Chương 13 - Đầu Bếp Chuyên Dụng
Vu Văn Văn trở về phòng, Trịnh Tú Nghiên hồi hộp bất an đứng bên cạnh cửa, thấy Vu Văn Văn trở về mới nhẹ nhàng thở ra.
Vu Văn Văn khẽ cười kéo nàng ngồi xuống: “Em còn sợ ta bỏ chạy sao?” Trịnh Tú Nghiên gật gật đầu, hôm nay không phải suýt chút nữa là chạy mất rồi sao.
“Em yên tâm đi, nếu ta đã dẫn em theo thì sẽ không bỏ em lại dọc đường đâu.” Vu Văn Văn rót chén nước cho Trịnh Tú Nghiên, ý bảo nàng ngồi xuống, “Em cứ thế chạy đi, không sợ tìm không thấy ta sao?”
Trịnh Tú Nghiên duỗi tay sờ sờ vào lòng ngực, cúi đầu: “Em biết là người sẽ đi Dương Châu, em có mang theo tiền, nếu đuổi không kịp em sẽ đi Dương Châu tìm người.”
Vu Văn Văn lắc lắc đầu: “Ngốc ơi, hòa thượng chạy được miếu đứng yên, sớm muộn gì ta cũng phải về nhà, Dương Châu lớn như vậy thì em biết tìm nơi đâu, ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì làm sao?”
Trịnh Tú Nghiên vẫn cúi đầu, thanh âm khẽ hơn một chút: “Em sợ chờ đến khi người trở về sẽ không cần em nữa.” Vu Văn Văn biết nếu chỉ dựa vào dăm ba câu của mình thì khó có thể xoa dịu nỗi lo của Trịnh Tú Nghiên, cho nên cũng không nói gì nữa, chờ Hỉ Thước bưng đồ ăn tới mới dặn dò nàng ta kêu người đưa tới chút nước ấm.
Ăn cơm xong, Vu Văn Văn liền kéo Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống mép giường, đem một chậu nước ấm đến trước giường, ngồi xổm xuống tính tháo giày vớ cho Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên cả kinh đứng phắt dậy, không chịu để Vu Văn Văn rửa chân cho nàng.
Vu Văn Văn thở dài: “Không phải em nói chúng ta là phu thê sao? Ta rửa chân cho thê tử ta thì có gì mà không được?”
Trịnh Tú Nghiên nghe nàng nói vậy, trong lòng bỗng ngọt ngào, nhưng vẫn lắc đầu: “Thê tử phải rửa chân cho phu quân mới phải, em chưa từng thấy ngược lại bao giờ.” Vu Văn Văn đè Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống: “Đó là do em kiến thức hạn hẹp, em rửa cho ta được thì đương nhiên ta cũng có thể rửa cho em, còn nữa, chúng ta đều là nữ tử, ta cũng là thê tử của em.”
Trịnh Tú Nghiên liền ngoan ngoãn ngồi để Vu Văn Văn cởi giày vớ ra cho nàng, đôi tay Vu Văn Văn cầm chân nàng nhẹ nhàng bỏ vào nước ấm mới từ từ buông tay ra: “Có nóng quá không em?” Trịnh Tú Nghiên cảm nhận được sự cẩn thận và chu đáo của Vu Văn Văn, cổ họng nghẹn lại không nói ra được lời nào, chỉ lắc lắc đầu.
Vu Văn Văn cúi đầu nhẹ nhàng rửa chân cho nàng: “Hôm nay em nên nghỉ ngơi cho thật tốt, lăn lộn nhiều như vậy trên người nhất định rất khó chịu, để lát nữa ta xoa bóp cho em.” Trịnh Tú Nghiên khẽ nói một câu: “Người không cần đối với em tốt như vậy đâu, sẽ càng làm em không đành đoạn nhường người cho người khác.”
Vu Văn Văn cười lau khô chân cho nàng, cất chậu nước sang một bên, lúc này mới tự mình đi rửa mặt.
Trịnh Tú Nghiên nhớ ra phải đi hầu nàng, nhưng quả đúng như lời Vu Văn Văn nói, vốn là đêm qua đã ‘lăn lộn’ cả đêm, hôm nay lại lăn lộn cả ngày, trên người đau mỏi không chịu được, nhưng do quá độ căng thẳng mà bất giác không nhận ra, hiện giờ tâm tình đã hơi thả lỏng, dựa vào trên giường không sao ngồi dậy nổi.
Vu Văn Văn tắt đèn, ngồi vào ổ chăn, duỗi tay ấn lên eo Trịnh Tú Nghiên, xoa nhẹ: “Ta chưa từng làm việc này bao giờ, cũng không biết nên ấn thế nào, muốn nặng nhẹ ra sao em cứ nói cho ta biết nhé!”
Tuy rằng nói thế, nhưng Trịnh Tú Nghiên cũng chưa từng mở miệng, Vu Văn Văn đành phải quan sát vẻ mặt Trịnh Tú Nghiên: “Thấy sao? Nhẹ quá hả?” Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng cắn môi, lắc lắc đầu.
Vu Văn Văn nghiêm túc xoa ấn trong chốc lát, lại dời bàn tay xuống phía dưới, xoa đến đùi nàng.
Vừa mới xoa nhẹ trong chốc lát, Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng: “Được rồi ạ.”
Vu Văn Văn vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng: “Ta ấn không đúng hả?” Mới nhiêu đó đã đủ rồi sao ta?
Trịnh Tú Nghiên ngượng ngùng mở miệng, đảo tròng mắt, nói: “Người ấn nãy giờ chắc tay cũng mỏi rồi, để em xoa xoa cho người, chờ lát nữa người lại xoa giúp em.”
Vu Văn Văn gật đầu đồng ý, duỗi tay đến bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng, xoa bóp nhẹ nhẹ nhàng nhàng, từ cánh tay tới bàn tay, Vu Văn Văn mới đầu còn rất hưởng thụ, sau đó lại có chút nhộn nhạo trong lòng, đột nhiên mới hiểu ra, mới vừa rồi vì sao Trịnh Tú Nghiên không cho mình tiếp tục xoa xuống dưới.
Vu Văn Văn rút cánh tay ra, ôm eo Trịnh Tú Nghiên, kéo người vào trong lòng mình, cúi đầu hôn trong chốc lát: “Ngày mai hẵng xoa tiếp.” Trịnh Tú Nghiên dựa vào lòng Vu Văn Văn, gật gật đầu.
Chuyện ở Dương Châu nói phiền cũng không hẳn là phiền, mà nói ổn cũng không hề ổn, Vu Văn Văn liền mượn chuyện này gửi một phong thư về nhà thông báo sẽ tạm thời lưu tại Dương Châu.
Liên tiếp bận rộn suốt mấy ngày, ngày nào cũng tối mịt mới trở về, Trịnh Tú Nghiên thấy nàng ăn không quen đồ Dương Châu, cho nên mỗi ngày đều vào bếp đổi món đa dạng cho nàng ăn ngon.
Vu Văn Văn cũng không biết chuyện này, chỉ cảm thấy thức ăn này càng ngày càng hợp khẩu vị, liền mở miệng nói với Hỉ Thước: “Đầu bếp mới tới này được đấy, có thể cho thêm tiền tiêu vặt.”
Hỉ Thước liếc Trịnh Tú Nghiên một cái: “Vị ‘đầu bếp’ này không thể cho thêm tiền tiêu vặt được, nàng ta chỉ làm một phần này cho người ăn thôi, bọn tôi chẳng ai được cái lộc ấy.”
“Hả? Sao lại thế? Vậy nhiều ngày qua các người ăn cái gì?” Vu Văn Văn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ người Dương Châu lại kỳ lạ thế sao? Trịnh Tú Nghiên vừa nghe đã hiểu, ngẩng đầu mang theo năn nỉ nhìn Hỉ Thước, sớm biết vậy cũng làm cho nàng ta một phần, lấp kín cái miệng của nàng ta.
Hỉ Thước cũng không nhìn tới Trịnh Tú Nghiên tiếp tục nói: “Bọn tôi làm gì có phúc phận đâu, chỉ đành ngậm ngùi làm quen với đồ ăn của đầu bếp Dương Châu mà thôi, nào giống như tiểu thư, có đầu bếp chuyên dụng tri kỉ nhường này.”
Vu Văn Văn làm sao còn không hiểu, nhìn Trịnh Tú Nghiên, hơi chút giật mình: “Đây là do em làm à?”
Trịnh Tú Nghiên gật gật đầu, lại gắp một đũa đồ ăn cho nàng: “Người ăn nhiều vào.”
Vu Văn Văn càng nhấm nháp đồ ăn nghiêm túc hơn, tấm tắc khen: “Trình nấu ăn của em chẳng hề thua kém tửu lầu, lúc đầu em nấu không phải tư vị này, ta chưa từng được ăn ngon thế này bao giờ.”
Trịnh Tú Nghiên có chút thẹn thùng nhìn thoáng qua Hỉ Thước, thấy nàng ta vẫn không có ý định rời đi, căng da đầu trả lời: “Trước kia em chỉ quanh quẩn trong thôn, cách nấu ăn đều rất cơ bản, sau này em mới trộm theo đầu bếp trong nhà học nấu, hiện giờ mới làm được mấy món ăn ngon cho người.”
Sau khi biết được đồ ăn là do Trịnh Tú Nghiên làm, Vu Văn Văn ăn cũng nhiều hơn, ăn đến căng cả bụng, Hỉ Thước nhìn thấy cái cằm tiểu thư nhà mình đầy đặn mượt mà, âm thầm gật đầu, đúng là Trịnh cô nương biết dưỡng.
Trước kia ở nhà ngày ngày đút điểm tâm nọ điểm tâm kia, hiện giờ còn một tay nấu ra bao nhiêu là món ngon làm cho tiểu thư ăn đến vui vẻ.
Hai người ở trong sân đi tới đi lui tiêu thực mới trở về rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.
Kỳ thật từ sau ngày đó, các nàng lại trở về như ban đầu, chỉ ôm nhau mà ngủ, có khi sẽ hôn môi, có khi Vu Văn Văn trở về muộn quá, mệt mỏi vừa dính vào giường là ngủ ngay.
Trịnh Tú Nghiên ngượng ngùng nhắc tới, nàng sợ Vu Văn Văn đã bận rộn mệt mỏi mà mình còn ‘muốn’ thì cũng quá không biết chăm lo cho nàng, nhưng nàng lại sợ nếu mình mà không đề cập tới thì Vu Văn Văn sẽ không bao giờ còn nghĩ tới nữa.
Hay là, mình lại nhảy múa câu dẫn nàng một chút nhỉ?
Vu Văn Văn chờ Trịnh Tú Nghiên giúp mình lau khô chân, mới nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, đưa cho Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên cầm lấy, liếc mắt nhìn sơ qua dòng chữ phía trên, nhìn đến phía dưới mơ hồ có viết tên của mình, nàng nhận ra hai chữ “Trịnh” và “Tú”, mũi đau xót rơi lệ.
Vu Văn Văn thấy nàng khóc bất chợt như thế, chân tay luống cuống tính lau nước mắt cho nàng: “Em làm sao vậy? Sao lại khóc rồi?” Trịnh Tú Nghiên bắt lấy tay áo Vu Văn Văn, ủy khuất cực kỳ: “Em sẽ không ngại người cưới thêm người khác, người đừng hưu* em, có được không?”
*hưu thê: bỏ vợ
Vu Văn Văn trừng lớn mắt “Em không biết chữ hả?”
Trịnh Tú Nghiên hít hít cái mũi, lắc lắc đầu: “Trong thôn có rất ít người biết chữ, càng đừng nói là cô nương.”
Vu Văn Văn dở khóc dở cười, chỉ vào tờ giấy trên tay Trịnh Tú Nghiên: “Vậy em cho rằng đây là cái gì?”
Ngón tay Trịnh Tú Nghiên chỉ vào hai chữ lớn nhất phía trên dựa theo phỏng đoán của mình đọc lên: “Hưu thư.”
Vu Văn Văn thập phần bất lực chỉ vào hai chữ kia: “Khế nhà!”
Trịnh Tú Nghiên vừa nghe không phải là hưu thư, duỗi tay lau sạch nước mắt: “Không phải hưu thư hả?” Còn rất ngượng ngùng cười cười.
Vu Văn Văn thở dài, Trịnh Tú Nghiên mới phản ứng lại: “Khế nhà? Người cho em khế nhà làm gì?”
Vu Văn Văn xốc chăn lên, nằm vào trong ổ chăn, dựa vào đầu giường, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Không phải em rất sợ ta sẽ bỏ em sao, thế nên ta mới mua nhà cho em.”
Trịnh Tú Nghiên nhíu mày: “Người muốn cho em ra ở riêng hả?”
Quả nhiên, nàng lại hiểu lầm, Vu Văn Văn lắc lắc đầu: “Đương nhiên không phải rồi, cái này mua để đó, chuẩn bị cho mai này có xảy ra bất cứ tình huống gì. Qua ít lâu nữa, ta lại mua cho em vài cửa hàng để làm ăn kiếm sống, tiền đó cũng là do ta tự mình tích cóp mấy năm nay, không liên quan tới Vu gia, sau này nếu ta bị Vu gia đuổi ra ngoài thì phải dựa vào em nuôi ta rồi đấy.”
Trịnh Tú Nghiên hoảng hốt một lúc mới hiểu được ý Vu Văn Văn, xốc chăn lên, bò đến trước mặt Vu Văn Văn, chụt lên môi nàng một cái.
Đang định rời đi thì Vu Văn Văn đã ôm lấy nàng: “Chút xíu vậy làm sao đủ chứ.” Hai người hôn môi một lúc, Trịnh Tú Nghiên mới ngồi dậy, hưng phấn đem khế nhà trong tay đi cất.
Vu Văn Văn cười, ánh mắt dõi theo thân ảnh Trịnh Tú Nghiên, thấy nàng chốc lát đã hưng phấn chạy về, đem cái hộp nhỏ giấu dưới gầm giường: “Em giấu đơn giản như vậy không sợ ta trộm lấy về sao?”
Trịnh Tú Nghiên qua cơn mưa trời lại sáng, tâm tình sang sảng hơn nhiều, vừa bò lên giường vừa cười nói: “Không sợ, chỉ cần người còn muốn em là được.”
Vu Văn Văn nằm xuống, sửa lời: “Sau này em chớ có nói không ngại ta cưới người khác nữa, nói như vậy là không đúng, ta không phải nam tử, không đảm đương nổi chuyện tam thê tứ thiếp.”
Trịnh Tú Nghiên chống người nhổm dậy, nói với Vu Văn Văn: “Đương nhiên là em ngại rồi, lòng dạ em keo kiệt lắm, ngoài miệng nói thế chẳng qua là kế sách tạm thời thôi.”
Vu Văn Văn nhướng mày nhìn nàng: “Ồ! Chữ thì không biết chứ kiến thức xem ra cũng không ít ha, còn biết kế sách tạm thời nữa chứ!”
Trịnh Tú Nghiên khẽ hừ một tiếng: “Đương nhiên rồi, biết nhiều là đằng khác.” Tròng mắt chuyển động, xoay người nằm xuống, “Đến đây nào.”
Vu Văn Văn đầy mặt nghi hoặc nhìn nàng: “Đến làm gì?”
Trịnh Tú Nghiên trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, duỗi tay cởi đai lưng của mình: “Em thế này gọi là mỹ nhân kế.”
Vu Văn Văn nở nụ cười: “Mỹ nhân kế đâu phải như vậy!”
Trịnh Tú Nghiên cực kỳ không phục, bĩu môi nắm tay nàng đặt vào ngực mình hỏi lại: “Sao lại không phải?”
Vu Văn Văn lập tức nhộn nhạo, cúi người tiến đến hôn một cái lên môi nàng: “Em nói phải lắm, quá xá phải luôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro