Chương 5 - Tiểu Nương Tử
Dưới sự chăm sóc của Trịnh Tú Nghiên, bệnh tình Vu Văn Văn ngày một thuyên giảm, đã liên tiếp hai ngày không sốt lên, ho khan cũng ít đi nhiều, hiện giờ đi tới đi lui trong phủ một lát cũng không thành vấn đề.
Người Vu gia nghe nói được thế này là nhờ Trịnh Tú Nghiên quan tâm chăm sóc, đều cảm thấy phép xung hỉ của đại tiên kia quả là linh nghiệm cực kỳ, trong lòng cũng thấy Trịnh Tú Nghiên luôn kề bên Vu Văn Văn thật ra cũng tốt, cho nên không hỏi tới vì sao hai nàng còn ở chung một phòng.
Thậm chí mấy tháng sau đó, khi Vu Văn Văn trở lại phòng ăn cùng cả nhà dùng bữa tối, phía sau còn dắt theo Trịnh Tú Nghiên, người Vu gia cũng không nói gì.
Nhưng đúng ra thì bàn ăn này không phải ai muốn ngồi vào cũng được, mấy vị thiếp thất của Vu lão gia còn chưa bao giờ được ngồi, từ trước đến nay chỉ có Vu lão gia Vu phu nhân và ba anh em Vu Văn Văn, sau khi huynh trưởng Vu Văn Văn lâm bệnh qua đời vẫn chưa kịp cưới vợ, từ đó trên bàn cơm chỉ còn bốn người bọn họ, tuy nói Trịnh Tú Nghiên đã thành thân với Vu Văn Văn, nhưng mọi người đều cảm thấy chỉ là để xung hỉ, vẫn chưa xem trọng mặt này, xét thấy Vu Văn Văn quả thật đã khoẻ mạnh mới để cho Trịnh Tú Nghiên ngồi ăn chung.
Trịnh Tú Nghiên ngồi bên cạnh Vu Văn Văn, trông thấy nha đầu đứng thành vòng xung quanh, có hơi hoảng loạn.
Ngày trước dùng bữa trong phòng Vu Văn Văn, những nha đầu đó đều thối lui ra ngoài phòng, trước nay chưa từng thấy nhiều người như vậy nhìn mình ăn, càng không quen có nha đầu ở bên cạnh hầu hạ.
Vu Văn Văn nhìn ra nàng câu nệ, ý bảo nha đầu bên cạnh nàng lui ra, lại tự mình gắp cho nàng một ít đồ ăn: “Muốn ăn gì em cứ gắp lấy, gắp không tới em lại kêu nha đầu, đừng sợ.” Trịnh Tú Nghiên tuy rằng gật đầu đồng ý nhưng vẫn chỉ dám ăn đồ ăn trước mặt, lại thấy Vu Văn Văn chỉ ăn non nửa chén đã có ý dừng lại, e ngại quá nhiều người ở đây, nàng lại ngượng ngùng không dám cầm chén đút cho nàng ăn, trong lòng có hơi sốt ruột.
Nhưng nghe Vu lão gia hỏi vài câu quan tâm Vu Văn Văn, thấy khí sắc nàng tốt lên nhiều, chỉ là bệnh quá lâu nên thân thể còn hơi suy yếu, cần hảo hảo dưỡng thêm một thời gian, lúc này nàng mới yên lòng.
Vu Văn Văn biết được cha mẹ vì mình sầu lo, cũng ngoan ngoãn vâng lời, nhìn thấy mái đầu hoa râm của cha mẹ, có chút đau lòng: “Bây giờ bệnh tình con đã không còn đáng lo nữa, chuyện cửa hàng xin cha cứ bảo quản sự đưa vào phủ, con muốn được gánh vác thay cha phần nào.”
Vu lão gia thấy nàng hiếu thuận hiểu chuyện, trong lòng ấm áp: “Sức khỏe của con mới là quan trọng, chuyện cửa hàng không việc gì phải vội.”
Vu Văn Văn cười làm Vu lão gia yên tâm: “Con sẽ cố lượng sức không để mình vất vả.” Vu lão gia bị nàng thuyết phục, liền đồng ý, chỉ dặn nàng không được quá lao tâm lao lực.
Trở về phòng, Vu Văn Văn liền cầm sách giở ra, từ khi đổ bệnh tới nay, cha mẹ liền không cho nàng làm những chuyện hao tổn tinh thần, dù là đọc sách cũng đọc rất ít ỏi.
Trịnh Tú Nghiên lại hỏi Hỉ Thước phòng bếp ở đâu, nhờ Hỉ Thước dẫn nàng đi.
Đến khi Vu Văn Văn đọc sách được một lúc, Trịnh Tú Nghiên lại bưng một chén mì tới.
Nghe thấy mùi thơm, Vu Văn Văn buông sách xuống, quay đầu lại đã nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên bưng đến trước mặt mình, hiểu ra ý nàng, vội xua tay: “Ta đã dùng bữa tối rồi, làm sao nuốt trôi nhiều như vậy.” Trịnh Tú Nghiên lại lập tức đưa đũa tới trước mặt nàng: “Người cứ ăn thử xem, ăn không hết thì để em ăn. Đồ ăn trong bếp nhiều ghê ấy ạ, đây cũng là lần đầu em nấu món mì thịnh soạn thế này, không biết là có ngon không nữa, nếu ăn không nổi thì người cứ ăn hai ba miếng thôi cũng được.”
Vu Văn Văn đã nhiều ngày thấy Trịnh Tú Nghiên ăn đồ dư của nàng, cũng không nhận ra điều gì khác lạ, nghe nàng nói lời này, liền cầm đũa ăn một ngụm, lại húp một ngụm nước súp, tuy rằng không tính là mỹ vị đặc sắc nhưng cũng có một phong vị riêng: “Kỳ thật em có muốn ăn gì thì cứ sai người đi phòng bếp nói một tiếng là được.”
Trịnh Tú Nghiên nghe nàng nói vậy, liền cho rằng là do mình nấu không ngon, có chút mất mát gật gật đầu: “Em nhớ rồi ạ.” Vu Văn Văn ăn một lát thì ăn không nổi nữa, buông đũa xuống, Trịnh Tú Nghiên cầm lấy chén đũa, tiếp tục ăn.
Vu Văn Văn hiếm khi thấy nàng không ép mình ăn nhiều một chút, nhịn không được liếc nhìn nàng mấy lần, không nhận ra điều gì khác thường mới lật sách tiếp tục đọc.
Trịnh Tú Nghiên ăn mì rồi húp nước, cảm giác tươi ngon hơn lúc ở trong thôn nhiều, nhưng Vu Văn Văn vẫn cảm thấy không ngon, chắc cũng do nàng ấy đã quen ăn ngon mặc đẹp, cho nên trong lòng âm thầm quyết định, phải tốn chút tâm tư, nếu dùng canh gà nấu mì có lẽ sẽ ngon hơn một chút.
Trịnh Tú Nghiên ăn sạch sẽ mì, lại bưng chén đũa xuống, trong chốc lát đã trở lại, trên tay còn bưng một chén thuốc.
—
Vu Văn Văn bắt đầu ở trong phòng xử lý việc cửa hàng, có Trịnh Tú Nghiên nhìn chằm chằm, có món ngon dâng tận miệng, làm việc cũng chả vất vả bao nhiêu, sau bữa cơm trưa, Trịnh Tú Nghiên đều sẽ xuống bếp làm vài món điểm tâm, sức khỏe Vu Văn Văn đã khá lên rất nhiều, đã có thể ra cửa hàng tuần tra.
Vu gia ai nấy cũng đều mừng rỡ, thái độ với Trịnh Tú Nghiên cũng tốt hơn, nhưng cũng chỉ xem nàng như nha hoàn thiếp thân của Vu Văn Văn mà thôi, đều gọi nàng một tiếng Trịnh cô nương, chỉ có Hỉ Thước là không cảm thấy như vậy.
Lúc mới đầu Hỉ Thước chỉ cảm thấy tiểu thư chịu nghe lời Trịnh cô nương, liền mừng rỡ giao cho Trịnh cô nương chăm sóc.
Sau khi tiểu thư khỏe lại, Hỉ Thước lại nghĩ tới chuẩn bị phòng cho Trịnh cô nương ở, nhưng lại thấy tiểu thư và Trịnh cô nương đều không nhắc tới, nên cũng không tự ý chủ trương.
Nàng ta ở bên cạnh quan sát, chỉ cảm thấy Trịnh cô nương chăm sóc tiểu thư ngày càng dụng tâm.
Lúc ban đầu còn có chút giống chăm trẻ, về sau nhìn thế nào cũng thấy nàng xem tiểu thư như phu quân mà yêu thương săn sóc.
Theo lý mà nói, nàng chiếu cố tiểu thư là có công, sau khi tiểu thư khỏe lại, công lớn đều thuộc về nàng, có thể ở lại trong phủ hưởng phúc thanh nhàn, mà biết đâu chưa tới hai năm, tiểu thư lại giúp nàng tìm một mối hôn sự tốt cũng nên.
Có điều, Trịnh cô nương vẫn ngày ngày kề cận tiểu thư, tâm tâm niệm niệm đều là nàng.
Hỉ Thước đã nhìn ra, tâm tư Trịnh cô nương không giống như các nàng.
Mỗi lần tiểu thư ra cửa, nàng liền ở trong sân chờ, chốc chốc lại nhìn ra cửa viện, rất giống một tiểu nương tử ngóng trông trượng phu trở về.
Tiểu thư vừa xuất hiện ở ngoài cửa viện, Trịnh cô nương đã vội vàng chạy ra đón, tíu tít đi theo phía sau, quét mắt từ trên xuống dưới, thấy tiểu thư không tổn hao chút lông tóc nào mới có thể yên tâm.
Điều khiến Hỉ Thước cảm thấy khác lạ chính là ánh mắt Trịnh cô nương nhìn tiểu thư, nàng lớn hơn tiểu thư hai tuổi, đã sớm gả cho người, ánh mắt đượm tình của Trịnh cô nương vô cùng nóng bỏng, nhưng nàng thấy tiểu thư tựa hồ không có tâm tư như Trịnh cô nương, mới hơi yên lòng, nhưng cũng không khỏi tiếc thương cho Trịnh cô nương, một lòng gởi gắm sai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro