng giutar trầm và vang, với tiếng hát trong sáng thơ ngây của lũ tre, khiến người ta thấy nhói đau. Vì chúng không thể như những đứa trẻ khác
Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa, mẹ sẽ là cảnh hoa, cho con cài lên ngực…
Khoảnh khắc ấy, Giang tự nhủ mình sẽ không bao giờ có thể quên. Tiếng hát, tiếng đàn quệt vào nhau thật ấm áp. Thời gian như ngừng trôi. Không còn những muộn phiền tầm thường trong cuộc sống, không còn những ham muốn về tiền bạc dung tục và ảo tưởng trong thế giới của chúng ta. Từng cơn gió vô tình lướt qua bụi hoa lưu ly, những bông hoa bay lên, lơ lửng giữa không trung trông thật mỏng manh, dễ tan biến mất. Còn Đức, giống như một bức tranh thuỷ mặc, ngồi giữa khu vườn, ôm cây giutar, khiến lòng cô không khỏi rung động.
Phải, rung động, có chăng là cô đã yêu người con trai ấy…
Giờ phút chia tay bịn rịn. Vân đứng im lìm, ôm mặt khóc nức nở:
- Thỉnh thoảng, các anh chị đến chơi với bon em nhé! Nhất là chị quê kem, đến thường xuyên được không?
Giang ôm lấy con bé:
- Ngoan nhe, rỗi chị sẽ đến.
Mấy đứa khác không khóc được, mím môi gật đầu
Vân bá cổ Đức:
- Anh cũng đến thường xuyên nha. Anh và chị My, cả phải học nấu ăn cấp tốc thì trình độ mới khá lên được.
Đức xoa đầu Vân:
- Hứa ngoan, kiểu gì anh chả quay lại.
Tất cả mọi người trèo hết lên xe, về nhà mình
Bóng tối dần buông
Nếu ai cũng có thể hồn nhiên như những đứa trẻ
Nếu sau này, tình yêu giữa người với người có thể dễ dàng tin tưởng nhau bằng một lời hứa như thế
Thì biết đâu, biết đâu đấy, mọi việc đều có thể tốt hơn chăng?
Độ này Hoà Bình mất điện suốt ngày, hic! T.T
Chap 10
Những sự việc cũ kết thúc cũng là lúc những sự việc mới bắt đầu
Chuỗi ngày nhàm chán kéo dài vỡi những cơn mưa cuối thu đầu đông. Những giọt mưa lạnh, thấm vào da thịt. À, thì ra là mùa đông đã đến
Giang ngồi cáu kỉnh trên chiếc giường, vừa ngồi bắn Gunny vừa húp mì tôm trong cái bát lớn. Hôm nay đúng là xúi quẩy. Noname, Rojer và mấy người nữa đều không lên, khiến lũ cấp thấp thừa thế làm càn, cưỡng ép Giang đi ải Gà thường, cực nản. Hơn thế, dạo này Hoà Bình mất điện triền miên, mẹ rỗi không có việc gì làm nên đi buôn dưa lê, bán dưa hấu, lải nhải mãi không thôi. Tâm trạng của thế gian ảnh hưởng vào, khiến Giang đã chán lại càng thêm nản.
Đang kích từ chối đống lời mời ngớ ngẩn của đám Interpol thì điện thoại của cô reo vang. Nhạc chuông mới đổi, bây giờ là bài Telephone của Lady Gaga.
“Alo!” Cô đáp, giọng có phần hơi vô lễ, cáu kỉnh
“Alo. Em đang làm gì vậy?” Bích Ngọc ở đầu dây bên kia vui vẻ nói “chị Ngọc đây. Em rỗi không?”
Giang suy nghĩ khoảng 5 giấy rồi gật đầu: “Dạ có, sao ạ?”
Ngọc đáp giọng thâm trầm nham hiểm: “Đến hội đi, có việc”
“Việc gì ạ?”
“Đến rồi biết”
*
Hội sinh viên tề tựu đông đủ, dĩ nhiên là chỉ có lèo tèo bốn mống. Đại mỹ nhân Linh Giang một nàng, vịt bầu lắm chuyện Bích Ngọc một con. Ác quỷ boss chủ 1 tên, phu quân vịt bầu Anh Tuấn một nhân.
Bích Ngọc ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế dài, gật gù đầy vẻ triết lý. Hôm nay chị ta mặc một cái váy xẻ ngắn màu đen, tóc đã cắt đi một ít, giờ chỉ còn ngắn đến ngang vai, trông có phần hơi già dặn. Anh Tuấn ngồi cạnh, im lặng uống nước, chốc chốc lại hỏi: “Em có khát không?”
Người thâm trầm nhất có lẽ là Minh Đức. Anh ta lại mặc cái kiểu sơ mi đen quen thuộc, đổi sang khuy gỗ màu nâu quy phái, được chạm khắc những hoạ tiết kì cục khó tả. Anh ta ngồi dựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, hơi thở đều đặn, giống như một bức tượng đá được chạm sắc vô cùng tinh xảo. Linh Giang nhăn nhó hồi lâu, rồi rụt rè bước tới.
“Chị gọi em có chuyện gì ạ?”
Bích Ngọc cười tươi như hoa:
- Chào em, hôm nay chị bàn với mọi người về một vấn đề vô cùng hệ trọng. Mọi người không thấy, My và Vũ đã dùng dằng quá lâu rồi sao? Không ai muốn tác hợp cho họ à?
Cả đám im re.
“Anh không thích lằng nhằng!” Tuấn thẳng thừng nói.
“Em theo anh!” Ngọc cũng vô cùng thẳng thừng, còn quay sang nhìn ngươi yêu với anh mắt tràn ngập tình yêu thương
Giang đơ đơ nhìn hai người. Tỏ vẻ rất quan tâm đến nhau, tâm đồng ý hợp, chủ yếu là muốn nói, anh chị đây giao toàn quyền cho em
“Vậy chỉ có mỗi em làm?” Giang rên rỉ bằng giọng ai oán. Đúng là đàn chị khoá trên, dù ở bất cứ nơi đâu, bản tính thích bắt nạt đàn em khoá trên cũng khó lòng có thể thay đổi được
“Không, dĩ nhiên là cả Đức nữa” Ngọc đáp, cắn miếng bánh mì trên tay Tuấn đang xoè ra.
“Cái gì? Sao lại có tớ ở đây?” Đức đang tự kỷ ~ ing, giật mình hét toáng lên. “Bích Ngọc, cậu thích tạo kịch bản phim truyền hình dài tập thì cứ tạo với người yêu cậu, đừng có lôi tớ vào”
“Chả liên quan” Ngọc đáp ‘Nhưng cậu nhất định phải đi.Vì cái này”
Cô bấm máy khảng 5 phút, sau đó xoay màn hình ra. Clip Đức nhảy một con vịt đã qua vi xử lý không những nhìn ngộ một cách bất thường, lại còn rõ mặt. Đức ngồi trên ghê dài, mặt từ đỏ sang trắng, sau đó sang xanh. Anh run run mấp máy môi:
- Sao cậu…lại có?
Lúc đi về, đề phòng trường hợp My lấy cái clip đó trêu anh, anh đã xoá sạch các dữ liệu về clip này. My giận giữ, mặt sa sầm, lạnh lùng quay đi, suýt nữa ném Iphone vào cầu tiêu nhà vệ sinh. Chẳng lẽ cô bé lại láu cá đến vậy?
“10 phút trước khi cậu xoá, mình đã kịp thời bluetooth chui. My không biết. Thế nào, sợ chưa? Hớ hớ hớ” Ngọc cười đắc ý.
Kiểu cười kinh dị này xuất phát từ loạt truyện Bí mật tình yêu phố Angel. Hồi năm hai, Ngọc rất thích đọc truyện đấy, còn bắt chước kiểu cười của Kim Nguyệt Dạ, khiến Tuấn mỗi lần nghe đều thấy run rẩy rùng mình. Tuấn nhíu mày, chịu thua:
- Vậy làm gì?
“Cậu với Giang chỉ cần cùng nhau tác hợp cho hai người đó là được. Mình sẽ đưa ra sáng kiến, được chứ?” Ngọc đáp
“Cậu đưa sáng kiến, thà mình tự nghĩ còn hơn” Đức lắc đầu, đứng dậy, thầm khen Ngọc thông minh. Vụ này hời, có thời gian ở bên cạnh Giang nhiều hơn, phiền chút cũng đáng. Giang thấy vậy cũng chào rồi lon ton chạy ra ngoài. Đợi hai bóng người đi khuất, Ngọc mới lăn ra cười bò:
- Anh thấy em thế nào, thông minh chứ? Còn nghĩ được ra kế hoạch tác chiến 1 múi tên trúng hai con chim. Quả là two kill, quả là destiny, rab reborn. Khớ khớ khớ!!!!!!
Túân nghe người yêu tự sướng trên sô pha, không khỏi ngán ngẩm. Đốp chát lại cô ấy chắc chắn sẽ chết rất thảm, nhưng Ngọc à, em sai rành rành ra đấy, có biết không. Thi Anh bằng B được có 20% thực lực, còn lại toàn là anh làm cho hết, vậy mà bày đặt nói tiếng Anh, quả là đáng sợ. Và dây tơ hồng, là red ribbon, có phải red reborn đâu?
Xin lỗi về mấy vụ chậm trễ nha, tại Rin còn là trẻ con mà, phụ thuộc bố mẹ nhiều quá, dạo này đang bị cấm lên net, hic
*
Thế là, nhờ phước của đại ca Bích Ngọc, kế hoạch liên kết cặp đôi cũ chính thức bắt đầu.
Một buổi sáng đầu đông, trời xanh mây trắng, lá rụng đầy sân, giờ triết học siêu siêu buồn ngủ, Giang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, cười ngọt ngào với My:
- Hey, honey. Cuối giờ đi uống cà phê với tớ chứ?
My nghe Giang nói “hey, honey” mà cảm thấy mình mất đến 3 năm tuổi thọ, nhìn cô bạn nghi ngờ:
- Cậu muốn dụ tớ trả tiền?
Giang lắc đầu
- Muốn tớ giả làm đồng tính cắt mấy cái đuôi của cậu?
Lại lắc đầu
- Muốn giới thiệu tớ cho bạn cùng lớp cũ…?
Giang lắc mạnh, giận dữ:
- Bạn yêu quý, trong mắt cậu, tớ là loại người như thế sao?
My lạnh lùng đáp:
- Chẳng lẽ không phải?
Giang nhăn nhó, tinh linh tâm hồn chết trong vũng máu khô. lạy trời, trong mắt bạn bè, hình ảnh Giang từ lúc nào lại tụt hậu đến thế chứ? Cô mở ví, xoè tiền ra:
- Nhìn đi, không hề. Tớ lừa cậu khi nào chứ?
My ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Tạm tin cậu. Cuối giờ đi nhé.
Sự thật, Giang là một người bạn tồi
Nghĩa là, Giang bán đứng My thật
Tuy nhiên, cô nàng này, mặt dày hơn cả tường nhà tù Côn Đảo, làm việc xấu còn tự bào chữa: “Cái này là tốt cho My mà, không phải sao?”
Thực ra Giang đã tính kĩ: không chỉ giúp bạn mà còn được lòng đàn chị. Tiền xin trợ cấp có thể tiết kiệm, vì khi mình chuồn thì những nhân còn sót lại sẽ phải trả tiền, đúng là con người nham hiểm
Cùng giờ cùng phút cùng giây, trong tiết Xu hướng kinh tế và đầu tư tài chính, Vũ và Đức khinh thầy bỏ bạn, ngồi trong góc tối, thủ thỉ với nhau:
- Cậu có muốn cùng tớ gài bẫy My không?
Vũ lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không. Cô ấy cần một tình yêu chân thành, không vẩn đục.
“Thật sao? Vậy cậu đã làm được gì cho đời?” Đức nhếch mép
Vũ quyết định im lặng, trình độ xoáy của cậu ta cũng đáng cùng đẳng cấp với giáo sư Xoay là cái chắc
“Mình thấy, Giang ngày càng làm mình làm mẩy, coi khinh cậu”
“Mình thấy, hôm trước em ấy vui vẻ đi cùng đối tượng xem mặt mà dì sắp đặt”
“Mình thấy, trong mắt My, cậu chẳng có tí giá trị gì cả”
Vũ càng nghe mặt càng biến sắc, dù trong góc tối cùng thấy rõ màu trắng nhợt kinh dị
“…Vậy mình phải làm gì?”
“Cậu chỉ cần đinh theo mình thôi, còn lại đều do Giang lo hết”
“Còn nữa, nếu thành công, mình sẽ lấy cái bình nạm ngọc cổ của nhà cậu, khi nào hai người có con mình sẽ lấy nốt cái vại gốm thời Lý nhà cậu”
“…” Câu này khiến Vũ ngậm tăm. Cậu ta thấy nhà mình là hàng đổ cổ, muốn tiện tay vét của chắc?
Phi vụ này, phải nhờ đến sự góp mặt của cô bạn Học viện tài chính Lê Ngọc Trinh
Tuổi: 18
Giới tính: chưa rõ (^.^)
Cung: Kim Ngưu
Đặc điểm: ngũ quan xinh đẹp, đại não chứa toàn GV
Sở thích: unti SNSD, fànic Suju, thay vì Dong Bang như Ngọc Anh và Giang
Quan cà phê hôm nay khá vắng khách Giang để My ngồi xuống bàn số 8, sau đó vào nhà vệ sinh lập kế hoạch tác chiến
“Cô nàng ấy đến rồi à?” Trinh quệt nhẹ son môi màu cam “Vậy là mình ngồi bàn số 7, chờ anh ta, sau đó bông đùa, hắc?”
Giang gật đầu:
- Làm cô ấy ghen, nhưng không được để cô ấy bỏ về. Mình ra đây, cố gắng nhe.
Sau đó, cô gọi điện cho Vũ:
- Không phải anh rất dai dẳng, mặt dày sao? Cứ thế là được. Cô ấy muốn đi đâu, anh cứ bảo “thật trùng hợp” cho em
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro