Chap 2:Gặp mặt đại vương gia cao lãnh
Cô trở về phòng ,khóa cửa lại và nằm phịch xuống giường thở dài một tiếng :
_Haizzzz ... Làm cách nào để quay về thế giới hiện đại đây....Tiền của tôiiiiiiii~
_Tiểu Băng à...Tiểu Băng? Con có trong đấy không? -Một giọng người phụ nữ ở ngoài gọi vào
_AI THẾ?! Không thấy tôi đang suy nghĩ sao?!-Cô gắt lên
_Tiểu Băng là dì đây, ta biết là con vẫn còn giận ta về việc gả hôn mà không hỏi ý con nhưng mà chuyện này chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, người nam nhân đó rất là tài giỏi và giàu có, chúng ta gả con vào gia đình ấy chỉ là muốn con thay đổi đi thôi.
_Cái gì?!-Cô bật dậy mở toang cánh cửa ra
_Sao con lại ngạc nhiên vậy? -Người phụ nữ hỏi
_Tôi không biết, tôi chưa thể lấy chồng được, thanh xuân của tôi còn chưa hết việc gì phải bỏ cuộc chơi -Cô nhếch mép
_Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cấm cãi lời ta!-Người phụ nữ ấy lớn giọng quát tháo cô
_Việc gì tôi phải nghe lời bà?!-Cô vênh mặt lên cãi, vừa dứt lời một cái tát trời đánh giáng thẳng vào mặt cô, cô đứng hình một lúc rồi định thần lại ngước lên nhìn bà ta
_Lục Hàn Băng! Con lại làm gì phật ý của dì rồi sao?!- Một giọng đàn ông đằng sau lưng cô quát lớn làm cho cô giật mình
_*Người này chắc là cha của Hàn Băng đây*-Cô nghĩ thầm
_Nếu con làm thì sao?-Cô giữ khuôn mặt bình tĩnh nói với ông ta.
Sắc mặt ông ta đỏ lên và đạp vào bụng cô làm cho cô ngã xuống đất, cô ôm bụng đau đớn *Người xưa khỏe vậy sao?!*
_Con súc sinh này giá như lúc ấy tao không sinh ra mày, mày đúng là 1 cái gai!-Ông ta nhìn cô với khuôn mặt lạnh tanh.Cô đứng dậy với thái độ bình tĩnh, cô nói:
_Nếu biết trước tôi là cái gai, tại sao lại còn để tôi sống đến bây giờ, tại sao không giết tôi từ lúc mới sinh ra đi?-Cô cười khẩy
_Mày...-Ông ta định giơ tay tát cô, nhất thời cô bắt được, chỉ trong nháy mất người cha to khỏe đã bị cô vật xuống dưới đất bất tỉnh tại chỗ, cô nhìn ông với bà ta bằng ánh mắt khinh bỉ
_Con nhỏ kia mày điên r, tao...tao phải giết mày...tao giết....mày phải chết....-Bà ta dường như mất lý trí, lấy con dao cài trong áo ra chĩa vào người cô, cô sải bước lại chỗ bà ta nhanh như chớp cô cướp đc con dao và xiên thẳng vào tim bà ta, người dì hai ngã lăn ra đất, Lục Hạ đứng nhìn bà ta dãy giụa kêu gào đau đớn r chết. Có vẻ trông cô khá vui khi có thể thay Lục Hàn Băng báo thù được cho danh dự của nàng, máu từ bàn tay cô ròng ròng chảy xuống
_AAAAAAAAAAAAAAAAAA... Ba, mẹ! -1 cô gái chừng tuổi cô chạy lại lay xác bà ta
_Lục Hàn Băng mày bị điên rồi , trả mạng cho mẹ tao-Cô ả chạy lại lắc mạnh người cô, cô ôm cổ cô ả rồi thì thầm vào tai
_Mày...muốn như bọn họ thì lễ phép sủa với tao một tiếng, việc gì mà phải cau có như vậy?! Nhanh già lắm đấy-Nói xong cô đẩy người cô ả vào vũng máu mặt cô ả tái mét lại, người run như cầy sấy, xong xuôi cô vào phòng đóng cửa thật mạnh.Cô tắm rửa thay y phục rồi thu dọn hành lý bắt đầu hành tẩu giang hồ
~~~Tại nhà riêng của Vương Đinh Kỳ~~~
_Lương Minh , chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài-Anh khoác chiếc áo vest lên và bước ra cửa, chiếc xe bắt đầu lăn bánh
_Ông chủ nay cậu muốn đi đâu ạ?-Anh quản gia lễ phép thưa
_Ta chỉ muốn đi dạo quanh phố thôi -Anh nhìn ra ngoài cửa xe, ánh nắng xuyên qua tấm rèm xe chiếu vào khuôn mặt nam tính của anh, tiếng thở dài của anh ấm như hơi khói lửa.Các cô gái trong thị trấn rất yêu anh và chỉ muốn chiếm anh cho riêng mình nhưng rất tiếc rằng anh lại không hứng thú với đàn bà, từ bé tới lớn anh chỉ biết cô lập mình trong căn phòng riêng , anh chỉ biết học và học anh tin rằng chỉ việc học mới làm cho mình phát đạt và nên người, anh rất ít khi giao tiếp với người xung quanh và rất hiếm khi người ta thấy anh giao tiếp với người lạ.
Bất chợt cô nhảy vọt ra từ trong hẻm nhỏ chặn đầu xe anh, Lương Minh giật linh phanh gấp, anh bị ngã về phía trước
_Lương Minh , chuyện gì thế -anh hỏi
_Có một tiểu thư chắn ngang xe chúng ta-Cậu cầm tay lái run run
_Để ta xuống xem sao.-Anh điềm đạm bước xuống xe bước tới tận nơi đối mặt với cô
_Con nhỏ xấu xí kia, ngươi biết ta là ai không mà dám chặn xe ta như vậy-Anh nhìn cô với một ánh mắt khinh thường
_Xấu xí ư? Thật mất lịch sự nhan sắc của bổn cô nương ta...-cô nhìn vào chiếc kính gần đấy_CON NHỎ NÀY XẤU ĐAU XẤU ĐỚN VẬY SAOOOOOOOOOO-cô ôm mặt hét lên
_Cô sống mà chưa bao giờ soi gương sao?!-Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng
_Mà chuyện đấy không quan trọng, cho tôi nhờ xe của anh một chút được chứ tôi đang vội lắm-Cô hối
_Được thôi nếu cô thắng được tôi-Anh vênh mặt lên nhìn cô
_Được rồi lẹ lên-Cô ra thế lườm anhvới một ánh mắt sắc lạnh
_Lên đi-Anh bảo cô
_Đừng hối hận đấy-Cô nhếch mép nhảy lên đá vào mặt anh, anh đỡ được và ném cô về đằng trước, cô nhảy lộn mấy vòng r chạm đất, cô lại tiếp tục chạy lên đấm liên tiếp vào người anh, nhưng đấm phát nào anh đỡ được phát đấy, cô lùi lại phía sau lấy đà rồi cô chạy thật nhanh nhảy lên cao, anh tưởng lần này lại đá móc nên lại chủ quan đón trên ai ngờ trong chớp mắt cô đã khóa được tay anh và vật anh cái rầm xuống đất
_Cô nương thân thủ của cô khá đấy-Anh vẫn trong tư thế bị cô khóa tay mà nói
_Bây giờ tôi có thể đi nhờ được chưa, mất thời gian với anh quá-cô thở dài và thả anh ra
_Được thôi-anh mở cửa xe mời cô lên, chiếc xe bắt đầu lăn bánh
_Rất vui được làm quen với cô, ta là Trương Đinh Kỳ-Anh cười ôn nhu hôn nhẹ vào mu bàn tay cô
_Tôi là Lục Hàn Băng!
_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro