Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 - Nữ Phu Quân

Ngày hôm sau trong lúc Vu Văn Văn đi cửa hàng, Trịnh Tú Nghiên cứ rảnh rỗi là lại nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, tươi cười ngọt ngào trên mặt không sao kìm nén được, có điều sau buổi cơm trưa, nàng lại bắt đầu ưu sầu.
Nếu Vu Văn Văn và nàng là lưỡng tình tương duyệt, thế vì sao còn đồng ý tuyển người ở rể chứ?
Trịnh Tú Nghiên nhớ tới trong thôn người ta thường nói, gia đình giàu có đều tam thê tứ thiếp, chẳng nói đâu xa Vu lão gia cũng có vài thiếp thất, nhưng còn ý của Vu Văn Văn, là muốn nạp thiếp sao? Hay chính mình mới là thiếp?
Bất luận là gì thì Trịnh Tú Nghiên đều không vui, nàng cảm thấy mình là đứa ích kỷ, nàng muốn Vu Văn Văn chỉ thuộc về một mình nàng, nhưng nàng cũng biết, suy nghĩ của mình có chút kỳ cục, nếu để người ta biết được chỉ e sẽ bị trách cứ là không hiểu chuyện.
Lại nói, thái độ của Vu gia không phải quá rõ ràng rồi sao, việc này vốn không phải mình mình nguyện ý là được.
Nghĩ vậy, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy buồn tủi cực kỳ.
Trịnh Tú Nghiên do dự, hay là nàng đi cầu Vu Văn Văn, Vu Văn Văn có thể nguyện ý ly hôn với mình, còn nguyện ý tìm giúp mình một hôn sự khác.
Nhưng nàng lại có chút không muốn, cũng không biết vì sao, nàng cảm thấy nữ phu quân này của mình chỗ nào cũng tốt đẹp hơn người, nàng không muốn gả cho người khác.
Lại nghĩ ngợi, nàng bừng tỉnh đại ngộ, chắc chắn là nàng đã phải lòng Vu Văn Văn.
Nghĩ đến đây nàng cũng không kinh ngạc lắm, hiểu được tâm tình mấy ngày qua, nàng cũng không hoảng hốt, tuy nói các nàng đều là nữ tử, nhưng trời xui đất khiến đã có hôn ước với nhau, người khác không thể nói gì được.
Chỉ là, sau khi nàng hiểu ra lại càng thêm ưu sầu, nàng quả thật không muốn chia sẻ Vu Văn Văn với người khác.
Trịnh Tú Nghiên chìm trong mất mát ưu sầu của riêng mình, không phát hiện ra Vu Văn Văn đã trở về.
Hai tay Vu Văn Văn chắp sau lưng, nhìn quanh trong viện một lượt, thấy Trịnh Tú Nghiên đang ngồi trên xích đu nhưng lại không nhận ra mình đã về, cũng không ngó nghiêng ra bên ngoài trông mong mình trở về như thường lệ.
Trong lòng Vu Văn Văn có chút mất mát, đi vào trong sân, lạ thay Trịnh Tú Nghiên vẫn không phát giác, nàng đi đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên, lấy kẹo hồ lô giấu phía sau ra, đưa tới trước mặt Trịnh Tú Nghiên: "Hôm trước em nói muốn ăn, hôm nay tình cờ ta thấy trên phố."
Nàng còn tưởng rằng Trịnh Tú Nghiên sẽ vô cùng hưng phấn như trước kia, cầm kẹo hồ lô cười đến thập phần ngọt ngào, nhưng lại thấy nàng thập phần đạm nhiên mà cầm lấy kẹo hồ lô, nhìn nàng cười cười, nói một tiếng cám ơn.
Vu Văn Văn hơi lo lắng nhìn nàng: "Em gặp phải chuyện phiền lòng gì sao? Hay là bị khó chịu ở đâu?"
Trịnh Tú Nghiên đầy mặt nghi hoặc: "Sao người lại hỏi vậy?"
Vu Văn Văn dừng một chút, rốt cục nói ra: "Trước kia em thấy kẹo hồ lô đều sẽ rất vui vẻ, hay là hôm nay ngán rồi? Thế lần tới ta mua món khác nhé."
Trịnh Tú Nghiên giữ chặt tay Vu Văn Văn: "Em vui lắm, em rất thích." Nói xong, lập tức nhảy khỏi xích đu, nhón mũi chân, hôn phớt qua mặt Vu Văn Văn một cái, xấu hổ chạy vào trong phòng.
Vu Văn Văn hé nở nụ cười, hơi chút cưng chiều nhìn theo thân ảnh Trịnh Tú Nghiên, Hỉ Thước đứng một bên trợn to mắt, nàng vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Hỉ Thước đi đến cạnh Vu Văn Văn, do dự trong chốc lát, thấy thái độ tiểu thư khác lạ, vội mở miệng: "Tiểu thư, mới vừa rồi Trịnh cô nương......" Vu Văn Văn thấy lạ quay đầu nhìn nàng: "Làm sao? Có chỗ nào không đúng à?"
Hỉ Thước căng da đầu, cắn chặt răng: "Sao nàng ta có thể hôn tiểu thư được?"
Vu Văn Văn thoải mái cười cười: "Có sao đâu, ta cũng có thể hôn nàng mà." Nói xong liền nhấc chân đi vào trong phòng, để lại mình Hỉ Thước nhất thời câm nín cứng đờ, vừa rồi nàng có nghe lầm không? Tiểu thư nhà nàng vốn tinh tường là vậy, sao bây giờ lại hóa ngớ ngẩn thế này? Hay do nàng không thấu hiểu hết tâm tư tiểu thư, cho nên mới xen vào việc người khác?
Vào phòng, Trịnh Tú Nghiên đang nghiêm túc ăn kẹo hồ lô, Vu Văn Văn ngồi một bên nhìn, đầu lưỡi nhỏ xinh của nàng lướt qua kẹo hồ lô rồi lại cắn một miếng, trên môi dính chút màu đỏ của đường, rất chi là mê người.
Vu Văn Văn tức khắc nhớ tới đêm qua Trịnh Tú Nghiên muốn viên phòng.
Hôm qua nhìn nàng rơi nước mắt hoảng hốt quá không kịp nghĩ gì, hôm nay bận rộn cả ngày, bây giờ mới có thời gian nhàn rỗi nghĩ đến việc này.
Trịnh Tú Nghiên đã gả cho nàng, nửa đời sau đều đi theo nàng, để tay lên ngực tự hỏi, liệu nàng có luyến tiếc gả Trịnh Tú Nghiên cho người khác không.
Vu Văn Văn cảm thấy mình ích kỷ, nàng biết rõ Tú Nghiên có ý nghĩ này nhưng lại không chịu nói với Trịnh Tú Nghiên, nàng sợ khi nàng nhắc tới, Tú Nghiên lại đưa ra ý nguyện kết thân, nếu mình đã không thể cho nàng cuộc sống phu thê bình thường, thì hà cớ gì giữ nàng lại bên mình đây?
Vu Văn Văn nhìn chằm chằm môi Trịnh Tú Nghiên, có chút thất thần, nàng suy nghĩ, Trịnh Tú Nghiên đây là dụ dỗ mình sao? Nhưng mà hai nữ tử thì làm sao viên phòng được? Liệu hai nữ tử có thể trở thành một cặp phu thê thực sự không? Không đúng không đúng, các nàng thành thân chỉ là vì xung hỉ, có thể nào giả phượng hư hoàng lung tung được.
Trịnh Tú Nghiên tuổi còn nhỏ mới không hiểu chuyện, mình không nên như thế, giữ nàng lại bên người cả đời là đã có lỗi với nàng, sao còn có thể làm chuyện thương tổn nàng cô phụ tâm ý nàng.
Trịnh Tú Nghiên cũng nhận ra nàng nhìn chằm chằm vào kẹo hồ lô trong miệng mình, vô cùng hào phóng hỏi: "Người muốn ăn hả?"
Vu Văn Văn còn đang thất thần, nghe nàng hỏi lập tức trả lời: "Muốn." Ngay sau đó mới kịp phản ứng lại, lập tức dời tầm mắt, trên mặt cũng có chút nóng lên: "Ta không muốn."
Trịnh Tú Nghiên cảm thấy hơi lạ, đưa kẹo hồ lô đến bên môi Vu Văn Văn: "Ngọt lắm, người nếm thử đi."
Vu Văn Văn nhìn kẹo hồ lô trước mắt mới hiểu ra Trịnh Tú Nghiên hỏi cái gì, càng cảm thấy xấu hổ, đứng dậy: "Lát nữa còn phải dùng bữa tối."
Trịnh Tú Nghiên cảm thấy kỳ lạ, mới vừa rồi ánh mắt nàng rõ ràng là rất muốn ăn, thế thì cứ ăn một miếng cũng có ảnh hưởng gì tới bữa tối đâu.
Nhưng nàng cũng không khuyên nữa, tự mình ăn hết, Vu Văn Văn đang tính đi ra ngoài, lại quay trở vào, từ trong ngực lấy ra một cây trâm đưa cho nàng: "Hôm nay ta ra tiệm gạo, nhìn thấy bên cạnh mới mở một cửa hàng trang sức cho nên đi vào nhìn thử, cái này tặng cho em, hôm khác lại dẫn em theo chọn."
Trịnh Tú Nghiên từ lúc thành thân mới được nhìn thấy trang sức quý giá, những món đó nàng đều giữ gìn cẩn thận, tính dùng làm đồ gia truyền, hôm nay món Vu Văn Văn tiện tay tặng lại không hề thua kém những món kia, Trịnh Tú Nghiên nhất thời không dám nhận, vội vàng xua tay: "Em không cần đâu, người giữ lại mà dùng."
Vu Văn Văn kéo tay nàng, đặt cây trâm vào lòng bàn tay nàng: "Em dùng đồ tốt dần dần cho quen, sau này sẽ còn nhiều nữa." Trịnh Tú Nghiên cúi đầu nhìn cây trâm, nghe Vu Văn Văn nói, hốc mắt nóng lên, lại rơi nước mắt.
Vu Văn Văn hoảng hốt, vội vàng cúi người, lấy cây trâm đặt lên bàn, xem xét lòng bàn tay nàng: "Ta làm đau em hả?"
Trịnh Tú Nghiên lắc lắc đầu, Vu Văn Văn lại hỏi: "Hay là vừa rồi ta nói gay gắt quá làm em sợ?"
Trịnh Tú Nghiên nhìn bộ dạng nàng sốt ruột, nín khóc mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng giữ chặt vạt áo nàng, hôn lên môi nàng một cái: "Người đối với em tốt quá đi."
Vu Văn Văn lại không nghe nàng nói, giống như được nàng dẫn dắt, khi nàng vừa rời đi môi nàng, Vu Văn Văn liền níu lại, hôn trả lên môi nàng một cái, sau đó mới kéo ra khoảng cách giữa cả hai, đứng thẳng người, có chút mất tự nhiên giải thích: "Môi em dính đường, ngọt ngào ghê."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro